Sau khi Vương Chủ Bộ quay trở lại, vẻ mặt đầy thoải mái ngồi xuống, Lục Thất thấy người phụ nữ không đi vào cùng, liền nhắc nhở: - Ngoài cửa có phải là thím tới không?
Vương Chủ Bộ mỉm cười nói: - Là thím của ngươi đấy, ta biết bà ta đã sớm đã tới rồi.
Lục Thất kinh ngạc nói: - Thím đã tới đây rồi, sao ngài không mời vào đây?
Vương Chủ Bộ tâm tình vui vẻ, cười nói: - Đó là quy tắc, ta tiếp khách hoặc làm công vụ không cho gọi, bất luận nội quyến cungx không ai được tới quấy rầy.
Lục Thất ồ lên một tiếng, Vương Chủ Bộ mỉm cười nói: - Thiên Phong, ngươi trị quân rất tài, trị gia và trị quân cũng tương tự như nhau. Trọng thúc dạy ngươi một bí quyết gia đình yên ấm, muốn trong nhà hòa thuận, nhất định phải có quy tắc để tuân theo. Trong nhà bất luận là ngươi thích người phụ nữ nào, cũng không nên vì thích mà phá bỏ quy tắc cấp bậc. Những người phụ nữ bị ràng buộc bởi quy tắc cấp bậc sẽ làm một đàn cừu đáng yêu, còn không có quy tắc sẽ trở thành bầy sói. Họ không những vì ghen ghét mà công kích lẫn nhau, sợ là sẽ tạo thành mối hận thù lạnh lùng giữa những người phụ nữ với nhau. Cho nên, ở nhà ngươi phải tôn trọng thê thất, bất luận ngươi thích thiếp thất thế nào cũng không thể phóng túng thiếp thất bất kính thê thất. Đương nhiên nếu thê thất cố ý ghen ghét mà mắng chửi thiếp thất, thì trước tiên ngươi phải cảnh cáo, tiếp đến là trực tiếp bỏ vợ vô tình. Bởi vì hành vi cố ý đánh đập của thê thất không phải là thiếp thất mà là đang đánh vào mặt ngươi, là gây hấn với sự tôn nghiêm của người đàn ông ngươi.
Lục Thất nghe xong gật đầu, trong lòng lại cảm thấy buồn cười Vương Chủ Bộ sao lại nói với hắn những chuyện trong nhà, ngoài mặt thì cung kính nói: - Thiên Phong thụ giáo.
Vương Chủ Bộ mỉm cười gật đầu, trầm tư giây lát, nghiêng đầu nghiêm mặt nói: - Thiên Phong, ta quên chưa nói cho ngươi cho ngươi biết một chuyện quan trọng nữa, Tống Toàn không phải là người của ta. Hắn ta là người của Tôn Huyện Lệnh, sau này ngươi không cần phải xem hắn ta là người của mình.
Lục Thất hơi giật mình, kinh ngạc nói: - Trọng thúc, ngài và Tống phủ không phải là có kết thân với nhau sao?
Vương Chủ Bộ lắc đầu, khé thở dài: - Đúng là có hôn, ban đầu cũng rất tốt, chỉ là hai năm nay trong lòng bất hòa, Tống phủ có hai lần cầu xin ta bố trí chức vị, ta không hoàn thành được. Một lần là vì Hộ phòng tri Tào, một lần là vì Hộ quân Huyện Úy. Chức Hộ phòng tri tào ta muốn để cho Huyện Thừa đại nhân, Hộ quân huyện úy thật ra ta có thể hoàn thành, chỉ là Tống Toàn là tên tiểu tử kiêu ngạo không biết nặng nhẹ. Ta sợ sau khi hắn ta được bổ nhiểm là Hộ quân huyện úy, bảo vệ lương thực tiêu diệt thổ phỉ sẽ bị mất mạng, lại phải giải thích với Tống phủ, kết quả là Tôn Huyện Lệnh chủ động tìm tới Tống phủ, bàn mưu chức Hộ quân huyện úy cho Tống Toàn. Tôn Huyện Lệnh càng thừa dịp cầu thân với Tống phủ, lễ định một vị tôn nữ trưởng của Tống phủ làm bình thê. Ta có lòng tốt sợ Tống phủ tang cháu sinh oán, kết quả là khiến cho Tôn Huyện Lệnh chui vào khe hở.
Lục Thất kinh ngạc nói: - Vị Tôn Huyện Lệnh này cũng là một nhân vật đấy nha.
Vương Chủ Bộ gật đầu nói: - Tôn Huyện Lệnh tới huyện Thạch Đại 3 năm rồi, luôn ẩn mình không lộ ra. Ta cũng xem hắn ta là một thư sinh nho nhã cũng không quan tâm. Hàng năm đều chia cho hắn ta 1500 lượng bạc an ủi. Bây giờ hắn ta đã ủng hộ Tống phủ rồi, lại lôi kéo theo Triệu Huyện Úy, quả thực không hề đơn giản. Gần đây còn nghe nói hắn ta cũng đã lặng lẽ đề nghị kết thân với Chu Nhạn Nhi của Chu phủ, Chu phủ vẫn chưa đồng ý.
Lục Thất sửng sốt, trong lòng có chút không tự nhiên, có lẽ là vì bị từ chối, vừa nghe thấy tên Chu Nhạn Nhi hắn liền cảm thấy khó chịu, nghe thấy có người đề nghị kết thân thì lại càng khó chịu hơn, từ tận đáy lòng cũng có chút buồn bực. Đó là cảm giác bị tổn thương tài hoa không được thừa nhận.
Vương Chủ Bộ nói tiếp: - Sách lược của ta hôm nay là phân chia binh quyền. Hai là có thể khiến ngươi có quyền bước chân vào việc trong thành. Ba là cho Tôn Huyện Lệnh chút quyền lực để trấn an. Bốn là phát động cuộc chiến giữa Lôi Huyện Úy và tả hữu Huyện úy. Năm là dùng cổng thành mà Tống Toàn canh giữ cắt đứt lợi ích của Triệu Huyện Úy.
Lục Thất gật đầu hỏi: - Trọng thúc, Tôn Huyện Lệnh có chỗ dựa không?
Vương Chủ Bộ cười nhạt nói: - Chỗ dựa của Tôn Huyện Lệnh là Đường Hoàng bệ hạ, hắn ta là Đường Hoàng đích thân bổ nhiệm.
Lục Thất kinh ngạc nói: - Là Đường Hoàng đích thân bổ nhiệm?
Vương Chủ Bộ cười nói: - Đường Hoàng bệ hạ là nhân văn tuấn tài đệ nhất thiên hạ, nói chức huyện lệnh vẫn là bậc phụ mẫu của dân, ứng với văn đức là giáo hóa vạn dân làm gương. Đường Hoàng bệ hạ vô cùng xem trọng việc bổ nhiệm huyện lệnh, từ khi đăng cơ đến nay huyện lệnh phải do Đường Hoàng đích thân sát hạch. Vì vậy người sát hạch không những phải giỏi văn mà còn phải có khí chất nho nhã, tránh làm bẩn mắt Đường Hoàng. Như loại tướng mạo gian hoạt này của ta không xứng trèo lên triều đình đấy. Tướng mạo già nua của Triệu Huyện Thừa cũng không thể trèo lên triều đình. Nếu không có Đường Hoàng thích dùng văn nhân tuấn sĩ, huyện lệnh huyện Thạch Đại này sớm đã là Triệu Huyện Thừa làm rồi.
Lời nói châm biếm của Vương Chủ Bộ đã động tới oán hận trong lòng Lục Thất, không kìm nổi sự phẫn nộ liền nói: - Nam có Việt quốc xâm phạm, bắc có Chu quốc nhìn thèm thuồng, Đường Hoàng không nghĩ tới chuyện cường binh hộ quốc, ngược lại còn học đòi văn vẻ trọng văn khinh võ, vậy sau này chờ tới ngày đại quân Chu quốc vượt sông tới, dùng cán bút có thể đánh lui quân địch được không?
Vương Chủ Bộ hơi sửng sốt, liền cười chua xót: - Thiên Phong, lời nói giữa ta và ngươi hôm nay có lẽ sẽ bị tru di tam tộc đấy, không nên nói nữa.
Lục Thất cúi đầu trầm mặc, yên lặng giây lát, Vương Chủ Bộ khẽ thở dài: - Không còn cách nào khác, Chu quốc ở Giang Bắc chính là tiết độ sứ Quách Thị thống lĩnh trọng binh soán vị mà lập lên. Đường quốc sớm đã trở thành con chim sợ cành cong, đối với tất cả tướng lĩnh thống quân đều không tín nhiệm phân quyền áp chết, chính sách cường binh tất nhiên sẽ thúc đẩy khiến tướng lĩnh trọng quyền. Đó là con dao hai lưỡi, Đường Hoàng chỉ có thể chọn chột mà bỏ mất một.
Lục Thất cười nói: - Sao trọng thúc lại nói nữa rồi, nhận nhịn chút không được sao?
Vương Chủ Bộ cũng bật cười: - Nhịn chút đi. Mặc dù Đường quốc trọng văn khinh võ, nhưng cũng là thế thái binh nhiều tướng rộng, hơn nữa Đường Hoàng xem trọng phòng ngự Trường Giang. Chu quốc lại đang chiến tranh với Yên quốc ở phía bắc. Đường quốc ít nhất cũng có thể giữ được 20 năm bình an vô sự. Chúng ta hà tất phải lo lắng làm hay, vẫn nên chăm lo cho mình mới là chuyện chính.
Lục Thất gật đầu nói: - Trọng thúc, liệu ngài có từng nghĩ ngoài thương phí trù ngân ra còn có nào khác kiếm tiền chính đáng không?
Vương Chủ Bộ liếc nhìn Lục Thất nói: - Có, hơn nữa ta còn đang thực thi. Bây giờ xây dựng phòng tuyến Trường Giang còn thiếu đá, ta đã tính khai thác lượng lớn đá trên núi bán cho quân đội, một năm đạt được một nửa, lại trừ đi tiền vận chuyển và tiền công, có thể đút túi riêng mười ngàn lượng.
Lục Thất gật đầu nói: - Đó là một con đường tiền tài.
Vương Chủ Bộ gật đầu nói: - Kỳ thực nguồn tài nguyên dồi dào nhất của huyện Thạch Đại là hai thị trấn của Lâm Giang, tiếc là thuộc quyền quản lý của quân Khang Hóa.
Lục Thất gật đầu, hắn biết Lâm Giang có thương trấn tàu thuyền, lại không biết là bị quân Khang Hóa tiếp quản. Hắn cũng chưa từng đi qua khu vực Lâm Giang , hôm nay nghe Vương Chủ Bộ nói như vậy, hắn lại không dám đi. Bởi vì hắn là Hộ quân huyện úy, đi tới nơi quân quản dễ xảy ra hiểu lầm. Thị trấn của Lâm Giang, trên thực tế hẳn là vùng đất thuộc xã mà hắn đang phụ trách trị an, nhưng bây giờ hắn có thể bảo vệ hai nhánh lộ xã chính đã không dễ chút nào rồi.
Nghe Vương Chủ Bộ thở dài nói: - Ta tới đây đã 8 năm rồi, luôn vì chuyện cướp quyền và công vụ mà hao tổn tinh thần. Lúc này ta muốn nhường một chút, nhường cho Tôn Huyện Lệnh trở mình, cho hắn ta thấy việc của huyện Thạch Đại có dễ xử lý hay không?
Lục Thất hơi ngẩn người ra, quay đầu kinh ngạc hỏi: - Trọng thúc muốn để Tôn Huyện Lệnh trở mình nắm quyền chính trị.
Nghe Vương Chủ Bộ cười nói: - Triệu Huyện Thừa không có lực, Tôn Huyện Lệnh có sự ủng hộ của Tống phủ và Triệu Huyện Úy, tự ta trấn áp được sao? Sau này huyện Thạch Đại chính là phân quyền thế chân vạc. Mọi người muốn thế nào thì thế ấy, ta chỉ quản hai phố tây nam và xã Đông Lưu thôi.
Lục Thất cau mày nói: - Chuyện này không được rồi, nếu quả thực bị loạn, trọng thúc người rất dễ bị thất thế đấy.
Vương Chủ Bộ ngẩn người ra, suy nghĩ một chút liền nói: - Ta đúng là nói nhảm rồi, ta sẽ cố gắng nghĩ cách cân bằng các thế lực.
Lục Thất ồ lên một tiếng, chợt bên ngoài có người cung kính nói: - Nha binh Lý Bảo và Vệ Huy báo cáo.
- Vào đi. Vương Chủ Bộ lên tiếng, hai quan binh dạ ran đi vào, Lục Thất vừa nhìn là nhận ra, là hai người trong số 16 quan binh cùng hắn đi tiêu diệt đám thổ phỉ.
Hai quan binh nhìn thấy Lục Thất đều sững sờ, thần mắt có chút khác thường, Lục Thất còn nợ bọn họ chút ngân lượng. Hai quan binh bái kiến Vương Chủ Bộ, mở miệng gọi Lục đại nhân bái kiến Lục Thất.
Vương Chủ Bộ lấy bức thư đã phóng kín trên bàn đưa cho hai quan binh, nghiêm mặt nói: - Bức thư này có ghi chiến tích tiêu diệt thổ phỉ của hai người các ngươi và ba người khác nữa, bổn quan đề bạt vác ngươi lên làm Bồi nhung phó úy. Các ngươi hãy mau chóng giao bức thư này tới tận tay Trưởng sử Trì Châu Tạ đại nhân. Sau khi giao bức thư này cho Tạ đại nhân sẽ có 3000 lượng hiếu kính. Sau khi các ngươi lấy được thư rồi không được tiết lộ mà dấy binh oán hận, bây giờ thì đi đi.
Hai quan binh vui mừng, mặc dù Bồi nhung phó úy chỉ là cấp thấp nhất của Võ tán quán nhưng lại có nghĩa là sau này là quan lại rồi. Các quan binh đều trưởng thành từ mộ binh binh dịch, hi vọng nhất chính là phát tài và từ tiểu binh bước chân vào chốn quan trường. Lập tức cảm ơn Vương Chủ Bộ, bái lạy Lục Thất mới vội vàng rời khỏi.
Quan binh vừa đi khỏi Vương Chủ Bộ liền ngồi xuống cười nói: - Thiên Phong, ít nhiều cũng nhờ sự nhắc nhở của ngươi, mấy năm nay ta chỉ chú trọng vào chuyện chính sự, không để ý tới việc lung lạc lòng quân.