Vệ Thiên Tường biết Thiên Diện giáo chủ đã nói đúng sự thật, khiến cho bao nhiêu công phu và hy vọng của mình đi truy tầm hung thủ đã sát hại sáu vị thúc thúc đã trở thành ảo mộng, trong lòng không khỏi bùi ngùi đau xót.
Chàng buồn rầu cất hai chiếc mặt nạ vào bọc. Nhưng khi sờ vào bọc bỗng chạm đến Kim Kiếm lệnh giả, liền vội vàng nói :
- Thưa Giáo chủ, vãn bối còn một việc nữa xin thỉnh giáo. Ngày vãn bối ghé Dương Châu có mục kích Diêm Bắc Thần tiếp nhận một thanh “Kim Kiếm lệnh” của kẻ vô danh gởi đến. Vãn bối được biết tín vật duy nhất này là của Võ lâm Minh chủ Vệ đại hiệp trước kia ngoài ra không ai có được nữa. Phải chăng kẻ có kiếm là Vệ đại hiệp? Sau đó Diêm Bắc Thần lại bị quý giáo bắt giữ cho đến ngày nay.
Thời gian sau khi đột nhập Vô Độc sơn trang, vãn bối lại trông thấy Đường Viêm Thường cũng tiếp nhận một Kim Kiếm lệnh cùng một lúc, ba vị Tử phẩm hộ pháp của quý giáo cũng vừa xuất hiện buộc Đường Viêm Thường ra đi. Như thế thanh Kim Kiếm lệnh giả tạo nầy, phải chăng là của quý Giáo?
Nói xong chàng cầm thanh Kim Kiếm lệnh đưa lên, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào Thiên Diện giáo chủ như lóe hào quang.
Thiên Diện giáo chủ thân hình hơi rung động nhưng vẫn giữ thái độ từ tốn dịu dàng nói :
- Chính cũng vì những việc này mà già nầy đã gặp nhiều sự lao tâm nhọc trí không ít... Già này đã hạ lệnh thông sức cho toàn thể thuộc hạ tìm hiểm sự thật. Hiện nay câu chuyện vẫn còn đang ở trong vòng điều tra, chưa ra manh mối.
Vệ Thiên Tường cười lớn nói :
- Giáo chủ không nhận là việc làm của Thiên Diện giáo, nhưng chính vãn bối đã tận mắt chứng kiến hai lần. Trên đời dễ ai có sự trùng hợp mãi như thế được? Theo vãn bối trộm nghĩ tất phải có điều bí ẩn xảo trá bên trong.
Thôi thị thét lớn :
- Vi hiền điệt! Cháu không được vô lễ cùng Giáo chủ.
Thiên Diện giáo chủ rầu rầu nói :
- Vi thiếu hiệp, việc này trong tương lai thế nào cũng được đưa ra ánh sáng của sự thật. Ngay bây giờ còn nhiều vấn đề chưa tiện nói ra quá sớm. Nếu cháu chưa tin ở già này thì nên tin ở Thôi phu nhân vậy.
Thôi thị tỏ ý tán thành, tiếp lời :
- Vi hiền điệt! Giáo chủ đã nói lời chí tình, oan có người, nợ có chủ. Là trượng phu phải nhận xét minh bạch, ân oán phân minh, không thể hồ đồ, vọng động! Ngày sau đây nước cạn lôi rong cháy chà ra mặt chuột, thời gian ấy cũng không còn bao lâu nữa đâu. Chùng ta quấy rầy làm mất thời giờ của Giáo chủ khá nhiều rồi, vậy xin phép cáo từ ra đi.
Thiên Diện giáo chủ lộ ánh mắt thần quang sáng rực nhìn thẳng về phía Vệ Thiên Tường gật đầu nói :
- Thôi phu nhân đã có việc cần đi, già này cũng không tiện lưu lại lâu hơn nữa. Nhân tiện già muốn lưu niệm một món quà cho cháu.
Nói xong bà luôn tay cởi túi nhỏ dệt bằng tơ vàng óng ánh lấy trong người ra, trao cho Lăng Vân Phụng và dịu dàng nói :
- Đây là viên Tịch Tà châu, một hòn ngọc quý dùng để tránh mọi thứ tà độc. Quà này, xin biếu cô nương gọi là lễ kiến diện hầu nhắc lại buổi gặp gỡ hôm nay.
Thôi thị mừng rỡ, mỉm cười bảo Lăng Vân Phụng :
- Phụng nhi, Giáo chủ đã ban cho, sao con không tạ ơn đi!
Thiên Diện giáo chủ lại quay sang phía Vệ Thiên Tường nói :
- Vi thiếu hiệp! Cháu tuy có tài, nhưng hãy còn ít tuổi, kinh nghiệm chưa được mấy. Trên bước giang hồ không biết bao nhiêu điều gian trá cần cố sức tránh bớt những xung đột không hay. Nếu có điều gì, cũng nên nghe lời Thôi đại thẩm.
Những lời căn dặn chí thiết hiếu hòa như rót vào tai, khiến tâm hồn Vệ Thiên Tường cảm thấy xúc động mãnh liệt. Chàng chẳng hiểu nguyên nhân vì đâu. Lời nói của Thiên Diện giáo chủ có lẽ thành khẩn, thiết tha và âu yếm, cái khẩu khí ấy chỉ có thể của người mẹ hiền dặn dò đứa con thân yêu trước khi bước chân lên cuộc đời hành hiệp. Thanh âm này, chàng cảm thấy rất quen thuộc, nghe ra như sưởi ấm cõi lòng nên bỗng thấy một niềm quyến luyến tức không nỡ chia tay.
Chàngchẳng biết nói sao cho phải, đôi mắt thiết tha nhìn thẳng về phía Thiên Diện giáo chủ luôn luôn gật đầu.
Đột nhiên chàng để ý thấy trong đôi mắt đen láy, hiền hòa và sáng rực bỗng chớp lên mấy cái. Sau tấm the đen che mặt của Thiên Diện giáo chủ, tựa hồ như rươm rướm hai hàng lệ long lanh.
Nhưng ngay khi ấy Thôi đại thẩm đã đứng dậy cáo từ và toán nữ tỳ áo xanh đã kính cẩn kéo bức rèm hoa tiễn khách.
Chàng đành giã biệt bước đi, nhưng thần hồn lâng lâng một niềm cảm xúc khó tả.
Bước ra khỏi tòa Đại Bi am thì trời đã sáng tỏ. Gió bình minh thổi lộng, các tà ào tung bay như cánh bướm.
Trên cánh đồng rộng, núi rừng, đâu đâu cũng phủ kín một màu tuyết trắng phau phau, hình như trên mảnh đất này đâu đâu cũng trong sạch, tinh tắn, chẳng gợn chút bụi trần dơ bẩn của thế tục.
Ba người sáng vai nhau đi xuống ngon đồi.
Lăng Vân Phụng đưa mắt nhìn quanh bốn mặt, không thấy bóng ai, liền hỏi ngay :
- Má ơi, còn Thái Nhạc lão quân đâu rồi hở má?
Thôi thị đáp :
- Ông ấy đã đi từ lâu.
Lăng Vân Phụng tròn xoe đôi mắt nhìn mẹ nói :
- Má, con đã nghĩ ra rồi. Nhất định giữa Thái Nhạc lão nhân và Thiên Diện giáo chủ có một câu chuyện gì mật thiết, bí ẩn, cho nên Thái Nhạc khổ tâm vượt ngàn dặm đến đây lại lẳng lặng ra đi không còn nhắc đến câu chuyện người sư đệ nữa. Phải thế không má?
Thôi thị đưa mắt gườm con gái một cái rồi nói :
- Phụng nhi, sau khi chúng ta rời khỏi nơi này rồi, các con không nên nhắc nhở và nói liền một điều gì cả đấy nhé.
Vệ Thiên Tường nói :
- Đại thẩm, tuy Tường nhi chưa biết gì hơn, nhưng cứ tin tưởng vào lời dặn của đại thẩm là được rồi.
Thôi thị có vẻ hài lòng, gật đầu nói :
- Cháu biết nghĩ như vậy là tốt lắm. Này Vệ hiền điệt, hiện nay già nầy có tí việc cần phải giải quyết. Cháu còn dự định đi đâu nữa không?
Vệ Thiên Tường đáp :
- Tường nhi có nhận lời cùng Tu Linh Quân lão tiền bối đi đến gặp Cầm Linh Quân để xin thuốc “Bách Doanh đan”. Cho nên ngay bây giờ cháu cần đi Cầm Linh sơn một chuyến.
Thôi thị gật đầu nói :
- Được rồi, bây giờ chúng ta tạm thời chia tay. Ngày 15 tháng 3 mùa xuân sang năm, Thất Lão hội có ước hẹn với các đại môn phái ở Lư Sơn, Tra Nguyên Thông có hẹn với già nầy cùng tới đó. Vậy sau khi đi Cầm Linh sơn về, hiền điệt hãy tìm gặp nhau tại Lư Sơn ngày tháng ấy nhé.
Vệ Thiên Tường gật đầu vâng dạ.
Chàng đoán rằng những việc của Thôi đại thẩm cần làm chắc hẳn có liên quan mật thiết với cuộc hội đàm vừa rồi cùng Thiên Diện giáo chủ, nhưng không tiện hỏi thêm.
Ba người về đến khách sạn lấy lại hành lý rồi chia tay lên đường.
Vệ Thiên Tường giã biệt mẹ con Thôi thị rồi nhẹ gót đi thẳng về hướng Tây.
Vào giữa giờ ngọ hôm sau, trên hồ Lạc Mã, cách thị trấn không bao xa, Vệ Thiên Tường đang lầm lủi đi bỗng phát hiện trên con đường lớn trước mặt có hai bóng người vèo vèo đi tới, tốc độ mau chóng lạ thường. Vừa mới thoáng thấy mà hai người chỉ còn cách chàng vài trượng.
Vệ Thiên Tường giật mình nghĩ thầm, cứ như thân pháp ấy, hai kẻ này nhất định không phải nhân vật tầm thường.
Khi hai người đến gần còn chừng bảy tám trượng, Vệ Thiên Tường nhận thấy người đi trước là một lão già tuổi độ bảy mươi mình mặc áo bào xanh biếc, gò thái dương nhô cao, mắt lớn râu xanh dài chấm ngực. Theo sau là một đại hán cao lớn, đã đứng tuổi, tác chừng bốn mươi, mặt trắng không râu, cũng mặc một chiếc áo dài màu xanh.
Liếc nhìn qua người ấy, Vệ Thiên Tường nhớ mang máng đã có gặp qua một lần vì nét mặt có rất nhiều nét rất quen thuộc.
Đại hán áo xanh vừa gặp Vệ Thiên Tường đã sững sột dừng chân lại ngay cười hà hà nói lớn :
- Tiểu tử họ Vi, chúng ta lại gặp nhau, phen nầy màyđã lộ tẩy rồi đấy.
Nghe giọng nói, Vệ Thiên Tường bỗng sực nhớ ra người ấy là Mộc Linh Tử, trước kia lẻn vào Phi Phượng phiêu cục. Chàng định nói thì lão già áo xanh đã liếc mắt nhìn chàng rồi tỏ vẻ kinh ngạc hỏi ngay Mộc Linh Tử :
- Đồ nhi, tiểu tử này là ai?
Mộc Linh Tử cúi mình đáp :
- Hắn là tên tiểu tử đã dùng Tu La trảo đả thương đồ nhi độ nọ.
Lão già râu xanh liền quay sang Vệ Thiên Tường cười lớn nói :
- À, thằng lỏi, mày có phải là truyền nhân của Tu Linh Quân không?
Vệ Thiên Tường nghe Mộc Linh Tử xưng là đồ nhi thì đoán chắc lão này là Xương Tu Tẩu, một nhân vật trong Thập tam tà, sư phụ của hắn.
Chàng gật đầu đáp :
- Phải, tại hạ chính là Vi Hành Thiên, Tu La môn hạ. Còn lão trượng là ai, xin miễn chấp cho sự kém cỏi của tại hạ đến nỗi chẳng biết danh hiệu của các vị tiền bối.
Ông ta đưa tay vuốt chòm râu xanh dài đuồng đuột, cười lớn nói :
- Lão phu râu xanh áo biếc, thiên hạ ai chẳng biết tên. Lý nào Tu Linh Quân lại không nhắc đến lai lịch của lão phu này hay sao?
Vệ Thiên Tường vội nói :
- Phải rồi như thế chính thị lão trượng là Âm Sơn Xương Tu Tẩu rồi. Xin lão trượng rộng lòng thứ lỗi.
Ông ta cười khà khà nói :
- Trước đây mấy ngày, mày dùng Tu La trảo đả thương đồ nhi lão phu. Chẳng lẽ Âm Sơn đệ tử lại để cho môn hạ Tu Linh Quân muốn đánh đập hiếp đáp lúc nào cũng được sao? Thằng bé, mày nghĩ thế nào?
Vệ Thiên Tường đáp :
- Đó cũng là câu chuyện bất đắc dĩ, không phải tại hạ muốn tự mình gây sự, mà nơi đây cũng không phải để khoe khoan sư môn và so sãnh kể nào hơn kém.
Xương Tu Tẩu trợn mắt nói :
- Thằng lỏi con chưa ráo máu đầu, trước mặt lão phu dám cả gan thốt những lời trịch thượng!
Vệ Thiên Tường nghĩ bụng :
- “Gây sự là do nơi đồ đệ, kiếm chuyện hiếp đáp là do thầy. Thầy trò ông tự mình sanh sự lại đi vu khống cho người ta, coi sao được”.
Chàng chưa kịp đáp thì Xương Tu Tẩu đã nói tiếp :
- Thằng lỏi con, hôm nay mày chạm trán cùng lão phu, mày muốn xử trí như thế nào đây?
Vệ Thiên Tường ngạc nhiên tự hỏi :
- “Ông lão này thật là cổ quái, sao lại hỏi càn rỡ như vậy, đâu phải câu chuyện muốn hay không, mà hoàn toàn do thầy trò ông kiếm chuyện cả, thái độ các ma đầu có khác”.
Nghĩ vậy chàng hiên ngang nói lớn :
- Mọi việc xin tùy lão trượng quyết định cả.
Xương Tu Tẩu nói :
- Xưa nay trên khắp võ lâm ai ai cũng biết, lão nầy nói ra như đinh đóng cột. Mấy chục năm nay đã có một thông lệ rõ ràng. Bất cứ kẻ nào không động chạm đến lão phu thìkhông bao giờ lão phu quấy rầy đến họ. Mày đã ỷ có Tu La trảo của Tu Linh Quân truyền dạy đem đánh đồ nhi lão phu trọng thương, lẽ dĩ nhiên lão phu phải tìm cho ra sư trưởng của mầy vấn tội. Vậy ta ra hạn ba tháng, mầy phải tin cho Tu Linh Quân đến Lư Sơn ngũ lão phong tìm ta. Ta cũng muốn thử xem Tu La trảo của lão ấy có làm rung được một sợi râu xanh của Xương Tu Tẩu này không.
Vệ Thiên Tường thấy lời lẽ ông ta quá ư tụ cao tự đại hình như chẳng xem kẻ khác ra gì nên trong lòng đã thấy khó chịu vì bực tức.
Chàng nghiêm giọng đáp :
- Đã nhiều năm gia sư ẩn cư nơi Tu Linh sơn không đi lại trên giang hồ, chẳng màng đến sự việc của thế tục nữa. Tại hạ đây đã làm điều gì nhất định hứng chịu tất cả hậu quả. Nếu lão trượng muốn thử sức “Tu La thần trảo” cũng được. Tại hạ đây đã được chân truyền của gia sư, có thể đại diện người hầu tiếp cũng được.
Xương Tu Tẩu không ngờ một chú bé chưa bao nhiêu tuổi đầu mà đã dám thốt nên những lời lẽ ấy. Ông sững sờ nhìn Vệ Thiên Tường, cặp mắt đượm đầy sát khí, cười nói :
- Hà hà, thằng lỏi con! Mầy lại dám cùng lão phu thử sức. Thật khác nào đem trứng chọi đá! Từ mấy chục năm nay mầy là kẻ đầu tiên dám công nhiên khiêu chiến lão phu! Thằng lỏi, mầy nên biết rằng, đối với lão phu không phải bất kỳ ai cũng có thể thách đấu, nếu không phải kẻ ngang tay thì không bao giờ chịu xuất thủ. Nhưng một khi lão phu đã ra tay thì chưa một người nào còn sống sót.
Vệ Thiên Tường điềm nhiên nói :
- Tại hạ đâu phải người sợ chết.
Xương Tu Tẩu nói :
- Lẽ ra thì lão phu cho đồ nhi ra đây, trước mặt ta, xem thử công phu Tu La trảo của mày thi thố lợi hại như thế nào để phân định hơn thua, nhưng ngặt vì nó vừa mang trọng thương mới khỏi, chưa tiện ra đấu trường cho nên lão phu đành phá lệ một lần, xem thử thủ pháp của mày ra sao cho biết. Trong cuộc thử sức nầy chỉ lấy ba thế làm mức an thua đấy nhé.
Vệ Thiên Tường nghe Xương Tu Tẩu ra điều kiện dứt khoát và cứng rắn như vậy nghĩ thầm :
- “Khẩu khí của ông ta hình như xem thiên hạ chẳng ai ra gì! Ta thử đấu một phen xem sao. Lẽ đâu trong ba thế mà ông ta lấy được mạng mình sao? Chả lẽ “Phục Ma tam thức” lại không đương cự nổi ba chiêu hay sao?”
Nghĩ xong chàng cười dài nói :
- Việc nầy cũng chưa vị tất đã dứt khoát như vậy. Ví dụ nếu sau ba thế rồi mà tại hạ vẫn còn đủ sức kéo dài thêm, thì mời tính sao đây.
Xương Tu Tẩu nổi nóng nói :
- Nếu mầy tiếp nổi luôn ba thế thì lão phu sẽ thừa nhận võ công Tu La môn giỏi hơn Âm Sơn một bậc.
Vệ Thiên Tường lập tức vận dụng toàn thân công lực theo thế “Nghịch Thiên huyền công” để phòng bị rồi gật đầu nói :
- Được rồi, xin mời lão trượng phát thế đi.
Xương Tu Tẩu nổi giận nói :
- Thằng lỏi, lão phu không thể nào ra tay với một đứa bé con, vậy mầy cứ xuất thủ trước đi.
Vệ Thiên Tường tiến lên hai bước chắp tay nói :
- Tại hạ cam thất lễ.
Tức thì tay phải đưa lên dùng Tu La thần trảo, năm ngón tay cong lại như năm vuốt chim ưng, quào về phía trước. Một cái quào vừa tung ra, rít gió ào ào, kình lực nổi lên trùng điệp, vừa lẹ làng vừa hiểm yếu theo tư thế “Từ Khí Đông Lai” một trong “Phục Ma tam thức”. Tay chàng đi đến đâu, chỉ phong tuôn ra vèo vèo thật vô cùng lợi hại.
Xương Tu Tẩu là một tiền bối tôn sư trong võ thuật, khét tiếng khắp giang hồ nhưng cũng chưa phân biệt được thủ pháp của Vệ Thiên Tường. Vì vậy nên chưa kịp ra tay đã bị dồn ra sau một bước.
Lão nhìn sững Vệ Thiên Tường, chép miệng khen :
- Chà, thằng lỏi xử dụng Tu La trảo quả nhiên lợi hại. Bây giờ mầy hãy coi chừng đấy nhé.
Nói xong chưa dứt lời đã đẩy ra một chưởng, gió lộng ồ ồ, kình lực xô ra như bão tố, một thế bỗng biến thành bảy, tám kiểu, huyền diệu vô song, chưởng phong làm xô dạt cả cây cỏ xung quanh trong phạm vi mấy trượng.
Thấy chưởng thế quá lạ lùng mà nội lực quá mãnh liệt, Vệ Thiên Tường vội vàng dùng thế “Đạo Trưởng Ma Tiêu” chiêu thứ hai trong “Phục Ma tam thức” xẹt mấy luồng chỉ ảnh lẹ như điện chớp.
Xương Tu Tẩu tái mặt hét lớn :
- Chà, thủ pháp khá lắm! Nhưng hãy xem chừng thế thứ hai đây nầy!
Nói dứt lời, cổ tay phải xoay luôn một vòng, chưởng phong xoáy lên như gió con trốt tuôn ra như sóng trùng dương, ầm ầm như sấm động làm bụi cát tung bay mù mịt, gió mây biến sắc, thanh thế hùng mạnh gấp mấy lần chiêu trước.
Nội lực của đối phương quả nhiên đã đạt đến mức tuyệt đỉnh. Tuy chưa chạm vào chưởng lực nầy nhưng Vệ Thiên Tường đã cảm thấy uy lực muốn áp đảo cả tinh thần. Tuy học nhiều loại công phu, nhưng chàng chưa biết nên dùng thủ pháp nào để ứng phó hầu phá giải nổi.
Trong “Phục Ma tam thức” bấy giờ chỉ còn sót lại đòn cuối cùng là “Tích Lịch Càn Khôn” nên thi thố ra mà không chống cự nổi đối phương thì không còn cách nào để cứu vãn nữa.
Thủ pháp của Xương Tu Tẩu vừa thần tốc vừa mãnh liệt, trong chớp mắt đã tràn ngập đến, khiến Vệ Thiên Tường cảm thấy khó thở.
Không còn đắn đo gì nữa, lập tức chàng tung thế “Tích Lịch Càn Khôn” ngón đòn ruột cuối cùng của “Phục Ma tam thức” để chống đỡ.
Hai luồng kình lực chạm nhau phát nổ ầm ỳ, Xương Tu Tẩu bị đẩy lùi bốn, năm bước, còn Vệ Thiên Tường cũng bị công lực đối phương đùa xa trên một trượng.
Quả nhiên một sự việc không ngờ đến. Xương Tu Tẩu chưa tưởng tượng một thiếu niên chưa ráo máu đầu đã ngang nhiên tiếp mình luôn hai thế!
Gần mấy chục năm nay, đây là lần thứ nhất ông được chứng kiến tuyệt học của phái Tu La, bất giác thốt ra một câu đầy kinh ngạc :
- Thằng bé nầy, té ra mầy đã luyện được Nghịch Thiên huyền công của Tu La môn, quả nhiên lợi hại, lợi hại... Nhưng được rồi, hãy cố gắng tiếp luôn đòn thứ ba và cũng là đòn cuối cùng đây nhé.
Trong thế chót, Xương Tu Tẩu đã vận dụng hết thần lực để phát huy cả huy lực của đòn quyết định.
Đôi mắt trợn ngược, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, Vệ Thiên Tường vận dụng công lực đến mức tối đa, ầm ầm tung ra một thế “Huyền Thiên nhất chưởng”!
Hai luồng kình lực vừa chạm nhau trên không trung, Vệ Thiên Tường đã cảm thấy toàn thân rung động, nội lực của đối phương tuôn ra cuồn cuộn như sóng nước Trường giang, mặc dù đã dồn toàn thân công lực, vẫn không chống đỡ nổi.
Trong lúc tánh mạng chàng như ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên có một luồng gió nhè nhẹ thoảng qua, bao nhiêu áp lực đang đè nén trên người tự nhiên tiêu tan đâu mất hết.
Xương Tu Tẩu bị luồng gió thổi đến tuy nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ vô biên khiến ông phải bật ngược về sau hơn một trượng, áo quần tung bay rần rật, bộ râu xanh cuốn quanh trên cổ, nét mặt lộ vẻ hoảng kinh sợ hãi liền rú lên một tiếng tung mình nhảy vọt lên không trung rồi bỏ chạy mất dạng!
Thật là một kỳ tích vừa xuất hiên, một cứu tinh đã đến kịp thời để làm xoay chuyển tình thế.
Vệ Thiên Tường hoảng hồn, cảm thấy nhẹ nhàng lâng lâng vội vàng đưa mắt nhìn quanh bốn bề, chưa tin là sự thật.
Chàng thấy ngay dưới một gốc cây cổ thụ cách mình chừng vài trượng, một người thư sinh đứng tuổi, mình mặc áo trắng, thần thái uy nghi nhưng nho nhã, đã xuất hiện từ bao giờ.
Vừa nhìn qua người ấy, Vệ Thiên Tường cảm thấy có nhiều nét quen thuộc!
Người thư sinh ấy là ai?
Đó là một nhân vật trọng yếu nhất trong quyển sách này, bây giờ mới xuất hiện!