Hỏa Ảnh Tử Chử Vô Kỵ bình nhật là con người tàn nhẫn độc ác, xem mạng người như cỏ rác, nhưng Nam Cung Uyển xem như con gái. Khi thấy nàng lăn mình vào luồng chưởng phong y hết sức hoảng, vội vàng hít chân khí cố thu hồi lực đạo.
Ngờ đâu chân khí đang lao tưởng như nước tràn thác lũ khó mà thu hồi trọn vẹn được.
Khi luồng kình lực đó tới vừa cách người Nam Cung Uyển chừng một vài thước thình lình bị một luồng tiềm lực âm nhu ngăn lại như một bức tường thành kiên cố rồi hóa giải tan biến hoàn toàn như không có việc gì xảy ra.
Chử Vô Kỵ sững sờ, đờ người ra nhìn, nghĩ bụng :
- “Lạ quá, cứ như uy lực của Phác Sơn chưởng, một khi đã đánh ra, trên giang hồ này đã mấy ai chống đỡ nổi. Mặc dầu ta cố sức thu hồi, nhưng với sức lực của chưởng phong đang tuôn ra, may lắm là chỉ giảm được một nửa. Còn một nửa cực mạnh, ít nhất con bé cũng té nhào hay thọ thương. Chẳng hiểu vì sao hắn lại bình an vô sự, chưởng lực không gây một ảnh hưởng cỏn con nào hết”.
Lão vội vàng hỏi lón :
- Uyên nhi, cháu không bị thương! Ồ, nguy hiểm thật, tại sao cháu hành động hồ đồ như vậy nếu lỡ ra...
Nam Cung Uyển trong lúc quá nóng nảy bồng bột sắp bị chưởng phong của thúc thúc nghiền nát mình ra, thình lình từ phía sau có một luồng kình khí âm nhu vượt qua trước mặt mình, chặn ngay lực đạo của Chử Vô Kỵ rồi không thấy điều gì xảy ra hết.
Nghe Chử thúc thúc hỏi, nàng lắc đầu nói :
- Thúc thúc thu hồi lẹ quá, điệt nữ không có việc gì cả.
Chử Vô Kỵ lạnh lùng hừ một tiếng nhưng trong bụng dạ cũng chưa hết thắc mắc.
Nam Cung Uyển lại nói tiếp :
- Chử thúc thúc, cách đây mấy hôm cháu bị một số người của Thiên Diện giáo vây đánh làm trọng thương, nhưng được Vi ca ca là vị này ra tay giúp đỡ, đã biến nguy thành an hết...
Chử Vô Kỵ tái mặt lầm bầm :
- Chà, bọn Thiên Diện giáo ư? Bọn nó dám công nhiên đối địch cùng Cầm Linh sơn chúng ta hay sao?
Rồi quay sang Nam Cung Uyển, y hỏi thêm :
- Bọn người đó như thế nào, cháu hãy nói rõ thêm cho ta nghe.
Nam Cung Uyển nói :
- Người đầu tiên là một lão hòa thượng tự xưng là Trí Giác thiền sư của Thiếu Lâm tự...
Hỏa Ảnh Tửnghe nói lấy làm e ngại, vội hỏi tiếp :
- Rồi còn ai nữa?
Nam Cung Uyển đáp :
- Rồi đến hai anh chàng họ Nhậm, tự xưng là Nhậm Thị Song kiệt, gì đó...
- Nhậm Thị Song kiệt!...
Hỏa Ảnh Tử trầm ngâm nói thêm :
- Ta chưa hề nghe qua tên tuổi của hai đứa này. Hãy nói rõ thêm về chúng xem sao?
Nam Cung Uyển lắc đầu nói :
- Cháu cũng không biết thân thế hay tài nghệ của chúng ra sao. Nhưng lúc xáp chiến một đứa sử dụng trường thoa và đoản câu, còn một dứa lại dùng Trương câu và đoản thoa...
Hỏa Ảnh Tử cau mày suy nghĩ :
- “Hai tay cùng xử dụng võ khí khác nhau, một ngắn một dài, đó là võ công dặc biệt độc môn của phái Bạch Đà sơn tại Tây Vực. Phái Bạch Đà đã cùng bọn Thiên Diện giáo như thế là đã cấu kết cùng nhau để hành động”.
Thế rồi sao nữa?
Nam Cung Uyển nói tiếp :
- Bọn chúng rất lợi hại, ra tay tàn ác vô cùng, tuy nhiên cả hai đều tán mạng dưới tay của vị đại ca này!
- Anh ấy tên Vi hành Thiên, truyền nhan duy nhất của Tu Linh Quân lão tiền bối.
Nghe giới thiệu đến đây, Chử Vô Kỵ sực nhớ đến luồng âm kình đã hóa giải chưởng lực của mình vừa rồi mà gật gù cười lạt một tiếng rồi nói :
- Phải, phải! Quả đúng là Tu La môn, môn hạ rồi!
Nói xong thình lình y vụt tay phải ra, lạnh như chớp, đập mạnh vào vai Vệ Thiên Tường.
Thì ra ngày xưa y đã bị thất bại vì Tu Linh Quân rồi. Suốt hai mươi năm nay lúc nào cũng nuôi một niềm chua cay bên lòng canh cánh, chỉ tìm dịp trả đũa. Ngày nay nghe nói Vệ Thiên Tường là môn hạ Tu Linh Quân, mối thù xưa được gợi lại. hơn nữa vừa rồi Vệ Thiên Tường lại công nhiên hóa giải chưởng lực của mình nên y càng thêm căm tức, chỉ chực ra tay.
Nguyên nhân nội tình là như thế. Nhưng Nam Cung Uyển và Vệ Thiên Tường làm sao biết được.
Vệ Thiên Tường thấy đối phương bất thình lình ra tay, liền khẽ lách mình qua một bên, tay trái dùng thế “Huyền Điểu Hoạch Sa” (Chim huyền vạch cát) quét vào cổ tay phải của Hỏa Ảnh tử và hét lớn :
- Họ Chử này, tại sao lại hành động như vây?
Hỏa Ảnh Tử thấy thế phản kích của Vệ Thiên Tường không những vô cùng mau lẹ mà chỉ nhằm tấn công vào yếu huyệt của mạch môn, không khỏi sửng sốt, nên chẳng dám khinh thường, vội vàng thu hồi chưởng về.
Vì y thu hồi thế đánh rất mau lẹ, thành ra cái quét tay của Vệ Thiên Tường tuy mạnh như sấm sét, nhanh như chớp nhoáng nhưng không chạm trúng đích được.
Nam Cung Uyển lo sợ quá, vội kêu lớn :
- Chử thúc thúc...
Chử Vô Kỵ sa sầm nét mặt hừ một tiếng rồi nói :
- Tao muốn xem thử Tu Linh Quân đã truyền cho nó được bao nhiêu công phu.
Nói xong tay trái lại vung ra, tung luôn một chưởng vù vù bổ thẳng xuống đầu Vệ Thiên Tường.
Vệ Thiên Tường dã cảm thấy trong lòng không vui vì thái độ gây hấn của Chử Vô Kỵ. Nhưng nghĩ rằng đối phương là người của Cầm Linh sơn nên có giữ lòng không muốn gây nên điều bất mãn. Cho nên Chử Vô Kỵ xuất chưởng, chàng đã khẽ nghiêng mình qua một bên để né, còn tay phải dùng sáu thành công lức, bắn vào vai Hỏa Ảnh Tử.
Tu La thần trảo uy lực kinh người. Tuy chàng chưa dùng toàn lực, nhưng vừa xuất thủ đã phát ra một luồng ám kình phát giá vo vo, thanh thế thật hùnghậu.
Chử Vô Kỵ liền vung tả chưởng lên đón lấy.
Trong lúc hứng trọn chưởng này, ông ta không bao giờ ngờ rằng Vệ Thiên Tường với một ít tuổi đầu mà dã luyện được tuyệt kỹ “Nghịch Thiên huyền công” của Tu La môn.
Chưởng lực đôi bên chạm vào nhau nghe ‘ầm’ một tiếng. Hỏa Ảnh Tử cảm thấy cánh tay trái hình như tê liệt, thân hình lảo đảo cơ hồ không dừng vững được nữa. Trong lòng ông đã hoảng kinh, không dám khinh thường chàng thiếu hiệp này nữa và quả nhiên chính y đã được sự chân truyền tuyệt nghệ của Tu Linh Quân rồi.
Thấy cháu gái mình lại hết lòng lo lắng che chở cho tiểu tử này. Chử Vô Kỵ cười hì hì nói :
- Thúc thúc đây không dụng tâm làm khó dễ hắn đâu. Chuyện gì mà cháu lo ngại lắm vậy.
Rồi ông nói thêm :
- Này Uyển nhi! Cháu nên biết rằng hiện nay Thiên Diện giáo tuy chưa công khai ra mặt đối chọi cùng chúng ta, nhưng trên khắp giang hồ, đâu đâu cũng có tay chân bè đảng của bọn chúng.
Cháu không nên đi ra ngoài để gây thêm chuyện rắc rối, thúc thúc còn bao nhiêu điều phải làm, chắc không có đủ điều kiện để giúp đỡ được. Tốt hơn là cháu nên mau mau trở về Cầm Linh sơn để tránh mọi sự bất trắc phiền phức.
Ông nói đến đây sắc mặt tỏ vẻ vô cùng trang tọng.
Nam Cung Uyển thấy vậy chẳng dám cười đùa nũng nịu đành thưa rằng :
- Thưa vâng. Chử thúc thúc đừng lo. Cháu cũng muốn hồi sơn ngay. Chính Vi ca ca cũng phụng mệnh Tu Linh Quân lão tiền bối cùng đường lên Cầm Linh sơn để thăm phụ thân cháu. Nhân dịp anh ấy cùng đi với cháu luôn.
Chử Vô Kỵ nghe thấy Vệ Thiên Tường cùng đến Cầm Linh sơn để viếng thăm Nam Cung Hội thì nét mặt cũng trở nên hòa dịu nhiều.
Ông gật đầu nói :
- Thế thì tốt lắm. Thôi cá ngươi hãy lên đường ngay đi thôi. Ta cũng có công việc gần đây.
Nói xong tung mình bay vút lên không trung, nhấp nhô mấy cái rồi biến đi mất dạng.
Nam Cung Uyển thở phào một cái như trút xong gánh nặng nhìn Vệ Thiên Tường nhoẻn miệng cười.
Vệ Thiên Tường tỏ ý giân, nghiêm giọng nói :
- Uyển muội, nếu không nể tình cô, hôm nay tối quyết so tài cùng ông ấy một phen. Trên thiên hạ sao còn có người ngang ngược và tự phụ đến thế?
Hai người lên ngựa so cương thủng thảnh đi về phía Ôn Giang.
Lúc đến giờ Thân, cả hai đã gặp một khách điếm, nên cũng xuống ngựa bước vào.
Vệ Thiên Tường cũng như Nam Cung Uyển, cả hai đều trẻ trung xinh đẹp, tư thái thật hào hoa phong nhã, chẳng khác nào hai công tử thuộc giòng giống giới quý tộc, ai ai trông thấy cũng trầm trồ khen ngợi.
Tên bồi phòng ra đón, giắt ngựa đưa vào chuồng. Một tên khác lễ phép đưa hai người vào phòng dâng trà giải khát.
Vệ Thiên Tường nghỉ ngơi một lát, rút thanh kiếm để trên đầu giường rồi cùng Nam Cung Uyển bước ra ngoài giả bộ đi dạo phố.
Sau khi đi bách bộ qua một vài con đường phố, cả hai đi luôn ra vùng ngoại ô về hướng Tây.
Một chập sau vừa gặp cánh đồng hoang bao la bát ngát có một con sông chảy dài.
Hai người đi dọc ven lối bờ sông, rảo bước mau hơn. Đi được bảy tám dặm đường bỗng thấy trước mặt có hòn núi đất nho nhỏ. Nhìn xung quanh thấy gò dồng nhấp nhô cổ thụ mọc um tùm, bóng mát che kín cả.
Phía bên cạnh trái núi có một đám rừng trúc. Giữa rừng trúc có một trang viên đồ sộ, lôi kiến trúc nguy nga kiên cố hiện ra trước mắt.
Xung quanh trang viên có xây một bức tường đen sì, cao gần hai trượng.
Có điều kỳ quái nhất là suốt cả bức tường vòng quanh trang viên không có một cửa nào.
Hơn nữa khắp trong và ngoài trang viên có trồng chi chít nào cây tông, cây bả và trúc cành lá sum suê. Người đứng bên ngoài cũng khó mà nhìn thấy được toàn bộ những gì bên trong trang viên.
Đây chính là Vô Độc sơn trang, một trang viện nổi tiếng nhất ở vùng này mà cũng lừng danh trên khắp giang hồ.
Vệ Thiên Tường đưa mắt nhìn qua hình thể một chặp.
Chàng thấy rằng, muốn quan sát chu đáo toàn cảnh bên trong, tất nhiên phải leo lên hòn núi đất trông xuống
Suy nghĩ một chốc, chàng dợm muốn chân chạy lên núi, nhưng Nam Cung Uyểnđã vội nắm chặt tay chàng níu lại nhẹ nhàng nói :
- Hãy khoan! Bây giờ chưa tối, nếu chúng mình lên núi dòm ngó tất nhiên đã trở thành mục tiêu cho người ta để ý theo dõi rồi. Chi bằng hãy nán đợi thêm mấy giờ. Khi nào bóng đêm che kín tất cả sẽ lên đó cũng không muộn.
Vệ Thiên Tường nghe nàng nói bỗng giật mình chợt tỉnh lại, gật đầu nói :
- Uyển muôi, cô chú đáo lắm nếu không nói ngu huynh đã vô ý làm hỏng việc rồi.
Nam Cung Uyển được khen trong lòng hân hoan thẹn đỏ mặt. Nàng nói :
- Đó chẳng qua là một kiến thức thông thường chứ có gì đáng khen đâu. Cứ như uy danh của Vô Độc sơn trang, khắp giang hồ nể sợ, có ai dám đến đây mà dòm ngó nữa. Mặc dù chúng ta không bao giờ ngán, tuy nhiên cũng cần hành động thận trọng để tránh khỏi gây ra những điều đáng tiếc về sau.
Nói xong nàng lên tiếng bảo lớn :
- Trong ấy chắc không có gì đặc biệt đáng thưởng ngoạn, đi vào chẳng có ích gì.
Vi ca ca, chúng ta trở về đi thôi.
Vệ Thiên Tường cũng đoán biết được thâm ý của Nam Cung Uyển. Nàng cố tình nói thật to để người trong Sơn trang chú ý.
Chàng liếc nhìn thấy từ phía trong rừng có thấp thoáng bóng một người đàn ông mặc áo đen, đã đứng tuổi đang chăm chú theo dõi hành động của hai người.
Hắn nhìn chòng chọc về phía hai ngời cười hì hì nói :
- Hai vị dòm ngó Vô Độc sơn trang nãy giờ chưa thấy mỏi mắt hay sao?
Vệ Thiên Tường chăm chú nhìn kỹ thấy người này mày rậm mắt to, dáng điệu cộc cằn thô lỗ thêm vẻ hách dịch khinh người.
Chàng giả vờ sợ hãi vội vàng bước lùi hai ba bước, chắp tay nói :
- Anh của tiểu sinh từ phương xa về đây trông thấy cảnh đẹp vui chân đi dạo một vong để ngắm xem cho phỉ chí. Chẳng hay có điều gì xúc phạm đến quý sơn trang mà huynh đài có vẻ giận dữ vây?
Người áo đen cất tiếng cười ngạo mạn rồi nói lớn :
- Người tự xưng mắt sáng như đục không thấy hạt cải. Chắc các ngươi cũng nghe dang Vô Độc sơn trang nổi tiếng như thế nào rồi chứ? Có đâu lại đến đây chạy rối d sao?
Vệ Thiên Tường lộ vẻ ngạc nhiên, ngo ngác hỏi :
- Ủa té ra nới đây là Vô Độc sơn trang sao? Chúng tôi từ thành đô lại chơi vùng này, đã từng ghé qua các danh lam thắng tích, nào đến Võ hầu, Thanh Dương cung, Chiêu giác Tự, Thanh Thảo tự, nơi nào cũng nổi tiếng cả, thế mà chưa kể đây là biệt thự nổi tiếng của tư gia, lẽ ra cần hoan nghênh khách nhân du đến chiêm ngưỡng mới phải, hà cớ huynh đài lại dung những lời lẽ thiếu nhã nhặn như vậy?
Lơi nói rất ôn hòa thanh nhã nhưng đượm vẻ hào hùng cứng rắn không hề khiép sợ hay nhún nhường.
Người áo đen kia bị Vệ Thiên Tường bắt lý sửng sốt, nheo mắt ngắm hai người, thấy cả hai đều ăn mặc ra vẻ thư sinh nho nhỏ, bên mình lại không mang võ khí, cũng đoán rằng đây chỉ là những người đọc sách du nhàn ngoạn cảnh, chẳng cần phải tranh luận làm gì nữa, nên làm thinh luôn.
Nam Cung Uyển cướp lời nói :
- Vi ca ca, chủ nhân của gia trang nầy chăc hẳn là ngời nhiều quyền thế của vùng này, chúng ta hà tất phải cãi cọ với họ làm gì. Bây giờ cũng đã tối rồi, thôi đi về là vừa.
Anh chàng áo đen tuy không đáp lại nhưng vẫn lắng nghe. Khi nghe được khẩu khí của hai người hắn đoán thuộc thành phần nhà quý phái, không đáng ngại, nên bỏ đi vào rừng biệt dạng.
Vệ Thiên Tường và Nam Cung Uyển vừa rồi không khỏi cười thầm trong bụng.
Nam Cung Uyển có nhịn cười nói :
- Vi ca ca, anh đóng kịch hay lắm, mới nghe qua tưởng chừng như câu chuyện thật!
Hai người về đến nhà vừa lúc đã lên đèn. Bồi phòng dọn cơm lên, ăn uống xong, nghỉ một lát.
Vệ Thiên Tường có việc trong lòng, không thể nào ngồi yên được, cứ bồn chồn mãi.
Chàng lấy chiếc mặt na da người mang vào, cài thanh trường kiếm vào lưng, cùng Nam Cung Uyển nhè nhẹ đi ra ngoài, vận động khinh công, chạy thẳng một mạch về phía Vô Độc sơn trang.
Khi ấy trời vừa mới sụp tối, trăng chưa lên, bầu trời tối đen như mực, đứng đối diện cũng không nhìn thấy mặt nhau. Tuy nhiên đối với mục đích của hai người, giờ này vẫn chưa thích hợp mấy vì lẽ còn quá sớm.
Vệ Thiên Tường cùng Nam Cung Uyển lướt đi trên đường về Vô Độc sơn trang như hai vệt khói mờ, chỉ là là trên mặt cỏ vọt thẳng lên khỏi mặt đất, chọn một chỗ cao nhưng kín đáo để ẩn nấp và quan sát cảnh tượng bên dưới.
Dưới mắt hai người, cả một tòa trang viên nguy nga to lớn bày ra rõ ràng. Ngoài chỗ đại sảnh đèn đuốc sáng như ban ngày, còn bao nhiêu nơi khác đều đắm chìm trong màn đêm đen kịt.
Vệ Thiên Tường rất ngạc nhiên về hiện tượng kỳ quái này. Chàng tự hỏi giờ này còn quá sớm, mới lên đèn chưa được bao lâu, lễ nào bao nhiêu người trong trang viên này đi ngủ hết sao?
Khắp sơn trang không thấy một ánh đèn dốm lửa, hà cớ trên đại sảnh lại tập trung quá nhiều ánh sáng như thế này. Họ có dụng ý như thế nào rồi đây chăng?
Một điều lạ lùng hơn nữa là không hề có một bóng người thấp thoáng. Từ chỗ tối cũng như chỗ có đèn, đâu đâu cũng im phăng phắc không một tiếng động.
Nhất định là Vô Độc sơn trang đã phát giác ra một cái gì, và trong ấy hiện đang bố trí một cạm bẫy để lừa địch sa vào mà bắt đây chăng?
Cứ như hiện tượng này, thì chẳng những ở trong bóng tối mà ngay xung quanh đại sảnh, thế nào cũng có rất đông lực lượng đang mai phục, và lực lượng ấy ắt hẳn gồm có những tay bản lĩnh thật cao cường.
Họ đang làm gì đây?
Chả lẽ đêm nay đã có chuẩn bị một điều gì, ghê gớm hay là có cường địch sắp đến tấn công để báo thù gì chăng?
Trừ tòa đại sảnh ánh sáng rực rỡ, còn bao nhiêu lâu đài, đình, các đâu đâu cũng chìm trong màu đêm đen tối, dù tinh mắt đến đâu cũng không thể phân biệt được những ai trong ấy.
Chàng đang chăm chsu quan sát thình lình Nam Cung Uyển khẽ đập vai chàng nói nhỏ :
- Vi ca ca, hãy nhìn xem kìa? Anh thấy chứ?
Vệ Thiên Tường giật mình, dán mắt về phía đại sảnh, thấy trong ánh sáng rực rỡ, có một người từ sau bình phong bước ra.
Người ấy là một ông già tác độ năm mươi, mái tóc đã hoa râm dưới cằm có một chòm râu dài, mặc áo màu thiên thanh, hai tay chắp sau lưng, đang thùng thình đi bách bộ qua qua, lại lại, trên đại sảnh.
Lối đi của ông ta có vẻ chững chạc vững vàng xem qua có lẽ là bản lĩnh cũng vào hạng cao siêu quán chúng.
Mặc dầu khoảng cách từ hòn nói đất đến tới đại sảnh cũng khá xa, nhưng với sức nhìn của hai người vẫn thấy rõ mặt mày của ông già đó.
Ông ta mắt sáng, mày rậm, nét mặt hơi đăm chiêu cau có và trầm lặng. Hình như đang mang một tâm sự lớn lao mà chưa có biện pháp nào giải quyết ổn thỏa.
Tuy nhiên mặc dù đang suy tư lo nghĩ vì một mối lo gì đó, nhưng nhìn vào đôi mắt ấy vẫn nhìn thấy dược nhiều nét xảo quyệt man trá không che dâu nổi.
Hai luồng nhã quang của lão cứ thỉnh thoảng đảo quanh hoặc nhìn ra phía trước, hình như đang chờ đợi một cái gì đó.
Nam Cung Uyển nhìn lão già một lức rồi ghé vào tai Vệ Thiên Tường nói nhỏ :
- Vi ca ca, lão này chình là Độc Tẩu Đường Viêm Thường rồi, không còn nghi ngờ gì nữa.
Vệ Thiên Tường gật đầu nói :
- Cứ nhìn lối ăn mặc và tư thái ấy, thì nhất định là Trang chủ Đường Viêm Thường rồi, không còn nghi ngờ gì nữa.
Nam Cung Uyển nói tiếp :
- Anh có nhận thấy ôg ta hình như dang băn khoăn lo lắng vì một vấn đề gì phải không?
Vệ Thiên Tường khẽ đáp :
- Có thể trong đêm nay, một kẻ thù ghê gớm đang tìm ông ta để rửa hận.
Nam Cung Uyển cười nói :
- Có lẽ đúng đấy! Chính vì vậy mà ông ta đứng chờ trên đại sảnh. Ủa mà anh này, theo cha tôi thường nói, thì hiện nay coi khắp giang hồ, nếu kẻ những nhân vật chuyên dùng độc thì ông ta là người số một đấy.
Hai người đang trò chuyện thì Đường Viêm Thường đã đi vòng trên đại sảnh được ba lần rồi và đang ngồi xuống một chiếc ghế ở hàng đầu. Đôi mày có vẻ đăm chiêu cau có hơn trước nữa.
Hai mắt ông đa lên nhìn xuống, quan sát phía dưới thềm đôi môi mấp máy hình như đang lẩm nhẩm những gì, vì quá xa không thể nghe được rõ.
Một chập sau ông ta tỏ vẻ ngần ngại e dè rồi hai tay run run đưa vào người lấy ra một vật.
Vệ Thiên Tường và Nam Cung Uyển bị tánh tò mò thúc đẩy, chăm chú nhìn vào tay ông ta không nháy mắt.
Ngờ đâu khi vừa trông thấy vật nọ, cả hai người đều giật bắn người, suýt nữa la lên vì quá ngạc nhiên.
Vật gì thế?
Dưới ánh sáng đèn rực rỡ như ban ngày, Độc Tẩu Đường Viêm Thường vừa rút ra một thanh kiếm nhỏ dài chừng ba tấc, làm bằng vàng, tỏa ánh sáng long la long lanh.
Kim Kiếm lệnh! Lại một Kim Kiếm lệnh nữa?
Đây là cây kiếm vàng thứ năm mà Vệ Thiên Tường được thấy.
Nam Cung Uyển kinh ngạc liếc mắt nhìn Vệ Thiên Tường.
Nhưng Vệ Thiên Tường cố giữ vẻ đìêm tĩnh, sẽ lắc đầu, ngụ ý bảo Nam Cung Uyển đừng hỏi làm náo động, hãy lặng yên nhìm xem như thế nào.
Chàng nín hơi, đem hết tinh thần chăm chú theo dõi hành động của Đường Viêm Thường để xem thử y còn làm gì nữa.
Nhưng vừa ngay lúc đó, từ phái dúi chân núi đất, bỗng nhiên có một bóng người bỗng bay vút lên không trung tựa hồ như con hạc khổng lồ đang cất cánh, chỉ nhấp nhô vài cái, thoáng vượt qua rừng cây, tung qua khỏi bức tường đen sì.
Nam Cung Uyển đang đứng cạnh Vi ca ca, chợt thấy có bóng người xuất hiện, trong lòng ngạc nhiên vô cùng.
Hai người nấp trên gò đất này, chẳng những thấy rõ được tất cả những gì bên trong Vô Độc sơn trang mà còn có thể nhìn ra bên ngoài, giám thị được hàng mười mấy dặm chu vi.
Không ngờ chỉ trong khoảng cách, không đầy mấy trượng, có người ẩn trốn từ lâu mà khong hề hay biết gì hết!
Người này thân pháp vô cùng lanh lẹ, mới thoáng qua một cái đã đến đầu tường rồi.