Kiêu Ngạo

Chương 96

“Lữ Nhạc, cậu đã trả lời lại tin nhắn của cậu ta chưa?” Đinh Tễ vừa chạy vừa hỏi.

“Vẫn chưa.” Lữ Nhạc nói, “Tôi sợ trả lời giống mẹ cậu ta quá nên không trả lời.”

“Trả lời đi,” Lý Thụy Thần nói, “Xem cậu ta muốn làm gì trước đã, bây giờ có thể khẳng định cậu ta lấy cả tiền lẫn đồ, nhưng mà đã qua nhiều ngày thế rồi, tự dưng lại nói muốn trả là sao?”

“Tôi phải trả lời thế nào?” Lữ Nhạc thở hồng hộc.

“Cậu chạy bộ cả một học kỳ rồi còn thế này hả?” Hùng Đại nhìn cậu ta.

“Tại sao chúng ta lại phải chạy,” Hà Gia Bảo không nhịn được hỏi, “Mọi người đều cảm thấy cậu ta muốn tự sát à?”

Mọi người đều dừng lại.

“Tôi thực sự… nghĩ như vậy.” Ngô Lãng nói, “Trả đồ lại cho chúng ta, sau đó trèo qua lan can…”

“Đều do các cậu ép tôi phải chết…” Lý Thụy Thần dang tay nhảy một bước, “Như thế?”

“Đừng nói linh tinh, dù sao cũng là người chung một phòng.” Lữ Nhạc nói, “Có thể khuyên thì khuyên, lỡ như thật sự nhận thức sai lầm thì sao?”

“Cậu có bị ngu không vậy,” Hùng Đại nói, “Chắc chắn đầu óc cậu ta có vấn đề, bình thường không nhận ra, lớp nào mà chẳng có học bá im lặng không hòa đồng, cậu ta chính là kiểu người đó, trên thực tế nếu như bị kích thích có lẽ sẽ…”

“Đừng chạy nữa,” Đinh Tễ tiếp tục đi về phía bên đó, “Nếu cậu ta muốn trả lại đồ, nhảy lầu hay làm gì cũng được, trước khi chúng ta tới chắc chắn cậu ta sẽ vẫn đợi ở đó.”

“Không sai.” Lý Thụy Thần gật đầu, “Còn sức đoán cậu ta có nhảy lầu hay không, không bằng suy nghĩ xem lát nữa nên giải quyết thế nào.”

“Không cần biết đúng hay sai,” Hùng Đại nói, “Lên trên có nhìn thấy người thì kéo cậu ta xuống ngay, cậu ta nhảy thật đấy.”

Mọi người đều đồng ý với đề nghị này, cùng nhau bước về phía phòng chứa thiết bị.

Lâm Vô Ngung nhìn qua điện thoại, mấy ngày nay không có hoạt động CLB, trong “trụ sở chính” của CLB Suy luận chắc sẽ không có người. Nếu như có người, lát nữa bọn họ đi lên náo loạn, chuyện này đừng mong chỉ dừng lại ở nội bộ ký túc.

Anh nhìn Đinh Tễ, ngược lại dáng vẻ của Đinh Tễ như không quan tâm, lúc Đinh Tễ nói sơ qua chuyện này với mọi người cũng không nhắc cụ thể là trong thư Lưu Dương đã viết gì.

Vậy nên cho dù Đinh Tễ không quan tâm mọi người biết hay không, nhưng ít nhất anh cũng cảm thấy không nhất thiết phải nói cho ai biết trong phạm vi mình có thể khống chế được.

Bây giờ Lưu Dương làm thế này, có lẽ mọi người trong ký túc đều phải biết.

Lâm Vô Ngung có hơi đau lòng, kéo áo phía sau cậu, nhưng vì quần áo hơi dày nên Đinh Tễ không cảm thấy gì, anh cũng không chạm được vào da thịt cậu.

Đinh Tễ quay đầu nhìn anh.

Anh lại vươn tay bóp mông Đinh Tễ.

Lần này thu hoạch rất nhiều.

Đinh Tễ lại nhìn anh.

Anh cười cười, thu tay về.

“Cậu nói xem có phải cậu thèm lắm không?” Đinh Tễ nhỏ giọng nói.

“Đúng.” Lâm Vô Ngung gật đầu?

“Tôi béo lên rồi phải không?” Đinh Tễ lại nhỏ giọng.

Lâm Vô Ngung nhìn tay mình: “So với lúc trước thì không béo, còn không chạm tới thịt trên lưng.”

Đinh Tễ quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

Lữ Nhạc lại gửi cho Lưu Dương mấy tin nhắn dịu dàng như tin của bạn gái, Lưu Dương không nói nhiều, chỉ nói đang ở trên sân thượng.

Lữ Nhạc nói gió rất lớn, bảo cậu ta xuống, cậu ta không trả lời thêm nữa.

“Cậu thi vào đại học có được điểm văn không?” Lý Thụy Thần không nhịn được hỏi, “Trừ câu trời lạnh gió lớn cậu không còn từ nào khác à?”

“Hiện tại thực sự là trời lạnh gió lớn mà.” Lữ Nhạc nói.

Lý Thụy Thần lại thở dài: “Về sau cậu có thích cô nào thì nhớ nói với bọn tôi một tiếng. Nếu không bằng cái trình độ gửi tin nhắn này của cậu, tôi đã nhìn trước được cuộc đời cậu sẽ cô độc tới già.”

Mối quan hệ của Đinh Tễ và Lý Thụy Thần vẫn không được tự nhiên, nhưng lúc này cậu cũng không kìm được mà bật cười. Nếu như người này không hất giấm lên người cậu ngay từ đầu khiến cậu ghi thù thì thực ra vẫn là một người rất thú vị.

Chậc.

Thú vị cái mông.

Đinh Tễ nhìn Lâm Vô Ngung.

Phát hiện ra Lâm Vô Ngung không cười, một người có điểm chọc cười thấp vậy mà lại không cười.

Được đấy, được đấy.

Tòa nhà chứa thiết bị không cao, tổng cộng có năm tầng, nếu như thực sự nhảy xuống… với góc độ phù hợp… có lẽ vẫn có thể cứu.

Trước khi đi vào tòa nhà, mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.

“Trong trường còn có tòa nhà cũ vậy à?” Hà Gia Bảo nói, “Hơn nữa tôi phát hiện… tôi chưa từng tới chỗ này?”

“Tôi cũng vậy,” Ngô Lãng nói, “Cả một học kỳ, tôi còn chưa đi vòng hết vườn trường.”

“Đi lên đi.” Lữ Nhạc nhỏ giọng nói, “Bây giờ trời đã tối rồi, không nhìn rõ có người không.”

Mọi người cùng nhau đi vào, không biết tại sao, ai cũng cảm thấy giống như đi ăn trộm, bước chân rất khẽ, không dám thở mạnh.

Lâm Vô Ngung và Đinh Tễ đã tới tòa nhà này mấy lần, nhưng từ tầng hai trở lên thì vẫn chưa đi vào, dù sao cũng đều là phòng trống, bên trong còn một đống bàn ghế cũ đã thay.

Có điều đèn hành lang vẫn có thể sáng, thật cảm động.

Dù sao Đinh Tễ là một con gà gan nhỏ, cho dù là đông người thế này, có đèn vẫn tốt hơn chút.

“Ở đó.” Lâm Vô Ngung nhìn thấy cái thang bằng thép ở phía tận cuối hành lang.

“Tôi lên trước.” Lữ Nhạc nói, “Các cậu theo sau.”

“Mỗi lần một người,” Đinh Tễ nhìn cái thang, cảm giác rất cũ, “Đừng giẫm gãy.”

Lữ Nhạc trèo lên đầu tiên, sau đó là Ngô Lãng và Hà Gia Bảo.

“Không nhìn thấy người.” Giọng Lữ Nhạc truyền từ bên trên xuống, “Có cần gọi không?”

“Gọi đi.” Lý Thụy Thần đang trèo lên, “Đừng có trốn ở đâu đó rồi cho chúng tôi một gậy.”

“Cậu đừng suốt ngày nghĩ những thứ đó.” Lữ Nhạc nói xong, hơi cao giọng, “Lưu Dương? Cậu có ở đây không?”

Không nghe thấy tiếng Lưu Dương trả lời.

Ba người có “thù” với cậu ta lên sau cùng, Hùng Đại yêu cầu đi sau Đinh Tễ và Lâm Vô Ngung, vẻ mặt cứng ngắc giống như kiểu bọn họ là phân đội xâm nhập vào lòng địch.

Khi Lâm Vô Ngung trèo lên cửa sân thượng, nghe thấy giọng Lưu Dương nói: “Các cậu tới rồi à.”

“Cậu đang ở đâu?” Lữ Nhạc lập tức mở đèn điện thoại.

Lâm Vô Ngung ló đầu ra, có lẽ Đinh Tễ ngồi bên cạnh đợi anh phiền anh quá chậm, nên túm cánh tay anh kéo lên.

Trên sân thượng không bằng phẳng trống trải như trong tưởng tượng, một hàng những chiếc bàn dài nhô lên, bên cạnh là song cửa sổ, có lẽ là cửa sổ thông khí.

Còn có một ít chậu hoa cũ.

Trong một đám bóng đen cao thấp đan xen, Lâm Vô Ngung nhìn thấy được có một bóng người ngồi bên phía tường đối diện với cửa mà bọn họ lên.

“Góc phía đối diện.” Đinh Tễ cũng nhìn thấy Lưu Dương.

“Ở đây!” Lưu Dương vẫy tay với bọn họ.

Giọng nói u ám như bình thường, trong đó còn vài phần vui vẻ, thậm chí nghe ra như đang cười, giống như kiểu cậu ta chính là người có công phát hiện ra địa bàn ngắm trăng đẹp cho mọi người vào Tết Trung Thu.

“Cậu ta có ý gì vậy?” Hà Gia Bảo nhỏ giọng nói, “Nghe thật đáng sợ.”

“Chắc chắn là bị kích thích, người lên cơn điên đều có cái giọng điệu này.” Hùng Đại trèo lên, không vui nói.

“Tại sao cậu lại chạy lên đây?” Lữ Nhạc bắt đầu đi về phía bên đó. “Trời lạnh lắm, gió lớn thế này…”

“Cho dù là một học sinh khối tự nhiên cũng không nghèo từ ngữ tới mức độ này, đây chính là lời của mẹ hiền,” Lý Thụy Thần không thể tự thoát khỏi vòng xoáy trời lạnh gió lớn của Lữ Nhạc, “Tiếng Swahili của tôi cũng không ít từ ngữ như vậy.”

“Tiếng Swahili là gì?” Hùng Đại nói.

“Một trong ba ngôn ngữ lớn của châu Phi.” Lâm Vô Ngung nói.

“Hai cái còn lại là gì?” Hùng Đại lại hỏi.

“Tiếng Ả Rập với lại tiếng Hausa.” Lâm Vô Ngung trả lời.

“Xin lỗi!” Giọng của Lưu Dương kéo mọi người quay lại sân thượng lạnh lẽo gió lớn, “Xin lỗi! Tôi xin lỗi các cậu!”

“Cậu nói gì vậy,” Cuối cùng Lữ Nhạc cũng thay đổi lời thoại, “Người chung một phòng, có chuyện gì thì nói ra sẽ không còn chuyện gì nữa.”

“Tôi trộm tiền của các cậu! Trộm đồ của các cậu!” Lưu Dương nói, “Tôi đáng chết!”

Chuyện này nghe có gì không đúng lắm.

“Chết tiệt!” Lý Thụy Thần lập tức nói, “Trộm đồ cũng không tới mức ấy chứ! Hơn nữa cũng đâu ai nói cậu cái gì! Lúc nhỏ ai mà chưa từng trộm tiền của bố mẹ chứ.”

“Tôi chưa từng trộm.” Giọng Lưu Dương đang cao vút đột nhiên hạ xuống.

Mọi người vội vàng chạy qua đó, khi chỉ còn cách Lưu Dương vài bước, cậu ta bất chợt ngẩng đầu lên, dựa vào lan can phía sau, chỉ vào bọn họ: “Đừng tới đây.”

Tình huống này rất quen, lời thoại này đã từng nghe rất nhiều lần trong phim, nhất thời khiến cho mọi người đều căng thẳng.

“Cậu có ý gì vậy?” Hùng Đại nhìn cậu ta, “Có chuyện gì không thể nói sao?”

“Chuyện này không nói được, nói cũng không có tác dụng gì!” Lưu Dương nói, “Các cậu thì hiểu cái rắm gì!”

“Vậy cậu đánh rắm cho chúng tôi thử xem?” Hùng Đại nói, “Tại sao biết chúng tôi không hiểu cái rắm gì.”

“Haiz.” Lý Thụy Thần ghét bỏ quay đầu đi.

Lâm Vô Ngung và Đinh Tễ đều không mở miệng nói, tính ra hai người bọn họ đều là người Lưu Dương ghi thù, dưới tình huống thế này, bọn họ không lên tiếng là thích hợp nhất, không biết nói câu nào không đúng lại làm cậu ta kích động.

“Tôi đã lừa mọi người,” Lưu Dương nói, “Đồ đạc của mọi người tôi đều bán rồi, máy chiếu của Lý Thụy Thần bán được hơn hai nghìn, giày của Hà Gia Bảo cũng bán rồi, còn tiền, tôi đã tiêu hết rồi! Đều không còn nữa! Tôi không còn đồ trả lại các cậu.”

“Chuyện này đều có thể nói chuyện mà,” Lữ Nhạc nói, “Không sao, tiêu rồi thì tiêu, bọn tôi cũng không định đòi cậu.”

“Đúng vậy, không định đòi lại tôi,” Lưu Dương cười, “Chút tiền này đối với các cậu không đáng bao nhiêu, bình thường các cậu ăn mặc, có cái nào không đắt không? Chút tiền ấy đáng là bao!”

Mọi người không ai nói gì.

Đinh Tễ dùng giọng vô cùng nhỏ hỏi: “Tình hình kinh tế nhà cậu ta không tốt hả?”

“Đúng,” Lữ Nhạc nhỏ giọng trả lời, “Giảng viên phụ trách đã từng nói bố mẹ cậu ta đều đang bệnh, nhưng cậu ta không muốn xin trợ cấp, cũng không muốn người ta nói ra, cho nên tôi không nói với các cậu.”

Thì ra là như vậy, Lữ Nhạc vốn có ý tốt định an ủi nhưng loại người mẫn cảm như Lưu Dương đâu có chịu nghe vào tai.

“Có phải các cậu đang cảm thấy tôi có bệnh không?” Lưu Dương đột nhiên nhấc một chân lên, đặt trên lan can.

“Này!” Hà Gia Bảo bị dọa tới mức giọng cũng run lên, “Ai thấy vậy, không ai thấy vậy mà! Cậu làm gì thế!”

“Khi tới đây chắc chắn các cậu sẽ nói,” Lưu Dương cười nhìn bọn họ, “Có phải cậu ta định nhảy lầu không? Cậu ta trộm đồ của người khác rồi còn chơi chiêu nhảy lầu, đúng là đồ thần kinh!”

“Thực sự không có!” Tuy rằng bình thường Hùng Đại không thích Lưu Dương, nhưng lúc này cũng rất lo lắng, “Cho dù tôi có là người mâu thuẫn với cậu thì tôi cũng chưa từng nghĩ như thế! Đều là người trẻ tuổi, có tranh cãi gì cũng rất bình thường, cậu đừng nghĩ nhiều quá.”

“Đúng là như vậy,” Ngô Lãng vội vàng nói theo, “Chúng ta còn phải sống cùng nhau trong ký túc mấy năm mà, mọi người có gì thì nói ra. Hôm nay cậu có gì không vui, có ý kiến gì với chúng tôi thì có thể nói ra, hai bên thấu hiểu thông cảm cho nhau là không còn chuyện gì nữa.”

“Tôi không có ý kiến gì với các cậu! Tôi có ý kiến với bản thân mình!” Lưu Dương gào lên, “Không! Tôi có ý kiến với thế giới này! Cho nên tôi mới có thành kiến với các cậu!”

“Nói linh tinh rồi.” Lý Thụy Thần nhỏ giọng nói.

“Tôi cũng rất cố gắng! Rất liều mạng! Tối tôi không ngủ! Chỉ muốn thi vào một trường thật tốt! Tôi muốn vào trường H!” Lưu Dương gào lên, “Kết quả thì sao, có tác dụng gì? Lại nhìn các cậu dễ dàng thế kia. Lên đại học rồi muốn ăn gì thì ăn, muốn mua gì thì mua! Thoải mái lắm! Còn tôi!”

Lâm Vô Ngung không nghe Lưu Dương đang nói gì, anh cũng đoán ra được Lưu Dương đã xảy ra chuyện gì, gia đình không giàu có, cố gắng liều mạng thi vào một trường đại học tốt, nhưng những bạn học xung quanh dường như đều sống rất tốt, cậu ta lại cực khổ, ngay cả cô gái mà cậu ta thích cũng từ chối cậu ta….

“Tại sao các cậu lại có thể vui vẻ như vậy?” Lưu Dương gào lên, “Các cậu dựa vào khả năng của mình để trải qua cuộc sống như vậy sao! Không phải các cậu chỉ dựa vào bố mẹ thôi sao!”

“Tôi không phải.” Lâm Vô Ngung nói, “Nếu như cậu muốn kiếm tiền thì tìm tôi, từ năm cấp hai tôi đã bắt đầu kiếm tiền rồi, cậu muốn kiếm tiền thì tôi sẽ giúp cậu.”

“Không cần! Cậu đắc ý cái gì? Cậu đắc ý cái gì!” Lưu Dương chỉ anh, “Cậu là đồ gay chết tiệt! Cậu có tư cách gì dạy dỗ tôi!”

Lâm Vô Ngung cau mày.

“Cậu nói gì đấy!” Hà Gia Bảo không vui.

“Còn cả Đinh Tễ nữa!” Lưu Dương chỉ Đinh Tễ, “Một đôi biến thái chết tiệt! Các cậu cho rằng mình ưu tú sao? Các cậu tưởng rằng không ai biết chuyện của các cậu sao! Đúng vậy, các cậu rất thông minh, đẹp trai, con gái đều thích các cậu! Các cậu dám cho mọi người biết hai người đã làm chuyện gì sau lưng bọn họ không!”

“Cậu im miệng đi!” Lý Thụy Thần gào lên, “Ai quy định cậu thích người ta thì người ta phải thích cậu chứ, chỉ thích người ta thôi không được sao! Cậu lên cơn cái gì! Con mẹ nó cậu nói ai là biến thái!”

Lâm Vô Ngung không nhìn cũng có thể cảm nhận được vẻ mặt hoang mang và nghi ngờ của những người xung quanh.

Có điều anh không quan tâm, anh phát hiện Đinh Tễ đã không còn đứng ở vị trí ban nãy nữa mà đã di chuyển tới bên cạnh bệ cửa.

Bây giờ cậu là người cách Lưu Dương gần nhất.

Lưu Dương đang kích động, cho dù là đang mắng cậu, cũng không chú ý được cậu đang lại gần.

“Gửi tin nhắn cho giảng viên đi.” Lâm Vô Ngung nói, “Lữ Nhạc.”

Lữ Nhạc vẫn luôn mở đèn pin điện thoại, bây giờ có mở điện thoại ra cũng không dễ bị Lưu Dương phát hiện.

Lữ Nhạc đứng bên cạnh Lý Thụy Thần, nghe thấy vậy hơi lùi lại nửa bước, nhờ cơ thể Lý Thụy Thần che chắn để mở điện thoại.

“Tôi ghét tất cả các cậu! Hà Gia Bảo cậu giả vờ đáng yêu cái gì! Ngô Lãng đừng làm như mình là cao nhân ngoại thế! Lữ Nhạc cậu đừng có giả vờ là anh lớn tri kỷ!” Lưu Dương chỉ từng người mắng một, nước mắt chảy đầy mặt “Hùng Nhất Phi cậu học cái gì mà học, cậu đi đánh nhau thì có! Còn có Lý Thụy Thần! Mùi nước hoa của cậu khó ngửi chết đi được!”

“Con mẹ nó tôi đánh cậu cậu có tin không?” Hùng Đại chỉ vào cậu ta.

Mọi người ở đây đều không có kinh nghiệm khuyên bảo người khác, còn không thích Lưu Dương, bây giờ lại bị cậu ta chỉ vào mũi mắng một hồi, không ai có thể nhịn được nữa.

“Không cần cậu phải đánh!” Lưu Dương nói, “Cậu không đánh được.”

Mọi người đều nhìn cậu ta, đã không biết nên nói gì nữa. Nhìn trạng thái này cửa Lưu Dương, cũng không đoán được ra cái chân đang đặt trên lan can của cậu ta là dọa người hay là muốn nhảy thật.

“Xin lỗi,” Lưu Dương lại cúi đầu, “Thực sự tôi không trách được ai cả, tôi chỉ trách mình thôi.”

“Tôi không thể chịu được trạng thái phập phồng này.” Hùng Đại nghiêng đầu nói nhỏ.

Lưu Dương không lên cơn nữa, đột nhiên nghiêng người, chân khác cũng rời đất.

“A!” Ngô lãng kêu lên.

Chân đang để trên lan can của Lưu Dương đưa ra bên ngoài, cả người ngã ra bên ngoài lan can.

Khi Lâm Vô Ngung xông tới, Đinh Tễ đứng gần cậu ta nhất đã tới bên lan can.

Trong nháy mắt khi cậu nắm lấy cánh tay Lưu Dương, thân thể Lưu Dương đã nghiêng về phía trước.

“A…” Đinh Tễ bị cả thân thể gần như đã rơi xuống của Lưu Dương kéo đập vào lan can, động lực vô cùng lớn kéo cậu khiến cho cậu phải phun ra một câu, “Cmn!”

Lâm Vô Ngung nhào tới lan can, túm lấy cổ tay Lưu Dương.

Khi muốn dùng sức mới phát hiện ra, tư thế của anh và Đinh Tễ căn bản không thể sử dụng lực ở lưng, chỉ có thể dựa vào tay và vai, không thể nào kéo người lên.

Lưu Dương không phải là một thằng ngốc.

“Gọi điện thoại báo cảnh sát đi!” Lý Thụy Thần gào lên.

Mọi người đều nhào tới bên lan can.

“Lưu Dương, cậu làm gì thế!” Hà Gia Bảo gào như muốn vỡ họng, “Mau đạp chân vào tường! Chúng tôi kéo cậu lên!”

Lưu Dương vẫn không có phản ứng gì, chỉ cúi đầu, treo lơ lửng trên không trung.

“Xuống kéo cậu ta,” Đinh Tễ cắn răng nói, “Không thể duy trì tư thế này được lâu đâu, tay tôi sắp đứt ra rồi.”

Độ cao của năm tầng, trèo ra bên ngoài, kéo Lưu Dương lên trên…

Nghĩ thôi đã thấy rất khó, mấy người trong ký túc trừ Hùng Đại ra, đều không phải là người vận động nhiều, chạy bộ thôi bọn họ cũng mệt chết rồi, trèo ra cứu người chưa biết chừng mình cũng rơi xuống luôn.

Mà thể trọng của Hùng Đại có hơi quá tải, Lâm Vô Ngung còn sợ cậu ta nắm vào lan can, lan can sẽ rơi xuống cùng luôn.

Anh không quá quan tâm Lưu Dương, anh chỉ sợ Đinh Tễ bị thương.

Chuyện này phải để anh tự làm mới yên tâm.

“Hùng Đại,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu kéo lấy cậu ta từ bên này, nhanh lên.”

Hùng Đại không hỏi nhiều, trực tiếp lao vào dưới chân Đinh Tễ, thò tay ra lan can, túm lấy cánh tay Lưu Dương, tay kia cũng với ra ngoài túm lấy cổ áo Lưu Dương.

“Tôi buông lỏng tay đây.” Lâm Vô Ngung nói.

“Ừ.” Đinh Tễ đáp.

Lâm Vô Ngung buông lỏng cổ tay Lưu Dương, rời khỏi lan can, đưa tay về phía hông Lữ Nhạc: “Đưa thắt lưng cho tôi.”

Lữ Nhạc vừa mới gọi điện thoại cho giảng viên phụ trách xong, giờ phút này cũng không quan tâm tới việc phải nhét điện thoại vào túi nữa, trực tiếp ném xuống đất, nhanh chóng rút dây lưng của mình ra.

Lâm Vô Ngung cầm lấy dây lưng, trèo ra ngoài lan can.

Anh nắm chặt phía dưới song sắt, ngồi xổm ở mép sân thượng, cả cơ thể đều treo bên ngoài, sau đó quấn dây lưng vòng qua tay và song sắt của mình.

Lý Thụy Thần hiểu được ý của anh, nhào tới, giúp anh buộc chặt lại.

“Chuẩn bị dùng sức.” Lâm Vô Ngung buông lỏng cánh tay không bị trói, từ từ vươn ra bên ngoài.

“Nhanh.” Đinh Tễ nói.

Lâm Vô Ngung có thể nhìn thấy tay mình bắt đầu run, Hùng Đại cũng nghẹn đỏ cả mặt.

“Được rồi.” Lâm Vô Ngung nghiêng người qua, túm được đai quần Lưu Dương, sau đó đạp một chân lên mép sân thượng, kéo mạnh Lưu Dương lên, “A…đậu!”

“Kéo!” Ngô Lãng gào lên.

Mọi người xúm lại, túm lấy Lưu Dương từ hai bên trái phải, không quan tâm là tóc hay cổ áo, đều kéo lên.

Cuối cùng cũng xách được Lưu Dương lên sân thượng, quăng sang một bên.

“Con mẹ nó!” Đinh Tễ dựa vào lan can thở gấp, tay ôm lấy ngực trái, “Tôi chịu rồi!”

Lâm Vô Ngung qua đó đỡ cậu dậy, Đinh Tễ vội vàng xua tay: “Đau, lát nữa.”

“Cậu bị làm sao vậy!” Lữ Nhạc từ trước tới giờ luôn là người có tính tình siêu tốt sau khi định thần lại, xông qua cúi người gào lên với Lưu Dương, “Cậu có bệnh à! Có bệnh! Cậu bị thần kinh à! Cậu muốn giết ai hả!? Hả? Tại sao cậu lại thế này! Bao nhiêu người sống khổ cực qua ngày, tại sao mỗi cậu là đi trách móc người khác! Cậu tự trách mình đi! Vô dụng! Có ai là không cố gắng học tập đâu! Cậu không có tiền thì đi mà kiếm tiền, đi làm thêm! Không phải cậu nói mình rất cố gắng sao! Vậy cậu cố gắng đi! Cậu chết làm gì! Cậu cố gắng cái mông!”

“Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc!” Hà Gia Bảo đi qua kéo cậu ta, “Đừng giận, đừng giận.”

“Sao rồi?” Ngô Lãng nhìn Đinh Tễ, “Kéo bị thương rồi hả? Khẽ cử động xem đau ở đâu?”

“Có lẽ…” Đinh Tễ cử động cánh tay, “Không bị thương tới xương, chắc là do đột ngột kéo nặng nên bị giãn cơ thôi.”

“Trông chừng cậu ta.” Lý Thụy Thần chỉ Lưu Dương nằm dưới đất không nhúc nhích chỉ trừng mắt nhìn, “Lát nữa đừng có nhảy, lúc ấy sẽ không ai cứu cậu đâu!”

Mọi người đều đi lên, vây một vòng quanh Lưu Dương.

“Không sao chứ?” Lâm Vô Ngung nhìn Đinh Tễ, nhỏ giọng hỏi.

“Khó nói lắm.” Đinh Tễ cau mày, “Bây giờ tôi chỉ cảm thấy tê thôi, cũng không xác định được là đau ở đâu.”

“Không quan tâm tới chuyện này nữa.” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi đưa cậu đi bệnh viện.”

“Lát nữa đi.” Đinh Tễ ấn ấn xương, “Không sao, mọi người đều ở đây.”

Lâm Vô Ngung không nói gì, vươn tay ôm lấy Đinh Tễ.

“Ban nãy tôi nói xuống kéo.” Đinh Tễ nhỏ giọng nói, “Tại sao cậu lại xuống, nguy hiểm lắm.”

“Vậy tôi xuống kéo kiểu gì?” Lâm Vô Ngung cười.

“Tôi cũng không biết.” Đinh Tễ cau mày, “Cậu không trách tôi chứ? Kỳ thực lúc ấy người có thể xuống kéo người lên chỉ có cậu… tôi bắt cậu mạo hiểm như vậy.”

“Tôi không kéo cậu ta.” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi sợ cậu không chống đỡ được, nếu như cậu ta mà rơi xuống, sau này mọi người trong phòng phải sống thế nào, quá ám ảnh.”

Đinh Tễ dụi mũi.

“Gan cậu còn nhỏ nữa.” Lâm Vô Ngung nói.

“Biến đi.” Đinh Tễ nhìn anh.