Người áo đen vừa thét “tiểu tử này muốn coi thì mở mắt ra xem cho rõ” thì thân hình hắn phóng qua một bên, nắp giỏ bật tung lên và từ bên trong những tiếng kêu lạ lùng rờn rợn bống phát ra liên tiếp.
Oa, oa, oa....
Theo những tiếng ấy, có những bóng đen, thần hình dài dài, ngoằng nghòe nhảy vọt ra khỏi giỏ, phóng mau như chớp nhảu về phía chàng thiếu niên áo xanh.
Thiếu niên áo xanh chưa kịp thấy đó là những giống vật gì, chỉ nghe một mùi tanh hôi xông vào mũi muốn nôn mửa. Cả thảy năm cái bóng đen loáng loáng phóng vào người chàng.
Giật mình hoảng hốt, chàng chỉ biết vung chưởng tay trái đẩy mạnh tới trước đồng thời phi thân nhảy vọt về phía sau theo bản năng tự vệ tự nhiên.
Trong lúc bất ngờ, chàng thẳng tay đánh ra một chưởng ít ra cũng đến tám thành công lực, sức mạnh đâu phải tầm thường.
Chỉ thấy năm chiếc bóng đen bị luồng chưởng phong đánh bạt trở lại, nhào lộn quay tít trên không một hồi, lăn luôn xuống đất. Tuy nhiên vừa rơi xuống đất chúng đã lập tức cử động, nhoai dậy liền rồi bay vọt trở lên lăn xả vào người áo xanh như trước.
Thiếu niên áo xanh giật mình, chẳng hiểu đó là giống gì mà chịu đựng nổi kinh lực của chưởng phong mình.
Chàng khẽ nhún đầu ngón chân bấm nhẹ trên mặt đất, thân hình nhẹ nhàng tung ra sau như sao đổi ngôi, đồng thời vung hữu chưởng đánh ra một chưởng thứ hai nữa.
Ầo, ào, bốp, bốp, bốp.
Theo tiếng gió rít, liên tiếng mấy tiếng bốp bốp vang len. Cả năm cái bóng đen đã bị chưởng phong đập mạnh rơi ngay xuống đất.
Lần này có lẽ bị thương nặng rồi nên khi rơi trên mặt đất chúng không thấy vẫy vùng cử động như trước, chỉ kêu oa oa mấy tiếng yếu ớt, thở phì phào rồi nằm im lìm luôn, không thấy nhúc nhích nữa.
Chàng thanh niên áo xanh, hai lần xuất chưởng đánh ra, cảm thấy một mùi tanh hôi xông vào mũi không thẻ nào chịu đựng nổi.
Chàng cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt hoa, hơi thở hơi mệt nhọc biết rằng mình đã hít nhầm hơi độc, vội vàng thở mạnh ra một cái, tạm ngừng hô hấp, vận công khử độc.
Quét cặp mắt sáng như sao nhìn kỹ về phía đó thì thấy năm cái bóng đen nằm sõng soài trước mặt là năm con rắn độc, thân hình lớn bằng cổ tay, mỗi con dài hơn sáu thướng, toàn thân lốm đốm năm màu rực rỡ.
Ngoài những màu sắc bông hoa kỳ dị, con rắn nào cũng có cạnh theo hình tam giác, đầu dẹp dẹp, lớn hơn thân mình một chút.
Những con độc xa lúc này đã thu hình nằm cuộn tròn lại như những chiếc dây leo, ngóng đầu giương đôi mắt đục đục xanh lè nhìn vào chàng thiếu niên áo xanh. Hai mang của chúng luôn luôn khu động, khi phồng, khi dẹp, phát ra những tiếng phì phèo, phun một luồng hơi trắng đục như mù sương tựa hồ như chực tấn công nữa.
Nhìn thấy hình thù kỳ dị của năm con độc xà này, chàng thiếu niên cảm thấy lạnh cả xương sống.
Chàng đã từng nghe thiên hạ bảo rằng những con rắn nào có hình ba góc đều là những loại kịch độc, chỉ cần cắn trúng một chút thôi là chết ngay, không thuốc nào chữa trị nổi.
Mới hít phải một ít hơi mù của chúng phun ra, với một thân nội công thâm hậu như chàng mà đã thấy choáng đầu váng óc rồi, quả nhiên loại rắn này lợi hại thật.
Suy nghĩ như vậy chàng vội vàng vận nội công phòng bị sẵn sàng.
Thấy mấy con độc xà cứ ngoe ngoe cái đầu lắc lư muốn phóng tới nữa, thiêu niên áo xanh thấy giật mình tự trách :
- Chà, nguy quá, thanh kiếm của mình đã lỡ trao cho Uyển muội cầm lấy rồi! Bây giờ trong tay không còn qua một tấc sắt, biết lấy gì mà ứng phó với nọc độc lũ quái xà nguy hiểm này?
Chàng đưa tay sờ khắp thân mình xem may ra có thứ gì dùng tạm được hay chăng.
Thời may trong bọc còn mấy đồng hồ diệp kim tiền lập tức lấy ra cầm sẵn nơi tay.
Năm con độc xà rằn rực kia vừa bị chàng thiếu niên áo xanh đánh cho hai lần nên đối phó với chàng có vẻ nể sợ, chỉ ngóc đầu phùng mang thời phì phì và lè chiếc lưỡi đỏ tươi chẻ hai đuôi nhọn hoắt, chứ không phóng tới.
Chàng thiếu niên áo xanh cùng ngán chất sương độc của chúng đang phun ra liên tiếp, chỉ đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích, đôi mắt nhìn trừng trừng để chuẩn bị đối phó.
Chàng tự nghĩ :
- “Bọn rắn độc này khôn lanh lắm, chúng thấy mình hở cơ một tý là nhất tề tấn công ngay. Bây giờ nên lợi dụng thời gian chúng đang do dự chưa dám, tìm nơi trí mạng của chúng để hạ thủ cho rồi”.
Ngừời và rắn đứng yên nhìn nhau không cử động
Tên lạ mặt áo đen đứng bên cạnh không nhịn được nữa bỗng cười một hồi dài rồi từ trong họng hắn đột nhiên phát ra những tiếng vo vo như còi thúc, nghe tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng.
Có lẽ đây là một hiệu lệnh tấn công cho nên khi những tiếng này vừa rít lên, lập tức năm con rắ ngổng cổ cao hơn, đầu lắc lư không ngớt, đôi mắt tia những ánh sáng xanh rờn trông thật dễ sợ.
Tiếng sáo mồm mỗi lúc càng to và gấp rút hơn như để thúc giục.
Năm con độc xà cất cổ thật cao, quằn quại tháo các khúc mình ra, đuổi ngoe ngoảy không ngớt.
Đột nhiên mỗi con vùng kêu “óc” một tiếng lảnh lót, vươn mình ra thật dài, năm chiếc đuôi cùng quật mạnh, năm luồng hơi đục hôi tanh lộng lên phì phì, nhất tề phóng về phía chàng thiếu niên áo xanh.
Ngay lúc đó có một tiếng hự vang lên, tiếp đó thân hình người áo đen quậy lên rất mạnh ngã lăn ra đất nằm lịm luôn.
Năm con độc xà vừa phóng tới bỗng sà ngay xuống đất khoanh tròn lại, hình như bị đánh trúng vào chỗ trí mạng rồi.
Chúng quằn quại lăn lộn có vẻ đau đớn lắm. Thế rồi cả năm con quyện lấy nhau, những thân hình tam giác cuộn xoắn lại như những chiếc dây thừng, siết mạnh vào nhau kêu lăn răng rắc.
Chỉ trong chớp mắt, sáu viên Hồ Điệp kim tiền từ bàn tay thiếu niên áo xanh bay ra, đánh cùng một lúc vào năm nơi hiểm yếu của người áo đen và năm con rắn độc.
Chàng xuất thủ mau lẹ và chính xác không thể nhìn thấy. Chỉ thấy bàn tay khẽ run nhẹ, tiếng rít o o rồi cả người và vật cùng lăn ra. Chừng ấy người ngoài cuộc mới biết rằng chàng đã ra tay.
Ngay lúc đó, từ góc tường xa xa có một bóng người nhỏ bé, thân pháp lẹ làng như cánh én, lướt nhẹ trên không, đặt chân xuống gần chàng áo xanh, mồm khé gọi :
- Vi ca ca, anh...
Chàng thiếu niên áo xanh chính là Vệ Thiên Tường, vừa nghe gọi đã nói nhỏ :
- Uyển đệ, chẳng có gì đáng để ý cả, thôi chúng ta hãy trở về rồi sau sẽ tính.
Hai người cùng khẽ nhún mình một cái vọt thẳng lên cao rồi biến mất.
Tuy nhiên tiếng rên của người áo đen và thân hình hắn ngã uỵch xuống đã làm náo động đến bao nhiêu ngừoi đang nghỉ trong các phòng.
Ai nấy đều thức dậy cả.
Lục Phượng Tôn tay cầm trường kiếm phi thân nhảy ra trước tiên.
Tiếp theo đó có tiếng người xôn xao, đèn đuốc thắp sáng rực, bao nhiêu người từ các nhà cùng lũ lượt kéo nhau đến đây.
Khi tới nơi, mọi người đều vàng hoàng và ngạc nhiên thấy tên áo đen bị cắt đứt cổ hòng máu trào ra lai láng, nằm chết tự lúc nào rồi.
Cạnh đó một đống năm xác rắn đang cuồn cuộn xoắn vào nhau, mùi hôi thối tiết ra nồng nặc ai hít phải cũng muốn nôn mửa.
Ngoài ra không còn thấy gì nữa.
Tiếng trầm trồ bàn tán cứ kéo dài một giờ sau mới yên.
Đêm đó trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Thiên Tường và Nam Cung Uyển thức dậy sớm. Cả hai dắt tay nhau chạy đến đại sảnh, thấy đủ mặt mọi người đã ngồi nơi đấy cả.
Càn Khôn Thủ Lục Phượng Tường, Thái Cực Khuyên Tôn Hiệu Nam, hai người anh em Điểm Thương song nhạn đang ngồi uống trà bàn luận.
Vừa trông thấy hai người bước vào, Lục Phượng Tường vuốt chòm râu bạc oang oang nói :
- Chắc nhị vị cũng như anh em đã nhìn qua cảnh tượng ban đêm rồi chứ. Quả nhiên lợi hại thật. Lọai hổ vằn trăn độc này vô cùng lợi hại, mỗi lúc thấy người là nhảy xổ vào tấn công ngay, không nể sợ thứ gì hết. Ngoài ra chúng chuyên phì hơi độc. Bất kỳ người hay súc vật, rủi xông nhằm nơi này tức khắc ngã ra bất tỉnh ngay và không mấy ai thoát chết.
Loại cực độc này chỉ xuất hiện tại Ngũ Chỉ sơn ở Hải Nam. Nơi này thật hoang vu hẻo lánh, quanh năm không có chấn người đi đến. Hơn nữa bên cạnh xác rắn còn có một cái sọt mây. Loại mây này là loại đặc biệt màu xanh có vằn tía, cũng chỉ tại Ngũ chỉ sơn mới có mà thôi.
Ông ngừng một lát nói tiếp :
- Theo thiên hạ đồn rằng, bất kỳ loại rắn nào dầu dữ tợn và độc đến mức nào cũng phải kỵ loại mây này. Cho nên chỉ loại giỏ đan bằng mây rằn của Ngũ chỉ sơn mới khắc phục nổi loại độc dữ này.
Nhận xét người và vật dụng này, chúng ta có thể đoán rằng cái tên áo đen này là môn hạ của Hải Nam Xà Cư Sĩ Khuất Thất rồi chứ không còn hoài nghi gì nữa.
Nói đến đây, ông nháy mắt chép miệng mấy cái ra vẻ mến tiếc một điều gì đó rồi nói tiếp :
- Cái đáng tiếc một điều là ông bạn nào đã ra tay trượng nghĩa trong chớp mắt đã giết chết luôn một gian tế và năm mạng rắn độc không gây một tiếng dộng, thủ pháp tinh diệu xưa nay thật hiếm có. Thế mà sau khi ra tay, người ấy lại âm thầm bỏ đi mất không chịu ra mặt hay lưu lại một dấu vết gì, thật khiến cho lão hủ này mất đi một cơ hội ngàn năm hiếm có.
Thấy Vệ Thiên Tường và Nam Cung Uyển vừa ngồi nơi hàng ghế đầu, lão mỉm cười gật đầu chào, định nói chuyện thêm thì bỗng nhiên từ phái ngoài có hai thiếu niên khác cũng vừa bước vào.
Hai thiếu niên này cùng đi với Phục Phượng Tôn, một thiếu niên áo xanh và một thiếu nữ áo đỏ.
Người thiếu niên mặc áo xanh da trời, chân đi đôi hài mỏng, lưng cài trường kiếm, tuổi độ hai mươi, mặt sáng như ngọc, môi hồng như son, bừng bừng hào khí anh hùng, dáng điệu khoan thai tiêu sái.
Nàng thiếu nữ áo đỏ thì mặt hoa ửng hồng mắt phượng sáng quắc mi dài mũi thẳng, môi đỏ như anh đào, làn da trắng như tuyết. Nhìn nàng rất giống Nam Cung Uyển. Đứng gần hình như hai chị em ruột.
Vừa vào đến nơi, chàng thiếu niên mặc áo màu xanh da trời vội chạy đến trước mặt Càn Khôn Thủ, cung kính chắp tay vái chào và nói :
- Vãn bối tên là Đào Côn phụng mệnh gia sư về yết kiến lão tiền bối và chờ lệnh lão tiền bối sai khiến.
- Ồ, Đào lão đệ khỏi phải đa lễ. Nga Mi sơn tú khí, đang lúc nhân tài mọc ra như nấm. Đào lão đệ là một trang kiếm khách, tuổi trẻ tài cao, lừng danh thiên hạ. Lão hủ này cũng từng nghe tiếng, mộ tài từ lâu, ngày nay được gặp mặt thật là điều vô cùng hân hạnh. Quý hóa quá!
Thiếu niên này là Ngân Lâu kiếm khách Đào Côn, môn hạ của Nga Mi phái. Cho nên sau khi yết kiến chủ nhân Lục Phượng Tường lão tiền bối, chàng vội chạy lại làm lễ chào Thái Cực Khuyên Tôn Hiệu Nam ngay.
Cô gái áo đỏ mặt hoa tươi cười hớn hở, lanh lẹ chạy đến trước mặt Lục Phượng Tường thi lễ nói :
- Vãn bối là Thanh Thành môn hạ Bạch Phi Yến, phụng mệnh gia sư về đây tham kiến Lục lão tiền bối.
Lục Phượng Tường kinh kỷ giao tập, vôi vàng đáp lễ và nói :
- Ủa, Thanh Thành phái, té ra cô nương là Thanh Thành môn đệ. Hay lắm, có phải lệnh sư là Giản Vấn Thiên lão đệ phải chăng?
Thì ra trong mười ba đại môn phái có hai phái là Thanh Thành và Chung Nam, suốt hai chục năm qua không xuất hiện giang hồ, cho nên lúc này cô gái áo đỏ vừa đến ra mắt lại tự xưng là đệ tử của Thanh Thành thì ai mà không lạ lùng kinh ngạc.
Lục Phượng Tường là bậc kỳ cựu trong phái Côn Luân, mọi việc trong giang hồ thảy đầu am thạo, ngày nay được biết chuyện này mừng rỡ hơn ai hết.
Nghe hỏi, cô gái áo đỏ cung kính trả lời :
- Thưa lão tiền bối nói rất phải. Gia sư ẩn cư tại Lão quân động, suốt hai chục năm qua không đặt chân trên giang hồ. Cách đây chừng một tuần, có một người bạn thân cũ ngày trước đến thăm gia sư, có nhắc lại những nhân vật Thập tam tà phái khi trước đang liên kết cùng bọn Nhân Yêu Hách Phi Yên, lăm le muốn tìm các đại môn phái để rửa thù ngày trước, và mục tiêu của chúng là phái Côn Luân.
Hiện nay gia sư đã cao niên, chán ngán cảnh hồng trần, không muốn cheo chân vào thế sự nữa, nên sau khi biết được hung tin này liền sai vãn bối gấp rút lên đường về đây gặp lão tiền bối và chờ lệnh sai khiến của lão tiền bối.
Lục Phượng Tường nghe xong như cởi mở tấm lòng. Lão vui vẻ quay sang phía Tôn Hiệu Nam, cười khà khà đáp :
- Không ngờ suốt hai chục năm nay biệt vô tin tức về Giản lão đệ, bây giờ được biết Giản đệ vẫn còn mạnh khỏe trên trần thế. Cứ như tuổi tác của ông ta có phần nhỏ hơn chúng mình chút ít, thế mà đã sớm chán ngán nhân tình thế sự, chẳng màng đến cặn bã chốn hồng trần. Hay quá!
Nói đến đây ông lại vuốt râu nhìn nữ lang áo đỏ nói tiếp :
- Này Bạch cô nương, lão xin giới thiệu vị này là Võ Đang phái Thái Cực Khuyên Tôn lão tiền bối. Vị này cùng với lệnh sư vốn là bạn chí thân ngày trước, vậy cô nương hãy đến làm lễ chào hỏi.
Bạch Phi Yến vui mừng bước lại chắp tay chào mừng Tông Hiệu Nam.
Tôn Hiệu Nam vội vàng đáp lễ.
Ông liếc mắt nhìn qua Vệ Thiên Tường, Nam Cung Uyển, Lục Phượng Tôn, Tề Trường Tự, Tống Thu Vân, Đào Côn và hai nam nữ thiếu niên vừa đến tươi cười nói :
- Chà, cứ nhìn vào đám thanh niên tuấn tú này đang lứa thanh xuân, rõ là những chồi non đang tràn nhựa sống anh khí bốc lên ngùn ngụt. Quả đúng với câu phương ngôn tre già măng mọc.
Lục lão ca, tinh hoa của đất nước, vận mệnh của võ lâm đều trông vào các thanh niên này. Bọn mình đã già rồi, cũng nên sớm rút lui ra khỏi chốn giang hồ, nương bóng lâm tuyền, nhường lại cho tuổi trẻ mới phải.
Văn Vũ Xương cười lớn nói tiếp :
- Lão tiền bối, chúng tôi chẳng qua là những đồ bỏ, đâu đáng gì mà được đề cập tới nữa.
Tôn Hiệu Nam nghiêm sắc mặt nói :
- Vạn lão đệ, anh là người đang đảm đương cái vận mệnh vinh nhục của môn phái, lẽ đâu mình lại tự khinh mình như vậy. Đối với bọn thanh niên này, lão đệ tương đối tuổi tác lớn hơn, kinh nghiệm giang hồ cũng dồi dào hơn với sự lịch duyệt sẵn có, chính lão đệ là bạn hiền và cũng là người anh cả, nên lưu tâm chăm sóc bọn nó mới phải.
Vạn Vũ Xương khiêm tốn đáp :
- Lão tiền bối có lời quá khen, vãn bối tự xét mình chưa xứng đáng nên không dám nhận.
Lục Phượng Tường liền quay lại giới thiệu Đào Côn cùng Bạch Phi Yến cùng tất cả mọi người đang hiện diện.
Bạch Phi Yến liếc nhìn thấy Vệ Thiên Tường, một thanh niên tuấn tú, trang nhã tuyệt vời. Trong cái thanh tao của một nho sinh có bao hàm một khí phách hiên ngang của một kiếm sĩ, bất giác khiến nàng cảm thấy nóng bừng đôi má, e lệ cúi đầu chẳng dám ngó lâu.
Chưởng Thượng Châu Tống Thu Vân, nãy giờ chỉ có một mình nàng là gái, chưa tìm được bạn, vừa may gặp được Bạch Phi Yến nên trong bụng thấy vui mừng hớn hở, vội vàng chạy lại nắm tay dắt ngồi xuống một bên.
Vệ Thiên Tường thấy Đào Côn là đệ tử của người xưa có vây đánh phụ thân mình nên trong lòng không thích ân cần giao thiệp. Chàng chỉ hỏi qua loa mấy câu xã giao cho phải phép rồi tìm cách cáo từ chạy sang Vạn Vũ Xương để nói chuyện.
Cả Tống Thu Vân và Bạch Phi Yến tuy ngồi nói chuyện bên nhau, nhưng bốn là thu ba đưa đẩy, chốc chốc lại lén nhìn về phía Vệ Thiên Tường, ra chiều có cảm tình sâu đậm.
Phàm người phụ nữ nào cũng có linh tính nhạy bén. Bất kỳ một cử chỉ nào về tình cảm đã xảy ra một vài lần, nhất định không thoát khỏi được họ nổi.
Nam Cung Uyển ngồi đó, nhìn thấy thần thái của hai cô nương Tống Thu Vân và Bạch Phi Yến, đã thấy khó chịu
Một hồi sau, xem chừng hai nàng cứ len lén nhìn trộm Vi ca ca của mình, nàng cảm thấy trong lòng bỗng nhiên sôi động, đầu óc nóng bừng bừng. Nàng chỉ hận không có duyên có gì để kêu Vi ca ca đi nơi khác cho khuất mắt.
Hôm đó, hai nhân vật phải bận rộn vất vả nhất có thể nói là Điểm Thương song nhạn Vạn Vũ Sinh và Vân Trung Hạc Tề Trường Tự vì hai chàng nhận trách nhiệm tiếp đón tất cả các quan khách và cao thủ các đại môn phái về đây giúp sức.
Đây là lần đầu tiên Phi Phượng tiêu cục công nhiên đối phó cung Nhân Yêu Hách Phi Yên.
Tuy nhiên sự gây hấn này cũng chỉ là một hình thức nổi bên ngoài mà thôi. Thật ra đây có thể nói là một sự kiện liên hiệp trên thực tế của các đại môn phái để đối phó cùng Thiên Diện giáo.
Vì lẽ ấy nên tất cả các đại môn phái không ngớt cử người về tham dự.
Ngoài ra tất cả các cao thủ trên võ lâm xưa nay có chút ít thân tình cùng Phi Phượng tiêu cục cũng tự động tìm đến để trợ quyền.
Từ sáng đến tối mịt, trụ sở của Phi Phượng tiêu cục đầy dẫy các nhân vật giang hồ tới lui ra vào tấp nập.
Hơn nữa, nhân có vụ vừa xảy ra đêm qua, người trong tiêu cục đã có cảnh giác đề phòng. Bất kỳ ngày hay đêm, giờ phút nào cũng có cắt đặt sẵn nhiều người lo việc canh phòng chu đáo.
Đêm đã khuya lắm rồi.
Tất cả trang trại thuộc Phi Phượng tiêu cục đang chìm đắm trong bầu không khí bình thường yên lặng, không sự việc gì khác lạ xảy ra.
Từ trong ra ngoài đâu đâu cũng lặng yên tĩnh mịch.
Độ này đang vào tiết tháng Mười. Gió bấc đã bắt đầu từng cơn thổi lai rai, khí lạnh căm căm. Bầu trời trong sang, một vầng trăng bạc âm thầm tỏa xuống khắp nhân gian.
Xa xa văng vẳng tiếng trống mõ cầm canh hòa lẫn với tiếng trùng dế hòa nhạc.
Vào lúc quá canh hai trên một góc nhà thường dân cách Phi Phượng tiêu cục không bao xa, bỗng xuất hiện bảy cái bóng người thấp thoáng.
Đi đầu là hai người đã đứng tuổi. Một người mặc áo bào rộng, hai tay thả thùng thình, gió thổi bay phất phới, tuổi độ bốn mươi. Ngang thắt lưng của gã có cài chéo hai món vũ khí, một ngắn một dài. Người thứ hai cũng xấp xỉ chừng ấy tuổi, mặc áo dài, chân mang giày vài, tay không cầm món vũ khí nào.
Tiếp theo sau lưng có năm đại hán thân hình lực lưỡng, nai nịt khác nhau, nhưng người nào cũng gọn gàng lanh lẹ, tuổi vào khoảng 35, 36 thôi.
Sau khi xuất hiện, cả bảy người đứng lại, định thần nhìn quanh bốn bề quan sát.
Người mặc áo bào rộng đi đầu cười khì khì nói :
- Chỉ một cơ sở bé nhỏ của Phi Phượng tiêu cục của Côn Luân Lục lão đầu mà Hách tam thúc đặc biệt lưu tâm lắm vậy. Thế nào trong đêm nay anh em chúng mình cũng quyết tâm cho chúng nó một trận nên thân. Nhân dịp này sẽ được biết lực lượng của mười ba môn phái Trung Nguyên so với chúng ta như thế nào.
Người trong nhóm đi sau cùng lên tiếng :
- Một trận đêm nay, chúng ta cũng nên ra oai cho võ lâm Trung Nguyên một lần để chúng nếm mùi lợi hại. Sá gì riêng một phạm vi giáo khu Côn Luân mà phải cần đến dao mổ trâu để chém ruồi.
Cả năm người trung niên thảy đều đồng thanh nói :
- Phải đấy, anh em chúng tôi xin nguyện làm đúng theo ý muốn của nhị vị lão ca. Vậy sự cắt đặt thế nòa xin tùy tiện hai vị.
Người đứng sau nói :
- Cả bọn chúng mình ra đi chuyến này, hoàn toàn do quyền phân phát cắt đặt của Thiền Vu lão ca ca. Lão ca dạy bảo thế nào, anh em mình làm đúng như vậy, khỏi cần bàn hỏi lôi thôi gì nữa.
Người đi đầu cười khà khà ra vẻ khoái chí nói :
- Bôn lão ca đã nói như vậy rồi, anh em khỏi cần phải khách khí làm gì nữa.
Nó xong, hắn quay đầu lại nói tiếp :
- Theo ý kiến chung của anh em thì Mộc lão ca và Long lão đệ cứ từ đầu phía đông bao vòng phía sau nhà, hai vị lão đệ Thái, Lý đi từ căn nhà phía Tây trở vào, còn tôi và hai vị Tân, Lâm nhất diện tấn công thẳng vào mặt của sảnh đường. Sắp đặt như vậy được chưa, quý vị còn ý kiến nào khác nữa.
Tất cả sáu người đứng đó đều đồng thanh tán thành.
Thế rồi bảy người lập tức chia ra làm ba nhóm, mỗi nhóm nhận một điạ hạt khác nhau rồi tiến thẳng vào tấn công Phi Phượng tiêu cục.
Trước tiên nói về ba người từ mặt chánh diện đánh vào Phi Phượng tiêu cục gồm có lão già mặc áo tay rộng là Bôn lôi thủ Thiền Vu Lôi, thư đồ của Bích Nhãn Thần Quân phái Bạch Đà Tây Vực. Còn hai người đều là môn hạ của Nhân Yêu Hách Phi Yên cả.
Ba chiếc bóng đen tựa hồ như ba luồng khói mờ, với một thân pháp lẹ làng mau lẹ, chỉ thoáng một cái đã tiến đến tòa hoa sảnh.
Đến đây cả ba dừng chân lại nghe ngóng vẫn chưa thấy một cao thủ nào của phái Côn Luân ra tiếp chiến, trong lòng đã cảm thấy hình như có điều gì kỳ quái bất thường rồi.
Tuy nhiên, vì quá ỷ lại vào tài nghệ xuất chúng của mình, bọn chúng chỉ nghi ngờ thoáng qua chứ không thèm quan tâm cho lắm.
Cả ba cùng là là đáp nhẹ xuống tòa hoa sảnh. Đưa mắt nhìn về phía của cửa sổ bên trái, thấy có cắm một cây nến sáng rực ngay trên một chiếc kỷ trà bên cạnh có đặt một bàn cờ còn đang đánh lỡ dỡ.
Cứ như tình trạng này thì cách đây không bao lâu nơi này đã có hai người đang cùng nhau đánh cờ.
Phong Quái Tân Phong nheo mắt ngắm nhìn qua một chặp rồi cười nói :
- Thiếu Vu lão ca, bọn chuột nhắc phái Côn Luân đã hèn nhát trốn nhủi như bầy chuột. Chẳng tên nào dám ngang nhiên ra mặt tiếp chiến. Chi bằng chúng ta hãy thưởng cho một mồi lửa, thiêu phứt cái doanh trại này đi, tự khắc tên Lục lão đầu sẽ lòi mặt ra ngay chứ gì!
Thiếu Vu Lôi xuất thân từ Tây Vực lại là đệ tử của Bích Nhãn Thần Quân, một nhân vật tự cao tự đại, thường ngày cho mình là cao quý, xem thiện hạ không ra gì, bao nhiêu cao thủ võ lâm Trung Nguyên đối với thầy trò hắn chẳng qua là phường vô danh tiểu tốt cả. Vì đã có một ý thức sẵn như vậy cho nên khi nghe bạn đề nghị như vậy đã gật đầu tán thành ngay.
Hắn lạnh lùng nói :
- Phải lắm! Hãy cho một mồi lửa thì tự khắc ra mặt chuột.
Phong Quái Tân Phong vừa được ý kiến của Thiếu Vu Lôi lập tức đưa tay cầm cây nến trên bàn, châm lửa đốt ngay.
Nhưng khi tay hắn vừa chạm đến cây nến chưa kịp cầm lấy, bỗng nhiên có một tiếng nạt như sấm nổ, dội vào màng tai lùng bùng muốn bể lá nhỉ. Tức thì trên mái nhà có một điểm ngân tinh bay vút xuống như vì sao xẹt, bắn ngay vào cây nến tắt phụt ngay. Trước mắt tức thời chìm đắm trong màn đêm đen nghịt.
Phong Quái không ngờ nơi đây đã bố trí phòng bị chu đáo sẵn rồi. Khi đèn vừa tắt ngấm, bỗng nghe bốp một tiếng, một viên đạn bạc nhỏ ti không biết từ đâu bay tới đánh trúng ngay giữa mu bàn tay.
Viên đạn bắn vào tay đau điếng, cả bàn tay hình như tê liệt. Sự đụng chạm làm rung rinh ngọn nến, nước sáp bắn tung tóe nóng phỏng cả mấy ngón tay. Hắn vội vàng rụt lại, miệng suýt xoa nhăn nhó.
Ngay khi ngọn nến vừa phụt tắt, bỗng tiếp theo một luồng kình phong lạnh buốt ập mạnh xuống đỉnh đầu hắn như núi sập.