Kiều Sủng - Khai Hoa Bất Kết Quả

Chương 55: Thái tử

Edit: Boo

Beta: Quanh

Chuyện ngoài ý muốn chỉ phát sinh trong nháy mắt, mọi người vốn đứng rải rác ở bên hồ, khi Thái Tử vừa xuất hiện, tâm tình các cô nương liền kích động, mấy người phía sau muốn thấy rõ Thái Tử nên cố ý chen chúc lên phía trước. Vốn dĩ ở phía trước không có chỗ để đi, không biết là bị người phía sau đẩy, hay tự trượt chân mà rơi vào trong nước.

Lập tức bên hồ loạn thành một khối, các quý nữ sợ hãi kêu liên tục, hoa dung thất sắc, tiếng hét so với tiếng cô nương ngã vào trong hồ còn to hơn.

Tía Tô và cung nhân vội dìu Chử Thanh Huy lùi ra sau.

Chử Thanh Huy vội nói: “Ta không có việc gì, trong các ngươi ai biết bơi? Mau cứu cô nương kia lên đi!”

Vài cung nhân nhìn nhau, đều rũ mắt xuống lắc đầu. Bọn họ không biết bơi, nếu hôm nay người vô ý rơi xuống nước chính là công chúa, dù không biết bơi cũng phải nhảy xuống, nhưng trong hồ chỉ là con gái của một viên quan tứ phẩm, không ai nghĩ sẽ mạo hiểm vì nàng ta.

Chử Thanh Huy nóng nảy: “Mau chạy đi tìm hai người biết bơi đến đây! Các ngươi tìm gần đây xem có một cái gậy dài nào không, ta thấy cô nương kia ngã không xa bờ, có thể dùng gậy kéo nàng ấy lên.”

Cung nhân nhận lệnh, ba bốn người chạy đi, còn lại vẫn vây xung quanh bảo vệ nàng.

Thấy những cô nương khác vẫn đứng một chỗ, Chử Thanh Huy lại cau mày, nói: “Tía Tô, ngươi nói những người bên hồ tản ra một chút, không cẩn thận lại có thêm người ngã xuống.”

“Vâng”

Mắt thấy cô nương trong hồ kêu cứu càng thê thảm, lòng Chử Thanh Huy nóng như lửa đốt, đúng lúc này lại nghe được tiếng hô nhỏ: “Hàm Quân, muội làm cái gì!”

Nàng quay đầu theo bản năng liền thấy Tần Hàm Quân nhảy xuống hồ, cũng kêu lên một tiếng, liền vội vàng đuổi theo: “Hàm Quân!”

Nàng sợ tới mức tìm đập bình bịch, cũng may sau khi Tần Hàm Quân nhảy xuống đã vững vàng đứng trong hồ.

Lúc này mọi người mới phát hiện hồ này cũng không sâu, chỉ tới eo của người bình thường, chỉ là lúc ngã xuống cô nương kia không biết bơi, lại không có phòng bị, ở dưới nước càng kinh hoàng sợ hãi thì càng dễ chết đuối.

Chử Thanh Huy nhẹ nhàng thở ra, cho rằng Tần Hàm Quân biết bơi, nàng theo sát từng động tác của hai người dưới nước, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, hóa ra Tần Hàm Quân vẫn chưa di chuyển dễ dàng, mà là bước đi lảo đảo ở trong nước, loạng choạng bước về phía cô nương kia.

Hàm Quân căn bản là không biết bơi!

Chỉ là không biết từ khi nào nàng đã gỡ dải lụa dài mà mình khoác bên ngoài xuống, một đầu buộc vào cây liễu bên hồ, đầu khác buộc trên hông mình, coi như đây là cột tựa rồi đánh bạo xuống nước.

Chử Thanh Huy lập tức nghĩ  đến nguồn nước ít ỏi nơi Tây Bắc, Hàm Quân còn là nữ tử, làm sao biết bơi?

Nàng sợ tới mức ngừng thở, thấy Tần Hàm Quân lảo đảo sắp ngã, Chử Thanh Huy hoảng sợ kêu lên một tiếng, lại nghĩ đến cái gì đó, liên tục giục người bên cạnh:

“Mau, mau đi giúp nàng ấy kéo dải lụa, kéo chặt một chút, nhưng không được chặt quá, đừng làm nàng ấy ngã!”

Có người giúp đỡ giữ chặt dải lụa nên Tần Hàm Quân ổn hơn rất nhiều. Nàng chậm rãi tới gần chỗ cô nương rơi xuống, chạm vào tay nàng ta, muốn ôm lấy eo của đối phương đưa nàng trở vào, nào có nghĩ đến cô nương kia vừa đụng tới tay nàng lập tức cả người mềm như cọng cỏ bám lên người, khiến nàng cũng thiếu chút nữa ngã vào trong nước.

Nàng sặc nước, vội giãy giụa nói: “Ngươi buông ra một chút, cứ như vậy cả hai chúng ta đều không đi được.”

Cô nương kia sợ tới mức mất hết thần trí, nào có nghe được lời nàng nói, chỉ ôm nàng càng chặt.

Mắt thấy hai nàng ở trong hồ dây dưa mãi không dứt, lung lay như sắp đổ, trên bờ lại một trận tiếng kêu, đã có không ít thiếu nữ dùng khăn che mặt không dám nhìn.

Chử Thanh Huy cắn chặt răng, nói khẽ với Tía Tô: “Nói các nàng buộc chặt dải lụa, kéo Hàm Quân trở về trước.”

Nàng tất nhiên muốn cứu cô nương kia, nhưng không muốn bằng hữu thân cận của mình cứ như vậy vô cớ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Tía Tô kinh hoảng đồng ý, lập tức nhận mệnh rời đi. Mới vừa quay người lại liền ngốc tại chỗ, há miệng thở dốc, lắp bắp nói: “Công, công chúa mau xem....”

Chử Thanh Huy ngẩng đầu nhìn lại, cũng ngây người một chút, không chỉ có nàng, mấy cô nương trên bờ đều ngốc tại chỗ.

Vừa rồi cô nương kia còn bám trên người Tần Hàm Quân, nửa bước cũng không chịu rời đi, nhưng chỉ nháy mắt Tần Hàm Quân đã kéo cô nương kia ra, không chỉ có thế nàng còn giữ chặt cô nương kia rồi.... nâng lên.

Thật giống như người bình thường nâng một ly trà, nàng cũng nâng một người sống lên như thế....

Nếu là một nam tử cũng chưa chắc có sức lực như vậy, huống chi nhìn vẻ bề ngoài của nàng giống như một cô nương yểu điệu, trước mắt dính nước nên thân hình càng thêm lả lướt, nhưng hình tượng yếu đuối như thế mà lúc này lại nâng một cô nương đẫy đà, cô nương kia chân tay còn giãy giụa, giống như con rùa đen to đang chổng vó.

Tình cảnh này, chẳng trách đám người trên bờ ngây như phỗng.

Dọc theo hồ hướng bên kia, Thái Tử chạy tới, quay đầu lạnh lùng hỏi người bên cạnh: “Cô nương đó là ai?”

Đức công công cười ha hả: “Là tiểu thư của phủ Trấn tây Đại tướng quân, quả nhiên là nữ nhi nhà tướng!”

Thái Tử cười khan.

Chử Thanh Huy phản ứng trước: “Mau giúp kéo nàng ấy lên!”

Các cung nhân lúc này mới lấy lại tinh thần, ba chân bốn cẳng kéo dải lụa.

Tần Hàm Quân theo lực kéo từng bước một đi đến bờ, đem cô nương trên tay đặt ngay ngắn lên bờ trước, sau đó chống tay xuống mép hồ, nhẹ nhàng nhảy lên.

Đứng vững xong, nàng thấy nhiều người nhìn mình, nhất thời có chút luống cuống, cởi bỏ dải lụa trên người rồi cúi đầu tránh đi, khuôn mặt từ từ đỏ hồng.

Mọi người thấy bộ dáng nàng ngượng ngùng, trong lòng càng thêm phức tạp.

Chử Thanh Huy ho khan một tiếng, kêu Tía Tô cùng hai gã cung nhân đưa Tần Hàm Quân cùng cô nương kia về cung của nàng thay quần áo, lại nấu thêm trà gừng.

Lâm Chỉ Lan không yên tâm, cũng đi theo. Chử Thanh Huy còn phải ở lại chủ trì đại cục, không thể cùng đi.

Mặt hồ cực kì rộng lớn, đường đi hai bên hồ rất dài, bây giờ Thái Tử mới đi tới.

Các vị tiểu thư khuê tú thấy hắn, vội sửa sang lại vẻ mặt rạng rỡ nhất, thướt tha hành lễ: “Tham kiến Thái Tử điện hạ.”

Thái giám phía sau Thái Tử hô đứng dậy.

Hắn đi đến trước mặt Chử Thanh Huy, quan tâm hỏi nàng: “Có bị dọa không?”

Chử Thanh Huy lắc đầu: “Cũng may, tuy bị kinh ngạc nhưng lại không nguy hiểm. Muội nhìn thấy vừa rồi ca ca có động tác, chẳng lẽ chuẩn bị nhảy xuống?”

Thái Tử có chút chột dạ lắc đầu: “Không có.”

Hắn là người biết bơi, lại đột nhiên gặp người rơi xuống nước, theo bản năng muốn cứu, nhưng lại bị Đức công công cản lại, hắn cũng tự ý thức được không ổn. Liền nghĩ nếu không bị ngăn lại, thật ra hắn cũng không xuống.

“Như thế là tốt, nếu ca ca cũng đi xuống, muội thực sự không biết phải làm sao.”

Thái Tử thấy muội muội lo lắng cho mình, trong lòng rất thỏa mãn.

Hắn chỉ ở đây nói hai câu liền cảm thấy mấy chục tầm mắt của các cô nương đều nhìn chòng chọc vào hắn, làm cả người không được tự nhiên, thấy muội muội không bị kinh hách nên hắn muốn rời đi.

Trong những cô gái phía sau Chử Thanh Huy, Chu Văn Quân cắn môi, đang muốn đánh bạo gọi Thái Tử một tiếng ‘biểu ca’, lại có người khác trước nàng một bước.

“Lục huynh.”

Thái Tử đã đi được vài bước, nghe thấy cách gọi đã lâu này, trong lòng kì quái, không khỏi xoay người.

Thẩm Uyển đứng thẳng, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ: “Đã lâu không gặp, Lục huynh biệt lai vô dạng [1].”

[1] biệt lai vô dạng: tương tự bặt vô âm tín

-----

Tần Hàm Quân tới Vĩnh Nhạc cung, Tía Tô tìm một ít quần áo sạch sẽ cho nàng thay, lại đi phòng bếp nhỏ giục người nấu canh gừng.

Lâm Chỉ Lan ở bên cạnh nàng, đến giờ lòng vẫn còn sợ hãi, cầm tay nàng xoa xoa, oán trách nói: “Vừa rồi thật dọa chết tỷ tỷ, thấy muội lầm lì im lặng mà sao lại có lá gan lớn vậy?”

Tần Hàm Quân giải thích: “Trước khi vào trong hồ muội đã nhìn kỹ, biết hồ nước không sâu mới dám đi xuống.”

“Mặc dù hồ nước kia không sâu nhưng cũng là một việc nguy hiểm, hôm nay nếu không phải sức muội khỏe không biết hậu quả sẽ như thế nào, về sau đừng mạo hiểm nữa. Đúng rồi, sao muội lại có sức mạnh như vậy, khiến mọi người đều ngạc nhiên.”

Nghe nàng nhắc đến sức lực của mình, Tần Hàm Quân rũ mắt, vì ngượng ngùng mà lông mi rung rung: “Muội…. Từ nhỏ muội đã đi theo phụ thân luyện binh, không biết sao lại luyện ra một thân sức lực như vậy, cũng do phụ thân để muội tùy ý, sau này mẫu thân biết vẫn luôn trách phụ thân làm càn. Lần này hồi kinh mẫu thân nói muội trăm triệu lần không được lộ việc này trước mặt người khác, ngày thường quý nữ kinh thành đều học cầm kỳ thi họa, vẽ tranh thêu hoa, không cao lớn thô kệch như muội, mẫu thân sợ nếu có người biết sẽ không có ai dám cưới muội....”

Lâm Chỉ Lan thấy bộ dáng nàng ấy nhỏ gầy, lại nói mình cao lớn thô kệch, trong lòng có chút buồn cười, nhớ tới việc vừa rồi, buồn cười qua đi lại thêm lo lắng: “Vừa rồi nhiều người nhìn thấy như vậy, việc này đã không giấu được, nên làm sao bây giờ?”

“Không sợ.” Tần Hàm Quân nói: “Thật ra muội không có ý định lấy chồng ở kinh thành, thân thể mẫu thân không tốt, muội vẫn luôn ở lại Tây Bắc chăm sóc người. Mẫu thân lại lo lắng ở Tây Bắc không có người trong sạch, cũng không muốn muội ở đó cả đời mới đưa muội hồi kinh. Muội không lay chuyển được mẫu thân, bất đắc dĩ mới phải đi chuyến này. Nếu do việc hôm nay mà về sau không có người tới cửa cầu hôn, vừa lúc như ý nguyện của muội.”

Lâm Chỉ Lan vỗ tay nàng, thở dài: “Muội hiếu thuận như vậy làm tỷ tỷ thật xấu hổ. Đáng tiếc dưới bầu trời này không biết bao nhiêu kẻ trông mặt mà bắt hình dong, nếu không tính phẩm chất của muội, nếu thật sự cao lớn thô kệch, sao lại không tìm được chồng.”

Tần Hàm Quân có chút ngượng ngùng, lôi kéo khăn: “Muội nào có tốt như vậy....”

Lâm Chỉ Lan cười trêu ghẹo: “Tỷ tỷ chỉ tiếc trên tỷ không có ca ca, không thì nhất định để muội thành tẩu tẩu của tỷ. Nếu muội không ngại, nhà tỷ còn một đệ đệ, so với muội nhỏ hơn ba tuổi, tục ngữ nói, nữ đại tam, ôm kim ngạch [2]”

[2] Nữ đại tam, ôm kim ngạch, nghĩa là nữ lớn hơn ba tuổi là phú quý.

“Càng nói càng thái quá.” Tần Hàm Quân vội che miệng nàng.

Hai người nói giỡn, Tía Tô bưng trà gừng tiến vào, lại cười nói: “Mới vừa rồi Công chúa cho người báo với nô tỳ, biết hai vị tiểu thư thích yên tĩnh nên nói hai vị không cần đến đó nữa, chỉ cần chờ hoa yến tan thì mới ra ngoài.”

Lâm Chỉ Lan vui mừng nói: “Vẫn là biểu tỷ hiểu chúng ta.”

Tần Hàm Quân hỏi: “Cô nương vừa rơi xuống nước đâu? Có gì đáng ngại không?”

“Tần tiểu thư yên tâm, cô nương kia không đáng lo ngại, vừa rồi đã thay quần áo, cũng gọi người đưa ra khỏi cung.”

Tần Hàm Quân gật đầu.

Chờ yến tiệc ngắm hoa kết thúc đã là chạng vạng, Chử Thanh Huy đến Tê Phượng cung phục mệnh.

Hoàng Hậu đã nghe nói chuyện ngoài ý muốn ở bữa tiệc, lúc này nói: “Con làm không tệ.”

Chử Thanh Huy lắc đầu: “Con thực sự không làm được gì cả, cũng may có Hàm Quân.”

Hoàng Hậu cười nói: “Hài tử kia xác thực có công, nên thưởng, con cũng không cần tự coi nhẹ mình, nếu con không ở bên cạnh chỉ huy việc cứu người thì sẽ không thuận lợi như thế.”

Chử Thanh Huy được khen, trong lòng liền nhảy nhót: “Vậy coi như Hàm Quân đã lập một công lớn, còn con là công nhỏ đi.”

“Con cũng không tham lam.” Hoàng Hậu cười lắc đầu.

Chử Thanh Huy đem những biểu hiện của các cô nương trong tiệc ngắm hoa nói ra.

Hoàng Hậu mỉm cười lắng nghe, vừa nghe vừa gật đầu, không nói gì.

Cuối cùng, Chử Thanh Huy nói: “Thái Tử ca ca lúc sau mới tới, huynh ấy cùng với cô nương Thẩm gia nói mấy câu, con chỉ nghe được mơ hồ, Thẩm tiểu thư gọi Thái Tử ca ca là Lục huynh, đó là tên giả mà ca ca dùng bên ngoài, hai người bọn họ hẳn đã sớm có quen biết.”

Hoàng Hậu vẫn gật đầu: “Được, việc này mẫu hậu đã hiểu rõ, hôm nay con đã vất vả, đi về nghỉ ngơi trước đi, muốn ban thưởng cái gì thì ngày mai vào cung tùy ý con chọn lựa.”

Chử Thanh Huy vội nói: “Con không muốn gì cả, mẫu hậu cũng đừng quên Hàm Quân nhé.”

“Được, được, được, ta sẽ không quên.”

Chử Thanh huy rời khỏi Tê Phượng cung, Tía Tô đã chờ ở bên ngoài để bẩm báo lại việc hai người Lâm Chỉ Lan, Tần Hàm Quân đã ra khỏi cung.

“Hàm Quân có bị lạnh không? Có thỉnh thái y qua xem không?”

“Nô tỳ vốn muốn sai người đi gọi thái y nhưng bị Tần tiểu thư cản lại, nô tỳ thấy khí sắc của tiểu thư không tồi, lại uống canh gừng đúng lúc để xua đi khí lạnh, chắc là không quan trọng.”

Chử Thanh Huy gật đầu, trong lòng tính toán ngày mai sẽ sai người đi Tần phủ hỏi tình huống một chút mới yên tâm.

Nàng mang theo người chuẩn bị ra khỏi cung, đi qua ngoại đình, xa xa thấy có bóng người đi ra từ Sùng Đức điện đang muốn đi về phía Đông Cung, nàng vội phái thái giám chạy tới ngăn lại.

Thái Tử nhìn qua hướng bên này, chậm rãi đến gần.

Chử Thanh Huy cho người lui đi, cười tủm tỉm, ngọt ngào hô một tiếng: “Thái Tử ca ca.”

“Muốn xuất cung? Kêu người hầu hạ trên đường để ý chút.”

“Muội biết.” Chử Thanh Huy đồng ý, lại càng ngọt ngào hô một tiếng: “Thái Tử ca ca”

Thái Tử bất đắc dĩ nhìn nàng: “Có chuyện mau nói.”

Chử Thanh Huy nhếch môi: “Hôm nay có nhiều cô nương như vậy, xinh đẹp, thanh thoát, thông minh, nhiệt tình, trăm hoa đua nở, bách hoa tranh diễm, không biết Thái Tử ca ca muốn ai làm tẩu tẩu của muội vậy?”

Thái Tử gập ngón tay gõ lên trán nàng hai cái: “Tiểu hài tử nhà nào dám quản đến chuyện của ca ca.”

“Ui da.” Chử Thanh Huy vội che cái trán lại, lui ra phía sau một bước, mặt phồng lên không phục nói: “Ca ca so với muội chỉ ra sớm hơn có một khắc, huống chi muội đã lấy chồng, không phải tiểu hài tử, mẫu hậu còn khen hôm nay muội chủ trì hoa yến không tồi đó.”

“Sớm một khắc cũng là sớm.” Thái Tử khoanh tay đứng.

Chử Thanh Huy hừ một tiếng, đảo đảo con ngươi, lại cười nói: “Có nhiều cô nương như vậy, muội thấy Thái Tử ca ca chỉ nhìn Thẩm tiểu thư nhiều nhất, cũng chỉ nói chuyện với nàng ấy, có phải trong lòng ca ca đã sớm có lựa chọn?”

Thái Tử bất đắc dĩ lắc đầu: “Đó là nàng mở miệng gọi huynh, huynh không thể coi như không nghe thấy.”

“Nhưng muội rõ ràng nghe thấy nàng nói với ca ca cái gì mà đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng, đây chẳng phải chứng minh hai người các huynh lúc trước có giao tình sao?”

Thái Tử nhàn nhạt nói: “Ta cùng với nàng mới gặp gỡ có vài lần ở Mặc Hương lâu, còn chưa gắn bó thân thiết đến thế.”

“Vậy sao nàng ta....”

Âm thanh của Chử Thanh Huy từ từ biến mất, trong lòng mơ hồ có đáp án.

Thái Tử liếc nhìn nàng một cái, lại nói: “Trước kia nàng với Cố Hành Vân có giao tình không tệ, với những người khác đều là lãnh đạm.”

Đã lâu không nghe thấy cái tên này, nghe lại dường như đã qua mấy đời. Kỳ thật Cố Hàm Vân biến mất mới chỉ nửa năm, đáng tiếc dưới bầu trời này không thiếu nhất chính là anh tài ngút trời, hiện giờ kinh thành lại có Tô công tử Tạ công tử gì đó, đã dần không còn nhiều người nhắc tới tên tuổi Cố tiểu công tử.

Chử Thanh Huy thấy Thái Tử nói đến, cũng sửng sốt một chút, mới hỏi: “Muội nhớ rõ hắn bị phong hàn, cơ thể vẫn luôn không tốt nên mới đưa đi biệt viện, hiện giờ thế nào, đã trở lại rồi sao?”

Trong lời nói của Thái Tử không nghe ra cảm xúc: “Phong hàn đã sớm khỏi, nhưng lại nhiễm bệnh khác, cần tĩnh dưỡng. Nhưng thật ra nha hoàn bên người hắn nghe nói đã có thai hai ba tháng.”

Chuyện Cố Hành Vân cùng nha hoàn kia dan díu đã truyền ra được sáu bảy tháng trước, hiện giờ nha hoàn kia có thai hai tháng, chứng tỏ sau chuyện đó hai người vẫn luôn ở cùng nhau.

“Hả? Cố gia không muốn làm hỉ sự sao?”

“Làm hỉ sự làm gì?”

“Nếu Cố Hành Vân thành thân không chừng một thân bệnh tật của hắn có thể tốt lên rồi.” Chử Thanh Huy nói.

Thái Tử nhìn nàng trong chốc lát, sờ đầu nàng: “Nha đầu ngốc, lấy thân phận của Cố Hành Vân, cho dù hôm nay hắn thất thế, làm sao can tâm cưới một nha hoàn làm vợ?”

Chử Thanh Huy sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại, nhíu mày nói: “Hắn nếu không tính cưới người ta vì sao lại đi trêu trọc? Chẳng lẽ về sau hắn còn muốn cưới cô nương khác? Hắn như thế không làm nương tử hắn thất vọng, làm người luôn hầu hạ bên cạnh hắn thất vọng sao, vì sao nha hoàn kia còn sinh con dưỡng cái cho hắn?”

Lúc trước biết được Cố Hành Vân cùng nha hoàn có gian díu, không có cách nào cùng nàng đính ước, Chử Thanh Huy cũng không có cảm giác gì, lúc này lại có chút chán ghét hắn.

Cũng khó trách nàng có suy nghĩ như vậy, từ nhỏ đến lớn nàng đã nhìn Đế Hậu ân ái. Cùng nhà dì thân cận, dì dượng đối với đối phương cũng là kính yêu, chưa bao giờ có người khác chen chân vào. Trong triều có đủ loại quan lại, ngẫu nhiên cũng có lúc gia quyến tham dự cung yến, có ai dám đem tiểu thiếp thông phòng tới? Có thể xuất hiện trước mặt nàng đều là các cáo mệnh phu nhân đứng đắn. Đương nhiên nàng cho rằng, phu thê trên đời này đều như phụ hoàng và mẫu hậu toàn tâm toàn ý, ân ái không rời, lúc này nghe Thái Tử nhắc tới việc làm của Cố Hành Vân, nàng cảm thấy rất không thích.

Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thái Tử từ trên xuống dưới, nhấp môi, thần sắc ngưng trọng nói: “Chẳng lẽ Thái Tử ca ca cũng tán đồng cách làm của hắn? Về sau cũng muốn một bên cấu kết cùng cung nữ làm bậy, một bên lại cưới cô nương của gia đình đứng đắn làm tẩu tẩu của muội?”

Thái Tử không dự đoán được lửa sẽ bén lên người mình, vội giải thích: “Noãn Noãn đừng oan uổng ca ca, hôm nay ca ca bị phụ hoàng sai xử như con quay, nào có tâm tư nghĩ đến những cái đó?”

“Nghe ý tứ của huynh, nếu có tâm tư này hẳn là sẽ suy nghĩ cẩn thận?”

Thái Tử bất đắc dĩ cười khổ: “Không dám không dám, có Noãn Noãn nhìn chằm chằm, làm sao ca ca dám nghĩ tới?”

Chử Thanh Huy khẽ hừ một tiếng: “Thế còn được.”

“Được rồi, giờ không còn sớm, muội mau trở về đi, qua một thời gian nữa ca ca xuất cung tìm muội chơi.”

Chử Thanh Huy gật đầu: “Ca ca tuy bận nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi, càng phải luôn nhắc nhở phụ hoàng đừng để thân thể mệt mỏi.”

Trong lòng Thái Tử khoan khoái: “Ca biết rồi, mau đi đi.”

-----

Hôm nay doanh trại cấm vệ quân có chút chuyện nên Diêm Mặc trở về muộn hơn so với ngày thường, hắn đã sai người truyền tin về phủ để Chử Thanh Huy khỏi chờ, đến khi hắn hồi phủ, lại không ngờ vừa mở cửa phòng liền thấy bóng dáng một người đang cuộn tròn nằm cạnh bàn.

Bước chân hắn bước nhẹ hơn, đang muốn nàng lên giường, Chử Thanh Huy đã dụi dụi mắt, ngẩng đầu lên: “Chàng đã về rồi.”

Diêm Mặc vẫn ôm nàng, đặt nàng ngồi lên đùi mình: “Sao không trở về giường, đừng để bị cảm.”

“Ta không ngủ, chỉ nằm một chút. Chàng đã ăn cơm tối chưa?”

Diêm Mặc gật đầu, sờ khuôn mặt hồng hồng của nàng “Cung yến chơi vui không?”

Chử Thanh Huy nhăn mũi lại: “Cũng được.”

Nàng vốn cho rằng chỉ là một yến hội ngắm hoa để các cô nương mượn cơ hội nhìn Thái Tử, cũng để Thái Tử ca ca nhìn các nàng. Nếu có vừa mắt thì tất nhiên việc sẽ thành. Nhưng vừa nhớ lại biểu tình của mẫu hậu, lại suy nghĩ tới lời của Thái Tử ca ca, mới biết được phía dưới hoa yến bình thường rốt cuộc có bao nhiêu sóng gió đang nổi lên. Dưới mỗi một gương mặt tươi cười đang hàm chứa không ít tâm tư.

Vốn dĩ nàng còn nghĩ mình chỉ cần có một tẩu tẩu là được, nhưng nhìn những biểu hiện của các cô nương ngày hôm nay, nàng mới biết suy nghĩ trước kia của mình ngây thơ cỡ nào.

Tuy nói rằng chuyện đó vẫn chưa ảnh hưởng trực tiếp tới nàng, nhưng rốt cuộc tâm tình vẫn bị ảnh hưởng.

Diêm Mặc hôn lên trán nàng, hỏi: “Có phải chờ lâu rồi không?”

Chử Thanh Huy lắc đầu, thấy hắn lo lắng cho mình, trong lòng một mảnh ấm áp, vươn hai tay giữ trên mặt hắn để hai người đối diện nhau.

Nàng đột nhiên hỏi: “Chàng có đi trêu chọc cô nương khác không?”

Diêm Mặc nhíu mày một lúc mới hiểu được ý tứ của nàng, lập tức lắc đầu: “Không.”

Chử Thanh Huy chu miệng, chậm rãi vươn ngón út trắng trẻo mảnh khảnh ra: “Nghéo tay mới tin.”

Diêm Mặc cũng vươn một đầu ngon tay tới, hắn chưa bao giờ cùng người khác làm việc này nên động tác có chút chần chờ, một lúc sau hắn mới đưa tay ra, ngữ khí vô cùng kiên định: “Không lừa nàng.”

Khóe miệng Chử Thanh Huy lộ ra ý cười: “Ta cũng không lừa chàng.”

Nàng lại hỏi: “Vậy chàng nói xem, có phải chàng rất thích ta cho nên mới không nghĩ đến việc dan díu với người khác?”

“Đúng vậy.” Diêm Mặc nói.

Người trong lồng ngực hắn không chịu buông tha: “Đúng cái gì? Nói rõ ràng.”

Diêm Mặc dừng một chút: “..... Rất thích nàng.”

Khi hắn nói, Chử Thanh Huy còn cười hì hì nhìn hắn, nhưng khi hắn nói xong, nàng lại đột nhiên ngượng ngùng, vùi mặt vào ngực hắn.

Diêm Mặc vuốt đầu nàng.

Chử Thanh Huy vùi một hồi lâu mới nhô đầu ra, gương mặt vẫn nhàn nhạt ửng đỏ, ánh mắt dao động, không dám đối diện với hắn: “Chàng….chàng muốn có một đứa con không?”

Thái Tử ca ca nói rằng nha hoàn của Cố Hành Vân có thai, nàng mới nhớ tới mình cũng đã thành thân, cũng nên suy xét đến việc có con.

Diêm Mặc lại nói: “Không vội.”

“Vì sao?” Chử Thanh Huy lập tức nói.

Diêm Mặc nói: “Nàng còn nhỏ, chờ thêm một thời gian.”

Nàng mới qua tuổi cập kê không lâu, thậm chí thân thể có thể phát triển thêm, hắn nghĩ chờ thêm hai năm, khi nàng đã trổ mã hoàn toàn mới nói đến những việc này.

Chử Thanh Huy giữ vạt áo của hắn: “Chàng cũng không còn nhỏ, ta sợ chàng sốt ruột.”

Thật ra nàng cũng chỉ nói như vậy, nếu hiện tại có thai rồi sinh con, trong lòng nàng vẫn sợ. Trước Hoàng Hậu mang thai Nhị hoàng tử, lúc đó nàng mới mười tuổi, mười tháng có thai cùng việc sinh nở nàng đều nhớ rõ, nghĩ đến sinh con phải chịu nhiều đau khổ như vậy, nàng có chút khiếp đảm.

Diêm Mặc lại hôn nàng, bế lên giường: “Ta không vội, nàng cũng đừng nóng vội.”

“Ta mới không vội, chỉ là chàng đừng nghĩ đến việc có con là tốt rồi.”

“Đã có một hài tử ở đây rồi.”

Chử Thanh Huy bị hắn đặt lên giường, chờ đến khi quần áo chậm rãi bị lột ra hết mới biết ý tứ khác trong lời nói của hắn, tức khắc liền giận dỗi: “Ta mới không phải là đứa trẻ, đã là người lớn!”

“Được.” Diêm Mặc phủ lên người nàng: “Không phải đứa trẻ nhỏ, mà là đứa trẻ lớn.”

“Hừ.” Thanh âm mềm mại đều bị người kia nuốt vào trong bụng, không còn nghe rõ.