KIM BÀI ĐIỀM THÊ: TỔNG TÀI SỦNG HÔN TRỌN ĐỜI TRỌN KIẾP

Chương 9: Lấy Chồng Phải Theo Chồng

Mục Niệm Ảnh nói tiếp: “Người ta thường nói lấy chồng phải theo chồng, sao cô có thể nói ra yêu cầu vô lý như đòi ra ngoài ở riêng như thế chứ?”

Tô Bắc tức cười, cái gì mà lấy chồng phải theo chồng, cô cũng đâu có ký giấy bán thân, giấy trắng mực đen bán mình đi đâu chứ!

Cho dù là nhà họ Tô thì cũng không được!

Ra ngoài ở riêng cũng đâu phải là chuyện to tát, cô đang định phản bác lại thì bị ánh mắt cảnh cáo của Lộ Nam ép phải im miệng.

Cô nhịn mãi nhịn mãi, cố gắng để bản thân trông dịu dàng hơn một chút, cô nói khéo: “Bà nội... cháu không có ý đó, chỉ là Lộ Nam cảm thấy nếu ở nhà thì cách xa công ty quá, không tiện cho lắm!

Tô Bắc gượng cười nói hết câu rồi nhìn Lộ Nam bằng ánh mắt khinh khỉnh.

Lộ Nam liếc cô, bất giác nở nụ cười rồi tiếp lời cô: “Chuyện không phải như bà nghĩ đâu, chỉ là bọn cháu vừa mới cưới, làm gì ở nhà cũng không tiện, cứ như vậy thì khi nào bà mới có chắt để bế bồng đây?

Tô Bắc ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đến mức đỏ ửng, trông cực kỳ khó chịu.

Lộ Nam thấy thế liền nói: “Bà nội xem, Bắc Bắc xấu hổ rồi kìa!”

Tô Bắc hận không thể xông lên bịt miệng Lộ Nam lại, anh ta không thấy mọi người đều đang không hài lòng về cô, muốn trách mắng cô hết lần này đến lần khác hay sao!

Trơ tráo, lại còn dám nói nhăng nói cuội!

Nhưng vì có thể ra ngoài ở, cũng thuận tiện để chăm sóc cho Tô Hàn nên cô chỉ đành nhịn.

Nghe thấy tiếng ho khan của Tô Bắc, Mục Niệm Ảnh cau mày không vui.

Cô gái này tuy xinh đẹp nhưng không có dáng vẻ của một tiểu thư khuê các.

Vì muốn sớm có chắt bế, Mục Niệm Ảnh tuy gật đầu nhưng vẫn không vui: “Được rồi, nếu cháu đã nói như vậy rồi thì bà nội cũng chỉ đành đồng ý thôi.”

Nhưng trong lòng bà ta vẫn rất không thoải mái.

Từ trước tới nay Lộ Hướng Viễn luôn khá hiểu mẹ mình, ông nhìn dáng vẻ im lìm không lên tiếng của Tô Bắc, cuối cùng quay sang nói với Lộ Nam: “Bà nội con nhiều tuổi rồi, đang ở vào lúc mong ngóng con cháu ở bên cạnh. Các con mới cưới, muốn ra ngoài ở, bố có thể hiểu được, nhưng thứ sáu hàng tuần phải về nhà ở cạnh bà nội nhiều hơn!”

Lộ Nam gật đầu đồng ý: “Vâng, bọn con sẽ về nhà đúng giờ.”

Lộ Hướng Viễn hài lòng gật đầu, sắc mặt của Mục Niệm Ảnh cũng hòa hoãn hơn nhiều nhưng vẫn nhìn Tô Bắc với vẻ mặt khó chịu.

Mỗi bữa ăn sáng thôi Tô Bắc đã cảm thấy mệt chết rồi. Cô vừa về đến phòng đã vội vàng thu dọn đồ đạc.

Lộ Nam thấy cô không muốn ở lại đây thêm dù chỉ là một giây một phút, không hiểu tại sao anh lại cảm thấy rất không thoải mái.

Cô có cần phải vội vã như thế không? Nhà họ Lộ có sói hay có hổ, có thể ăn thịt được cô chắc?

Anh lạnh lùng nói: “Cô muốn ra ngoài ở riêng đến thế à?”

Tô Bắc khinh thường không thèm nói.

Cô nghĩ, nếu không chẳng lẽ phải đợi đến khi cả nhà anh ngồi lên đầu tôi chắc?

Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Lộ Nam thì cô cũng không có gan nói ra nữa.

Cô nghĩ nghĩ rồi hỏi lại Lộ Nam: “Không phải anh nói muốn chuyển ra ngoài ở sao?”

Sắc mặt của Lộ Nam càng khó coi hơn.

Tô Bắc đoán chừng Lộ Nam lại không muốn chuyển ra ngoài ở nữa rồi, anh ta dễ thay đổi quá rồi đấy? Đàn ông đàn ang gì mà cứ thích đi so đo với phụ nữ.

Bị ánh mắt nghi ngờ của Tô Bắc quét qua, Lộ Nam buồn bực day day trán, anh cất giọng khó chịu: “Thu dọn đồ đạc của cô đi!”

Đồ của Tô Bắc ở nhà họ Lộ không có nhiều nên dọn rất nhanh. Cô cùng Lộ Nam rời khỏi nhà, đi đến căn chung cư ở trung tâm thành phố.

Khu chung cư đó nằm đối diện với chung cư của Tô Hàn, chỉ cách một con đường, khiến cho Tô Bắc vô cùng kinh ngạc.

Đi vào căn chung cư, Lộ Nam chỉ vào căn phòng nằm ở bên trái phòng khách: “Đây là phòng ngủ của tôi, kế bên là phòng làm việc của tôi, hai phòng còn lại tùy cô chọn.”

Lộ Nam nói xong bèn quăng chìa khóa lên bàn uống nước rồi xoay người đi.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, thần kinh đang căng như dây đàn của Tô Bắc lập tức được thả lỏng, cô thở phào nhẹ nhõm.