Sáng sớm, Tần Linh vẫn chưa mở mắt ra, liền nghe thấy bà Miller đang lớn tiếng nói chuyện cùng với Tạ Tử Hiên.
“Bữa sáng cậu muốn ăn gì? Có muốn nếm thử Sữa tươi và bánh mì hay không?”
Anh nói: “Ngon lắm, bánh người làm tôi đặc biệt rất thích, làm ngon hơn mẹ của tôi rồi.”
“Đương nhiên rồi, vì trong bánh của tôi có gia vị đặc biệt mà, là bí phương gia truyền của nhà chúng tôi đó.” Bà Miller đắc ý nói, tiếp theo là tiếng bước chân của bà xa dần.
Tiếp đấy là giọng nói của Tạ Tử Hiên xuất hiện trên đỉnh đầu cô: “Đồ lười, còn muốn ngủ đến mấy giờ? Cẩn thận vất vả lắm thịt mỡ mới giảm xuống lại béo trở lại đấy.”
“Miệng con quạ!” Tần Linh cầm gối đầu ném về phía sau. Không có nghe âm thanh cái gối đầu rơi trên mặt đất, nhất định là bị anh tiếp được.
Cô trở mình, khuỷu tay chống trên giường, híp mắt nhìn người kia đứng ở cửa sổ.
“Chẳng lẽ anh không thể không làm phiền em, để em ngủ một giấc thật ngon sao? Bây giờ. . . “ Cô nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên bàn: “Bây giờ mới bảy giờ thôi, em sang đây không có điều chỉnh lại múi giờ được nha!”
“Rời khỏi Nhật Bản đến bây giờ đã là một tuần, em vẫn chưa chỉnh lại được múi giờ sao?” Tử Hiên ném gối đầu quay về trên giường của cô: “Thức dậy nhanh một chút, hôm nay có rất nhiều người muốn đến nhà thờ nghe giảng đạo, cùng đi đi.”
“Em không phải tín đồ Cơ Đốc (đạo Tin Lành).” Cô vùi đầu vào trong ổ chăn, mặt trời ấm áp như vậy làm cho cô muốn ngủ nhiều hơn mấy giờ.
“Âm nhạc của đội xướng thi giáo đường rất tuyệt, hơn nữa hôm nay trên giáo đường còn có tiết mục đặc biệt.” Anh từ từ cười nói. “Nhanh chút đi, anh chờ em ăn điểm tâm, có lẽ buổi tối sẽ có bạn đến thăm chúng ta.”
“Bạn nào?” Tần Linh ngẩng đầu lần nữa.
Từ khi đi đến vùng nông thôn hẻo lánh này của nước Anh, cô chưa có gặp qua gương mặt phương đông, không biết sự việc bao giờ mới kết thúc, cũng không biết khi nào mới có thể về nhà. Thậm chí ngay cả điện thoại cô cũng không thể gọi về nhà, để phòng ngừa nhà Hắc Vũ tra được manh mối mà lần theo dấu vết đến đây.
Cuộc sống chạy trốn khắp nơi vừa mới bắt đầu, cô đã có chút chán ghét.
Thật ra thì chán ghét cũng không phải cuộc sống như thế này mà là bữa sáng mỗi ngày. Tuy rằng tay nghề bà Miller rất tuyệt, nhưng mà bữa sáng luôn là bánh mì nhạt nhẽo, sữa, hotdog. Cô thật sự rất nhớ sữa đậu nành má Trương tự mình làm, nhớ tiệm bán đồ ăn vặt Thang Bao ngay đầu phố, nhớ cả món đậu đỏ đá bào, nhớ chocolate nhân kem. . . Đáng tiếc, ở đây đều không có mà ăn. (ed: chị nỳ toàn thích đồ ngọt béo, không mập mới lạ...haizz )
Tần Linh mặt chau mày ủ rũ nhìn những thứ trên bàn mười phút rồi, mà Tạ Tử Hiên sớm đã ăn xong phần ăn sáng của mình.
“Không hợp khẩu vị?” Bà Miller khó hiểu nhìn cô, bưng lên một mâm ruột chiên.
Tạ Tử Hiên cười nói: “Cô ấy gần đây giảm cân, không cần phải để ý cô ấy, phần ruột chiên kia cho tôi được rồi.”
Tần Linh trừng mắt, nhìn anh ăn hết cả phần ruột chiên, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ cho tới bây giờ anh không cần ăn uống điều độ sao? Người như anh ăn như thế nào duy trì hình thể vậy?”
“Em đã nghe qua hai chữ 'trời sinh' chưa?” Tạ Tử Hiên cười sáng lạn: “Có lẽ anh là loại trời sinh có hình thể mảnh khảnh, ăn như thế nào cũng sẽ không béo.”
Tần Linh liếc mắt xem thường, đối với người như vậy tức giận là lãng phí, dù sao anh răng nọc miệng thúi cô đã sớm lãnh giáo rồi, nhưng lúc ở Nhật Bản anh tỏ ra rất khí thế lại có bộ dáng dịu dàng, ngược lại làm cho cô có chút không quen.
“Ăn xong rồi sao?” Tạ Tử Hiên dùng khăn ăn lau khóe miệng: “Đi theo anh.” Đưa tay lôi cô ngồi bên cạnh bàn ăn đi.
Thôn làng này tuy rằng không lớn, nhưng cũng có một giáo đường quy mô không nhỏ, mỗi tuần tín đồ Cơ Đốc giáo (đạo Tin Lành) đều đến nơi này nghe giảng đạo.
Tần Linh không phải tín đồ Cơ Đốc giáo, cho nên không biết nên làm như thế nào. Vừa bước vào giáo đường thì cô lập tức bị kinh sợ không khí nơi trang nghiêm này.
Tạ Tử Hiên lôi kéo cô, lặng lẽ ngồi vào hàng cuối cùng của giáo đường. Cha sứ đứng trên giảng đài cao cao, giảng đọc thánh kinh trong chương tiết.
Tần Linh nhẹ nhàng hỏi: “Anh là tín đồ Cơ Đốc giáo sao?”
“Không phải.” Tạ Tử Hiên chớp chớp mắt.
“Vậy rốt cuộc anh muốn xem tiết mục đặc biệt gì à?” Cô còn muốn hỏi tiếp, phía trước đã có giáo đồ không vui quay đầu ho khan một tiếng, nhắc nhở họ chớ có lên tiếng.
Tần Linh lè lưỡi, nhìn Tạ Tử Hiên, hai người nhìn nhau cười.
Đến khi cha sứ nói xong ba chương đầu này, thì ông cao giọng tuyên bố, “Hôm nay, ở trước mặt Thượng Đế, chúng ta chứng kiến một đôi tình nhân yêu nhau kết làm vợ chồng, bọn họ từng trải qua rất nhiều gian nan, được Chúa dẫn dắt, rốt cuộc bọn họ cũng tìm được hướng đi của tình yêu.”
Tần Linh bừng tỉnh hiểu ra, dùng tay ra hiệu hỏi anh, anh muốn cho em xem là cái này?
Tạ Tử Hiên cười cười, gật đầu.
Chỉ thấy cô dâu mặc áo cưới đơn giản nhưng thánh khiết, được cha của cô dẫn chậm rãi bước vào giáo đường, mà chú rễ đã đứng ở phía trước chờ đợi.
Cô dâu đi qua bên người Tần Linh thì cô không nhịn được nhỏ giọng tán thưởng “Thật đẹp“.
“Người phụ nữ nào trở thành cô dâu, người đó đều là đẹp nhất.” Tạ Tử Hiên nói.
“Người phụ nữ này cũng phải có vốn liếng nha.” Tần Linh cảm thán nói: “Nếu người phụ nữ này lại béo lại xấu, trang điểm thế nào đi nữa cũng sẽ không đẹp.”
“Đó là em cảm nhận như những người đứng xem, làm sao em biết chú rể sẽ không cảm thấy cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới?”
“Đúng vậy a. . . . “ Cô lẩm bẩm nói, lúc này quan trọng nhất là cảm thụ của chú rễ a.
Nhưng là. . . Rốt cuộc mẫu phụ nữ nào mới là xinh đẹp? Thon thả mảnh khảnh? Đa tài đa nghệ? Dịu dàng lương thiện? Hình như cô đều không phải.
Như vậy, cô có thể làm một người phụ nữ xinh đẹp không? Ở thời điểm cô nguy nan nhất, có thể cũng có một Bạch Mã Hoàng Tử đến cứu cô hay không? Hoặc là, cô có thể hỏi Thượng Đế không, cô có thể tìm được tình yêu không?
Cô nhịn không được lén lút nhìn Tạ Tử Hiên bên cạnh, anh đang hết sức chăm chú nhìn nghi thức phía trước, nhưng giờ khắc này tay anh lại nắm lấy tay cô. Tâm của cô bình tĩnh trở lại, bất luận có tình yêu thiên trường địa cửu hay không, ít nhất cô tin rằng, giờ khắc này cô cũng là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.
“Stephen Jose, con có nguyện ý cưới Annie Lei Gore làm vợ, Bất luận giàu sang nghèo khó, bất luận bệnh tật hay là cực khổ, cả đời yêu thương cô ấy, kính trọng cô ấy, cũng cô ấy nương tựa lẫn nhau không?” Cha sứ hỏi.
“Con nguyện ý.”
Đồng thời cùng chú rễ đồng thanh nhẹ nhàng trả lời, Tần Linh kinh ngạc nhìn Tạ Tử Hiên, môi của anh vừa mới đóng lại.
Lòng của cô trong thoáng chốc giống như có một dòng nước ấm chảy vào sâu bên trong, tràn đầy nhiệt lực cùng xúc động, làm cho mũi của cô chua xót, dường như nước mắt muốn trào ra khỏi vành mắt.
“Annie Lei Gore, con có nguyện ý gả cho Stephen Jose làm vợ, Bất luận giàu sang nghèo khó, bất luận bệnh tật hay là cực khổ, cả đời yêu thương anh ấy, kính trọng anh ấy, cùng anh ấy thân cận bên nhau không?”
“Con nguyện ý.” Tần Linh cũng nhỏ giọng trả lời.
Ánh mắt của cô nhìn Tạ Tử Hiên, cô cảm nhân nhiệt độ trên tay anh truyền đến, ở trong thanh âm của đội xướng thơ tuyệt đẹp kỳ ảo, tâm của họ cũng cùng giao nhau.
Đi ra khỏi giáo đường, Tần Linh giống như vẫn còn trong mộng, cùng Tạ Tử Hiên tay nắm tay, chậm rãi thong thả bước đi giữa đồng ruộng.
“Em muốn hỏi gì, thì cứ hỏi đi.” Anh phá vỡ yên lặng.
“Vừa rồi là vì không khí đó mới nói vậy, hay là lời nói trong lòng anh?” Cô thật cẩn thận hỏi.
“Em hy vọng đáp án của anh là gì?” Anh hỏi lại
Tần Linh chau mày: “Bây giờ em đang hỏi anh nha, anh không cần nói lảng sang chuyện khác.”
“Em đang sợ cái gì?” Anh cười hỏi: “Xem ra bộ dạng của em giống như rất lo lắng.”
“Ừ.” Cô cúi đầu xuống: “Trước kia em cũng không dám tin sẽ có người thật sự yêu em.”
“Vì sao? Vì em mập sao?”
“Cho dù lúc em không mập, em cũng hiểu được em sẽ không thực sự có được phần tình yêu thuộc về mình. Em và chị em không giống nhau, chị có đầy đủ cá tính, là người xuất sắc. Chị tài hoa tràn trề lại khôn khéo giỏi giang, từ nhỏ chính là thiên tài đàn violon, bây giờ lại lưu diễn ở khắp các nước trên thế giới. Mà em học hành bình thường, khí chất bình thường, trước kia miễn cưỡng còn có ngoại hình xinh đẹp, sau này thì ngay cả ngoại hình cũng đều không có. Em ngay cả dũng khí đi ra ngoài kiếm sống đều không có, chỉ biết núp dưới cánh của cha mẹ trải qua cuộc sống tiểu thư, xem một cô gái giống như em vậy hết ăn lại nằm sẽ có người yêu sao?”
“Phải ha.” Anh chứa đựng ý cười: “Sẽ có một đứa ngốc yêu loại nha đầu ngốc như em, hết ăn lại nằm.”
Cô xoay tay lại một quyền đánh lên vai anh: “Anh lại cười nhạo em!”
Anh bắt lấy tay cô, nhìn ánh mắt của cô: “Bị anh cười nhạo, em không phải sẽ có cảm giác đau lòng sao?”
Cô suy nghĩ một chút: “Sẽ không.”
Thật lạ, trước kia bất luận người khác phê bình cô cái gì, cô đều sẽ vô cùng tức giận và để ý, nhưng đối mặt với sự phê bình của Tạ Tử Hiên, cô cũng sẽ không đau lòng.
“Có lẽ em đừng suy nghĩ quá nhiều vấn đề rõ rệt.” Anh nhìn thấu nhược điểm của cô, kéo tay cô chạy nhanh trên đường nhỏ nông thôn: “Nhanh lên, nhanh chút nữa!”
Cô bắt đầu chạy theo bước chân của anh, dần dần quen bước theo biên độ và tần suất của anh, rốt cuộc cũng có thể đuổi theo anh, cùng anh sóng vai chạy cùng nhau.
Người phụ nữ thật sự dũng cảm, không phải chờ đợi Bạch Mã Hoàng Tử đến giải cứu, cũng không cần dựa vào sắc đẹp đi hấp dẫn đối phương, mà là muốn cầm lấy bảo kiếm cưỡi tuấn mã, có thể cùng Hoàng Tử song song bước đi, cho dù là trên chiến trường cũng có thể cùng nhau chiến đấu. Chỉ có như vậy, mới có thể giành được sự tôn trọng của người yêu. Chỉ có như vậy, mới có thể có được sự bền vững thật sự, có thể nắm vững tình yêu trọn đời.