Kim Gia Hiên 2-Áng Thơ Thầm Lặng

Chương 35

Kim Gia Hiên 2-C35

THÁNG MƯỜI MỘT 20, 2023 ~ DUONGNGA199615

1 Vote

Chương 35

Tác giả: Từ Từ Đồ Chi

Đối với những người thân của Hà Tử Tình, ngày này quả thực đầy rẫy những thăng trầm.

Nhìn ra Thượng Dương không đành lòng, Kim Húc nói tiếp:

– Không nhất định, cũng có thể cô bé bị bắt cóc, không có tự do thân thể, di động cũng nằm trong tay người khác, người này đã chọn một đoạn video từ điện thoại di động của cô ấy và đăng lên WeChat Moments, muốn cho mọi người sẽ nghĩ rằng Hà Tử Tình vẫn bình an.

Gia đình Cao Hà đều có điều kiện tài chính tốt, nếu thực sự bị bắt cóc thì nên đòi tiền chuộc mới đúng, chứ cần gì phải tốn công đóng giả phát video lên vòng bạn bè báo bình an?

Sắc mặt  Cao Trác Việt trắng bệch, khẩn trương nói:

– Cho dù là video năm ngoái, có thể Tử Tình thấy chơi vui nên mới đăng lại. Nó thường không nhận điện thoại trong nhà, điều này cũng không thể chứng minh nó…đã…đã…

Cậu ta rõ ràng là lừa mình dối người, không muốn hoặc là không dám đối mặt với hiện thực. Đừng nói người này tuổi còn trẻ, hầu hết mọi người khi đối mặt với sinh tử thái độ chân thật đều là như thế.

Thượng Dương thầm thở dài, tối qua lúc ở thành phố bên cạnh, khi cha mẹ Hà Tử Tình sụp đổ, Cao Trác Việt còn miễn cưỡng ổn định cảm xúc khuyên giải an ủi trưởng bối, hôm nay một mình cậu ta đối mặt với “tin dữ”, đã không còn sự trấn tĩnh của ngày hôm qua nữa, cậu đàn em suốt ngày giả bộ chín chắn thận trọng có thể thoải mái đối phó với đủ loại người, nhưng khi có chuyện thật sự xảy ra, phản ứng của cậu ta lúc này mới là chân thật nhất.

Thượng Dương sầm mặt xuống, nói:

– Tại sao quan hệ giữa Hà Tử Tình và người trong nhà lại như vậy? Đến giờ em còn chưa chịu nói sự thật hay sao?

Cao Trác Việt vốn dĩ khẩn trương, lúc này càng lo sợ nhìn Thượng Dương. Thượng Dương chưa bao giờ lộ một mặt nghiêm khắc như thế trước mặt cậu ta cả.

– Nếu không em giải thích đi, đây là cái gì?

Thượng Dương ra hiệu cho Kim Húc. Kim Húc lấy di động ra, mở một đoạn video Hà Tử Tình đăng trên nền tảng video ngắn mà lúc nãy ở trên đường là search được.

Từ biểu cảm của Cao Trác Việt cho thấy, cậu ta cũng không biết em họ từng đăng cái này, hai mắt mở to, sắc mặt càng trắng thêm.

Đoạn video đó là đoạn độc thoại cá nhân của Hà Tử Tình, lượng được truyền phát không cao, không có nhạc nền thần thánh thường thấy trên nền tảng này, cũng không có bố cục phông nền đẹp mắt, cô ấy không trang điểm, quần áo rất đơn giản, bài viết của cô ấy cũng không có mánh lới gì cả.

Video này được phát hành vào dịp sinh nhật lần thứ 20 của Hà Tử Tình, trước mặt cô có một chiếc bánh nhỏ có ngọn nến số “20”, cô nhìn vào camera của điện thoại di động, tự độc thoại, kể về một trải nghiệm đặc biệt trong cuộc đời của mình.

– Ngày đó mình tròn mười tám, còn chưa đầy 200 ngày nữa là đến kỳ thi đại học. Mình ở nội trú trong trường cấp 3. Buổi sáng hôm đó, bố mẹ mình tới trường đón mình, nói muốn đưa mình ra ngoài ăn cơm chúc mừng sinh nhật cho mình. Mình rất vui, còn nói với bạn cùng bàn khi về sẽ mang món ngon cho bạn ấy, sau đó mình đi theo bố mẹ.

– Vừa lên xe đã thấy người lái xe là cậu, mình còn tưởng là cậu cũng tới chúc mừng sinh nhật cho mình. Mình vẫn luôn sùng bái cậu, cậu từng là một sinh viên đại học nổi tiếng. Trên đường đi mình còn nói với cậu, là mình đã lọt vào top năm điểm cao nhất trong kỳ thi giữa kỳ. Mình muốn thi vào trường đại học của cậu. Nghe nói từ khuôn viên trường có thể nhìn thấy biển. Trẻ em lớn lên trong đất liền khao khát được đi biển. Cậu cũng chỉ cười với mình.

– Sau đó bọn mình khởi hành, xe vẫn tiếp tục đi…đi mãi. Mình hỏi sao lại đi xa như thế. Mẹ nói muốn đến XX ăn món quê. XX là một huyện ở địa phương mình, nơi đó có ao cá, mình rất thích ăn cá. Mình cảm thấy người nhà sao tốt với mình thế, mình là cô gái mười tám tuổi hạnh phúc nhất thế giới này.

– Sau đó, mình ngủ quên trên xe. Mọi người học cấp ba rồi sẽ thấy rất nhọc. Lúc mẹ đánh thức mình dậy, mình còn rất tò mò, ớ, sao bầu trời bên ngoài lại chuyển sang màu cam? Mẹ liền nói, Tử Tình ngốc xít, hoàng hôn là màu cam mà.

– Mặt trời sắp lặn, phải đi bộ một quãng đường rất dài. Cả nhà xuống xe và đến trước cổng một trường học. Mình hỏi, không phải đi ăn cá ạ? Vì sao lại tới trường học?

– Bố mẹ và cậu nữa, họ chỉ cười với mình.

– Vào ngày mình tròn mười tám tuổi, mình đã bị bố mẹ mà mình yêu nhất, cậu mà mình sùng bái nhất đưa vào địa ngục.

– Địa ngục đó có cái tên rất hay… Trường Tư vấn Tâm lý Ánh Dương.

– Họ thì về nhà, chỉ có mình bị ở lại.

- …

Cô nhìn chiếc bánh kem, như là khóc, nhưng không có nước mắt rơi xuống.

– Chúc mừng sinh nhật của mình.

- …

– Các bạn biết không? Mặt trời lặn rất nhanh. Nó lặn cùng một lúc. Chỉ mất một giây để bầu trời màu cam chuyển sang màu tối… như thế này này.

Hà Tử Tình phồng má, thở ra và thổi tắt những ngọn nến sinh nhật trước mặt cô.

Trong tài khoản này có một số đoạn video ngắn, trong đó cô ấy nói chuyện một mình trước ống kính, nói về những chuyện ở “trường tư vấn tâm lý”, tiêm thuốc, uống thuốc, huấn luyện quân sự… và cùng với những hình phạt về thể xác với nhiều cách khác nhau.

Mỗi video không quá 20 bình luận, có người đăng những biểu tượng cảm xúc đầy nước mắt, hoặc nói “ôm một cái, đều đã qua rồi” còn có người nói “Hãy vạch trần ngôi trường này, không để nó làm hại người khác nữa”.

Video có số lượt xem cao nhất là từ mùa xuân năm nay, Hà Tử Tình dường như đã chấp nhận lời đề nghị “phơi bày” của cư dân mạng, cô trang điểm đầy đủ, hậu cảnh được sắp xếp hợp lý và hướng về phía ống kính, lần này đại khái là bài viết đã được viết sẵn, tốc độ nói và chuyển động cơ thể của cô ấy rõ ràng không thoải mái như trong các video tự nói chuyện trước kia. Cô ấy nói hơi lo lắng về gần sáu tháng “tư vấn” mà cô ấy nhận được tại “Trường Tư vấn tâm lý Ánh Dương”. Trong bài viết cũng có hơn các dòng chữ # cầu phơi bày ra ánh sáng # cầu chuyển phát # cứu trẻ em #v.v.., có lẽ là tham khảo bắt chước một vài bài văn truyền thông vạch trần ra ánh sáng những hiện tượng xấu tương tự.

Đoạn video này có lượng xem cao hơn những đoạn khác một chút, nhưng cũng không mấy nổi tiếng, có 200 bình luận nhưng xu hướng đã đảo ngược so với trước, càng có nhiều bình luận trách móc cô:

– Cha mẹ làm gì cũng vì muốn tốt cho bạn thôi!

– Thậm chí còn không có điện giật, đánh hai cái cũng được coi là nhục hình? Trẻ con thời nay khó tính quá.

– Muốn nổi tiếng đến điên rồi.

– Xem ra bạn giờ đã khỏi bệnh nên trả đũa, thật là lòng lang dạ sói.

– Sao không tìm vấn đề ở bản thân mình? Người tốt nào mà phải đi học trường tư vấn tâm lý?

Tài khoản này chưa được cập nhật kể từ video này.

Trong một căn phòng thuê ở một tiểu khu cũ, ánh hoàng hôn màu cam xiên qua cửa sổ.

Sau một hồi im lặng, Cao Trác Việt nói:

– Lúc đó em đã đến Bắc Kinh để học đại học.

Thượng Dương:

- …

Kim Húc chế nhạo:

– Cứ làm như chưa có ai được vào đại học công an vậy, chỉ có cậu là đặc biệt, nghỉ đông còn bị nhà trường giữ lại không cho về nhà à?

Ngụ ý là đang hỏi cậu ta: Kỳ nghỉ đông cậu về nhà ăn tết, mà em họ Hà Tử Tình từ nhỏ lớn lên với cậu, luôn mồm được cậu nói coi như em ruột lại không thấy bóng dáng đâu, cậu nói cậu không biết gì cả ai tin?

– Sau khi về đến nhà mới biết chuyện, em lập tức phản đối việc họ làm! – Cao Trác Việt nói, – Nhưng em chỉ là con trong nhà, em cũng chỉ mới 19 tuổi, em không làm được gì cả.

Cậu ta dùng khóe mắt nhìn trộm Thượng Dương, tâm tư rõ như ban ngày.

Thượng Dương đã cực kỳ thất vọng về cậu ta, hỏi trọng điểm trước:

– Đừng nói nhảm nữa. Vì sao Hà Tử Tình lại bị đưa vào trong trường tư vấn tâm lý Ánh Dương này? Tốt nhất em nên nhanh nói đi, đừng để lãng phí thời gian nữa.

Cao Trác Việt đến lúc này rồi không dám giấu diếm gì nữa, nói:

– Giáo viên của nó phản ánh với cô em, nói nó ở trường yêu sớm.

Thượng Dương nói:

– Chỉ vì chuyện này thôi à?

Hà Tử Tình đã 18 tuổi, không tính là yêu sớm, thành tích lại nằm trong top 50, có nghĩa là yêu đương không ảnh hưởng đến việc học của cô bé, cách thời gian thi đại học chỉ còn chưa đến 200 ngày, chút chuyện này không phải chuyện quan trọng…Đến cuối cùng Hà Tử Tình chỉ học một trường đại học cơ sở, khó có thể nói không liên quan gì đến trải nghiệm này.

Cao Trác Việt ngập ngừng nói:

– Là bởi vì…đối tượng của em gái em cũng là nữ sinh.

Trong khoảnh khắc đầu sợi dây liên kết được rút ra, tất cả nguyên nhân và kết quả đều được kết nối với nhau——

Đối với hai anh em ở thành phố bên cạnh, người anh trai Tôn Minh rất có thể mới là thủ phạm thật sự, chồng giết vợ, lý do cũng chỉ có mấy cái, cũng không khó đoán.

Nhưng mà tại sao Hà Tiểu Tình lại dính líu đến vụ án này vẫn luôn là một điều bí ẩn, bị một tầng sương mù che phủ. Hiện tại tầng sương mù đã bị đẩy tan, Hà Tử Tình là đồng tính nữ, Tôn Minh kia giết vợ mình, nếu như anh ta đã phát hiện Hoàng Mộng Nhu ngoại tình, mà đối tượng ngoại tình kia rất có thể chính là Hà Tử Tình.

Điều này bước đầu cũng có thể giải thích tại sao đồ của Hà Tử Tình lại xuất hiện trong xe của Hoàng Mộng Nhu. Mà việc cô ấy để quên ở chỗ Hoàng Mộng Nhu hay là có nguyên nhân khác, thì cần nhóm cảnh sát hình sự của thành phố bên cạnh điều tra thêm.

Thượng Dương quay sang nhìn Kim Húc, nói:

– Có phải nên…

– Để anh đi gọi điện thoại cho nhóm Hình Quang.

Kim Húc nghe hiểu ý của anh, mở cửa đi ra ngoài gọi điện thoại, cửa phòng chỉ khép hờ, có thể nghe được tiếng bước chân xuống cầu thang của Kim Húc, là đi vào trong sân gọi điện thoại, ngoài hành lang truyền đến tiếng vang, hơn nữa việc này một câu hai câu cũng không thể nói rõ hết được.

Phòng trong chỉ còn lại có Thượng Dương và Cao Trác Việt, vừa là đàn anh đàn em và cũng là cấp trên cấp dưới, và vốn dĩ sẽ trở thành thầy và học trò trong công việc.

“Thầy” cao hơn hai ba centimet, từ trên cao nhìn xuống “học trò”.

– Chủ nhiệm. – Cao Trác Việt lên tiếng, – Là em không đúng ạ.

– Anh hiểu em lúc đó tuổi còn nhỏ không thể làm chủ được. Emn nói mình với Hà Tử Tình rất thân thiết, em coi cô bé như em gái ruột. Câu này là thật hay giả? – Thượng Dương nói.

Cao Trác Việt vội nói:

– Là thật ạ. Em thật sự coi nó như em ruột. Khi đó nghe mọi người nói đưa nó đến trường kia, em đã phản đối kịch liệt. Nhưng mà cô chú và bố em, họ mang tư tưởng thế hệ trước, cho rằng đó là bệnh, nhân lúc đang còn trẻ mà đi chữa trị càng sớm càng tốt.

Thượng Dương: -…

Cao Trác Việt nói tiếp:

– Về sau nó về nhà, khi nó thi đại học xong, nghỉ hè em về nhà, em có nói chuyện với nó, rằng em không cho rằng đó là bệnh. Nó lén nói với em, người nhà nghĩ rằng nó đã được chữa khỏi bệnh rồi, kỳ thực là nó giả bộ. Nó vẫn thích con gái.

Sau khi Hà Tử Tình từ “Trường Tư vấn tâm lý Ánh Dương” trở về, cô vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời một thời gian dài, nhưng sau đó cô dần thay đổi, không chịu giao tiếp với gia đình, có nhiều hành vi nổi loạn, cố ý hút thuốc uống rượu ở trước mặt bố mẹ, và thường bỏ nhà đi.

Bố mẹ cô sau đó đọc được những tin tức về mặt trái bị vạch trần của một số “trường tư vấn tâm lý” ở trên mạng xã hội, dù đó không phải là nơi họ gửi con đến nhưng họ cũng có phần sợ hãi, cũng hối hận vì đã từng gửi con gái đến trường học kiểu đó. Vì cảm thấy có lỗi với con gái mà cũng mắt nhắm mắt mở, nhưng dù có làm bao nhiêu cũng không đổi về được một Hà Tử Tình của trước năm 18 tuổi.

– Tết trung thu em về nhà muốn gặp nó để trò chuyện tâm sự. Trước kia mỗi lần gặp em nó đều rất vui, lần này vừa thấy em là nổi giận, nói em bán đứng nó, nói ra bí mật của nó với cô chú, nói cho họ biết nó không hề thay đổi. Em không hiểu gì cả, em nói mình không làm, nhưng nó hoàn toàn không nghe em giải thích, còn mắng em rất thô tục, còn nói em giả tạo giống bố em…

Cao Trác Việt cúi đầu, đột nhiên khóc lên, nói:

– Em thật sự không nói với ai cả. Nó là em của em, trước đó em đã không cứu nó từ chỗ kia, em đã rất hối hận, tại sao em lại làm ra cái việc đó được?

Thượng Dương: -…

Có lẽ đây mới là Cao Trác Việt chân thật, làm việc chăm chỉ và có chí tiến thủ là cậu ta, nỗ lực để bản thân hoàn mỹ là cậu ta, ngây thơ nhu nhược cũng là cậu ta, không gánh vác được những điều lớn lao, không thể tự làm chủ, nhưng mà sự ảnh hưởng của gia đình, cậu ta luôn nỗ lực “tiến bộ”, chủ động hoặc bị động tự tròng lên cho mình một cái vỏ bọc thiếu niên chín chắn chững chạc và trưởng thành.

Tâm tình Thượng Dương vô cùng phức tạp, anh cho rằng mình đã tìm được một trợ thủ và học trò khác có thể đào tạo được. Cao Trác Việt học chuyên ngành quản lý công an, chuyên ngành của cậu ta rất phù hợp, ngoài điểm số các môn học và thành tích ở trường, rất thích hợp làm công tác nghiên cứu. Chỉ là… cho dù cơ quan quản lý công an không dạy các môn kỹ thuật như điều tra gì đó, các khóa chuyên ngành quả thực đều là ngành học lý luận, nhưng Cao Trác Việt thật sự trông không giống một nhân viên công an chút nào.

– Vì sao em lại thi vào đại học công an? – Thượng Dương suy nghĩ một chút, sau đó nói ra sự thật trong suy nghĩ của mình, nói: – Em không phù hợp một chút nào làm cảnh sát hoặc là công việc như này, học chuyên ngành khác không được hay sao?

Cao Trác Việt: -…

Thượng Dương nói:

– Sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh này trở về, anh sẽ trả em lại cho Viện trưởng Đỗ phụ trách vấn đề nhân sự. Em…

Vốn dĩ anh muốn nói “em đi tìm việc khác đi”, nhưng lại cảm thấy quá khắc nghiệt, dẫu sao thì đối phương còn trẻ như thế.

– Để lão Đỗ sắp xếp cho em vị trí thực tập khác vậy. Em cũng đừng nghĩ nhiều. – Thượng Dương nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Cao Trác Việt, không hề mang giọng cấp trên mà giống như đàn anh hơn, nói, – Em tự suy nghĩ cho kỹ, em có thật lòng muốn làm công an hay không, tự hỏi lòng mình đi.

Cao Trác Nguyệt bị ánh mắt của anh làm cho sửng sốt, ngẩn ra hồi lâu mới nói:

– Đàn anh, chẳng phải anh cũng bị bố anh ép sửa nguyện vọng hay sao ạ?

Lần này đổi thành Thượng Dương ngớ người. Độ tuổi dậy thì đúng là thời điểm phản nghịch của anh, khi biết trong nhà muốn anh làm công an, anh cũng biết mình không hề muốn, thế nên đã nhất quyết điền vào một chuyên ngành khác với công an quăng tám sào cũng không tới. Nếu không phải bố anh biết được ép buộc anh sửa lại, có khi bây giờ anh đang làm lập trình viên cho một công ty Internet nào đó rồi.

Cao Trác Nguyệt mặt đỏ bừng, vừa lo lắng vừa bối rối, cậu ta thật sự không muốn xen vào chuyện gia đình của cấp trên, cậu ta nói:

– Em chỉ nghe người khác nói lung tung thôi ạ.

– Cũng không tính là nói lung tung. – Thượng Dương cũng không hề tức giận, anh vẫn nghiêm túc mà trả lời, – Bố anh sửa lại nguyện vọng của anh, anh phải mang ơn bố suốt đời. Nếu như lúc đó anh vì đối nghịch lại với bố mà từ bỏ trở thành công an, thì cả đời anh sẽ phải hối hận. Anh đã tìm được công việc mà mình đam mê, anh đang làm việc và sẽ cống hiến cả cuộc đời mình cho nó.

Cao Trác Việt ngơ ngác nhìn anh, thậm chí không dám thở mạnh.

Cửa an ninh bị đẩy ra, Kim Húc sau khi gọi điện thoại đi vào, hắn thấy hai thầy trò ở bên trong có gì là lạ, cho rằng Thượng Dương đang dạy dỗ học trò, nói:

– Chủ nhiệm Thượng, bớt phê bình người khác đi, có gì hay đâu.

Thượng Dương lườm hắn, ý tứ là bảo hắn bớt dùng giọng điệu kỳ quặc đi.

Nhưng Cao Trác Việt vẫn mang vẻ mặt sửng sốt, tựa như đã nghe hiểu lời nói của Thượng Dương. Thượng Dương cũng hy vọng cậu ta nghe hiểu.

– Nói rõ chưa? – Thượng Dương hỏi Kim Húc, – Họ có tiến triển thêm gì không?

– Có, tiến triển còn rất lớn. – Kim Húc chỉ vào căn phòng ở này, nói, – Nơi này phải bảo vệ lại trước đã, cảnh sát bản địa đã nhận được thông báo sắp tới đây rồi. Chúng ta khóa cửa lại trước rồi xuống tầng dưới chờ họ.

Khóa phòng lại xong, ba người đi xuống dưới tầng. Cao Trác Việt cụp đầu, cũng không nói chuyện nữa, chỉ cắm cúi đi theo hai đàn anh.

Khi họ đến khu vực thoáng đãng hơn ở tầng dưới, Thượng Dương nói:

– Thành phố bên cạnh có tiến triển gì mau nói cho em biết đi.

Kim Húc nhìn Cao Trác Việt, Cao Trác Việt ngây ra nhìn hắn, sau đó ý thức được mình không tiện nghe bèn nói:

– Để em đi mua nước ạ.

Cậu ta gục đầu mà đi.

Kim Húc nhìn theo khó hiểu hỏi:

– Cậu ta bị làm sao vậy? Em mắng à?

Lại nói với Thượng Dương:

– Chuyện tốt như thế, sao lãnh đạo không chờ anh.

– Mắng thì không, nhưng đánh thì có, anh có muốn không? – Thượng Dương trêu, nói. – Thôi vào chuyện chính đi, Hình Quang về đơn vị rồi à? Họ có phát hiện được gì mới trong nhà người chết không?

– Đâu chỉ là có phát hiện mới. Khi anh gọi điện qua đó, Hình Quang lại bị phái đi bắt người anh trai rồi. – Kim Húc nói.

Mấy giờ trước, khi bọn họ tách ra đi thành phố lân cận, nhóm cảnh sát hình sự Hình Quang cùng với điều tra viên kỹ thuật khác lại đến hiện trường vụ án mạng, ở trong nhà Hoàng Mộng Nhu và Tôn Minh bắt đầu một đợt điều tra và thu thập chứng cứ mới.

Vừa rồi Kim Húc ở trong điện thoại nói phát hiện mới về Hà Tử Tình với bên kia, đồng thời bày tỏ suy luận rằng “Hà Tử Tình là tình nhân của Hoàng Mộng Nhu”, cũng như giả thuyết lớn hơn là “Tôn Minh bởi vì phát hiện vợ ngoại tình mới tức giận giết vợ”.

Cảnh sát hình sự ở bên kia cũng nói với hắn về những phát hiện của nhóm Hình Quang ở trong nhà Hoàng Mộng Nhu, đủ để chứng minh người em trai Tôn Lương đang nói dối.

Trong lời khai ban đầu của Tôn Lương có nói Hoàng Mộng Nhu bị anh ta lỡ tay đẩy ngã, đầu đập vào vật trang trí nhô ra trên tường mà tử vong tại chỗ.

Khi họ lần đầu tiên đến hiện trường để thu thập bằng chứng, các điều tra kỹ thuật viên đã thu thập vết máu của Hoàng Mộng Nhu trên vật trang trí. Việc vật trang trí bị hư hại nhẹ phù hợp với mức độ tổn thương do độ cứng của hộp sọ gây ra, những nơi khác trong nhà cũng không có vết máu khả khi, cho nên ngay lúc đó bước đầu kết luận là, dấu vết tại hiện trường vụ án phù hợp với lời khai của nghi phạm.

Nhưng lần này, nhóm cảnh sát hình sự đã làm một thí nghiệm ngay tại hiện trường, phát hiện ra rằng kết quả của việc Tôn Lương vô tình đẩy Hoàng Mộng Nhu khiến đầu cô ấy va vào vật trang trí là không thể thực hiện được.

– Hoàng Mộng Nhu không đủ cao. Dù cô ấy có ngã thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể đập đầu vào vị trí đó. Bố trí của hung thủ rất cẩn thận nhưng vẫn có sơ hở. – Kim Húc nói.

Thượng Dương kinh ngạc:

– Tôn Minh không biết vợ mình cao bao nhiêu hay sao?

Kim Húc nói:

– Cảnh sát đã hỏi vài người bên cạnh Hoàng Mộng Nhu, cô ấy vẫn luôn khai rằng mình cao 168 cm, trên thực tế còn chưa đến 164cm.

Người chết là một sinh viên múa dân gian, nếu tỷ lệ chiều dài chân cân đối thì giả vờ cao 168 cm là phù hợp. Việc đo chiều cao bằng mắt thường vốn dĩ không chính xác.

– Cô ta với Tôn Minh là hôn nhân chớp nhoáng. Tôn Minh 36 tuổi, thích người trẻ tuổi xinh đẹp, còn từng nói với người khác, lấy vợ đẹp sinh con có thể cải thiện gen của mình. Anh ta thật sự đã tin Hoàng Mộng Nhu cao 168 cm, nên mới vạch trần sự thật trong chuyện này.

Thượng Dương nói:

– Thế vết máu và hư hại của vật trang trí kia cũng là do hung thủ tạo ra sau đó à.

Kim Húc nói:

– Có thể là hung thủ túm lấy tóc Hoàng Mộng Nhu, nhấc cả người cô ta lên…

Hắn nói chính là “cả người”, nhưng trong lòng hai người đều biết rõ, đã đến giai đoạn bày bố để lừa dối cảnh sát, khi đó rất có thể Hoàng Mộng Nhu đã chết, thứ mà hung thủ nhấc lên chính là một khối thi thể.

- … Chiếu theo chỗ nhô ra trên tường. – Kim Húc nâng hai tay lên, làm ra một động tác tương tự túm lấy cái “đầu” không tồn tại và đập mạnh về phía sau.

Thượng Dương thấy sởn cả tóc gáy.

Với thao tác như vậy, khuôn mặt của thi thể phải ở ngay trước mắt kẻ sát nhân, vào thời điểm bị va chạm mạnh, ngũ quan của cô ấy sẽ chấn động, thậm chí có khả bởi vì sự co cứng của các cơ mà mở mắt ra.

Hết chương 35