Trên đường từ Tê Phượng trở về thì cả một chặng đường Kim Húc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cúc áo sơmi bị lỏng của Thượng Dương, hiện tại cuối cùng đã đính chắc lại được cho nó.
Trong giới trẻ hắn được coi như thành thục trong thêu thùa may vá, Thượng Dương từng nhìn thấy những chiếc tất vá và quần dài vá trong tủ của hắn, người đàn ông này rất biết cách sống.
– Đây là Tiểu Trương. – Kim Húc cất kim chỉ đi, lại bày ra dáng vẻ lạnh lùng ít nói ở trước mặt đồng nghiệp, giới thiệu Tiểu Trương cho Thượng Dương, lại giới thiệu Thượng Dương:
– Đây là cố vấn đặc biệt do Cục Trinh sát hình sự của tỉnh mời tới.
Tiểu Trương vội nói:
– Chào ngài ạ. – Trong lòng lại nghĩ, cố vấn đặc biệt của Cục Trinh sát hình sự vì sao lại tới phòng hồ sơ để được khâu cúc áo sơmi? Thật là có ý tứ nha.
Thượng Dương từng nghe Kim Húc nhiều lần nhắc đến Tiểu Trương ở trên WeChat, cũng coi như nửa người quen, nhìn ra sự nghi hoặc của Tiểu Trương tức thì thầm thấy may mắn vì tủ phòng hồ sơ đủ chắc chắn, ít nhất trước mắt còn chưa bị đồng chí Kim Húc đá mở.
Anh kéo câu chuyện bạn đại học ra để nhằm gia cố cửa tủ, nói với Tiểu Trương:
– Bọn tôi là bạn học cùng trường đại học, cùng phòng, một giường trên một giường dưới.
Cùng trường cùng phòng, còn một trên một dưới, vậy thì chuyện đơm cúc áo kia hợp tình hợp lý quá rồi!
Tiểu Trương dù sao cũng chỉ là một nhân viên quản lý hồ sơ, độ nhạy bén không thể bằng nhóm cảnh sát hình sự như Cổ Phi Chu Ngọc, cũng không nghĩ nhiều, trong lòng biết cấp bậc của cố vấn chắc chắn không thấp, thế là chủ động đi đun nước pha trà.
Lúc này Kim Húc nhận được điện thoại từ thị cục, có lẽ là hỏi hắn khi nào đi thẩm vấn Trâu Văn Nguyên, bởi vì có Tiểu Trương ở đây, có vài lời không tiện nói ra ngoài những thành viên tổ chuyên án, hắn liền đi vào phòng nghỉ để nghe.
– Không cần phải trà nước làm gì đâu. – Thượng Dương nói với Tiểu Trương, – Tôi chỉ ngồi một lát rồi đi ngay.
– Phòng hồ sơ bọn em rất ít khi có khách đến, trà chỉ là loại bình thường, mời anh dùng ạ.
Thượng Dương ngửi mùi là biết trà xịn bình thường được giấu đi, bởi vì người ta nói khách sáo thôi. Hai người trò chuyện đôi câu, cố vấn bình dị gần gũi, Tiểu Trương làm như vô tình như thực ra là tò mò lâu lắm rồi, mở miệng hỏi:
– Anh làm việc ở Bắc Kinh, thế chắc là biết vị hôn thê của Kim đội phải không ạ?
– Bọn em nghe nói là đại mỹ nữ, là hoa khôi trong lực lượng cảnh sát Thủ đô. Bình thường Kim đội rất ít khi buôn chuyên với tụi em, bọn em ngay cả ảnh cũng chưa được nhìn.
– Cũng không hẳn đâu…chỉ bình thường thôi. – Thượng Dương cũng không rõ tại sao lại có lời đồn này, vội nói tránh sang chủ đề khác, – Bình thường phòng hồ sơ bọn em nhiều việc lắm à?
Tiểu Trương:
– Cũng không ạ. Nhưng mà Kim đội thì bận lắm. Anh nhìn gian phòng nghỉ kia đi, bên trong có một giường xếp, trước kia là dùng chung, thi thoảng có người sẽ nghỉ trưa ở đó, nhưng mà tần suất rất ít. Từ khi Kim đội tới thì chỗ đó thành phòng nghỉ riêng của anh ấy rồi, một tuần anh ấy về nhà hai ngày còn là nhiều đấy ạ.
Kim Húc gọi điện thoại xong từ phòng nghỉ đi ra.
Thượng Dương còn đang ngồi ở ghế làm làm việc của hắn, ánh mắt nhìn chiếu vào phòng nghỉ phía sau lưng hắn. Gian đó không có cửa sổ, ban ngày phải bật đèn, chỉ có một chiếc giường xếp và một vài đồ vật linh tinh chất ở đó, ngủ ở đó không khác gì ngủ trong thùng đựng hàng.
Kim Húc nhìn biểu cảm của Thượng Dương liền biết anh đang nghĩ gì, lập tức đóng cửa phòng lại, không cho nhìn nữa.
– Lát nữa anh vẫn đi thị cục phải không? – Thượng Dương đứng lên nói – Chỉ đạo Cổ nói tầm hai rưỡi qua đó rồi cùng anh ta báo cáo công việc rồi cùng tan làm với nhau.
Kim Húc nói:
– Anh đưa em qua đó, nơi này cảnh vệ không biết em, gặp lại nhỡ bị hiểu lầm.
Thượng Dương gật đầu, lại uống hết tách trà, nói với Tiểu Trương:
– Trà ngon lắm, có dịp gặp nhau sau nhé.
Tiểu Trương tiễn đến cửa, nhìn hai người họ rẽ và đi xuống dưới tầng mới trở lại, ngay sau đó đăng nhập vào diễn đàn chia sẻ ghi chú quan sát sinh hoạt hàng ngày của Kim đội—
Tin sốt dẻo bùng nổ đây, vị hôn thê của Kim đội hoá ra chỉ là một mỹ nữ bình thường. Chú ý chú ý: Trong văn phòng chúng ta vừa xuất hiện một đại mỹ nhân, tiêu chuẩn khả năng rất cao.
Trong diễn đàn: Mỹ nhân ở đâu? Mỹ nhân ở đâu?
Tiểu Trương: Đang cùng Kim đội đi xuống tầng dưới.
Ở hành lang, Thượng Dương đang phê bình Kim Húc ngày ngày ngủ ở văn phòng:
– Nhà ngay gần đó, có thể về nhà nghỉ ngơi thoải mái mà. Sức khoẻ mới là tiền vốn, sao anh cứ luôn không coi trọng như vậy?
Kim Húc bị ai đó dạy dỗ xong, mới nói:
– Phòng kia chỉ không gọn gàng, đồ cũng tàm tạm, giường cũng thoải mái, còn có thể tắm rửa.
Ý của hắn là mình vốn dĩ không có yêu cầu gì cao, về nhà ngủ hay ngủ ở đây cũng không có gì khác nhau.
Thượng Dương xót cho hắn không chịu coi trọng bản thân, tức tối nói:
– Tốt thế cơ à? Thế em sẽ ngủ ở đó hai đêm vậy.
– Như vậy sao được, em là nam công chúa của anh mà. – Kim Húc nói.
- … – Thượng Dương làm bộ muốn đánh hắn, – Lại nói câu đấy nữa cẩn thận em rút miệng anh bây giờ?
Kim Húc còn muốn trêu đùa anh hai câu, hai người đột nhiên cảm thấy không thích hợp, như là bị nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm, không khỏi cùng nín thở đứng lại.
Thượng Dương: –?
Kim Húc: -…
Hai người vừa mới đi xuống đến tầng 3, Kim Húc nhìn lên trên, bên trên có mấy cái đầu rụt về, Thượng Dương nhìn xuống dưới, phía dưới có mấy cái đầu cũng rụt về.
Hai người tuy không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng có chút xấu hổ, chân bước nhanh hơn đi xuống tầng dưới.
Trong diễn đàn phòng hồ sơ.
Tiểu Trương: Nhìn thấy không? Có phải là đại mỹ nhân không? Tui không nói bừa chứ?
Một người trong nhóm: Không thấy rõ mặt, nhưng nghe giọng rất hay.
Một người khác: Có phải tui bị điếc không, chứ sao tui lại nghe được tiếng cười của Kim đội.
Một người khác nữa: Anh bị điếc đấy, tôi còn nghe được câu Kim đội bị rút miệng rộng.
Một người khác nữa nữa: Hình như là bởi vì Kim đội khoe ân ái với người ta, nói công chúa nhà mình gì gì đó.
Lại có một người nữa: Thế chỉ chẳng trách bị đánh, là tui tui cũng đánh.
Tiểu Trương: Nửa buổi mọi người nhìn thấy cái gì thế?
Tòa nhà Cục điều tra hình sự đại viện văn phòng tỉnh.
Cổ Phi vừa mới cùng đồng nghiệp trong tổ chuyên án họp xong, đang định đi tìm Thượng Dương thì thấy anh tới, liền dẫn anh vào phòng họp, giới thiệu anh với những người khác của tổ. Các thành viên của tổ chuyên án đều biết đây là “cố vấn đặc biệt” mà Cổ Phi đi bảy tám vòng mới được từ Bộ đến, ai cũng khách sáo chào hỏi với anh rồi mới giải tán, từng người đi làm việc của mình.
Kim Húc đứng ở cửa nhưng không vào.
Thượng Dương nghe thấy nhiều người đi ra ngoài, lần lượt nói chuyện với Kim Húc:
– Tiểu Kim tới à, sao không vào đi?
– Vụ án lần này may nhờ Kim đội hỗ trợ.
Còn có mấy người quan tâm tới vấn đề sức khoẻ của Kim Húc, hỏi vấn đề cá nhân giọng rất nhỏ, Thượng Dương nghe không rõ. Nói tóm lại, có thể thấy đội trưởng Kim nhân duyên khá tốt tại văn phòng tỉnh, đặc biệt là đơn vị điều tra hình sự.
Mọi người đi hết rồi, Kim Húc mới bước vào, Cổ Phi hỏi hắn:
– Anh với thị cục trao đổi xong rồi đúng không? Mấy giờ thì đi thẩm vấn Trâu Văn Nguyên?
– Bốn giờ rưỡi. – Kim Húc nói, – Có tin gì của Tiểu Chu chưa?
Chu Ngọc đến trường đại học nơi Trương Tự Lực theo học để điều tra.
Cổ Phi nói:
– Chưa có. Vừa rồi gọi đến, nói là khả năng muộn một chút, trường học đang tổ chức đại hội thể thao, hôm nay nghỉ học, sinh viên đều ở sân thể dục, có sinh viên còn ra ngoài chơi, cho nên tìm người không dễ.
Muốn tìm hiểu những người biết về Trương Tự Lực bao gồm chủ nhiệm lớp, giáo viên đứng lớp, bạn cùng lớp và bạn cùng phòng ở ký túc xá, nếu bình thường đi học thì tìm người dễ hơn nhiều, hiện tại thì mọi người đều đi tản mạn hết rồi.
Thượng Dương hỏi:
– Trương Tự Lực đâu? Cậu ta có tham gia đại hội thể thao không?
– Còn chưa rõ lắm. – Cổ Phi nói, – Nhưng mà Tiểu Chu cũng nghe ngóng được từ chỗ mấy sinh viên, nói lúc mà Trương Tự Lực vừa vào học thành tích rất nổi bật, nhưng mà học kỳ này đột nhiên…Có thể hình dung như thế nào chỉ, kiểu như đột nhiên thay đổi 180 độ vậy.
Kim Húc nói:
– Đột nhiên trở nên tự ti?
Cổ Phi nói:
– Cũng không hẳn là tự ti, nhưng cũng gần gần như vậy. Nghe nói là trước kia cậu ta rất thích tham gia vào các hoạt động tập thể, thái độ sinh hoạt rất lạc quan, việc bị khuyết tật ở chân cũng không ảnh hưởng gì mấy với cậu ta, nhưng mà từ mấy tháng trước thì đột nhiên thay đổi.
Những người bạn cùng lớp mà Chu Ngọc tìm được chỉ là bạn bè cá nhân của Trương Tự Lực, họ không biết điều gì nhiều về chuyện riêng tư của cậu ta, nhưng họ đều nhắc đến một điều: Mấy tháng trước, Trương Tự Lực đang dọn một đống đồ trong khuôn viên trường, có bạn nhìn thấy có lòng tốt muốn giúp cậu ta, nhưng khi bạn này vừa nói câu “nếu không tiện thì để mình giúp”, Trương Tự Lực bùng nổ tại chỗ, giật lại đồ đạc và mắng người bạn kia xối xả, nói mấy câu như “đạo đức giả”, “tự gây ấn tượng bản thân”, “khinh thường người khuyết tật”, “dối trá”…
Người bạn cùng lớp kia rất tức giận nhưng không cãi nhau với Trương Tự Lực nơi công cộng, dẫu sao thì người bình thường xung đột với người khuyết tật, bất kể ai đúng ai sai thì người ta đều cho rằng người bình thường đang bắt nạt người khác, cho nên chỉ tức tối bỏ đi.
Từ sau sự việc đó, Trương Tự Lực dần trở nên không quá hòa hợp với tập thể, hoặc là nói là tập thể dần dần xa lánh cậu ta, mọi người không hiểu vì sao cậu ta lại hay nổi cáu, cũng sợ không cẩn thận chọc vào cậu ta, cho nên đều tránh xa cậu ta cho khoẻ.
Thượng Dương: -…
Anh không khỏi nhìn Kim Húc. Tình trạng bị tập thể xa lánh của Trương Tự Lực này có tương tự với Kim Húc hồi học đại học.
Là một sinh viên nghèo mất cả cha lẫn mẹ, khí chất của Kim Húc lúc đó vừa u ám vừa nham hiểm, không hoà đồng với ai. Các bạn cùng lớp không hiểu về tính tình của hắn, cũng sợ sẽ vô tình chọc vào hắn, cho nên không chủ động kết bạn với hắn.
Mà khi đó Thượng Dương nhỏ tuổi hơn, hoạt bát tự tin kiêu ngạo, dựa vào vẻ ngoài điển trai, tính cách dễ mến, cho nên luôn nổi bật và được mọi người yêu quý, thế nên vào đại học đã chủ động bắt chuyện với cậu bạn người Tây Bắc này, bày tỏ rõ ràng muốn kết bạn với người ta. Thế nhưng anh mấy lần chủ động kết bạn đều đụng phải tường cứng, trong một lần cuối cùng bị từ chối đã bùng nổ, từ sau đó gần bốn năm đại học không bao giờ chủ động bắt chuyện với người ta nữa. Có nhiều lúc anh muốn nói chuyện nhưng lại tự nhéo mình để nhắc nhở, mày bị bệnh à, đã quên sỉ nhục mặt nóng dán mông lạnh của người ta dành cho mày rồi à?
Nhưng khác với Trương Tự Lực, Trương Tự Lực là từ tích cực chuyển sang tiêu cực, Kim Húc thì từ phong bế dần dần trở nên cởi mở.
– Không phải tự dưng thay đổi đột ngột như này. – Thượng Dương nói, – Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Năm thứ 4 đại học trước khi tốt nghiệp, anh và Kim Húc đánh nhau một trận, nói hết những hiểu lầm trong quá khứ, cuối cùng làm hoà với nhau. Bên trong sổ lưu bút tốt nghiệp, Kim Húc “không hoà hợp” đã viết những lời chia tay gửi đến từng người bạn cùng lớp, rất sến và quê mùa, nhưng lại rất chân thành, để lại dấu ấn cuối cùng trong tuổi thanh xuân của nhau.
Mà chàng thẳng nam Thượng Dương lúc đó chỉ cho rằng đánh nhau một trận là con đường hoà giải duy nhất của nam sinh với nhau, chưa từng nghĩ đến nó sẽ mang đến sự chuyển biến quan hệ giữa Kim Húc đối với mình.
Về sau họ gặp lại nhau, rồi yêu nhau. Anh mới biết, người bạn Tây Bắc có trái tim đầy phòng bị này vào một thời khắc nào đó kia đã bị tình yêu phá mở.
Anh lại không kìm nén được nhìn Kim Húc.
Kim Húc cũng nhận ra anh đang liên tưởng đến cái gì, cũng chăm chú nhìn anh.
Cổ Phi không hiểu mô tê gì cả:
– Đang yên đang lành nói về Trương Tự Lực, sao tự dưng hai người lại nhìn nhau nóng bỏng đắm đuối thế?
Kim Húc gãi gãi mái tóc ngắn, quay mặt đi không nói gì, chỉ là vành tai đã đỏ lên. Trong khoảnh khắc lật lại nợ cũ yêu thầm này, làm hắn cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ.
Thượng Dương ổn định lại tâm trạng, nói:
– Độ tuổi như Trương Tự Lực này, tính tình thay đổi thông thường không ngoài hai thứ, đó là cha mẹ và tình yêu.
Cổ Phi phối hợp hỏi:
– Cố vấn cảm thấy Trương Tự Lực sẽ bởi vì cái gì?
– Rất có thể trong lúc vô tình Lê Diễm Hồng đã nói những lời làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ta. – Thượng Dương suy đoán, – Cậu ta thường nghỉ cuối tuần và về nhà Lê Diễm Hồng. Cô Hồ Viện phúc lợi nói rằng cậu ta với Lê Diễm Hồng ở chung rất tốt, cho nên cậu ta chỉ lén hận Lê Diễm Hồng ở sau lưng. Lòng tốt của bạn học có thể khơi dậy phản ứng lớn như vậy từ cậu ta, rất có thể cậu ta đã gặp phải kẻ đạo đức giả trong đời, có thể là Lê Diễm Hồng ngoài mặt thì rất tốt với cậu ta, nhưng thực chất lại coi thường khuyết tật bẩm sinh của cậu ta và bị cậu ta phát hiện….Cậu ta lớn lên ở viện phúc lợi mười mấy năm, cho rằng Lê Diễm Hồng coi mình như con ruột, nhưng thực tế thì không phải, có lẽ cậu ta đã bị đả kích rất lớn.
Cổ Phi nói:
– Đả kích kiểu này có thể khiến cậu ta nảy sinh suy nghĩ giết người hay sao? Có phải nhạy cảm quá không?
Thượng Dương nói:
– Vậy thì rất khó mà nói. Cậu ta sinh ra đã bị khuyết tật, bị cha mẹ bỏ rơi nên đầu óc nhạy cảm hơn người thường là chuyện bình thường.
– Nhưng anh không cho rằng cậu ta là thủ phạm. – Kim Húc nghe xong suy nghĩ một lát mới phát biểu ý kiến, – Trước tiên không nói cậu ta có phải là cao thủ bắn súng cao su hay không đã, việc cậu ta nhổ nước miếng vào canh gà cũng đủ âm u, nhưng không đủ độc ác.
Thượng Dương nghĩ nghĩ, nói:
– Liệu điều này có thể tạo thành một suy nghĩ lầm lẫn không? Trên thực tế, không có xung đột giữa của việc khạc nhổ âm u và giết người. Cậu ta có thể làm được cả hai.
Kim Húc không nói gì.
Thượng Dương cảm thấy hắn chỉ là không muốn phản bác mình, hắn vẫn có khuynh hướng nghiêng về suy đoán Trương Tự Lực không phải là hung thủ, hắn luôn mang thái độ nghi ngờ đối với tất cả những người liên quan đến vụ án, nhưng hắn cũng sẽ không tuỳ tiện cho rằng người nào đó nhất định là hung thủ.
Cổ Phi xem thời gian, nói:
– Cố vấn đi với tôi báo cáo công tác chút, còn Kim đội?
– Tôi chuẩn bị một chút, lát cũng đi thị cục. – Kim Húc quay sang nói với Thượng Dương. – Tối anh về muộn một chút, chỗ em xong việc thì cứ về nhà trước nhé.
Thượng Dương nói:
– Không, anh không cần phải lo cho em.
Kim Húc: -…
Cổ Phi đứng bên cạnh giả bộ xem di động, giả bộ bận y như thật.
– Lại làm sao nữa? – Kim Húc nói, – Anh có chọc gì em đâu?
– Công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống, phải tách bạch rõ ràng. – Thượng Dương nói, – Nếu trong công việc anh không dám phản đối em thì trong cuộc sống em cũng sẽ không nghe anh.
Anh không thích Kim Húc cư xử như thể luôn nghe theo anh trong công việc.
– Được rồi, anh nhớ rồi. – Kim Húc lại tỏ vẻ kinh ngạc hỏi anh, – Tức là em muốn nghe lời anh trong sinh hoạt hết à?
Thượng Dương nghĩ bụng mình không phải có ý này…nhưng lại hình như đúng thế thì phải.
Kim Húc cười tươi lên, nói:
– Anh đi đây, tối muộn đừng chờ anh, cứ đi ngủ trước đi.
Hắn đi ra ngoài rồi Thượng Dương mới thôi nhìn theo.
Cổ Phi tức khắc hết bận rộn, nói:
– Đi báo cáo công việc nhỉ?
Anh ta dẫn Thượng Dương đi gặp thượng cấp Cục điều tra Hình sự của cục cảnh sát địa phương.
Nói là cùng báo cáo công tác nhưng Thượng Dương bàng thính nhiều hơn. Trên danh nghĩa anh là cố vấn, theo lý không cần phải trực tiếp tham gia vào công tác phá án vụ án này, ngàn dặm xa xôi tới, ở bên này cũng không có chuyện khác, nên mới bị chỉ đạo Cổ coi làm tham viên mà sai khiến.
Hơn nữa lần này báo cáo công tác ngoại trừ những phần liên quan đến vụ tai nạn ô tô, Cổ Phi chủ yếu muốn báo cáo về tình huống cảnh sát điều tra kinh tế của Tê Phượng vi phạm quy định tạo án oan, án sai, vụ việc này bắt nguồn từ vụ tai nạn ô tô, bởi vì không thể kết hợp vụ này với vụ tai nạn ô tô được, Cổ Phi muốn xin cấp trên giao việc này cho các đơn vị liên quan, để những đồng nghiệp khác phù hợp hơn xử lý.
Mà sự việc này tới lúc đi theo Cổ Phi cùng đi báo cáo cấp trên, Thượng Dương mới biết được toàn bộ vụ án.
Cảnh sát điều tra kinh tế chịu trách nhiệm điều tra vụ án tội phạm kinh tế của Trâu Văn Nguyên sáu năm trước, sau khi Trâu Văn Nguyên bị bắt giam không lâu đã lần lượt rời khỏi lực lượng công an, chuyển lên đơn vị hành chính phi chính pháp của tỉnh, có thể nói là vượt giới thăng chức, hơn nữa tốc độ thăng chức khá nhanh.
Sau khi Cổ Phi biết được tình huống này, anh ta cùng Kim Húc đến uỷ ban tổ chức thành uỷ của Tê Phượng để kiểm tra thông tin nhân sự của những cựu cảnh sát điều tra kinh tế này sau khi họ được điều chuyển về đơn vị hành chính, vô cùng ngạc nhiên phát hiện họ đều thông qua đơn vị tương quan tuyên truyền Tê Phượng để làm bàn đạp, sau đó mới thuận lợi tiến vào các cơ quan sở ngành khác trong tỉnh.
Vậy bàn tay vô hình trong vụ án của Trâu Văn Nguyên đến từ đâu, tất nhiên sẽ có dấu vết để điều tra ra.
Hơn mười năm trước, Viện phúc lợi Lê Diễm Hồng có chút danh tiếng nhất định, lại thông qua tin bài của các đài truyền hình địa phương ở Tê Phượng mà đã được đắp nặn trở thành một nhân vật tiên tiến ở Tê Phượng. Sau này con người và hành động của nó đã thu hút sự chú ý của các đơn vị liên quan trong tỉnh và được coi trọng, sau khi được truyền thông tỉnh lựa chọn và đưa tin cho CCTV, cuối cùng đã cho ra đời nhân vật đạo đức mẫu mực Lê Diễm Hồng có sức ảnh hưởng rất lớn ở trong tỉnh thậm chí cả nước.
Bản thân Lê Diễm Hồng nhận được vô số danh hiệu, chỉ cần lật lại lịch sử tin tức trong những năm qua là có thể điều tra ra được rõ ràng. “Lê Diễm Hồng” là một nhân vật tiên tiến nổi danh cả nước, sức ảnh hưởng của nó mang đến cho Tê Phượng cũng rất lớn, nó đã mở rộng sự nổi tiếng của thành phố và mang lại lợi ích nhất định cho sinh kế của người dân, cho nên đánh giá của người dân địa phương đối với “Lê Diễm Hồng” cũng rất cao.
Nhưng đồng thời, việc tạo dựng thành công hình mẫu “Lê Diễm Hồng” cũng trở thành điểm nhấn trong sự nghiệp thăng tiến của một số người. “Lê Diễm Hồng” là nhân sĩ quan tâm, bảo trợ cho hàng trăm trẻ em và là doanh nhân tích cực hưởng ứng các chính sách mang lại lợi ích cho cộng đồng. “Lê Diễm Hồng” thậm chí còn là một tuyên bố tuyên truyền về thành tích chính trị của một người phụ trách nào đó.
Trong khoảng thời gian Lê Diễm Hồng và Trâu Văn Nguyên cùng nhau điều hành công ty văn phòng phẩm, nợ khó đòi rất nhiều, Lê Diễm Hồng tuy không tinh thông trong kinh doanh buôn bán, người quản lý thực sự của công ty là Trâu Văn Nguyên, thế nhưng nguồn thu nhập mà Lê Diễm Hồng có thể sử dụng để trang trải chi phí cho viện phúc lợi vẫn là khoản thu nhập bất hợp pháp từ công ty văn phòng phẩm.
Nếu việc này bị phơi bày ra, nhất định sẽ làm cho sóng to gió lớn, danh dự nhân vật tiến bộ Lê Diễm Hồng sẽ không được bảo toàn, Viện phúc lợi Lê Diễm Hồng cũng sẽ biến thành một sự tồn tại xấu hổ.
Dưới sự điều khiển hoặc chỉ đạo của bàn tay đen vô hình, công ty văn phòng phẩm được chia làm hai, Lê Diễm Hồng thành lập một doanh nghiệp riêng, một thời gian sau Trâu Văn Nguyên bị bộ phận điều tra kinh tế điều tra và bị phát hiện phạm tội kinh tế. Trâu Văn Nguyên bị bắt vào tù, Lê Diễm Hồng trong sạch.
Sau sự việc này, điều tra viên tội phạm kinh tế điều tra và giải quyết vụ án này đã lắc mình biến hoá, được điều chuyển từ cảnh sát cơ sở phân cục thị cấp bay lên đầu cành, tiến vào đơn vị tuyên truyền cấp tỉnh.
Lúc chạng vạng, Thượng Dương và Cổ Phi mới ra khỏi phòng cấp trên, đã tới thời gian tan làm, trong tòa nhà có rất nhiều người đi ra ngoài, hoàng hôn chiếu vào đồng phục cảnh sát ở trên người các đồng nghiệp, phù hiệu cầu vai ve cổ và huy hiệu trên mũ cảnh sát của họ vẫn tỏa ánh sáng rực rỡ bên trong ánh chiều tà.
– Chỉ đạo Cổ này, đừng muốn thăng chức nữa, nguy hiểm lắm.
Cổ Phi rất phối hợp mà thở một hơi dài thườn thượt não nề:
– Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu không thì chẳng có động lực ngày ngày tăng ca cả. Không thì các anh thi thoảng tới gõ tôi một chút, nhắc nhở tôi đừng bao giờ phạm sai lầm.
Mọi người đều là phàm thai cơ thể là máu là thịt, đúng là không thể ép buộc mỗi đồng nghiệp phải có tinh thần cống hiến quên mình không chút lợi kỷ. Thói quen thường ngày của công an nhân dân cả nước là làm thêm giờ, tăng ca, tăng ca không ngừng.
– Kim đội của anh thì không giống. – Hai người đứng ở hàng hiên, ánh chiều tà hoàng hôn chỉ chiếu đến bên chân của họ, Cổ Phi nói, – Cậu ấy có loại năng lượng mà hầu hết mọi người không có.
Thượng Dương rất tán đồng:
– Đúng vậy. Anh ấy rất dẻo dai, vừa không sợ thua, cũng không sợ nghèo, càng không sợ mất mặt. Tôi cũng rất bội phục anh ấy.
Cổ Phi nói:
– Không chừng đây là di truyền. Cậu ta rất giống bố mình. Anh đã đọc ghi chép lần thẩm vấn đầu tiên của cậu ta với Trâu Văn Nguyên rồi đúng không? Bố cậu ta là một người rất chính trực.
– Đọc rồi. – Thượng Dương nói, – Nhưng tôi không biết nhiều về bố anh ấy. Anh ấy nhắc rất ít về bố với tôi, chỉ nói bố mình trước khi qua đời tâm nguyện cuối cùng vẫn muốn trở thành cảnh sát. Còn những chuyện khác rất ít nói đến, tôi cũng không muốn nhắc lại nỗi đau của anh ấy, nên chưa từng hỏi.
Cổ Phi tạm dừng một lát, mới nói:
– Bố cậu ấy trước kia từng làm trị an viên phối hợp phòng ngự ở trấn tại quê, khối lượng công việc của ông còn nặng nề hơn cả cảnh sát địa phương. Vào những năm chín mấy, thị trấn thậm chí còn không có đồn cảnh sát. Trước khi ông ấy lâm bệnh, hàng năm ông đều được đánh giá là trị an viên phối hợp phòng ngự tiên tiến của Bạch Nguyên chúng tôi. Vào thời điểm thiên niên kỷ, đúng dịp tết, ông ấy còn hỗ trợ cảnh sát hình sự thành phố đuổi theo tội phạm hình sự chạy trốn đến trấn của họ trong vùng núi tuyết dày suốt một ngày một đêm, và cuối cùng đã bắt được.
Thượng Dương bị thông tin chưa từng nghe thấy này sửng sốt, anh chưa từng nghe Kim Húc nhắc đến, anh vẫn luôn cho rằng Kim Học Vũ chỉ là một trị an viên hương trấn bình thường.
Anh hỏi:
– Vậy tại sao…đến khi chú ấy qua đời mà vẫn không thể nào chuyển đổi trở thành cảnh sát vậy?
Với kinh nghiệm công tác như vậy và từng tham gia nhiều vụ án lớn, sao đơn xin chuyển sang cảnh sát lại không được duyệt?
– Danh sách quá ít, không tới lượt ông. – Cổ Phi lời ít mà ý nhiều chỉ trả lời một câu như vậy.
Nơi chân trời chỉ còn lại một chút ánh tà dương, vào thời điểm chuyển giao hạ thu, buổi tối ở Tây Bắc đã hoàn toàn mất đi cái nóng của hè.
Cổ Phi nói:
– Cố vấn, anh đừng đi theo bận việc nữa, trở về nghỉ ngơi đi. Chắc là Tiểu Chu sắp từ trường đại học về rồi, tôi chuẩn bị đi thị cục đợi cô nàng.
– Cố vấn yêu cầu bàng thính, trở về cũng không có việc gì làm cả. – Thượng Dương chẳng những quan tâm kết quả điều tra của Chu Ngọc về Trương Tự Lực, mà còn muốn đi thị cục để xem Kim Húc thẩm Trâu Văn Nguyên có tiến triển gì hay không.
Hai người vừa đi tới xe cảnh sát, còn chưa lên xe, Cổ Phi đã nhận được điện thoại của Chu Ngọc.
– Cô đã quay về chưa? – Cổ Phi đứng ở bên cửa ghế lái nói với Chu Ngọc, – Anh đang cùng cố vấn đi thị cục chờ cô đây.
Thượng Dương đứng ở bên này xe, chờ hai người họ nói chuyện điện thoại xong.
Ở đầu bên kia điện thoại không biết Chu Ngọc nói gì với anh ta, nói chuyện mấy phút, từ biểu cảm của Cổ Phi cho thấy chắc là đã lấy được tiến triển không nhỏ.
– Thế đừng đợi nữa! Kết thúc, Cổ Phi phấn khởi nói, – Mang người về thẩm vấn luôn đi. Giờ mang về luôn, anh với cố vấn sẽ đi thị cục ngay.
Anh ta cúp điện thoại, ra hiệu Thượng Dương mau lên xe, hai người vừa ngồi vào xe, anh ta lưu loát cài dây an toàn rồi lùi ra khỏi bãi đậu xe.
- Dẫn Trương Tự Lực đi về theo luôn à? – Thượng Dương đoán được, hỏi, – Điều tra được gì mà lại dẫn người về thẩm vấn luôn vậy?
Cổ Phi lái xe điên cuồng ở trong đại viện văn phòng tỉnh, quả đúng là vô luật pháp vô kỷ cương, vừa lái vừa nói với Thượng Dương:
– Chuyện này có 80% chắc chắn, Trương Tự Lực là người đam mê súng cao su, bạn học phòng ký túc cậu ta nói cậu ta biết bắn súng cao su. Tiểu Chu còn tìm thấy một chiếc súng cao su bằng thép trong ngăn kéo ký túc xá của cậu ta.