Vài ngày sau, Thượng Dương mang theo tân trợ thủ của mình, hai người bắt chuyến tàu cao tốc từ Bắc Kinh đến Hoa Đông để tiến hành cuộc điều tra nghiên cứu.
Vị tân trợ thủ mới này được đơn vị nào đó ở Tây Bắc điều tới, vóc dáng cao ráo con người cực soái rất soái, còn rất có nhãn lực, vào trạm và lên tàu luôn nhớ rõ cầm hành lý giúp lãnh đạo, ngồi xuống cũng không quên treo áo gió của lãnh đạo lên.
Thượng Dương một mặt cố ý bày ra dáng vẻ bình thản, một mặt lại lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của hắn, trong lòng cũng cảm thấy rất là mới mẻ.
– Uống hồng trà hay Phổ Nhĩ? – Đoàn tàu vừa mới rời trạm phía Nam không đến vài phút, trợ thủ đã không chịu ngồi yên, lấy túi trà ra muốn pha trà cho lãnh đạo.
– Trong cốc có nước, anh đừng làm gì nữa. – Thượng Dương nói, – Anh ngồi yên đi, đừng có nhúc nhích.
Trợ thủ liền bất động, lần này là lần đầu tiên hắn chính thức đi công tác với lãnh đạo, phấn khởi vô cùng, nhàn rỗi thật sự quá chán, an tĩnh được chốc lát lại quay sang nhìn lãnh đạo, muốn trò chuyện với người ta.
Mà Thượng Dương đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vì sao lãnh đạo lại thiếu ngủ, trợ thủ làm sao không biết?
Hắn không muốn quấy rầy Thượng Dương ngủ bù, lại nhìn về hướng khác.
Thượng Dương đang chợp mắt khẽ hé mắt thành một khe nhỏ lặng lẽ xem hắn muốn làm gì.
Áo khoác của hắn cũng được treo trên móc áo, độ ấm trong xe hơi cao nên hắn chỉ cần mặc một chiếc áo sơ mi, bộ đồ hắn đang mặc là kiểu dáng xuân thu mà Thượng Dương mới mua cho hắn hai ngày trước. Nó có màu xám đen và trơn, đường may rất đẹp, được hắn mặc vào như người mẫu nam, khi mặc thử, Thượng Dương đã mê mẩn đến mức không thể rời mắt, nhưng mà ngoài miệng lại chỉ bình một câu “cũng tạm”.
Thượng Dương lúc này híp mắt nhìn lén hắn, phát hiện hắn ngồi nghiêm chỉnh, cúi đầu sắp xếp nếp áo, cúc trên ngực và bụng, cuối cùng lại kéo kéo và vuốt thẳng phần chóp cổ áo sơ mi vốn đã nhọn và thẳng, làm xong, sau đó thẳng người lên, dáng vẻ “trông mình mặc áo sơ mi này quá soái đi”.
Thượng Dương vẫn luôn nhịn cười đến đau cả bụng, giả bộ bị ánh sáng bên ngoài cửa sổ làm ảnh hưởng đến mắt, quay sang bên kia.
Kim Húc chú ý tới động tĩnh bên này, kéo rèm cuốn xuống che ánh nắng.
Thượng Dương nghiêng đầu cười trộm một lát, cuối cùng cũng ngủ mất.
Trên đường tỉnh lại, ghế dựa đã được điều chỉnh thành góc độ thoải mái, trên người còn đắp chiếc áo khoác màu đen của Kim Húc. Kim Húc vẫn ngồi nghiêm chỉnh, đang xem tin tức trên di động.
Thượng Dương chỉnh lưng ghế cao hơn một chút, đầu nghiêng về phía Kim Húc, cũng muốn nhìn một chút:
– Hôm nay có tin gì hay không?
Kim Húc đặt điện thoại ở giữa hai người, nói:
– Em xem ai đây.
Hình ảnh thời sự cho thấy Cổ Phi và Chu Ngọc mặc trang phục cảnh sát nhận khen thưởng, cùng với một số sĩ quan cảnh sát khác cũng đang nhận khen thưởng.
Vào cuối mùa hè, một vụ án tai nạn ô tô liên quan đến một danh nhân tấm gương mẫu mực được quan tâm ở Tây Bắc Trung Quốc chỉ mất vài ngày sau khi vụ việc xảy ra đã được cơ quan công an phá án và bắt được thủ phạm thực sự. Tuy nhiên, công việc hoàn tất của các bên đến nay mới kết thúc, chi tiết vụ việc đã được tiết lộ chi tiết với giới truyền thông, đồng thời tập thể tổ chuyên án đã lập được công và đều được biểu dương đặc biệt.
Bản tin còn cho biết, sau khi vụ án xảy ra đã thu hút sự chú ý của mọi tầng lớp xã hội, viện phúc lợi nhận được không ít quần áo trẻ em, văn phòng phẩm, sách vở,… từ khắp mọi miền đất nước gửi tới, nhiều người cũng mong viện phúc lợi có thể có con đường chính thức của phía nhà nước để tiếp nhận quyên góp xã hội.
– Cũng tốt quá. – Thượng Dương cười bình luận một câu. Anh vừa mới tỉnh ngủ, còn mang giọng mũi, ngoài việc hiện trạng của viện phúc lợi tốt đẹp, còn có một điều tốt nữa, – Chỉ đạo Cổ sắp thăng chức rồi, lần sau để cậu ta mời khách đi.
Kim Húc thấp giọng trêu anh:
– Chủ nhiệm Thượng, sao giọng nói của anh nghe như giọng sữa vậy?
Thượng Dương lập tức hạ thấp giọng xuống cho trầm trầm:
– Cảnh cáo anh đừng có chọc em, chọc em giận là em khai trừ anh đấy.
Kim Húc cười cười, lại lật mấy tin tức khác, hai người cùng xem, cuối cùng lướt tới một tin tức “Theo báo cáo tích cực từ quần chúng nhiệt tình ở quận Đông Thành, thủ phạm chính của một vụ cướp taxi và giết người lớn đã bỏ trốn suốt 16 năm đã bị bắt…”
Bản thân quần chúng nhiệt tình xoa bóp cổ tay nói:
– Anh hối hận quá, đáng lẽ phải báo con cá lớn như vậy lên cấp trên, không chừng có thể lấy được công, để thăng chức trước cả chỉ đạo Cổ.
Thượng Dương bật cười, lưng ghế của anh thấp hơn ghế của Kim Húc một chút, anh lại nghiêng đầu ngả về phía hắn, giống như tựa vào vai hắn, anh cọ nhẹ đầu vào bờ vai Kim Húc, thể xác và tinh thần đều thấy thoải mái, chưa lần nào đi công tác mà anh cảm thấy bình thản và hạnh phúc như lần này.
Hai người nhìn nhau như ngầm hiểu ý, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy nhau dưới áo khoác của Kim Húc. Trên tay Kim Húc có mấy vết chai, Thượng Dương dùng đầu ngón tay s.ờ soạng mấy lần, hô hấp dần dần trở nên đều đặn, thoải mái lại chìm vào giấc ngủ.
Đường sắt cao tốc chạy từ bắc xuống nam rồi về phía đông, xuyên qua một nửa lãnh thổ Trung Quốc.
Gần bốn giờ sau khi rời Bắc Kinh, họ xuống xe ở điểm dừng đầu tiên của cuộc khảo sát này.
Lần đi điều tra nghiên cứu này kéo dài trong hai tuần, địa điểm là bốn thành phố ở miền Đông Trung Quốc, tiến hành kiểm tra tại chỗ về sự phát triển của địa phương và việc thực hiện quản lý chặt chẽ của cảnh sát.
Không cần phải nói, Thượng Dương là một điều tra viên kỳ cựu, ngay từ lúc bắt đầu đi làm việc rất thuận buồm xuôi gió, như cá gặp nước giống như Kim Húc làm điều tra hình sự vậy.
So với trước kia anh mang theo thực tập sinh, Kim Húc rõ ràng có sở trường, làm công tác ở cơ sở nhiều năm, rất quen thuộc với những “điểm chết” của các phòng ban cơ sở. Không giống như những đứa trẻ mới ra trường chỉ có lý thuyết và sự nhiệt huyết, vừa đến hoàn cảnh thực tế phải bịt kín năm ba tháng mới có thể tiến vào trạng thái, Kim Húc trực tiếp nhảy qua phân đoạn mù mờ này, rất thuận lợi mà phối hợp với Thượng Dương một sếp một phó rất ăn ý, đẩy mạnh công tác điều tra nghiên cứu vô cùng suôn sẻ, so với Thượng Dương đích thân đi và mang theo thực tập sinh thì phải nói là mượt mà và hiệu quả hơn rất nhiều.
Hai người ban ngày đến đơn vị công an địa phương đi khảo sát, bàng thính hội nghị, thường thường còn phải đi thăm cảnh sát cơ sở để xem việc xây dựng và giữ gìn đội ngũ địa phương. Lịch trình đi công tác của Thượng Dương rất dày đặc và có những nhiệm vụ cụ thể phải thực hiện hàng ngày. Kim Húc cũng có kinh nghiệm chuyên môn kỹ thuật ở cương vị nhân viên văn phòng.
Nhưng buổi tối là thời gian riêng tư của họ, đi dạo dọc phố, thưởng thức đặc sản địa phương và thỉnh thoảng cãi nhau về công việc hoặc những chuyện vặt vãnh khác trong ngày, nhưng luôn là không bao lâu lại làm hòa với nhau.
Bản thân Thượng Dương tính tình tốt, không quá nóng giận, sau khi yêu thỉnh thoảng sẽ tán tỉnh hoặc làm bộ làm tịch với bạn trai, nhưng một khi đi quá xa một chút, không cần người khác phải nói, bản thân anh sẽ tự kiểm điểm mình trước.
Mà Kim Húc ngoài việc tích cực và yêu thích phá án ra thì những phương diện khác đều rất tùy ý, không để bụng những việc nhỏ, Thượng Dương nói gì làm cái gì, hắn đều thấy đều đáng yêu hết.
Thượng Dương cảm thấy giữa hai người không có gì phải cãi vã cả.
Chớp mắt hơn một tuần đã trôi qua, thu được kết quả tuyệt vời, chỉ còn lại đích đến cuối cùng của chuyến đi này, một thành phố cấp 1 mới ở phía Đông Trung Quốc.
Bởi vì địa điểm nghiên cứu trước đó đã tiến vào địa phận tỉnh này, nên hệ thống công an bên kia đã thông báo cho bên này, nơi này đã làm công tác chuẩn bị, còn phái người đến trạm tàu cao tốc đón hai người.
Thượng Dương và Kim Húc vừa ra khỏi trạm đã nhìn thấy một người trẻ tuổi giơ tấm biển có ghi tên Thượng Thượng, nhìn tư thế và kiểu tóc thì có thể đoán đó là cảnh sát.
Viên cảnh sát trẻ dẫn họ về phía bãi đậu xe và giới thiệu:
– Tôi và trưởng phòng Hoàng của văn phòng thành phố được cử đi đón hai anh. Anh ấy chịu trách nhiệm phối hợp thông tin công an, mấy ngày tới anh ấy sẽ sắp xếp hai anh triển khai công việc ở chỗ chúng tôi.
Khi đến bãi đậu xe, chỉ còn cách xe vài bước chân thì nghe thấy một người đàn ông trung niên đang nói chuyện điện thoại với giọng giận dữ bằng tiếng địa phương. Tiếng địa phương nghe không hiểu lắm, nhưng có thể nghe ra là đang mắng đối phương, hình như là bên kia xảy ra chuyện gì đó.
– Trưởng phòng Hoàng! – Viên cảnh sát trẻ gọi lên.
Người đàn ông trung niên quay lại nhìn thấy người, vội vàng cúp điện thoại, gượng cười, bước tới nói bằng tiếng phổ thông không chuẩn:
– Chủ nhiệm Thượng phải không? Tôi là Hoàng Kiến Bình.
Thượng Dương bắt tay ông ấy, người này chính là cảnh ti Hoàng Kiến Bình mà Thượng Dương sẽ trực tiếp làm việc, hình thức không giống công an mà ngược lại giống tay xã hội đen hơn, nói chuyện cũng bộc trực, mang theo chút hung hãn.
– Vị này là? – Hoàng Kiến Bình nhìn Kim Húc.
– Tôi là trợ thủ của chủ nhiệm Thượng. – Kim Húc vẻ mặt nghiêm nghị giới thiệu mình, dọc theo đường này mỗi khi hắn nhắc mình là trợ thủ luôn là như thế, sau đó mới nói tên của mình, cũng bắt tay Hoàng Kiến Bình xong, nhưng lúc bắt tay, lông mày vô tình nhíu lại.
Viên cảnh sát trẻ lái xe, Hoàng Kiến Bình ngồi ghế phụ, trò chuyện với hai người ngồi ở hàng sau về việc xây dựng cảnh sát địa phương, nhưng lúc trò chuyện lại luôn phân tâm, cách mười mấy giây lại nhìn di động.
– Trưởng phòng Hoàng, có phải anh đang bận việc khác không? – Thượng Dương nói.
Hoàng Kiến Bình nói:
– Không có gì to tát đâu. Là nhân viên cấp dưới vụng về và làm việc không hiệu quả thôi.
Thượng Dương: – …
Người này nói năng và cư xử như một người có tiếng tăm trong xã hội.
Hoàng Kiến Bình đại khái cũng cảm thấy mình nói năng không ổn, giải thích với Thượng Dương:
– Thực ra tôi không biết hôm nay hai anh sẽ đến, tôi lại đang bận việc khác, tạm thời mới được báo cho biết…Không phải nói các anh không nên tới.
Thượng Dương và Kim Húc: -…
Thượng Dương cũng không muốn làm ảnh hưởng đến người khác đang làm việc, nói:
– Hôm nay muộn rồi, chúng tôi về nghỉ ngơi đã, ngày mai hẵng nói đến công việc nghiên cứu. Anh có việc bận thì cứ đi làm đi.
Hoàng Kiến Bình cũng không khách sáo, gật đầu, lại xem di động xem có tin gì mới không.
– Là việc gấp à? – Kim Húc nói, – Trưởng phòng Hoàng làm việc văn phòng, công việc văn phòng gấp lắm à?
Thượng Dương vội liếc hắn một cái, bảo hắn đừng nói chuyện lung tung, như thế có khác gì đang trách người ta?
Hoàng Kiến Bình lại nói:
– Đúng vậy, văn phòng thì có việc gấp gì đâu, thế nên mới bảo tôi mau chóng đến nhà ga để đón người.
Thượng Dương được đón thật sự là hết chỗ nói, trưởng phòng Hoàng thật là…vừa thân thiện, nói chuyện lại dễ nghe.
Kim Húc lại thẳng hỏi Hoàng Kiến Bình:
– Có phải anh đang phá án không?
Thượng Dương: -?
Hoàng Kiến Bình quay đầu lại xem Kim Húc, hai người nhìn nhau… Thượng Dương cảm nhận được, từ trường này là từ trường của cảnh sát hình sự, Cổ Phi và Chu Ngọc có, Hình Quang cùng đội của cậu ta cũng có.
– Đã xảy ra vụ án gì? – Kim Húc hỏi.
Kỳ thực hắn chỉ là một trợ thủ, không nên hỏi điều này.
Nhưng hắn đã hỏi, Hoàng Kiến Bình dám đáp:
– Hôm nay có một người phụ nữ từ trên cao ốc rơi xuống và tử vong, tôi vẫn đang ở hiện trường điều tra xem đó là tự sát hay giết người, nhưng vẫn chưa có kết quả rõ ràng. Văn phòng gọi điện cho tôi đến đón hai người.
Thượng Dương nghĩ thầm, không đúng, anh ta không phải là người phụ trách phối hợp cung cấp thông tin công an hay sao, vì sao lại đi điều tra vụ án?
Kim Húc nói ra nghi vấn của anh:
– Anh đã bị xử phạt và bị điều ra khỏi đội điều tra hình sự rồi, vì sao còn đi hiện trường?
Hoàng Kiến Bình: -…
Thượng Dương cũng kinh ngạc nhìn Kim Húc, Kim Húc quay sang, giơ tay về phía anh. Thượng Dương hiểu rõ, hắn phát hiện ra điều này qua vết chai trên tay Hoàng Kiến Bình, bàn tay của nhân viên văn phòng rất khác với bàn tay của cảnh sát hình sự.
Hoàng Kiến Bình vẻ mặt buồn bực nói:
– Tôi… quên mất lúc đó mình đã được điều chuyển sang vị trí khác, tình cờ ở phụ cận, nhận được thông báo liền chạy tới đó…Tôi thật là ngớ ngẩn.
Câu cuối cùng là tự giễu.
Kim Húc nói:
– Có thể hiểu mà.
Thượng Dương: – …
Được rồi, còn gặp được tri kỷ nữa.
Anh lại không khỏi suy đoán, cảnh sát Hoàng này lẽ nào đã phạm sai lầm gì đó trong đội điều tra hình sự và bị điều đến văn phòng làm nhân viên văn phòng? Nhưng mà văn phòng thành phố cũng không phải là đơn vị ghẻ lạnh gì, so sánh với Kim Húc bị điều đi phòng hồ sơ, Hoàng Kiến Bình này xem như thăng chức.
Điện thoại di động của Hoàng Kiến Bình cuối cùng cũng nhận được tin nhắn, là tin nhắn do một cảnh sát hình sự khác gửi đến, Thượng Dương và Kim Húc không nhìn thấy nội dung tin nhắn, nhưng cả hai đều có thể nhìn thấy bàn tay cầm điện thoại của ông ta hơi run lên vì căng thẳng.
– Là…tự sát đúng không? – Thượng Dương biết có một số cảnh sát hình sự thích phá án, nhưng lại rất không mong muốn có hung án phát sinh, tỷ như người bên cạnh mình đây. Hoàng Kiến Bình rất có thể cũng là người như thế.
– Đúng vậy, là tự sát.
Trong giọng nói của Hoàng Kiến Bình không có sự nhẹ nhõm mà ngược lại trở nên khổ sở.
Ông ta không nói nữa, cũng không còn lệ khí như trước, dường như phần lớn sức lực của ông đã bị tin tức “người chết tự sát” rút đi phân nửa.
Thượng Dương lẫn Kim Húc đều thấy kỳ lạ nhưng không ai nói gì.
Đến nhà khách công an, bọn họ xuống xe, Hoàng Kiến Bình giúp bọn họ xách hành lý, lịch sự nói:
– Ngày mai gặp.
Thượng Dương nói:
– Trưởng phòng Hoàng, sắc mặt anh rất kém.
Hoàng Kiến Bình:
– Không có gì đâu.
– Người chết là người anh biết à? – Kim Húc hỏi.
Thượng Dương cũng muốn biết, vừa lúc Kim Húc hỏi, thế là cùng chờ Hoàng Kiến Bình trả lời.
Hoàng Kiến Bình yên lặng nhìn Kim Húc, không đầu không đuôi hỏi câu:
– Có vụ án nào mà cậu không phá được không?
Kim Húc nhíu mày một cái, mới đáp:
– Tạm thời thì không, tương lai khó nói.
Hoàng Kiến Bình lại lắc đầu nói:
– Không phải loại này. Có vụ án, cậu biết rõ hung thủ là ai, biết rõ toàn bộ phát sinh như thế nào, nhưng mà cậu lại không thể bắt người ta.
Thượng Dương khó hiểu nói:
– Ý anh đang nói về vụ án cũ, hay là vụ án vừa rồi?
Hoàng Kiến Bình nói:
– Là cả hai.
Thượng Dương và Kim Húc đều không hiểu, ý là: Có một vụ án cũ cũng giống như vụ vừa rồi? Có ý gì?
– Người tự sát là nữ. – Hoàng Kiến Bình nói, – Cô ấy có một người chị song sinh cũng đã nhảy lầu tự tử cách đây vài năm. Vụ án do tôi phụ trách, điều tra rất rõ ràng, biết cô ấy bị ai bức tử, nhưng người ta không phạm tội, cảnh sát cũng không bắt được người, người chị này đã chết vô ích như thế.
Trong những trường hợp tự tử, thường khó quy trách nhiệm cho người đã “ép” người ta vào chỗ chết, theo những gì Hoàng Kiến Bình đang nói hiện nay, khả năng cao là vụ việc này không thể bị kết án, và tranh chấp về tình cảm lại càng cao hơn.
Hoàng Kiến Bình nói:
– Người em gái tới gặp tôi, trách tôi vô năng, cô ấy nói rằng cô ấy thường mơ thấy chị gái muốn đưa mình đi. Bác sĩ nói cô ấy bị bệnh tâm thần, việc chị gái tự sát có thể gây ra một số tác động tâm lý đối với cô ấy, cô ấy có khả năng sẽ đi theo con đường của chị gái mình. Hai cậu nghĩ xem tại sao hôm nay cô ấy lại tự tử mà không phải bị người ta đẩy xuống? Nếu như để tôi có thể bắt được hung thủ, vậy thì tốt quá rồi…tốt quá rồi.
Ông ta lẩm bẩm vài câu rồi quay người lên xe bỏ đi, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói.
Thượng Dương và Kim Húc nhìn nhau.
– Cảnh sát Hoàng bị vụ án này ép đến điên rồi. – Kim Húc có chút thông cảm, nhưng nhiều hơn là vì thiếu chi tiết nên hắn không hiểu, nói, – Chắc chính anh ta đã yêu cầu được chuyển đến văn phòng, vụ án người chị kia đã khiến anh ta nghi ngờ năng lực của mình.
Thượng Dương vừa rồi đã nghĩ tới vấn đề này, một điều tra viên hình sự được điều chuyển đến văn phòng, cũng không bị giáng chức, Kim Húc phỏng đoán tình huống này là hợp lý nhất, bản thân Hoàng Kiến Bình cũng bởi vụ án không có kết quả này mà bị ảnh hưởng tâm lý, chủ động yêu cầu rời hỏi cương vị điều tra hình sự.
– Nếu chỉ là một vụ tự sát thông thường thì sao? Đến mức này hay sao? – Kim Húc cũng nghĩ nghĩ nói, – Không, vụ án này nhất định có nội tình gì đó.
Thượng Dương khoanh tay, mặt không biểu tình nói:
– Anh đến đây để làm gì? Lãnh đạo phê chuẩn cho anh quan tâm tới vụ án này chưa?
Kim Húc: -…
– Anh xách hành lý đi. – Thượng Dương ra lệnh cho hắn làm việc nặng nhọc, mình thì thong thả leo lên bậc thang, trước khi bước vào cửa kính, anh quay người nói, – Anh phải hoàn thành công việc nghiên cứu trước khi lo việc khác, không thể làm chậm trễ việc chính được.
Kim Húc muốn cười mà không dám cười, nói:
– Vâng, xin nghe theo lãnh đạo.
– Nghiêm túc chút đi. – Thượng Dương nghiêm mặt nói, – Còn nữa, phải đưa em đi cùng.