Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 3: Tâm can bảo bối

Lão quản gia nghe phần đầu, thật sự giống truyện xưa, nhưng mà khi nghe phần sau, sợ đến mức run lên, vội vàng nói, "Tiểu thiếu gia, truyện xưa này rất hay, nhưng mà, lão nô còn có việc, phải đi trước, không quấy rầy tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư đọc sách viết chữ!"

Nói xong, cũng không quản Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm đồng ý hay không, chạy trối chết.

"A ha ha, a ha ha, lão quản gia thật sự càng ngày càng đáng yêu, a ha ha!" Phượng Mặc Hàm cười đến mức thở không ra hơi.

Ở bên cạnh, Phượng Mạt Vũ cũng gật đầu một cái, vô cùng đồng ý với lời nói của Phượng Mặc Hàm.

Lão quản gia thật sự rất đáng yêu, đáng yêu nhưng cũng có chút đáng thương!

"Đi, chúng ta đi chơi đi!" Phượng Mặc Hàm kéo tay Phượng Mạt Vũ, chuẩn bị đi ra hậu viện, leo tường ra ngoài.

"Nếu như nương biết......" Phượng Mạt Vũ hơi do dự.

"Nương biết, cùng lắm chỉ giao huấn chúng ta một trận, Phượng Mạt Vũ, đừng nói với ta, ngươi không có can đảm nha!" Phượng Mặc Hàm nói xong, khinh thường thở dài một hơi.

"Ngươi biết rõ ý của ta không phải như vậy, ta chỉ nghĩ nương mấy ngày nay tâm tình không tốt, chúng ta phải ngoan một chút, chớ chọc nương khó chịu, hiểu không?"

"Hiểu!" Phượng Mặc Hàm nói xong, bĩu môi, nghiêng đầu nghĩ, "Vậy chúng ta không đi ra ngoài, chúng ta đến phòng bếp tìm thức ăn!"

"Ừm!" 

Thư phòng. Diễn đàn L^ê Q - Úy Đ {} ôn

Không khí ngưng tụ.

Người quỳ dưới đất, không dám thở mạnh, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn Phượng Khuynh Thành đang đứng ở bên cửa sổ, mặc một bộ bạch y, không nói một lời, cả người tỏa ra một luồng lãnh khí lành lạnh, tóc dài xõa ngang vai cũng không có.

Một hồi lâu, Phượng Khuynh Thành mới lạnh lùng mở miệng, "Đám người Hồng Tụ đâu?"

"Hồi tiểu thư, đã đuổi đến kinh thành!"

"Kinh thành?" Phượng Khuynh Thành nỉ non, tự xem xét hàm ý trong hai chữ này.

Năm đó, nàng ở trong rừng cây vùng ngoại ô kinh thành, cường bạo một nam nhân, sau đó mang thai Mạt Vũ và Mặc Hàm, vốn chỉ muốn, ở dị thế này, có thể có một người cùng mình huyết mạch tương liên, cũng coi như có một người bạn, nhưng chưa từng nghĩ qua, người nam nhân bị nàng cường bạo, không chỉ bị trọng thương, còn mang độc, khiến cho nhi nữ của nàng khi còn ở trong bụng đã mang độc, sinh ra, chịu biết bao nhiêu đau khổ.

Vốn chỉ cần có Thiên Sơn Tuyết Liên làm thuốc dẫn, là có thể giải được độc của bọn nó, bảo vệ chúng cả đời bình an.

Nhưng ai biết......

"Đối phương có bao nhiêu người?" Phượng Khuynh Thành lạnh nhạt hỏi.

"Ba vạn tinh binh!"

Vì một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên, đối phương phái ba vạn người, mà trước đó người nàng phái đi, lại có thể một chút tin tức cũng không thăm dò ra, đủ thấy được che giấu kỹ thế nào.

Phượng Khuynh Thành hít sâu một hơi, "Chúng ta bao có nhiêu người?"

"3000!" Erica l... ê q... uý đ.... ôn

Ba ngàn đối đầu với ba vạn, số lượng chênh lệch thật là lớn!

"Bỏ mạng bao nhiêu người?" Phượng Khuynh Thành hỏi câu này, tay đã nắm thành quả đấm.

Nếu như, không phải mấy ngày nay là ngày Mạt Vũ, Mặc Hàm phát độc, nàng nhất định sẽ tự mình đến đó.

"127 người, thuộc hạ đã thu xếp ổn thỏa cho bọn họ......"

Còn chưa nói xong, đã có tiếng chung trà, bút, mực, giấy, nghiên rơi xuống đất bể tan tành, chói tai, mang theo vô vàn tức giận, lửa giận phun trào.

Sau khi trầm mặc một lát, Phượng Khuynh Thành lạnh giọng phân phó nói, "Đi xuống chuẩn bị, năm ngày sau, vào kinh......"

"Dạ!" Người quỳ dưới đất đứng lên, đi ra bên ngoài, sau khi đi mấy bước dừng lại, nhỏ giọng hỏi, "Tiểu thư, tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư cũng đi cùng sao?"

Phượng Khuynh Thành vừa định mở miệng nói chuyện, quản gia lảo đảo chạy vào, không hề để tâm đến lễ nghi gì gì đó, tới cửa, một tay chống lên khung cửa, một tay đè lên ngực, há miệng muốn nói chuyện, Phượng Khuynh Thành đã sớm chạy như bay ra ngoài.

Thấy vậy thuộc hạ cũng vội vàng đuổi theo.

Một hồi lâu, quản gia mới yếu ớt ngã trên mặt đất, nức nở nói, "Ta chỉ muốn nói, tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư, phát độc rồi......, ô ô, ô ô......"

Phượng Khuynh Thành mới tới cửa, một mùi máu tươi, mang theo mùi thuốc đắng chát tràn ngập ở trong sân, hai lư hương miệng lớn đang đốt hương, khói dày đặc cuồn cuộn.

Đi nhanh vào giữa phòng, hai oa nhi vốn phấn điêu ngọc trác giờ phút này đang cuộn thành vòng tròn, núp ở góc, đôi môi vốn phấn nộn, giờ phút này hoàn toàn đen sì.

Bên cạnh, một ông lão áo trắng tay cầm ngân châm, tay hơi phát run.

Ánh mắt Phượng Khuynh Thành quét qua, lạnh lùng nói, "Hai con súc sinh kia?"

Vừa dứt lời, hai con Nắm Tuyết từ ngoài cửa lăn vào, đứng ở trước mặt Phượng Khuynh Thành, có chút phát run, mắt to trong veo như nước, nhìn Phượng Khuynh Thành, tất cả đều là e ngại.

"Nhìn ta làm cái gì, còn không mau đi làm việc......" Phượng Khuynh Thành gầm lên, nhấc chân muốn đá bọn chúng, hai con Nắm Tuyết lập tức tránh đi, nhanh chóng chạy đến trước mặt Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm, mà ông lão đợi ở một bên, lập tức kéo cổ tay của Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ, hai con Nắm Tuyết lập tức cắn vào cổ tay của hai oa nhi, dùng sức hút máu trên người bọn họ.

Cho đến khi, đôi môi hai oa nhi từ từ hồng hào, đầu hai con Nắm Tuyết bắt đầu choáng váng, không phân rõ đông nam tây bắc, Phượng Khuynh Thành mới lên tiếng, "Đủ rồi!"

Tiến lên đẩy Nắm Tuyết ra, ôm lấy Phượng Mặc Hàm.

Phượng Mặc Hàm hơi mở mắt, yếu đuối hỏi, "Nương, con sẽ chết sao?"

"Không, có nương ở đây, Mặc Hàm sẽ không chết, tỷ tỷ cũng sẽ không chết, nương hứa với các con, nhất định giải độc cho các con, sau đó, đưa các con đi khắp thiên hạ!"

Phượng Mặc Hàm nghe vậy, mím môi cười khẽ, "Nương, Mặc Hàm không đau, không có đau chút nào, người đi ôm tỷ tỷ đi, tỷ tỷ là nữ hài tử, nữ hài tử, tương đối sợ đau đấy!"

Thật sự không đau, chỉ là hơi trướng, còn có chút yếu ớt, cả người không có chút sức lực, cảm thấy, thân thể này, không phải là của mình.

Bình thường, Phượng Mặc Hàm chưa bao giờ kêu Phượng Mạt Vũ là tỷ tỷ, trừ thời điểm phát độc, hắn mới sẽ kêu vài câu.

Cho dù là Phượng Khuynh Thành tâm địa sắt đá, cũng vì sự khéo léo hiểu chuyện của Phượng Mặc Hàm, trở nên ôn nhu, "Trước tiên nương giúp con cởi quần áo, ôm con đến thùng thuốc, rồi lại ôm tỷ tỷ, có được hay không?"

"Được, Mặc Hàm nghe nương!"

Cởi xiêm áo của Phượng Mặc Hàm ra, trần truồng ôm ra ngoài sân, mấy nha hoàn cầm gậy gỗ thuần thục trộn thùng thuốc, vươn một tay vào trong thùng thuốc thử nhiệt độ, lúc giơ tay lên, trên tay đã sớm xuất hiện đầy vết phồng nước, sắc mặt lại không thay đổi, trầm lặng nói: "Tiểu thư, nhiệt độ vừa vặn!"

Phượng Khuynh Thành gật đầu, mà Phượng Mặc Hàm trong ngực nàng, trong nháy mắt thân thể lạnh lẽo, như khối băng.

Trong lòng Phượng Khuynh Thành vô cùng đau đớn, thả Phượng Mặc Hàm vào bên trong thùng thuốc.

"A......"

Thê lương kêu lên.

Đó là sự đau nhức do băng hỏa lưỡng trọng thiên. 

Trong thân thể là băng, bên ngoài là hỏa, hắn đau đến mức tê tâm liệt phế, lúc quay đầu, nhìn thấy khóe mắt Phượng Khuynh Thành ngập nước mắt thì cắn chặt đôi môi.

Hắn không thể chết được, nếu hắn chết, ai sẽ bảo vệ mẫu thân, ai sẽ bồi tỷ tỷ khi đau đớn......

Phượng Khuynh Thành dứt khoát xoay người, vào phòng, cũng cởi xiêm áo của Phượng Mạt Vũ, ôm nàng ra khỏi phòng, thả vào trong thùng thuốc.

Phượng Mạt Vũ lại nắm chặt tay Phượng Khuynh Thành.

"Mạt Vũ......"

"Nương, ta sẽ không chết, đệ đệ cũng sẽ không chết, chúng con sẽ cùng sống thật tốt, ở bên cạnh nương, bảo vệ nương!"

Trong lòng của Phượng Khuynh Thành, trong nháy mắt thắt lại thương yêu không thôi, "Mạt Vũ, con sẽ khỏe mạnh, Mặc Hàm cũng sẽ khỏe lại, nương, nương nhất định sẽ mang thiên sơn tuyết liên về, nhất định sẽ......"

"Nương, Mạt Vũ tin tưởng người!"

Cũng giống vậy, một khắc trước khi Phượng Mặc Hàm ngất đi, không tiếng động nói nhỏ, "Con cũng thế......"

P/s: Vì đây là dị giới nên em cũng không biết con Nắm Tuyết là con gì nên giữ nguyên tên nó như vậy