Nguyên Sân cảm thấy người chịu khó tiến về phía trước giống như cô đã không còn nhiều.
Cố Dư Xuyên trong tương lai rất có thể sẽ trở thành ác ma giết người, ba hạt đậu vàng đã biểu lộ đầy đủ tâm ý của cô.
cô có thể cứu Cố Dư Xuyên.
Mà bây giờ không biết khi nào anh xuống tay với cha mẹ Lục gia, tốt nhất là nghĩ biện pháp để cho anh tạm thời rời khỏi Lục gia trước.
Vì thế Nguyên Sân hiên ngang lẫm liệt như chúa cứu thế nói: "Đừng làm tài xế cho Lục Hướng Viễn nữa, Lục gia không có một ai tốt cả! Tôi đảm bảo, sau này anh bất luận làm việc gì, cũng có thể phát tài!"
Biểu tình Cố Dư Xuyên đờ đẫn, một chút phản ứng cũng không có.
Nguyên Sân nghĩ, lại lấy trong tụ bảo ra ba hạt đậu vàng, tổng cộng sáu hạt, nhét vào trong tay Cố Dư Xuyên: "Nếu không được... Tôi có thể nuôi anh!"
"Cảm ơn."
Sắc mặt Cố Dư Xuyên không chút thay đổi đặt sáu hạt đậu ở trên bàn, bình tĩnh nói: "Tạm thời tôi chưa muốn đổi việc."
Lạnh lùng, lễ phép, xa cách.
Nằm trong dự đoán.
Cố Dư Xuyên nhất định sẽ không dễ dàng đáp ứng yêu cầu của cô như thế.
Đối phó với người tâm tính lạnh nhạt, hơn nữa còn tiềm ẩn nhân cách phản xã hội, chắc chắn phải chuẩn bị đầy đủ.
Nguyên Sân lén mua ở trên mạng một vài bộ sách tâm lý giáo dục, quyết định tiến hành khai thông tâm lý cho Cố Dư Xuyên. Nếu không có biện pháp để anh rời xa hang sói, thì cũng có thể chậm rãi thuần hóa con sói nguy hiểm thành cún nhỏ nghe lời mới được.
Trước khi hoàn thành đại kế này, Nguyên Sân cần điều chỉnh cơ sở kinh tế của mình trước.
Lúc trước Nguyên gia và Lục gia cùng đầu tư một cái hạng mục lớn, sau khi hạng mục này xảy ra vấn đề, Lục gia đã lén lút rút tiền dưới sự nhắc nhở của Tiêu Nhã, Nguyên gia bị liên lụy, lỗ sạch cả vốn lẫn gốc.
Bố Nguyên Sân áp lực nặng, ốm đau không dậy nổi, mẹ bán nhà cửa, táng gia bại sản bồi thường toàn bộ nợ nần, cuối cùng vẫn thiếu Lục gia 8000 vạn.
Nguyên Sân đành phải theo yêu cầu của Tiêu Nhã và Lục Hướng Viễn, gả cho Cố Dư Xuyên, mới tính xong món nợ này.
Trước đây Lục gia bất nghĩa, bố thí để cho cha mẹ Nguyên Sân ở viện điều dưỡng của Lục gia, mà Nguyên Sân ngay cả năng lực để chuyển viện cho cha mẹ cũng không có.
Lúc đó là Nguyên gia đại tiểu thư, bây giờ ngay cả một xu gửi ngân hàng cũng không có.
Nhưng những cái này đều qua rồi.
Cả đêm qua, Nguyên Sân lấy trong túi tụ bảo một cây đậu vàng, ngày hôm sau tới tiệm vàng Lục gia, đổi những thứ vàng bạc này thành một trăm vạn nhân dân tệ.
Nếu là trước kia, số tiền này cũng chỉ là một tháng tiền tiêu vặt của Nguyên Sân.
Nhưng bây giờ lại là tiền cứu mạng.
Nguyên Sân cầm chi phiếu, đến viện điều dưỡng Thanh Tâm của Lục gia ở ngoại ô.
Viện điều dưỡng này là doanh thu trọng yếu của Lục gia, người ở trong này tĩnh dưỡng không phú thì quý, cho nên viện điều dưỡng thiết kế vô cùng xa hoa, diện tích hơn hai trăm mét, có vườn hoa, có sân vận động, còn có rạp chiếu phim, trang bị chữa bệnh cũng là hiện đại nhất.
Nhưng mà những ưu đãi đó không thuộc về cha mẹ Nguyên gia.
BốNguyên Sân bị sắp xếp ở chỗ điều kiện kém nhất trong viện, diện tích không tới 30 ô, chỉ có một cái giường đơn, mẹ Nguyên chỉ có thể ngủ sô pha.
Lúc Nguyên Sân đến, mẹ Nguyên đang ở buồng vệ sinh dọn bồn cầu.
Tóc mai bà đã bạc trắng, khom lưng, tạp dề mặc trên người cũ nát, người phụ nữ cao quý mỹ lệ trong quá khứ đã biến mất từ lâu.
Nhìn thấy Nguyên Sân, mẹ Nguyên lập tức cười rộ lên, thuần thục che kín bao tay dơ bẩn: "A Sân, con đã đến rồi."
Nguyên Sân cau mày, hốc mắt không khống chế được mà ướt át: "Mẹ, sao mẹ lại làm chuyện này? không phải có lao công sao?"
"Lao công sẽ không đến chỗ chúng ta đâu, không đuổi chúng ta đi đã tốt lắm rồi." Mẹ Nguyên thở dài, có thể là không muốn lây cảm xúc không tốt cho con gái, lập tức giữ vững tinh thần, kéo Nguyên Sân ngồi xuống, "không có việc gì, mẹ đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần con có thể hạnh phúc, những cái khác cũng không cần để ý."
"Cố Dư Xuyên đối với con thế nào? Nhìn có vẻ là người kiên định, mạnh mẽ hơn Lục Hướng Viễn nhiều."
Trong phòng không có ánh sáng, cửa sổ cũng rất nhỏ, ánh mặt trời cũng không chiếu vào tới, trên giường bố luôn nằm ở trong bóng tối, cả người tiều tụy, hai mắt nhắm nghiền, một chút khí tức cũng không có.
Nguyên Sân nhìn người bố từng oai phong trên thương trường giờ lại biến thành bộ dáng này, chua xót đã lâu không có lại trào lên, trái tim giống như bị vo thành một cục.
Mẹ Nguyên còn tưởng rằng nhắc tới Lục Hướng Viễn làm con gái khổ sở, vội vàng khuyên nhủ: "A Sân, con đừng trách mẹ nói nhiều, Lục gia làm gì chúng ta, chẳng lẽ con không nhìn thấy sao?"
"Lục Hướng Viễn kia, nếu vẫn có một chút cảm tình với con, sao có thể để chúng ta ở chỗ này chứ? Huống chi, con đã gả cho Cố Dư Xuyên rồi... không cần ôm lấy tình cảm không thực tế với hắn, hắn cũng không phải chồng con!"
Mẹ Nguyên tận tình khuyên bảo, chỉ cần mỗi lần nhắc tới Lục Hướng Viễn, con gái sẽ mất đi lý trí, không nghĩ tới thái độ Nguyên Sân lại khác thường: "Mẹ, mẹ yên tâm, con đã triệt để thấy rõ bộ mặt của lục Hướng Viễn, Lục gia... Bây giờ là kẻ thù của chúng ta."
"Con nghĩ thông suốt thì tốt! Bố con nếu biết được, nhất định cũng sẽ rất vui mừng!" Mặt mẹ Nguyên lộ vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh lại trở nên chua xót, "Mẹ đã sớm nói, Lục gia làm việc quá mức giả dối, không thể kết giao, nếu bố con chịu nghe mẹ, sẽ không cùng Lục gia đầu tư. Đáng tiếc..."
một tiếng gõ cửa thô bạo đột nhiên cắt ngang lời mẹ Nguyên nói.
Nguyên Sân mới vừa đứng lên chuẩn bị mở cửa, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gào thét không kiên nhẫn: "Nhanh mở cửa đi bà già! không định ăn cơm trưa sao?! thật là, còn không bằng chết sớm một chút!"
"Cạch - - "
Cửa bị nguyên Sân mở ra, hung hăng đập trên tường.
Ngoài cửa trên mặt nữ giúp việc đẩy xe đưa cơm hiện lên vẻ kinh ngạc trong nháy mắt, rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt hèn mọn, đưa đồ ăn qua: "Chỉ có hai phần cơm, những người khác muốn ăn cơm tự giải quyết!"
Đồ ăn chỉ có hai phần cháo loãng, một đĩa dưa muối nhỏ, còn có hai cái bánh bao.
Tầng toa ăn phía dưới kia đủ loại đồ ăn dinh dưỡng đẹp đẽ, hiển nhiên bánh mỳ dưa muối này là đặc biệt đãi ngộ cho cha mẹ Nguyên.