Lục Thất ra khỏi Thư ký Thiên Đường, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, trên thực tế hắn làm ra vẻ trịnh trọng thật ra là muốn tự xem xét lại chính mình, có hơn phân nửa nguyên nhân là do tự bày ra, hắn lo đồng ý như vậy không biết là có đủ thành ý hay không.
Trước đây trong lỗ tai của hắn đã sớm chất đầy hai chữ bè phái, quan hệ thông gia là một loại phương pháp tín nhiệm cơ bản, lần đầu hắn nếm thử xây dựng mối quan hệ bè phái, bất đắc dĩ có loại cảm giác cẩn thận.
Đối với hắn mà nói có được cái thứ khoái cảm uy quyền của người làm quan kia khiến cho hắn khó có thể từ bỏ chức Hộ quân Huyện Úy nho nhỏ. Bản thân hắn phải gánh vác trên vai cuộc sống no đủ của hơn trăm miệng ăn họ Lục, ngoài ra hắn cũng muốn có phú quý và quyền lực, thậm chí là có một vài kiều thê mỹ thiếp để không uổng phí cuộc đời này.
Lục Thất vì sợ mất đi chức quan mà làm việc rất cẩn thận, còn Vương Chủ bạc thì lại nhân lúc thế lực cũ vứt bỏ, vội vàng muốn bồi dưỡng thế lực mới để duy trì quyền điều hành huyện Thạch Đại.
Đàm luận nột buổi ở Thiên Đường, một câu biểu hiện đồng ý việc cầu thân, về phương diện cùng nhau có lợi nhanh chóng kéo gần quan hệ giữa Lục Thất và Vương chủ bộ, trong lúc gọi thúc xưng cháu, nghiễm nhiên hai người đã giống như là thân nhân.
Giờ phút này ánh mắt của Lục Thất có chút đăm chiêu nhìn về phía trước, người đẹp Lục Nga dẫn hắn đi đổi vũ khí, bước đi nhẹ nhàng êm ái ở trước mặt hắn, đôi mông tròn trịa cái eo nhỏ nhắn uốn éo, bộ dáng lẳng lơ mê người lượn lờ trước mắt, mùi thơm phảng phất khiến cho lòng người nảy sinh tà niệm.
Lục Thất toàn thân phát sốt, không kìm nổi nuốt một chút nước bọt, thầm nghĩ nữ nhân này dáng người khuôn mặt nếu như so với Vi Song Nhi tuyệt đối không kém, có lẽ là tiểu thiếp hoặc thiếp tỳ của Vương chủ bộ, Vương chủ bộ thật sự là quá diễm phúc rồi.
Lòng tràn đầy tạp niệm tâm hồn của Lục Thất cũng đi đâu mất, theo Lục Nga bước vào trong một gian phòng thì bỗng nhiên vấp phải ngưỡng cửa, một tiếng gọi to duyên dáng vang lên trong phòng. Lục Thất cả kinh thân thể bổ nhào tới, cánh tay phải chụp mạnh vào lưng của Lục Nga kéo lấy đồng thời thân thể tự nhiên bước vào trong phòng, tay trái duỗi ra chụp lấy eo Lục Nga ôm lấy nàng.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lục Nga hiện lên vẻ đau đớn, tay ngọc duỗi ra bắt lấy tay áo của Lục Thất, duyên dáng hô to: - Đau, chân của ta đau quá.
Giọng nói nũng nịu lọt vào tai, mùi thơm của cơ thể đập vào mặt, khiến cho trong lòng của Lục Thất rung động, bật thốt lên: - Có phải là bị đá đau hay không?
- Đau quá à, ngươi mau xem giúp ta. Lục Nga mặt đau đớn, kéo lấy tay áo van cầu Lục Thất.
- Được, được, nàng đừng kêu nữa. Lục Thất bị nàng lôi kéo nũng nịu kêu gọi như thế làm cho hoảng hồn, không kịp nghĩ nhiều cúi người ngồi xổm xuống.
Mới vừa ngồi xổm xuống, chỉ thấy dưới làn váy một xích (0,33 m), lộ ra một đôi bắp chân tuyết trắng như ngọc cùng với một đôi giày hoa nhỏ nhắn màu xanh. Lục Thất xem ngẩn ngơ, chợt thấy một cái bắp chân tuyết trắng nâng lên đưa đến trước mặt của hắn.
- Công tử, nhìn xem bắp chân của nô tì có bị thương hay không? Thanh âm kiều mỵ chọc người vang lên, Lục Thất nóng mặt, tay phải bất giác sờ lên bắp chân, tay trái nhẹ nắm lấy mũi chân giật giật.
- Đau không? Lục Thất hỏi nhỏ, trong cơ thể lại dâng lên một luồng lửa nóng kích động thú tính.
- Tốt hơn nhiều, đa tạ công tử. Giọng điệu của Lục Nga càng thêm nhỏ nhẹ.
- Nàng quan hệ thế nào với Vương đại nhân? Tay trái Lục Thất lại chạm nhẹ vào bắp chân trắng trẻo, hỏi có chút thất thố.
- Công tử, ngài cho rằng nô tì sẽ là ai? Thanh âm vẫn dịu dàng như trước, làn váy màu lục lại vén lên cao hơn càng lộ ra cái đùi ngọc nhiều hơn nữa, cái mông tròn, cái nơi bí ẩn mơ hồ cũng có thể nhìn thấy được.
Lục Thất tim đập thình thịch, trong cơ thể từng đợt sóng nhiệt dâng lên tới đầu, tay phải của hắn chợt di chuyển, theo đó mà trượt dọc theo đường cong của đùi ngọc mò tới dưới mông. Hô hấp của hắn nặng nề, cùng với tay phải đang di chuyển thì thân thể của hắn cũng đã đứng thẳng, tay phải vươn ra đã nghĩ đến chuyện thuận theo dã tính mà ôm chầm lấy.
Khi hắn đứng thẳng, ánh mắt hắn nhìn thấy vẻ cười cợt trên gương mặt quyến rũ của Lục Nga, đồng thời cũng nhìn thấy trên tường phía sau Lục Nga treo hai bộ vũ khí và trường đao. Lòng của hắn cả kinh, tính cảnh giác của quân nhân đột nhiên trỗi dậy, trong nháy mắt toàn bộ dục niệm tiêu tan.
Tay phải của hắn vươn ra được một nửa bèn chuyển hướng về phía mặt của Lục Nga, nhéo một cái trên khuôn mặt nàng, mỉm cười nói: - Nàng thật là một mỹ nhân làm cho người ta phải thích.
Lục Nga sửng sốt, Lục Thất cũng chỉ là sờ soạng nàng một chút, đôi mắt nàng quyến rũ cười ôn nhu nói: - Nếu như nô tì đã là một mỹ nhân vì sao công tử lại không ôm chứ?
Lục Thất chỉ ra phía sau nàng cười nói: - Ta tới là để đổi vũ khí, sao có thể để cho thím chờ lâu.
Lục Nga ồ một tiếng quay đầu lại nhìn thoáng qua, quay lại cười nói: - Về sau nô tì giúp công tử thay quần áo nha.
Lục Thất trêu đùa: - Thay quần áo cũng được, nhưng đừng kêu đau nữa, ta có chút chịu không nổi.
Đôi mắt quyến rũ của Lục Nga lườm hắn một chút, cười sẵng giọng: - Nô tì đau là sự thật.
Nói xong xoay người lắc lắc cái mông tròn đi lấy vũ khí, Lục Thất nhìn thấy lại nuốt một chút nước miếng, Lục Nga này rõ ràng là đang cố ý dụ dỗ hắn, hắn theo bản năng nhìn nhìn cửa một hồi, do dự một chút rốt cục không dám tiến lên hành lạc.
Lục Thất và năm tên nha binh hộ tống kiệu xa (xe có rèm che) của Vương Nhị phu nhân rời khỏi huyện nha. Lục Nga lặng yên tiến vào Thư Ký Thiên Đường, kiều mỵ tựa vào trong lòng ngực của Vương chủ bộ, Vương chủ bộ ngồi trên ghế tự do âu yếm.
- Lão gia, người khách này rất háo sắc, lá gan cũng lớn, nhưng hắn rất có tính cảnh giác. Lục Nga nũng nịu báo cáo với Vương chủ bộ.
Vương chủ bộ hôn Lục Nga một cái mỉm cười, đương nhiên là trước đó ông ta đã dùng ám hiệu ra lệnh cho Lục Nga quyến rũ Lục Thất. Hiện giờ ông ta cùng với Lục Thất kết thành đồng minh, ông ta là một người mưu mô, tự nhiên sẽ cố sức để tìm nhược điểm của Lục Thất. Sự quyến rũ của Lục Nga bộc lộ nhược điểm háo sắc của Lục Thất, hơn nữa lại tham tiền, lại còn có mối lo về đại gia tộc, Vương chủ bộ sẽ có biện pháp chế ngự Lục Thất rồi.
Trên thực tế Vương chủ bộ rất thích tính cách làm việc cẩn thận và có nguyên tắc của Lục Thất. Tham mà có độ, biết cái gì nên lấy cái gì nên bỏ, của trộm cướp hắn dám tham, mà quân lương thiếu lại tự móc tiền túi chia binh lính, thậm chí tiền thưởng cũng chia đều không hề chiếm lấy một mình, đây mới là người giỏi về trị quân, đâu giống như Ngưu Huyện Úy và Triệu Huyện Úy, hai người kia thu thương phí vào đã rất nhiều, lại còn có lòng tham cắt xén tiền thưởng của binh lính, đó là vì lòng tham không đáy tầm nhìn hạn hẹp.
Vương chủ bộ làm việc luôn luôn cẩn thận, ông ta để cho Lục Thất đảm nhiệm chức Hộ quân Huyện Úy lúc ban đầu mục đích không phải là vì tiêu diệt bọn cướp, mà là vì cung cấp bạc về kinh thành. Bạc chính là vận mệnh của ông ta gắn liền với quyền lực, ông ta sợ bị cướp cho nên theo dõi Lục Thất, muốn để Lục Thất giúp ông ta bảo vệ cung ngân, chỉ có điều sau khi phân công Lục Thất, lại dẫn tới sự bất mãn, ngờ vực vô căn cứ của Ngưu Huyện Úy.
Sự bất mãn của Ngưu Huyện Úy khiến Vương chủ bộ bất an, vừa vặn phía trên lại có người dòm ngó tới chức vụ Hộ quân Huyện Úy, trong đầu ông ta nghĩ sẽ không cần Lục Thất, nhưng vừa mới quyết định không cần, đột nhiên Trần Hổ bị giết rồi.
Trần Hổ chính là quân cờ vơ vét của cải cực kỳ trọng yếu đối với Vương chủ bộ, tuy rằng Trần Hổ bởi vì làm việc lâu năm có khuynh hướng tự chủ, nhưng dù sao Trần Hổ cũng là con cháu của Trần phủ, Trần lão vẫn còn thì Trần Hổ sẽ không dám phản bội Vương chủ bộ.
Cái chết của Trần Hổ Vương chủ bộ không hoài nghi Lục Thất, bởi vì Lục Thất và Trần Hổ không thù oán, cũng chưa hề biết mặt, hơn nữa khả năng Lục Thất biết hành tung của Trần Hổ là không lớn. Người mà Vương chủ bộ hoài nghi lớn nhất chính là Ngưu Huyện Úy, thứ hai chính là Triệu Huyện Úy, hai người này đều có động cơ giết Trần Hổ, Trần Hổ vừa chết thì quyền kiểm soát phố Tây Đại của Vương chủ bộ cũng không còn.
Cái chết của Trần Hổ và sự hoài nghi Ngưu Huyện Úy khiến cho Vương chủ bộ kinh hoảng, sau khi cân nhắc ông ta quyết định tiếp tục dùng Lục Thất thử bồi dưỡng thế lực mới, đồng thời vì trấn an Ngưu Huyện Úy đã đem tất cả các vị trí của phố Tây Đại cho người của Ngưu Huyện Úy, cho nên Vương chủ bộ tiếp tục trọng dụng Lục Thất, căn bản không phải bị hù bởi nạn trộm cướp hoành hành, mà là vì quyền lực cá nhân.
Kết quả ông ta may mắn kế dùng Lục Thất của ông ta là chính xác. Triệu Huyện Úy ra tay độc ác lần thứ nhất, thiếu chút nữa phá hủy căn cơ quyền thế của ông ta, sau chuyện này Vương chủ bộ vừa sợ vừa hận, đột nhiên nhận ra thế lực của mình đang lặng lẽ sụp đổ, ông ta vội vàng chuyển mục tiêu về phía Lục Thất, ông ta phải bồi dưỡng Lục Thất chia hết binh quyền và thế lực ở trong thành của Ngưu Huyện Úy, ép Ngưu Huyện Úy không dám vứt bỏ ông ta.
Ông ta quyết định đem cửa thành phía tây giao cho Lục Thất nắm trong tay. Quan binh ở cửa thành phía tây không chỉ là thủ cửa thành, trên thực tế còn kiêm luôn quản lý trị an của phố Tây Đại, tương đương đem phố Tây Đại giao cho Lục Thất phụ trách, đương nhiên chắc chắn là Vương chủ bộ sẽ không để cho Lục Thất thu thương phí, mục đích chỉ là tước đoạt quyền cai quản phố Tây Đại của Ngưu Huyện Úy.
Lục Thất chỉ có nghe nói linh tinh về những chuyện ở quan trường nhưng vẫn chưa tự mình trải qua, bây giờ hắn đối với quan trường hết thảy là ném đá vượt sông, cũng không biết các loại tính toán của Vương chủ bộ, nhưng có một điều hắn có thể xác nhận, Vương chủ bộ là thật sự muốn dùng hắn.
Tất nhiên có tiến vào con đường quan trường, lại còn chuyện chấn hưng cả tộc Lục thị, Lục Thất tự nhiên phải bày ra thái độ đều là thành ý, trải qua những trao đổi ở Thư Ký Thiên Đường, hắn đối với Vương chủ bộ có chút thiện cảm, có lẽ là bởi vì cộng thêm kiến thức về tình hình trong nước.
Bánh xe lăn vang, tiếng vó ngựa lộc cộc, Lục Thất ở bên trái xe nhìn thẳng về tình hình ở phía trước. Bên trong xe ngựa lại có một đôi mắt đẹp từ khe hở màn xe, yên lặng quan sát Lục Thất, đương nhiên đó chính là Vương Nhị phu nhân.