Nam Cung Uyển thích chí cười dòn rồi ngước mặt nhìn trời nói :
- Vi đại ca, bây giờ trời cũng sắp tối rồi. Chúng mình nên tìm quán trọ tạm trú một đêm. Tôi ra chợ tìm mua một vài món đồ cần dùng.
Vệ Thiên Tường bằng lòng ngay.
Hai người song song rảo bước trở về thị trấn, chọn một khách sạn giữa đường phố lớn và thuê hai phòng hạng nhất.
Dùng cơm tối xong Nam Cung Uyển một mình đi ra phố.
Dương Châu nổi tiếng là thị trấn lớn, quả là chốn phồn hoa đô hội nhộn nhịp suốt đêm, đèn thắp như sao, người qua lại buôn bán như mắc cửi. Tại các hàng phố có bán đủ thứ áo quần và vật dụng thường ngày.
Nàng sắm mấy bộ quần áo đàn ông cho mình rồi mua luôn mấy bộ nữa cho Vệ Thiên Tường. Xong đâu đấy thì quay trở về khách sạn ngay.
Về đến phòng, nàng đặt gói quần áo lên giường Vệ Thiên Tường, tươi cười nói :
- Vi đại ca, anh hãy mặc thử mấy bộ y phục nầy xem có vừa ý không?
Vệ Thiên Tường cứ đinh ninh nàng mua sắm để dùng vào hóa trang, nay thấy trao cho mình bảo mặc thử thì ngạc nhiên vội hỏi :
- Ủa, cô... à, đệ đệ...
Nam Cung Uyển mỉm cười nói :
- Đấy, lại quên nữa! Đừng kêu cô nữa nhé! Nhớ gọi là Uyển đệ đệ, nhớ nhé. Chả lẽ giữa ba quân thiên hạ lại gọi một tu mi nam tử bằng cô nương thì nghe sao được.
Vệ Thiên Tường cười hì hì nói :
- Vâng, tôi... xin gọi... anh là “Uyển đệ đệ”. Nhưng tại sao cô... ủa đệ đệ... lại mua cho tôi?
Nam Cung Uyển trỏ đống áo quần nói :
- Những bộ này của tôi, các bộ nọ là phần anh đấy. Mau mặc thử xem có vừa ý không?
Vệ Thiên Tường đỏ mặt vì cảm động. Chàng lắp bắp nói :
- Tôi hãy còn dư dùng. Mua sắm làm chi nữa cho tốn kém.
Nam Cung Uyển dịu dàng nói :
- Ồ, sao đại ca lại nói như vậy. Giữa chúng ta xem nhau như anh em cùng nhà, không nên quá phân cách như vậy. Vì ca ca anh nghĩ thế là chưa hiểu lòng tôi. Thôi đừng ngại ngùng gì nữa, hãy mau mau mặc vào xem nào.
Vệ Thiên Tường nghĩ bụng :
- “Vấn đề xưng hô chẳng qua là hình thức che đậy thiên hạ bên ngoài để tiện việc đi đường mà thôi. Tại sao co ta lại xem hình như sự thật. Tuy nhiên cô đã có lòng và hình như đang cao hứng lắm, chả lẽ mình đi cự tuỵêt hay sao?”
Nghĩ vậy chàng buộc lòng mặc vào. Quả nhiên có thấy thật vừa vặn như đã có đo may, không sai một ly nào.
Nam Cung Uyển thích chí vỗ tay cười lớn :
- Vi đại ca, anh hãy xem coi có hay không? Tôi chỉ xem sơ qua thân hình anh mà chọn thật là đúng đắn. Thế mà nãy giờ vẫn e ngại không được vừa ý anh.
Rồi không đợi Vệ Thiên Tường trả lời nàng đã thoát một cái, ôm gói y phục chạy luôn vào phòng sau.
Không bao lâu cửa phòng mở rộng, một chàng thư sinh hình dáng thanh nhã, xinh đẹp, mặt ngọc, môi hồng, ve vẩy bước ra.
Chàng thư sinh xinh đẹp bước thẳng đến trước mặt Vệ Thiên Tường, chắp tay vái một cái, tươi cười nói :
- Vi đại ca, anh hãy xem hình dáng của tiểu đệ có giống... giống không?
Vệ Thiên Tường bật cười.
Chàng không thể tưởng tượng được trên đời này lại có một chàng trai thanh tao đẹp đẽ như thế kia, nên ngạc nhiên nhìn không chớp mắt.
- Vi đại ca, việc gì mà đại ca nhìn sững như vậy? Tiểu đệ có xấu lắm không, có giống đàn ông không, và nếu như người ngoài có thể nhìn nhận ra được sự giả tạo nào không?
Vệ Thiên Tường như chợt tỉnh giấc mơ, vội vàng gật đầu lia lịa rồi cười xòa nói :
- Ồ, giống quá, Uyển đệ đệ, giống quá, và đẹp quá rồi. Không còn chê chỗ nào được nữa.
Nam Cung Uyển phụng phịu nói :
- Tôi chỉ cần anh ngắm và cho biết có giống hay không chứ ai bảo anh khen đâu nào?
Vệ Thiên Tường cười nói :
- Không... không có gì nghi cả. Quả nhiên là giống lắm rồi.
Nam Cung Uyển cũng cười xòa lên, cởi bỏ áo dài rồi quay trở vào phòng. Nàng còn ngoảnh lại nói thêm :
- Vi đại ca, sáng mai gặp nhau lại nhé.
Vệ Thiên Tường lặng thinh nhìn theo, trong đầu óc còn in rõ hình bóng chàng thư sinh tuyệt đẹp ấy.
Vệ Thiên Tường cũng vừa mới thức dậy, được tên bồi phòng bưng nước rửa mặt vào.
Tên bồi phòng đang đứng bên cạnh chàng, vừa trông thấy Nam Cung Uyển bước vào đã giật mình ngạc nhiên tự hỏi :
- “Ủa, tại sao như thế này? Đêm qua rõ ràng là một trai một gái vào mướn phòng. Mới chỉ một đêm lại biến thành hai chàng thư sinh?”
Hắn kinh ngạc nhưng không dám hỏi gì chỉ trố mắt nhìn sửng sốt hai người.
Sau khi rửa mặt và dùng điểm tâm xong, tính tiền nhà hàng rồi, Nam Cung Uyển lấy ra một thoi vàng khá lớn, trao cho người chủ trọ nhờ tìm mua hộ hai con ngựa tốt.
Dọc đường, Nam Cung Uyển nói nói cười cười hồn nhiên vui vẻ. Lúc nào nàng cũng gọi Vệ Thiên Tường bằng Vi đại ca, thái độ đối xử xem tuồng như hai anh em ruột.
Hai người sóng cương đi ngang nhau.
Cả hai đều ăn mặc phong lưu thanh nhã, mặt như ngọc, ngồi trên đôi tuấn mã, dọc đường làm chết mệt không biết bao nhiêu cô gái si tình.
Đúng trưa hôm ấy, hai người vừa đi đến hồ Lạc Mã, thình lình phía đằng sau xa có tiếng vó ngựa dập dồn, nhạc vàng rung loảng xoảng, nhìn lại thấy có hai con khoái mã đang tung bụi phi nước đại phóng tới như bay.
Chỉ trong nháy mắt hai con ngựa đã lao vút qua mặt hai người.
Trên đường quan lộ rộng thênh thang, việc cưỡi ngựa qua mặt nhau vẫn là chuyện thường xảy ra. Vệ Thiên Tường cho là bọn này có việc cần phải đi gấp nên bỏ qua không để ý.
Ngờ đâu, khi hai con khoái mã vượt khỏi hai người chừng vài ba chục trượng bỗng dừng cương lại. Từ trên lưng ngựa hai người ấy phi thân nhảy xuống rồi sánh vai đứng chận lối đi.
Nam Cung Uyển đã đoán ngay có việc khác thường, nàng hừ một tiếng, tay cầm ngựa phóng mình xuống đất quay đầu nhìn lại sau nói lớn :
- Vi đại ca, người ta đã có lòng tìm đến mình, sao anh không xuống ngựa để tiếp chuyện đi.
Hai người này tác phỏng chừng ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi, cùng mang một chiếc mặt nạ da người màu vàng như nghệ, nhìn qua không có một thần sắc cảm xúc chút nào hết, ngoài hai con mắt sáng rực, nhãn quang chớp liền liền.
Cả hai cùng mặc một bộ áo dài đến đầu gối màu vàng, từ lối ăn mặc, hình thù hao hao giống nhau.
Vừa thoạt nhìn hai người nầy, Vệ Thiên Tường không khỏi chạnh lòng xúc động. Còn hai người nầy cũng đảo cặp mắt loang loáng nhìn Vệ Thiên Tường và Nam Cung Uyển từ đầu đến chân một cách thật tỷ mỷ.
Người mặt vàng bên phải có vẻ nghi ngờ đã hất hàm hỏi ngay :
- Hai vị có phải từ Dương Châu về đây không?
Nam Cung Uyển sầm nét mặt đáp :
- Phải! Nhưng giữa chúng tôi cùng hai vị xưa nay chưa hề quen biết nhau. Chẳng hiểu vì lẽ gì lại đứng ngăn đường lộ để làm trở ngại lối đi. Xin cho biết muốn làm gì đây.
Người ấy không trả lời câu hỏi, lại hỏi thêm một câu nữa :
- Trong hai vị, xin cho biết người nào họ Vệ.
Vệ Thiên Tường chắp tay nói :
- Tôi là Vi Hành Thiên, xin hai vị có điều gì cứ chỉ bảo.
Anh chàng mặt vàng đứng bên trái cười hà hà nói lớn :
- Các hạ có phải là Vệ Thiên Tường đã náo loạn Bạch Sa đường, dùng chưởng đánh lui Quỷ Kiến Sầu Lục hộ pháp ở Dương Châu lại lấy trộm đồ của Thạch Cảm Đang và đánh nhau cùng Trí Giác thiền sư phải không?
Vừa nghe hỏi, Vệ Thiên Tường đã nghĩ bụng :
- “Chúng nó quả nhiên là bộ hạ của bọn Thiên Diện giáo rồi, chiếc mặt nạ da người màu vàng phủ trên mặt nhất định là “Kim phẩm hộ pháp” chẳng sai”.
Nghĩ đến đây, chàng cảm thấy lo ngại về sự theo dõi về hệ thống tổ chức quá chặt chẽ của Thiên Diện giáo. Chúng đã có tai mắt đặt khắp nơi, khắp chốn nên mới nắm sát tình hình và biết rõ từng cử chỉ và việc làm của mình như vậy.
Chàng đang bận tâm suy nghĩ thì Nam Cung Uyển đã quắc mắt hỏi lại :
- Các người hỏi thăm Vệ Thiên Tường, xin cho biết Vệ Thiên Tường là nhân vật như thế nào?
Cái thanh danh của Giang Nam đại hiệp và người cháu của vị Minh chủ võ lâm này đã làm chấn động giang hồ, không ai mà không biết, mặc dầu thời gian quá ngắn ngủi, trước sau chưa quá hai tháng.
Lẽ dĩ nhiên Nam Cung Uyển cũng được nghe qua danh tiếng của Vệ Thiên Tường tuy rằng chưa được gặp tận mặt.
Nay nàng vừa nghe hai người lạ mặt chặn đường hỏi, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, liền nhìn thẳng vào Vi đại ca như để dọ ý.
Nhưng Vệ Thiên Tường vẫn bình tĩnh, thần sắc chẳng đổi thay, cười lớn và cất giọng sang sảng đáp :
- Hai vị đã nhận lầm rồi. Tại hạ đây họ Vi tên Hành Thiên, quả nhiên từ Dương Châu đến và đang trên đường về Sơn Đông. Còn việc đánh Quỷ Kiến Sầu, đại náo Bạch Sa quan, chọc ghẹo Bạch Sa phân đường gì gì đó, tại hạ đây không hề biết và cũng không bao giờ dám mạo hiểm như vậy.
Chậm lại một phút, chàng nói thêm :
- Về trường hợp Thạch Cảm Đang Sầm Phong thì lúc lâm chung có trao cho tại hạ một gói đồ và căn dặn thiết tha nhờ tại hạ thuận đường đưa lên núi Thái Nhạc.
Trên đường đi có một vị lão hòa thượng tự xưng là Trí Giác thiền sư cố tình chiếm đoạt lấy vật ấy, nhưng đã bị tại hạ đẩy lui. Nếu hai vị và Trí Giác hòa thượng mà đến đây thì xin cứ nói rõ ra, Vi mỗ tuy bất tài nhưng cũng xin sẵn sàng thừa tiếp cả hai. Trái lại nếu hai vị muốn tìm Vệ thiếu hiệp nào đó thì tại hạ đây không có liên hệ mảy may nào hết.
Những lời lẽ ấy muốn chứng tỏ ra chàng không phải là Vệ Thiên Tường, khẩu khí thốt ra không mềm không cứng, vừa không phải con người kiếm chuyện mà cũng không phải hèn nhát đến nỗi khiếp sợ một kẻ nào.
Hai người mặt vàng nghe nói lúc đầu tỏ vẻ sửng sốt và bỡ ngỡ. Nhưng một chặp sau, anh chàng bên trái đột nhiên cười lớn nói :
- Họ Vệ kia, thôi khỏi cần nói dối quanh co làm chi nữa. Mày đã từ Bạch Sa quan đến đây thì che mắt làm sao nổi bọn ta và vây cánh của Thiên Diện giáo. Huống chi các môn phái trong thiên hạ, mỗi phái có lối xuất thủ riêng biệt, lẽ nào những nhân vật như Lục Hộ pháp và Trí Giác thiền sư mà không thể nhận xét ra được hay sao. Mầy nhận là họ Vệ hay họ Vi cũng được, nếu tự xét có đủ can đảm và bản lãnh, cứ để cho Nhâm thị song kiệt này mở mắt ra cho.
Nghe chúng vừa nói, Vệ Thiên Tường hết sức ngạc nhiên, thật chàng cũng không tưởng tượng được là Trí Giác thiền sư, một trong tứ đại trưởng lão Thiếu Lâm tự mà cũng gia nhập hàng ngũ Thiên Diện giáo.
Nghĩ vậy chàng mỉm cười nói :
- Khi hai vị đã cố ý đem Vi mỗ cùng Vệ thiếu hiệp ghép chung thành một người, Vi mỗ có nói nhiều cũng bằng thừa. Tuy nhiên có một điều mà tại hạ đang thắc mắc là chẳng lẽ Trí Giác thiền sư một nhân vật thượng đẳng của Thiếu Lâm tự cũng liên can đến Thiên Diện giáo hay sao?
Anh chàng mặt vàng đứng bên trái hừ một tiếng, nói :
- Chắc chúng mày không còn sống bao nhiêu giờ nữa nên dù có nói sự thật cũng chẳng sao. Trí Giác thiền sư đúng là tứ phẩm Hộ pháp của bổn Giáo đấy.
Vệ Thiên Tường cố ý hỏi lại :
- Như vậy còn hai vị giữ chức phận gì trong Thiên Diện giáo?
Anh chàng mặt vàng phía tả bèn lột chiếc mặt nạ xuống và nói :
- Anh em họ Nhâm chúng ta đứng hàng Kim phẩm hộ pháp. Người bên phải cũng bỏ mặt nạ xuống rồi hét lớn :
- Nhị đệ, thôi đừng hỏi han lôi thôi gì nữa, hãy cho chúng lên đường cho rồi.
Sau khi bỏ mặt nạ xuống, cả hai để lộ khuôn mặt thật màu sậm như gạch cua,mày rậm, mắt tròn, giống nhau như đúc, khó bề phân biệt được.
Nam Cung Uyển nói :
- Chưa biết ai đưa ai lên đường, đừng vội lên mặt như vậy?
Người bên trái nổi nóng hét lớn :
- Tiểu tử, phần mày cũng không còn sống được bao lâu nữa. Ta không thèm giết hạng vô danh tiểu tốt. Hãy mau đứng tránh sang bên hầu chực lượm xác thằng bé họ Vệ kia.
Nam Cung Uyển trợn mắt quát lại :
- Chính hai đứa bây mới là đồ vô danh tiểu tốt mới đúng. Chính hai đứa mầy mới không còn sống bao lâu nữa.
Nhâm thị song kiệt cười khà khà nói :
- Thằng bé, đây là lần đầu tiên có người mới dám hỗn láo gọi chúng tao là vô danh tiểu tốt. Mầy đền tội cũng xứng đáng lắm.
Anh chàng bên phải đưa tay ngoắc Vệ Thiên Tường nói :
- Thằng oắt con hãy mau lại đây, muốn dùng kiếm hay dùng chưởng tùy ý.
Nam Cung Uyển thét lớn :
- Nếu chúng mày muốn ra tay cùng Vị ca ca phải biết quy củ.
Anh chàng đứng bên phải hỏi :
- Quy củ gì, cứ nói ra xem.
Nam Cung Uyển nhìn hai người, cười nói một tiếng rồi chậm rãi nói :
- Ta không biết chúng mày có đủ tư cách động thủ với Vị ca ca ta không?
Anh chàng bên trái cười rộ nói :
- Tiểu tử, chưa bao giờ mày được nghe đến đại danh của Nhâm thị song kiệt hay sao?
Hắn đứng cách Nam Cung Uyển phỏng chừng bảy tám thước thôi. Nói vừa xong hắn khẽ nhún chân nhảy vút đến trước mặt nàng, tay mặt dùng thế “Kim Báo Vũ Trảo” (beo vàng múa vuốt) bấu vào cự cốt huyệt rơi vai trái Nam Cung Uyển. Tay phải dùng thế “Hàn Mai Nghinh Xuân” (mai lạnh đón xuân) đưa hai ngón móc vào kỳ môn huyệt phía dưới vú bên phải của nàng.
Hai tay hắn đồng thời đánh ra một lúc, vừa lạnh, vừa mạnh lợi hại vô cùng.
Nam Cung Uyển hừ một tiếng, khẽ lách mình sang một bên né khỏi sử dụng ngay thân pháp “Tử Phủ Tiềm Hình” tay mặt xòe ra tấn công liền.
Người đứng bên trái vùng nạt lên một tiếng vang trời lập tức lăn xả lại, lanh như chớp, đưa năm ngón tay phải như năm móc sắt dùng thế “Quỷ Tiễn Vũ Lân” (mũi tên quỷ hay sáng như lân tinh) điểm một chỉ vào huyệt thái dương nàng.
Ngay lúc ấy tay trái của hắn theo thế “Tam Tinh Nhập Hộ” (ba ngôi sao cùng một cửa) cào vào ngực.
Nam Cung Uyển lập tức dùng tay trái phất ra, gạt hết những móng tay của đối phương đang chụp lại, chưởng phải vừa hoa lên, thân mình vụt biến đâu mất.
Thật không ngờ, liên tiếp hai thế của anh chàng này đều hụt mất. Hắn giật mình hoảng hốt vội vàng quay lại ngay. Thân hình đang lơ lửng nửa vời, hắn quát lên một tiếng dùng thế “Song Yến Quy Sào” (cặp chim yến về tổ) cả hai tay cùng vung ra một lúc tấn công vào triết yêu huyệt của Nam Cung Uyển.
Vệ Thiên Tường thấy bọn chúng đã không đếm xỉa gì đến danh dự và quy luật giang hô, cả hai cùng ngang nhiên hùa nhau tấn công một người nên nộ khí xung thiên, hét lớn :
- Đồ vô liêm sỉ, ỷ đông lấy hai hiếp một, còn gì là danh dự giang hồ nữa.
Miệng nói, tay phải đẩy ra một chưởng.
Anh chàng bên trái đang bị Nam Cung Uyển dùng “Tử Dương thủ” là môn tuyệt học của Từ phủ môn khiến hắn phải luống cuống chống đỡ.
Thân hình hắn đang quay cuồng bỗng đâu một luồng kình lực có sức mạnh vô cùng thâm hậu từ sau cuồn cuộn xô tới. Hắn hoảng hốt, vội dùng thế “Lăn Lư Đả Cổn” từ trên chụp xuống, lăn luôn mấy vòng xa trên bảy tám thước, rồi xử thế “Lý Ngư Đả Đỉnh” nhảy vọt lên cao.
Mắt hắn sáng ngời, vội hỏi ngay Vệ Thiên Tường :
- Tiểu tử, mầy định làm gì đấy?
Vệ Thiên Tường cười lạt nói :
- Mày muốn góp sức hùa nhau hiếp một người, sao không biết xấu hổ? Ta cần cho mày một bài học để biết thân.
Nhưng Nam Cung Uyển đã gọi lớn :
- Vi ca ca, mặc kệ bọn chúng, muốn hùa nhau làm gì cũng được. Anh khỏi cần nhọc sức ra tay nữa.
Vệ Thiên Tường cũng đoán được rằng, sau khi Nam Cung Uyển bị thất bại về tay Trí Giác hòa thượng, nàng cũng muốn nhân dịp này biểu lộ tuyệt nghệ hầu lấy lại danh dự.
Hiểu như thế nên chàng lẳng lặng bước sang một bên, đưa mắt nhìn sang.
Nam Cung Uyển thấy trong lòng thêm tin tưởng và phấn khởi vô cùng.
Chưởng nàng vung mạnh như gió, quyền đập như búa bổ.
Mặc dầu Nhâm thị Song Kiết cố tấn công thật gắt nhưng vẫn chẳng làm gì được mà còn nghe nàng nói vọng lại văng vẳng :
- Vi đại ca, anh hãy coi đây, bọn chúng có làm gì nổi tôi đâu.
Ba người vừa đâu vừa hò reo, trong chớp mắt đã được hơn năm mươi thế, sức lực hai bên có vẻ ngang nhau.
Cả mộng vòng chưởng trảo vung lên đập xuống tán loạn, bóng người quay cuồng múa tít, đứng ngoài không phân biệt kẻ nào là kẻ nào.
Thêm 100 hiệp nữa đã qua.
Nhâm thị song kiệt thấy đánh mãi chưa thắng được một người nên cùng nổi nóng, hú lên một tiếng làm hiệu rồi cùng tung người phóng lùi ra sau.
Nhưng cả hai đã có chủ định từ trước. Bước nhảy lùi chẳng qua chỉ là một lối nghi binh. Vừa nhảy ra, đã nhảy trở vào ngay.
Nhưng lần này họ trở lại trận địa với mấy món binh khí trên tay.
Hai món binh khí do họ sử dụng cũng khác lạ và đặc biệt: Nhâm lão đại thì sử dụng “Ngũ Quỷ thoa” và một chiếc cương câu. Nhâm lão nhị thì sử dụng cây “Hộ Thủ câu” và một cây đoản thoa nữa.
Hai món binh khí một món dài, một món ngắn, mỗi lúc múa lên làm lộng gió vù vù nghe lạnh gáy.
Nam Cung Uyển chỉ nhờ vào tuyệt kỹ “Tử Phủ Tiềm Hình” quay cuồng nhởn nhơ giữa bốn món binh khí lợi hại.
Nàng tiến, lùi, tới lui thấp thoáng, huyền diệu như bóng ma. Tay phải nàng cũng sử dụng một thanh trường kiếm. Cứ mỗi lần múa lên, thanh kiếm đảo lộn như rồng bay phụng múa. Ánh kiếm tỏa ra loang loáng hình như có hàng trăm đóa hoa bạc phơi phới tung bay.
Vệ Thiên Tường đứng ngoài quan sát cũng phải khen thầm.
Chàng suy nghĩ :
- “Thân pháp nàng còn mau lẹ lắm, chưa đến nỗi nào đâu, chờ chừng nào bết lắm sẽ tiếp cứu cũng kịp chán”.
Nam Cung Uyển như say mê với kiếm pháp mầu nhiệm khiến cho bốn món binh khí của Nhâm thị song kiệt hình như bị kiềm chế và áp đảo, chưa thể tìm được một sơ hở nào để tấn công nữa.