Hôm sau, Ôn Thanh Họa đến Thính Lan sơn trang. Thật ra trước đây nàng ta đã tới mấy lần nhưng cô mẫu không muốn gặp nàng ta. Ôn Thanh Họa âm thầm kiểm điểm lại bản thân, cho là mình làm sai chuyện gì khiến cô mẫu tức giận. Nhưng giờ nàng ta vẫn còn là một đứa trẻ, được cô mẫu yêu thương chiều chuộng mà. Nàng ta được gặp Khương Nguyệt từ lúc còn bé. Tuy cô mẫu thích Khương Nguyệt nhưng thích nàng ta hơn.
Đã nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu nàng ta tới.
Cũng may, hôm nay cô mẫu bằng lòng gặp nàng ta. Ôn Thanh Họa nhen nhóm hi vọng, theo nha hoàn đi vào nơi ở của bà. Tiến vào Mãn Đình Cư, nàng ta nhìn phu nhân xinh đẹp vấn tóc đang ngồi trên ghế, viền mắt bỗng ươn ướt. Đời trước cô mẫu là người duy nhất thật lòng với nàng ta, nhiều năm chưa gặp lại, vẫn cảm thấy thân thiết vô cùng.
“Cô mẫu.” Ôn Thanh Họa nức nở cất tiếng gọi. Có điều, vừa gặp đã thể hiện thế e là không ổn. Ôn Thanh Họa vội rút khăn từ trong tay áo ra, lau khô nước mắt, nhoẻn miệng cười.
Lão vương phi nhìn cô nương mặc váy hồng phớt, giờ trở nên duyên dáng yêu kiều, giống như một đóa hoa bung nở đón xuân, yêu kiều mềm mại. Con gái Tần gia ai cũng đẹp tuyệt trần, dung mạo nha đầu kia giống hệt với mẫu thân của nàng ta, thậm chí còn nhỉnh hơn vài phần. Lão vương phi nghĩ tới tiểu cô nương tự tay mình nuôi lớn. Tuy nhan sắc nàng nhỉnh hơn Thanh Họa nhưng không sắc sảo bằng.
Nhưng đoan trang khéo léo thì có tác dụng gì? Con gái phải yếu ớt mỏng manh chút mới dễ khiến người khác sinh lòng thương xót.
Đời trước, bà chứng kiến mẫu thân Thanh Họa mất sớm, sau đó nàng ta được nuôi dưỡng ở phủ Vệ Quốc Công. Mặc dù, phủ Vệ Quốc Công là nhà mẹ đẻ của bà, nhưng kể từ sau sự việc hôm đó, đã hoàn toàn không còn qua lại. Có điều, bà rất ưu ái cô cháu gái này. Dù sao, nàng ta cũng là cháu gái ruột. Từ trước đến nay bà vẫn thương nàng ta, nhưng nay đã sống lại, nhớ đến đời trước mỗi ngày Sở Thận đều sống trong đau khổ, bà đành phải lạnh nhạt với Thanh Họa.
Nữ tử lúc sinh luôn đi dạo một vòng quỷ môn quan. Đứa con ấy lại là con đầu lòng của A Nguyệt nên có rất nhiều nguy cơ có thể xảy ra. Tuy khó sinh là việc không ai mong muốn nhưng đã xảy ra thì phải chấp nhận. Song, về sau bà lại nghe được tin A Nguyệt khó sinh vì bát thuốc được đưa đến.
Bà nghe mà kinh hãi. Tuy loại chuyện này không hiếm gặp trong các gia tộc lớn nhưng ở vương phủ, Diễn Chi không có thiếp thất, một lòng một dạ đợi A Nguyệt, ngay cả người hầu cũng đều là gã sai vặt. Giữ mình trong sạch vậy, ai sẽ là người ra tay độc ác vì mục đích của bản thân?
Lúc đầu, việc thành thân của Diễn Chi và A Nguyệt diễn ra nhanh chóng, bà không yên lòng nên chuyển đến vương phủ. Vốn bà định gả Thanh Họa cho Diễn Chi, nhưng Diễn Chi lại cưới A Nguyệt, vậy việc đành thôi. Dù sao, bà cũng không thể để cháu gái mình làm thiếp. Mà A Nguyệt do một tay bà nuôi nấng, bà cũng yêu thương nàng. Khi đó bà thấy Thanh Họa thiệt thòi, muốn bù đắp cho nàng ta, bèn để nàng ta ở lại vương phủ. Hơn nữa, Thanh Họa là nha đầu tri kỷ của bà, rất biết cách khiến bà vui vẻ.
Sau đó, bà cẩn thận suy xét. Nghĩ đi nghĩ lại, bà đem nghi ngờ đặt trên người Thanh Họa.
Do không có bằng chứng nên đó chỉ là phỏng đoán của riêng bà. Giờ được sống lại, bà không thể để Thanh Họa vào vương phủ nữa. Bây giờ, hai đứa trẻ kia ở chung sớm chiều, Diễn Chi có ý với A Nguyệt, chuyện tốt sẽ nước chảy thành sông thôi. Ngày đó nghe tin Thanh Họa đến vương phủ từ A Nguyệt, bà lo lắng không thôi.
Vậy hôm nay bà sẽ đồng ý gặp nàng ta.
Nhiều năm không gặp, hai cô cháu ân cần chuyện trò. Lão vương phi nhìn tiểu cô nương ngồi bên cạnh, nói: “Ngươi không còn nhỏ nữa, chuyện hôn sự thế nào rồi?”
Ôn Thanh Họa không ngốc. Dù lời nói tỏ ý thân thiết nhưng không bằng đời trước, có chút gì đó xa cách, khiến nàng ta không hiểu nguyên do. Rõ ràng cô mẫu thích nàng ta nhất mà? Ôn Thanh Họa nhẹ lắc đầu, lộ vẻ thẹn thùng của con gái.
Với dung mạo của nàng ta, người đến cầu hôn tất nhiên không ít, nhưng ông ngoại muốn đưa nàng ta vào Đoan vương phủ, đương nhiên sẽ cự tuyệt.
“Cô nương nhà ai cũng vậy, chuyện hôn sự là quan trọng nhất. Tuy ta không có con gái nhưng một đứa như Diễn Chi đủ khiến ta phiền lòng rồi.”
Ôn Thanh Họa cười nói: “Biểu ca là vương gia, lại tuấn tú nho nhã, lo gì không cưới được vương phi?” Trước đây, nàng ta không hiểu sao Sở Thận mãi không cưới vợ. Còn giờ, nàng ta đã biết, vì đợi Khương Nguyệt. Lòng Ôn Thanh Họa chua xót mà vẫn phải duy trì nụ cười.
Biết cháu gái có ý với Diễn Chi, lão vương phi thầm thở dài, nói: “Cũng may chuyện tốt sắp đến, đợi A Nguyệt tròn mười lăm, sẽ sắp xếp cho chúng thành thân.”
“Cô mẫu…” Ôn Thanh Họa sửng sốt, thầm nghĩ: Không phải cô chỉ muốn coi Khương Nguyệt là con gái sao? Sao lại quyết định vậy?
Lão vương phi cười: “Ngươi gặp A Nguyệt chưa? Đó là một tiểu cô nương cực kỳ tri kỷ, khiến người ta thương yêu. Ta không nỡ gả nó cho người khác. Giờ thấy nó cùng Diễn Chi có cảm tình với nhau, ta rất mừng.”
Hôm nay là sinh nhật của Tuyên Ninh công chúa. Khắp nơi trong phủ đông như trẩy hội. Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa đẹp đẽ xa hoa dừng bên ngoài, trên xe có ký hiệu của Đoan vương phủ. Đoan vương từ trước đến nay thường không đến những nơi như này nên mọi người thấy khó hiểu. Dù vậy, họ vẫn chủ động tránh ra để lộ lối đi, gấp gáp hành lễ.
Bàn tay thon dài trắng nõn chậm rãi vén rèm xe. Nam tử một thân hoa phục màu trắng bước từ trên xe ngựa xuống. Đoan vương là mỹ nam tử hiếm thấy của Đại Diệu. Có điều, hắn khí chất lạnh lùng, sắc mặt nghiêm túc, mới khiến người khác sợ hãi, không dám nhìn thẳng.
Nhưng…
Hình như trong xe ngựa còn một người nữa. Cái đầu nho nhỏ nhô ra từ trong xe, đôi mắt long lanh ánh nước mang theo e dè nhìn ra bên ngoài, sau đó đặt tay lên tay của Đoan vương, cứ như vậy… bị Đoan vương ôm xuống.
Thật sự là một cô nương?
Người trong Phàn thành đều biết, Đoan vương Sở Thận không gần nữ sắc, đã hai mươi lăm tuổi mà chưa có vương phi, ngay cả thông phòng cũng không có một ai. Việc này chẳng bình thường chút nào. Chắc có bệnh không tiện nói ra hoặc yêu thích gì đó khác người. Ấy mà lúc này lại đưa một cô nương cùng tham gia thọ yến của Tuyên Ninh công chúa.
Nàng mặc chiếc váy vàng nhạt được may hết sức tinh tế, tua rua xinh đẹp ở đai lưng rũ xuống, nhẹ lay động theo sự di chuyển. Thắt lưng to làm nổi bật lên cái eo mềm mại tựa sương khói, lại mảnh mai như nhành liễu không đủ một vòng tay. Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng mịn chỉ lớn bằng bàn tay càng mềm mại yêu kiều. Đôi mắt đẹp ngập nước đang tò mò đánh giá người bên cạnh. Sắc mặc nàng ửng hồng, toát lên dáng vẻ ngây thơ.
Nhìn qua, cô nương này chỉ mới mười hai, mười ba tuổi. Nét non nớt trên mặt dần mất đi, thay vào đó là đường nét sắc sảo. Chắc nàng không quen thấy nhiều người, cứ nép vào người nam tử cao lớn bên cạnh, khiến người ta thương yêu.
Cũng không biết là quý nữ nhà nào vinh hạnh được Đoan vương ưu ái như vậy.
Khương Nguyệt hiếm khi gặp cảnh này thật. Nàng rất ít ra cửa, chưa bao giờ thấy nhiều người như vậy. Nửa tháng trước, sau khi Sở Thận nói chuyện với nàng, nàng đã để Tiết ma ma dạy một chút lễ tiết, tránh để xảy ra sai lầm. Thật ra, trước đây nương cũng bảo các ma ma dạy dỗ, nhưng khi đó nàng ham chơi, không để ý. Mà nương lại cưng chiều nàng nên chưa từng yêu cầu nghiêm khắc với những việc này.
Tuy những người tham dự đều là con cháu quý tộc xấp xỉ tuổi tác với nhau, nhưng người nào người nấy đều đến từ thế gia vọng tộc, đã được dạy dỗ cẩn thận từ nhỏ. Giờ nàng theo Sở Thận tham gia, nếu để xảy ra việc xấu sẽ khiến hắn mất mặt.
Nàng theo sát Sở Thận đi vào phủ công chúa. Đâu đâu cũng có người khom lưng hành lễ với Sở Thận, nét mặt căng thẳng. Khương Nguyệt mở to mắt, không khỏi ngậm ngùi: Thì ra không phải một mình nàng sợ Sở Thận.
Tuyên Ninh công chúa Sở Tương vừa nghe Sở Thận đến, vội vàng ra nghênh đón. Nàng nhìn nam tử tuấn tú cao lớn trước mắt cùng tiểu cô nương xinh đẹp đang nép vào người hắn như chim nhỏ, kỳ quái nói: “Mọi năm đều đưa một phần lễ vật cho qua, năm nay lại đích thân đến. Ta còn tưởng là nể mặt ta, thì ra là nể mặt tiểu tẩu tử.”
Một câu “tiểu tẩu tử” làm cho Khương Nguyệt ngại ngùng đỏ mặt.
Tuyên Ninh công chúa quả giống lời đồn đãi, tính tình thẳng thắn.
Dứt lời, Sở Tương đi đến cạnh Khương Nguyệt, vui vẻ nháy mắt với nàng, nói: “Hôm ấy ở trên xe ngựa ta chưa kịp nhìn kĩ. Giờ mới biết tiểu tẩu tử đẹp như bước ra từ trong tranh.”
Vốn Khương Nguyệt đã xinh đẹp, giờ lại có thêm sự hỗ trợ của trang phục, dặm ít phấn, sắc mặt ngượng ngùng. Đúng là quyến rũ động lòng người.
Sở Tương nhiệt tình quá mức, lôi kéo Khương Nguyệt chuyện trò: “Này, một cô nương tốt như ngươi, sao lại nhìn trúng đường huynh xấu tính của ta? Ngoại trừ gương mặt, dáng dấp đẹp ra thì hắn chả có ưu điểm gì. Lúc hắn ở một mình với khi bình thường có giống nhau không? Cau có mặt mày, làm như ai cũng thiếu hắn bạc vậy?”
Biết Khương Nguyệt ở Đoan vương phủ, Tuyên Ninh ngạc nhiên: “Hóa ra là cùng nhau hả? Đường huynh của ta có ức hiếp ngươi không?”
Mấy vấn đề này làm Khương Nguyệt không biết phải trả lời như nào, đành ngẩng đầu nhìn Sở Thận, tội nghiệp nhờ hắn giải vây. Sở Thận thấy nàng bị Sở Tương hỏi tới nỗi mặt đỏ tới tận mang tai, yêu kiều mềm mại cảnh đẹp ý vui, lòng cũng mềm nhũn, định mở miệng thì nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Úi, hôm nay mặt trời mọc đằng tây hà?”
Khương Nguyệt ngẩng đầu, thấy Cố Ý Thâm mặc bộ cẩm bào màu tím đang sải bước đến. Vốn dáng dấp hắn tuấn tú, lại thường xuyên mỉm cười, trông càng nho nhã.
Hắn đến gần, nhướng mày với Sở Tương: “Nhìn thấy chưa? Về sau ngươi không cần quan tâm đến chuyện hôn sự của đường huynh ngươi nữa. Trước đây cứ tưởng đời này hắn sống như hòa thượng. Lần trước đưa mỹ nhân qua bị trả về, ta còn nghĩ xem có nên đưa nam nhân qua không…”
Nhắc tới mỹ nhân, Khương Nguyệt còn chút ấn tượng. Nhưng mà đưa nam nhân gì gì đó… Khương Nguyệt cười trộm trong lòng, ngẩng đầu nhìn Sở Thận một cái, thấy cằm hắn bạnh ra, không biết có tức giận hay không.
Cố Ý Thâm là đệ tử kế nhiệm của quốc sư, luôn ở trong cung, mà Sở Tương cũng lớn lên trong cung cấm, tính tình hai người rất hợp, tất nhiên sẽ cùng chơi với nhau, là một đôi oan gia thường xuyên cãi nhau ầm ĩ.
Thấy Sở Tương cùng Cố Ý Thâm vừa đi vừa ồn ào, trong lòng Khương Nguyệt có mấy phần ước ao.
Nhận thấy Khương Nguyệt thất thần, Sở Thận bình thản dắt tay nàng, đi tới chỗ yên tĩnh.
“Diễn Chi ca ca, ta…”
“Lời của Tuyên Ninh, ngươi không cần để ý, tính tình nó luôn như thế.” Sở Thận lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng.
Nhớ tới lúc Sở Tương trêu ghẹo gọi “tiểu tẩu tử”, nàng đỏ bừng mặt. Khương Nguyệt cong môi cười: “Thật ra ta rất thích tính cách Tuyên Ninh công chúa, khiến người khác thoải mái.”
Sở Thận thấy nụ cười của nàng không chút gượng gạo, biết nàng thật sự thích. Đôi mắt phượng đẹp đẽ của hắn lẳng lặng nhìn tiểu cô nương trước mặt. Hôm nay đưa nàng ra ngoài, hắn luôn có cảm giác “Nuôi con gái nhiều năm trong nhà, nay mới mang đi nhìn ngắm thế gian.”
Mà hôm nay, sự cẩn thận từng chút, lo lắng của nàng, hắn biết cả. Sở Thận không suy nghĩ nhiều, dịu dàng đưa tay xoa đầu nàng. Hôm nay nàng chải búi tóc rất đẹp mắt, còn gài trâm hoa tinh xảo. Hắn chỉ xoa nhẹ một cái, tránh làm rối tóc của nàng.
Khương Nguyệt hơi ngạc nhiên, miệng nhỏ hé mở.
“Lát nữa sẽ có người muốn đến nói chuyện với ngươi. Cảm thấy hợp thì nói tiếp, không thích thì chỉ cần qua loa có lệ là được. Ngươi là người ta đưa đi cùng, bọn họ không dám gây khó dễ với ngươi.” Tuy cùng đi nhưng mục đích hắn đưa nàng đến là muốn nàng kết giao với một vài người mà nàng thấy thích.
Động tác cùng với lời nói của hắn làm Khương Nguyệt yên tâm hơn nhiều. Nghe xong, nàng ngoan ngoãn gật đầu nói: “Ừm, ta biết rồi.” Lại hỏi: “Vừa nãy Cố đại ca với Tuyên Ninh công chúa cãi nhau ầm ĩ, dường như rất vui vẻ. Diễn Chi ca ca, có phải Cố đại ca thích Tuyên Ninh công chúa không?” Khó có dịp Sở Thận dịu dàng, nàng không giấu giếm, đem thắc mắc trong lòng nói ra.
Vậy mà Sở Thận hơi động chân mày, thản nhiên nói: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
Ơ? Khương Nguyệt thấy sắc mặt Sở Thận không tốt, vội cẩn thận đè thấp giọng: “Ta chỉ… chỉ quan tâm một chút thôi.” Hai người họ nhìn qua cũng rất xứng đôi.
Quan tâm? Quan tâm ai? Quan tâm Tuyên Ninh hay là Tử Dục?
Nàng cùng Tuyên Ninh chỉ mới quen biết nhưng Tử Dục thì trước đã gặp một lần. Nghĩ đến đây, Sở Thận cảm thấy trong lòng không thoải mái, tay đang để trên đầu nàng cũng hạ xuống, sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng.
Khương Nguyệt thấy Sở Thận lạnh mặt xoay người rời đi, đôi chân dài bước vừa vội vừa nhanh. Lòng nàng thấy bất mãn: Tự dưng lại tức giận? Hỏi một chút cũng không được à?
Lòng dạ hẹp hòi.
Khương Nguyệt bực bội bĩu môi. Nhưng vừa di chuyển tầm mắt, nàng nghĩ bây giờ chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo hắn, bèn nhanh nhẹn nhấc làn váy, chạy bước nhỏ đuổi theo.
Tác giả muốn nói:
Sở Đại Bảo: Chúng ta đoạn tuyệt từ đây
Cố trẻ con: Không hiểu gì cả~
Sở Đại Bảo:!!!
Cố trẻ con: (trầm tư trong khoảnh khắc) Lẽ nào tiểu kiều hoa nhà ngươi vừa ý bản công tử hả?