Tất cả mọi người bị quyết định này của hắn làm cho sợ ngây người, trong rừng rậm, im lìm không tiếng động.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Phong đầu tiên phản ứng kịp, khách khí nói: “Hoài Viễn Vương Điện hạ anh dũng thần vũ, tiểu nữ tư chất nông cạn, không kham nổi hầu chấp khăn lược…”
Trong lòng Khang Vương được kêu là khổ sở. Cùng là lời từ chối, khi Lâm Phong nói với hắn thì giọng nói rất cứng rắn, mặt căm hận, bây giờ đối với Hoài Viễn Vương lại là rạng rỡ, thái độ thân thiết gì đâu, rõ ràng chỉ là lời nói nhã nhặn, nhún nhường cho có lệ. Lâm Phong ong ta, nhất định rất bằng lòng gả con gái cho Hoài Viễn Vương.
Lâm Phong khách khí, Hoài Viễn Vương còn khiêm tốn hơn ông, khách sáo, rất khiêm tốn, “Lâm công liêm khiết chính trực, Đại công tử tao nhã lịch sự, lệnh ái nhất định là khuê anh vi tú thanh tâm ngọc ánh *, bổn Vương được lệnh ái làm vợ, đủ an ủi đời này. Lâm công xin yên tâm, lệnh lang có ân cứu mạng với bổn Vương, bổn Vương yêu ai yêu cả đường đi, chắc chắn tôn trọng nhau như khách với lệnh ái, giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, nắm tay cả đời, đến già đầu bạc.”
(*) Khuê anh vi tú: chỉ nữ tử tài mạo nhu mì xinh đẹp của gia đình lớn. Thanh tâm ngọc ánh: Tấm lòng thanh khiết ôn nhuận trong sáng như ngọc, hàm súc tinh tế như ngọc. Khuê anh vi tú thanh tâm ngọc ánh: Chỉ nữ tử thanh tú gặp chuyện không khoa trương, hàm súc nội liễm.
Cơn tức giận của Khang Vương dâng trào, hầm hầm đẩy Phùng Quốc Thắng một cái, “Cậu!” Ý bảo Phùng Quốc Thắng xả giận cho hắn.
Phùng Quốc Thắng quả nhiên không để cho hắn thất vọng, dùng miệng lưỡi nhà quan nói: “Hoài Viễn Vương Điện hạ, chuyện cả đời của ngài dường như bản thân không làm đương gia không làm chủ được đi? Bệ hạ không giáng chỉ không sắc phong, cô nương Lâm gia nàng ta cũng không thể làm Hoài Viễn Vương phi được. Haizzz, người ta là cô nương gia, người ở trước mặt mọi người nói hết như vậy, lỡ như bệ hạ không cho, hoặc là Thái hậu đã thay ngài nhìn cô nương khác ở trong kinh, không phải ngài đã làm lầm lỡ cả đời của Lâm cô nương sao. Hoài Viễn Vương Điện hạ, hành động lần này của ngài không thỏa đáng.”
Phùng Quốc Thắng vừa châm ngòi như vậy, đúng là có người gật đầu thở dài, “Lời này nói đúng.”
Hoài Viễn Vương nói như thế ở trước mặt mọi người, về sau bệ hạ chấp thuận đương nhiên là đoàn tụ sum vầy, tất cả đều vui vẻ, nếu bệ hạ không cho phép, hoặc bệ hạ, Thái hậu đã kết Vương phi khác vì Hoài Viễn Vương ở trong kinh, chuyện này phải kết thúc như thế nào? Đại cô nương Lâm gia phải làm sao bây giờ.
“Lấy kim phi tiễn.” Hoài Viễn Vương ra lệnh cho Đặng Hợp, Đặng Hợp nhận lệnh, nhanh chóng lấy tới một mũi tên dài sắc bén, trên thân tên khảm vàng, đầu mũi tên do thép tinh tạo thành, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, sáng lóa chói mắt, cực kỳ bắt mắt.
(*) Kim phi tiễn: Ở cổ đại trừ làm căn cứ của văn khế và dùng đầu mũi tên ra, dần dần phát triển trở thành vật chuyên dụng của chư hầu, tướng lĩnh, Đế Vương, đại biểu cho quyền lực và tượng trưng cực cao, dùng làm bằng chứng cho quyền lực.
Hoài Viễn Vương giơ kim phi tiễn lên cao cao.
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên kim phi tiễn.
Hoài Viễn Vương cầm kim phi tiễn trong tay, trịnh trọng thề, “Bổn Vương đã quyết ý cầu hôn trưởng nữ Lâm công làm Vương phi, cho dù sau này việc đời thay đổi như thế nào, lòng này không thay đổi. Nếu không phải trưởng nữ Lâm công là Vương phi, bổn Vương tình nguyện cả đời không cưới. Hôm nay bổn Vương ở trước mặt chư vị lập lời thề, nếu làm trái, liền giống như tên này!” Trên tay dùng sức, dứt khoát bẻ gãy kim phi tiễn thành hai khúc.
“Trời ơi.” Chung quanh vang lên từng trận kinh hô.
Có người kinh ngạc vì quyết tâm của Hoài Viễn Vương, có người kinh ngạc vì lực cánh tay của Hoài Viễn Vương.
Lâm Phong lệ nóng lưng tròng, “Cảm tạ thịnh tình của quân! Hạ quan cũng thay mặt tiểu nữ ở đây trịnh trọng thề, cho dù bệ hạ có cho phép hay không, cho dù tương lai tình thế như thế nào, tuyệt đối không gả cho người khác.”
“Lâm công cao thượng.” Đám người Từ Châu đồng, Tang Tông phán lớn tiếng ca ngợi.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người không phải ca tụng Hoài Viễn Vương thâm tình trọng nghĩa, chính là tán dương Lâm Phong nghĩa bạc vân thiên *, khen một đôi cha vợ con rể thành hai đóa hoa.
(*) Nghĩa bạc vân thiên: Nghĩa = tình nghĩa, bạc = gần tới, vân thiên = trời cao. Tình nghĩa vô cùng giống như trời cao. Thành ngữ nghĩa bạc vân thiên chỉ người vô cùng có tình có nghĩa.
Phùng Quốc Thắng hừ một tiếng, rất coi thường, “Những quan viên thành An Định này đều là vài kẻ vuốt đuôi ngựa, còn ở đây khen ngợi Lâm Phong trọng nghĩa, cũng không nghĩ đến, Hoài Viễn Vương đã phát lời thề ở trước mặt mọi người, nha đầu Lâm gia còn có khả năng gả cho người khác sao? Vuốt đuôi ngựa, một đám vuốt đuôi ngựa.”
(*) Vuốt đuôi ngựa = Vỗ mông ngựa = Nịnh hót
Ông mắng người xong, thấy bên cạnh không hề có một chút phản ứng nào.
Ông cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy dáng vẻ Khang Vương mất hồn mất vía, tâm tư không biết đã sớm chạy đi đâu.
“Tiền đồ.” Phùng Quốc Thắng nổi giận đùng đùng thầm mắng trong lòng.
“Grào… Grào…” Tiếng hổ gầm truyền tới, trùng trùng điệp điệp, không giận mà uy, vang dội rừng núi, nghe tiếng hổ gầm như thế, người nhát gan mềm nhũn trước, kéo người bên cạnh định chạy, “Chạy mau, con hổ đến rồi!”
Nhưng mà, đợi đến khi tiếng hổ gầm này càng lúc càng gần, mới phát hiện con hổ này đã bị người bắt được khiêng trên vai, mặc dù còn có thể gầm, nhưng đã bị chế trụ gắt gao, không thể động đậy, sợ hãi trong lòng giảm xuống, tiếp tục lưu lại xem náo nhiệt.
Một đại hán vạm vỡ trên vai vác con hổ sặc sỡ, nơi non xanh nước biếc đang khí phách hào hùng đi tới, tình cảnh này, quả thật như một bức họa.
Đại hán vạm vỡ này đi lên phía trước, ném con hổ sặc sỡ xuống đất, bên cạnh có người phối hợp với hắn, trói gô con mãnh hổ này, trói lại thật chặt.
Thu thập xong mãnh hổ, đại hán vạm vỡ quỳ xuống trước mặt Hoài Viễn Vương, cất cao giọng nói: “Điện hạ, mạt tướng Tần Vũ Dương không nhục sứ mạng!”
Hoài Viễn Vương mỉm cười, “Vũ Dương, ngươi rất tốt.”
Tần Vũ Dương mừng rỡ, “Cũng chỉ đánh con hổ mà thôi, lại có thể nhận được Điện hạ khích lệ như vậy, mạt tướng cực kỳ vinh hạnh, cực kỳ vinh hạnh.” Hiển nhiên, nhận được tán dương của Hoài Viễn Vương, là một chuyện rất quan trọng đối với hắn.
Hoài Viễn Vương rút một chiếc ban chỉ bằng ngọc xanh trên ngón tay ban thưởng cho Tần Vũ Dương, “Chiếc ban chỉ này được bổn Vương đeo gần mười năm, từ hôm nay trở đi nó sẽ đi theo ngươi.”
Tần Vũ Dương cám ơn một tiếng, cười tít mắt nhận lấy đeo vào tay mình, lâng lâng.
Đặng Hợp trêu ghẹo hắn, “Lão Tần, bây giờ ngươi biết họ của mình là gì không?”
Tần Vũ Dương vui mừng, “Loáng thoáng hình như nhớ được mình họ Tần.”
Mọi người cười ha ha.
Đường Hi thoáng nhìn qua con mãnh hổ, phát hiện nó không chỉ còn sống, hơn nữa còn rất có tinh thần, không khỏi lấy làm kỳ quái, “Vũ Dương, ngươi thích con hổ này sao? Không nỡ đánh?”
Tần Vũ Dương ân cần nói cho hắn biết, “Đường Hi, là như vậy, bởi vì Điện hạ, Khang Vương, Lâm đại thiếu đánh cuộc chỉ nói bắt hổ, không nói tới nhất định phải bắn trúng hay như thế nào, ta sợ sơ ý một chút đánh chết hổ, nếu có người gây khó khăn nói đánh chết không đúng, làm hại Điện hạ của chúng ta không thắng được đánh cuộc, liền bắt sống nó. Ngươi suy nghĩ một chút, nói như vậy Điện hạ của chúng ta thắng chắc rồi, có đúng không? Nếu có người dị nghị, muốn bắn ta liền bắn, muốn đánh ta liền đánh, thế nào cũng được.”
“Hóa ra là như vậy.” Đường Hi bừng tỉnh hiểu ra.
Mọi người nghe đều ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt ngây ngốc.
Thị vệ của Hoài Viễn Vương… Quá đáng sợ…
Hoài Viễn Vương hạ lệnh, “Đi bắt mấy con như tiểu hồ ly, con thỏ nhỏ về, phải trắng như tuyết, hoặc màu xám tro nhạt. Trừ màu trắng và màu xám tro ra, còn lại không cần.”
Đám người Đặng Hợp nhận được lệnh, hào hứng bừng bừng đi bắt con mồi.
“Hắn còn định đáp ứng chuyện của a Thấm.” Khóe mắt Lâm Khai giật giật.
Hoài Viễn Vương chỉ vào con mãnh hổ sặc sỡ kia cười nói; “Nhị đệ, Phùng đại nhân, đánh cuộc của chúng ta là ta thắng, hai vị có dị nghị gì không?”
Khang Vương và Phùng Quốc Thắng miễn cưỡng duy trì phong độ, “Dĩ nhiên là ngài thắng.”
Tần Vũ Dương vác con hổ còn sống nhăn về, quả thật khiến cho bọn họ định ăn vạ và đùa bỡn cũng không được, không thể làm gì khác hơn là thừa nhận Hoài Viễn Vương thắng trận đánh cuộc này. die nd da nl e q uu ydo n
Nếu Hoài Viễn Vương thắng, như vậy, tiền đánh cuộc do Hoài Viễn Vương phủ, Khang Vương phủ, Lâm phủ ra, tự nhiên toàn bộ thuộc về hắn.
“Hôm nay bổn Vương gặp nạn, nhờ Lâm đại công tử cứu giúp, mới may mắn thoát nạn. Những tiền đánh cuộc này đều tặng cho Lâm đại công tử, xin Lâm đại công tử vui vẻ nhận cho.” Hoài Viễn Vương đưa phần tiền đánh cuộc có phần khả quan cho Lâm Khai.
“Thật khảng khái!” Tất cả mọi người đều ủng hộ.
Lâm Khai đứng ở bên cạnh Lâm Phong nhỏ giọng thuận miệng, “Cha, sao con có cảm giác Hoài Viễn Vương lấy lòng chúng ta như vậy? Tiểu hồ ly con thỏ nhỏ cho a Thấm hắn nghĩ đến được, điều này hắn cũng nghĩ đến được.”
Lâm Phong vui vẻ, “Hắn lấy lòng chúng ta, vì cái gì còn không phải vì a Đàm sao? A Khai, con nên vui mừng thay muội muội, con bé gặp được nam nhân quý trọng con bé, đặt con bé vào trong lòng.”
Lâm Khai thở dài, “Con và a Đàm sinh đôi, từ nhỏ đến lớn đều ở cùng nhau, rất ít tách ra. Cha, xin ngài tha thứ, hiện giờ có người muốn mang a Đàm từ bên người chúng ta đi, tuy rằng hắn thật sự đối xử tốt với a Đàm, trong lòng con vẫn không mấy thích hắn cho lắm.”
“Con cứ không thích hắn là được.” Lâm Phong sao cũng được.
Ánh mắt của Lâm Phong đã không còn ở trên người Lâm Khai, mà thỉnh thoảng hiền từ nhìn về phía Hoài Viễn Vương.
Trong lòng Lâm Khai rất mất mát, thở dài một hơi.
Bọn thị vệ lập tức vui mừng bừng bừng tự cầm con mồi của mình trở về thành, tin tức Hoài Viễn Vương lập lời thề cầu hôn trưởng nữ của Lâm phong đã giống như mọc cánh, truyền khắp cả thành An Định.
Phản ứng của các nhà không giống nhau.
Trong An Bình Quận Vương phủ, Quận Vương phi Trần thị trở nên hung ác, “Ngươi được đấy Lâm Đàm, hại khuê nữ của ta, làm hại con bé cô nương như hoa không thể an phú tôn vinh * ở trong Quận Vương phủ, bị đuổi đến trong am ni cô lạnh lẽo lại kham khổ, ngươi lại làm nên Hoàng tử phi? Phi, chỉ bằng ngươi cũng xứng? Ngươi chờ đó, ta… Ta sẽ viết thư vào trong kinh, vạch trần diện mạo thật của ngươi!”
(*) An phú tôn vinh: là thành ngữ Hán ngữ, ghép vần, ý chỉ hiền giả được quốc quân ủy nhiệm, có thể bản thân yên ổn vững chắc, đất nước giàu có, vị thế được tôn trọng, tên tuổi được quang vinh. Cũng chỉ cuộc sống yên tĩnh giàu có yên vui (Baike)
Sau khi nhóm người Từ Châu đồng mơ hồ kết án xong, Hoàng đế ngự bút son phê chữ “Tốt”, An Bình Quận Vương phỏng đoán tâm tư của Hoàng đế chắc không muốn quậy lớn chuyện, liền không hề giống như trước buộc Việt Tú Huyện chủ đi tìm chết nữa, nhưng An Bình Quận Vương phủ không tha cho nàng, cưỡng bức Quận Vương phi đưa nàng đến chùa miếu tu hành, “Chuyện xấu như vậy ai ai cũng biết, về sau đừng nghĩ tới gả cho người sinh con nữa, thanh đăng cổ Phật, đây chính là cả đời của nàng.”
(*) Thanh đăng cổ Phật: chỉ ngọn đèn xanh lờ mờ và tượng Phật có niên đại lâu đời, mượn chỉ kiếp sống tịch mịch nơi cửa Phật
Quận Vương phi khóc đến ruột gan đứt từng khúc, Việt Tú Huyện chủ càng thêm mọi cách cầu khẩn, bất đắc dĩ An Bình Quận Vương hết sức ác độc, không hề động lòng, cuối cùng Việt Tú Huyện chủ vẫn bị trói ra khỏi Quận Vương phủ, đưa đến trên núi.
Quận Vương phi đau lòng mất đi ái nữ, nghĩ tới nghĩ lui, đổ hết tức giận trong lòng lên trên người Lâm Đàm.
Nếu như cõi đời này không có người như Lâm Đàm, nữ nhi bảo bối của bà cũng không luân lạc đến tình trạng này.
Quận Vương phi không thể khiến cho Lâm Đàm có cuộc sống tốt. Bà ngẫm nghĩ mãi, tự tay viết thư cho mấy vị trưởng Công chúa, lão Vương phi trong Kinh thành, trong thư mơ hồ ám hiệu, danh tiếng của Lâm Đàm ở thành An Định rất không tốt, rất không đứng đắn, nếu Hoàng thất chọn nàng ta làm phụ nhân của Hoàng tử, khó tránh khỏi rơi vào làm trò cười.
Trong tay Sơn lão phu nhân cầm chuỗi Phật châu mỉm cười niệm Phật, biết được tin tức này, chuỗi Phật châu trong tay rơi xuống đất.
“Tội lỗi, tội lỗi.” Bà luôn miệng nói.
Thị nữ vội vàng nhặt chuỗi Phật châu lên cho bà, cẩn thận lau chùi, cung cung kính kính đặt vào trong tay bà.
Sơn lão phu nhân một lần nữa lần Phật châu, vẻ mặt ngơ ngác. Hoài Viễn Vương cầu hôn Lâm Đàm rồi, Gia Thụ đứa nhỏ này sẽ không có hy vọng, hắn luôn cố chấp, không biết… Sẽ không nghĩ không ra chứ? Đây phải an ủi hắn như thế nào mới tốt? Sơn lão phu nhân cau khuôn mặt già nua lại, mây mờ che phủ, mặt ủ mày chau.
Lâm gia lại vui mừng hớn hở, vui sướng, La phu nhân cười đến không ngậm được miệng, “Thề à? Bẻ gãy kim phi tiễn? Không lấy được a Đàm nhà ta cả đời hắn liền không lập gia đình, được, rất tốt.” Kéo tay Lâm Đàm trêu ghẹo, “A Đàm, con mạnh hơn nương nhiều, gặp được lang quân si tình như Hoài Viễn Vương, lại nói đúng là một đoạn giai thoại. Năm đó nương được lệnh của cha nương gả cho cha con, trước lúc thành thân cha con ngay cả lời ngon tiếng ngọt cũng không nói với nương, không thể so sánh với con, không thể so sánh.”
Tuy Lâm Đàm là cô nương tự nhiên hào phóng, cũng mắc cỡ đến mặt phấn ngậm xuân.
Lâm Thấm như một làn khói chạy vào, trong miệng hét lên: “Tiểu hồ ly của con đâu, con thỏ nhỏ của con đâu rồi, còn chưa trở lại sao? Thật đúng là chậm chạp mà!”
La phu nhân mặt mày hớn hở dụ dỗ nàng, “A Thấm ngoan, đừng nóng nảy, đại ca con và Diệu ca ca của con sẽ nhanh chóng trở lại.” Nói đến “Diệu ca ca của con”, mở trừng hai mắt với Lâm Đàm.
Lâm Đàm càng thêm xấu hổ.
Nàng trở nên thẹn thùng không khác gì cô nương bình thường, lấy khăn tay che mặt chạy mất.
Lâm Thấm không giải thích được, “Tỷ tỷ sao vậy?”
La phu nhân nhịn cười ôm lấy nàng, “Ngoan, tỷ tỷ của con không có chuyện gì.” Vừa dụ dỗ Lâm Thấm, vừa cười đến run rẩy cả người, Lâm Thấm nhìn bà, càng thêm không hiểu.