Lúc thức dậy, Quan Ngưng Yến thiếu chút nữa đổn thổ vì xấu hổ. Nguyên bản cô nghĩ muốn thừa dịp Triển Lệnh Nham ngủ say dùng gậy đánh bất tỉnh hắn, sau đó trói hắn lại, dùng sáp nóng đổ từng giọt từng giọt lên người hắn, lại dùng roi hảo hảo quất hắn. Nào biết, chính mình thế nhưng ngủ đến sáng?
Càng khoa trương hơn là, khi cô mở mắt ra rõ ràng phát hiện đầu mình không có ở trên gối mà ngủ bất tỉnh nhân sự trên bụng của ai đó, một chân còn gác qua tủ đầu giường. Mà người kia sớm đã thất dạy, còn nhìn chằm chằm cô đã lâu,...
Ai tới một gậy đánh cô bát tỉnh đi a? Đây nhất định là ác mộng, tư thế ngủ của mình thế này mà bị Triển Lệnh Nham nhìn hết trơn.
Nghĩ đến đây, cơn buồn ngủ lập tức biến mất không còn một chút. Vội ngồi dậy, xấu hổ không dám nhìn thẳng mắt hắn.
"Sớm." Hắn ôn nhu nói nhỏ.
Vốn khuôn mặt luôn lạnh như băng nay lại chợt cười đến tỏa nắng như vậy, muốn hù chết người a!
"Ách....sớm." Thảm! Cô sao lại cùng hắn chào hỏi, rõ ràng là không muốn hòa nhã với hắn nha, đáng giận!
Hừ, còn dám cười, xem bổn tiểu thư như thế nào giáo huấn người!
"Đều là tại anh! Người đã lớn như vậy, giường đều bị anh chiếm, hại tôi không có chỗ ngủ!" Thật ra trên giường rất lớn, có thể cho ba người ngủ nhưng cô lại muốn biến đen thành trắng, đổ lỗi trên đầu hắn thì thế nào, hừ!
"Ngủ có ngon không?"
"Cơ thể của anh cứng muốn chết, ngủ ngon mới lạ!"
Cho dù thoải mái, nhưng cô cũng sẽ không thừa nhận.
Chỉ chốc lát sau, nhìn sắc mặc hắn càng lúc càng khó coi, chắc đè nén nhiều quá mà khó chịu đi?
Xứng đáng! Có thể như vậy tra tấn hắn cũng không tồi. Quan Ngưng Yên dưới đáy lòng cười trộm, lại cố ý giả ngu, xấu xa ở trên bụng hắn hung hăng giằng xéo.
Đè chết hắn! Đè chết hắn! Đè chết hắn!
Triển Lệnh Nham cố nén thống khổ, khuôn mặt tận lực đè nén mà dần biến sắc, nếu không ngăn lại vật nhỏ này, chỉ sợ hắn sẽ không khắc chế được....
"Em hiện chơi thật vui phải không? Bất quá, mọi người trong phòng khách đang chờ, chỉ sợ không tiện.."
"Anh nói cái gi?"
Cô không để ý, còn liên tiếp hăng say lay động, đắc chí không thôi. Đột nhiên bên phải có thứ gì đó nóng nóng chạm vào tay cô, lại còn động, không khỏi tò mò xoay đầu nhìn phía dưới.
A------ Thì ra "Tiểu đệ đệ" của hắn đã.... .....
Cứng đờ!
Nụ cười đắc chí lập tức cứng đờ, nháy mắt khuôn mặt cô liền đỏ, hoảng sợ trừng lớn đôi mắt.
"Nha --- --------"
Đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai, mọi người ở phòng khách bị hù tới mức từ trên ghế té xuống sàn, máy ngụm nước vừa mới uống được chút ít đều phun hết ra.
"Đại ca! Đại ca!"
"Ngưng Yên! Ngưng Yên!"
Cả sáu vị đồ đệ của Triển Lệnh Nham cùng với bốn vị anh em Quan gia, vội vàng xong lên cửa phòng, tiếng hét chói tai của Ngưng Yên khiến mọi người khẩn trương không thôi.
"Xảy ra chuyện gì? Mở cửa nhanh nha!"
Cánh cửa chậm chạp không phản ứng. Mọi người định phá cửa xong vào, cửa đột ngột mở ra, xuất hiện là Triển Lệnh Nham.
"Đại ca!" Hồng Trung cùng năm người khác vẻ mặt khẩn trương, chuẩn bị sẵn tư thế tùy thời ứng chiến.
"Ngưng Yên làm sao vậy?" Quan Thiên Tước hỏi.
"Cô ấy không có việc gì." Triển Lệnh Nham chậm rãi nói, thái độ hết sức bình thường không sai biệt.
"Chúng tôi nghe có tiếng hét." Ngưng Ngọc lo lắng hỏi.
"Cô ấy bị một chút kinh sợ, không có gì đáng ngại."
Quan Thiên Tuấn chú ý tới sắc mặc khác thường của hắn : " Sắc mặt của anh không tốt lắm, không có việc gì đi?"
Có người đàn ông nào gặp được tình huống này lại kìm được tức giận? Đương nhiên không có khả năng, bụng dưới của hắn hiện tại trướng đau vô cùng, phải dùng áo khoác chống đỡ mới được.
Không bao lâu Ngưng Yên cũng đi ra. Cùng Triển Lệnh Nham giống nhau, sắc mặc không được tự nhiên.
"Chị Ngưng Yên, chị không sao chứ? Tiếng thét vừa rồi khiến bọn em thật lo lắng, anh rể nói chị bị kinh sợ." Ngưng Ngọc quan tâm bước lên phía trước.
"Rốt cuộc sao lại thế này?" Quan Thiên Tuấn cũng rất muốn biết.
"Chị..... khụ, khụ...... chị nhìn thấy rắn."
Thiên Kình lớn tiếng nói:" Rắn? Khách sạn cao cấp cũng có rắn? Em đi giết nó!"
"Không cần con rắn kia.... ....chạy mất, em vào cũng không bắt được đâu." Cô vội nói.
"Như thế này nhất định phải tìm quản lí kháng nghị, thế nhưng trong phòng lại có rắn dọa Ngưng Yên của chúng ta." (Ly: -.-'')
"May mắn không chạy đến bên giường, bằng không còn phải?"
"Con rắn kia vận khí coi ra cũng tốt, không bị tôi gặp được, nếu không bắt nó đem đi nấu canh rắn tẩm bổ."
Ngưng Yên biểu tình xấu hổ. Ông trời! Không thể dừng chuyện này lại sao, cô mất mặc chết được!
"Đúng rồi, Ngưng Yên, Con rắn kia như thế nào, dài ra sao?"
"Tôi làm sao biết!" Cô gần như phái điên la lên.
Kỳ quái, bọn họ nói sai gì rồi sao? Sao Ngưng Yên lại kích động đến đỏ mặt thế kia?
Quan Ngưng Yên trong lòng thầm than. Không! Cô không thể kích động được, phải bình tĩnh, nói đi nói lại cũng tại tên Triển Lệnh Nham kia hại cô. Hung hăng trừng mắt hắn một cái, cái gì---- ---- hắn còn dám ở một bên cười trộm, quá đáng mà!
"Tốt lắm, nếu không có việc gì chị cũng nên chuẩn bị đi nhanh đi." Quan Thiên Tuấn nhắc nhở.
"Đi? Chuẩn bị cái gì đi đâu?" Cô ngơ ngác nhìn mọi người, lúc này mới thấy được không khí có chút kì quái giữa những người này, còn nhiều người như vậy, hơn nữa bộ dáng hết sức trịnh trọng : " Các người ở đây làm gì, còn nhiều người nữa chứ?"
"Chúng ta tới tiễn chị." Ngưng Ngọc nói.
"Tiễn ai?"
"Chị nha, không ai nói cho chị biết, chị và anh rể dọn về nhà anh ấy sao?"
Quan Ngưng Yên nhất thời nhíu mi tâm, cảm thấy Ngưng Ngọc có phải hay không đầu bị hỏng rồi?
"Chị nhàn rỗi lắm hay sao dọn về nhà hắn làm cái gì?"
"Từ hôm nay trở đi, em phải dọn qua chỗ anh." Không biết khi nào Triển Lệnh Nam đi vào phía sau cô, giọng nói nhu tình, bàn tay không dấu vết đặt trên eo nhỏ của cô, để ngừa bà xã bỏ chạy.
Quan Ngưng Yên vẻ mặt như gặp quỷ, đôi mắt to tròn trừng Triển Lệnh Nham cùng mọi người, nhịn không được đề cao âm thanh : " Tôi vì cái gì phải dọn qua chỗ anh, tôi thích ở nhà của tôi, tôi không muốn qua chỗ anh? Viễn vong!"
Trước đó cô thầm nghĩ kết hôn xong sẽ lấy vòng cổ liền chạy, từ nay về sau hai người vĩnh viền cũng không quen biết, cho nên hoàn toàn không lo lắng cuộc sống sau hôn nhân. Nếu không nghĩ đến nghĩa vụ vợ chồng, làm thế nào ở cùng với hắn được? Chính là không dự đoán được bản thân mình lại ngủ cho đến khi mặt trời lên cao, nên cho hắn một cơ hội.
"Tôi mới sẽ không theo anh, nhiều lắm phân người ngủ một chỗ, còn có, đem vòng cổ đưa cho tôi!"
"Tới chỗ anh, vòng cổ tự nhiên giao cho em."
"Anh xấu xa! Mọi người nghe một chút, hắn nói chuyện không giữ chữ tín,muốn đem tôi lừa đi, tôi mới không bị lừa!" Cô cố gắng muốn giãy cánh tay bên hông ra nhưng tránh mãi cũng không được, đành dùng miệng uy hiếp : " Anh tôi, các em tôi đều ở đây, bọn họ sẽ không cho phép anh đêm tôi đi đâu."
"Ách. . . . . .Này. . . . . . .Nói thực ra, chúng em hôm qua đã thảo luận qua, mọi người đều đồng ý đề nghị của anh rể." Quan Thiên Tuấn mỉm cười nói.
"Em uống lộn thuốc a, nói cái quỷ gì vậy!"
"Ở chỗ của anh rể nhiều người, anh ấy có thể bảo vệ sự an toàn của chị nhiều hơn."
"Quan Thiên Kình, ngay cả cậu cũng điên!" Cô không thể tin được Thiên Kình lại giúp người ngoài nói chuyện. Xoay đầu hướng ánh mắt cầu xin về phía Ngưng Ngọc : " Em nhất định cảm thấy quyết định này rất thái quá phải không?"
"Ân. . . . . . Em cũng cảm thấy chị bây giờ đến chỗ anh rể là tốt nhất." Ngưng Ngọc chột dạ cuối đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt của chị hai. Ô ô --- --- chị hai------nhất định hận chết cô, nhưng mà thực sự lo lắng cho chị ấy nhịn nước mắt sắp rơi xuống đồng ý.
Phản! Phản! Ngay cả Ngưng Ngọc cũng cùng nhau điên!
Cô đã đánh giá thấp Triển Lệnh Nham, muốn chỉnh hắn không ngờ lại bị hắn chỉnh ngược trở lại. Người này thừa dịp cô không chú ý, mua chuộc mọi người xung quanh cô.
"Tước ca, anh đã nói sẽ luôn đứng bên cạnh em, anh sẽ không thất tín đúng không?" Anh cả chính là niềm hi vọng cuối cùng của cô, ông trời phù hộ, sẽ không ngay cả anh ấy cũng thế.
Quan Thiên Tước gật đầu nói:" Anh đương nhiên đứng về phía em."
Úc---- ----vẫn là anh cả đáng tin, anh cả tốt nhất! Khóe mắt đã sớm phiếm hồng không nhịn được cảm động.
"Bất quá vì suy nghĩ đến tính mạng của em, anh quyết định ngoại lệ một lần."
Oanh---- ----
Ở trong tình huống bị mọi người xa lánh, ngay cả hành lí tất cả mọi người cũng đã chuẩn bị xong. Ngưng Yên đáng thương ngay cả cơ hội trốn cũng không có. Nhìn mọi người mỉm cười tiễn mình, liền như vậy bị Triển Lệnh Nham kéo đi.
Tĩnh Tư Đường hiện tại rất náo nhiệt, từ hôm nay trở đi, nơi đây đã có nữ chủ nhân.
Toàn bộ võ quán cùng bắt tay vào chuẩn bị đồ dùng cần thiết và trang trí tân phòng cho bà chủ.
Quang Ngưng Yên trước được sắp xếp vào một căn phòng khá lớn, hành lý cũng chất đống ở một góc. Triển Lệnh Nham mang cô đến đây nghỉ ngơi liền lập tức đi xử lý công chuyện.
Cô ngồi ở trên giường, đưa mắt nhìn cách bài trí xung quanh phòng. Vừa nhìn liền biết đây là phòng của đàn ông, không có nhiều đồ trang trí, đồ dùng cũng thật đơn giản, hết thảy tất cả đều lấy màu đen làm chủ đạo.
Hiện tại cô được sắp xếp ở phòng này cũng tạm ổn. Lần trước đến, cô chỉ nhìn thấy phòng khách và đại sảnh, chưa có cơ hội nhìn thấy bên trong.
Thôi được, dù sao thời gian còn dài, không bao lâu hắn cũng sẽ không còn hứng thú đối với cô. Trước khi tới lúc đó cô sẽ thật tốt hưởng thụ cảm giác tra tấn hắn như thế nào, dù sao cô cũng nhàn rỗi.Nghĩ thông suốt, cô xách hành lý lấy quần áo ra thay, đem mái tóc cột thành đuôi ngựa, liền ra khỏi phòng đi dạo xung quanh.
Nơi này cũng rất lớn, đường rất nhiều ngã rẽ. Nhớ khi nãy tiến vào bọn họ đi dọc một hành lang thật dài, đi qua hơn chín khúc cua tám ngã rẽ mới đến được căn phòng kia, trên đường không ít cảnh sắc, quanh lối đi được trồng rất nhiều hoa cỏ, cô quyết định đi theo đường cũ xem như thế nào.
Đi ra khúc cua không bao lâu liền có giọng một người gọi lại.
"Chị dâu." Một cô gái nhỏ tuổi nhỏ giọng gọi cô.
Quan Ngưng Yên quay đầu nhìn đối phương, thật là một cô gái xinh đẹp, thoạt nhìn khoảng mười tám, mười chín tuổi.
"Cô kêu tôi?"
"Phải . . . . . Đúng vậy." Cô gái nơm nớp lo sợ.
"Có chuyện gì không?"
"Triển đại ca nói chị dâu ở trong phòng chờ anh ấy, không nên chạy loạn, anh ấy xử lý xong mọi chuyện sẽ trở về."
Nhìn Quan Ngưng Yên biến sắc, cô gái không khỏi lại co rúm lại.
"Tôi muốn đi đâu tới phiên hắn đồng ý sao?" Không để ý cô gái ngăn cản, cô tiếp tục đi lên phía trước. Nhưng mà không đi được vài bước, lại xuất hiện thêm một cô gái chắn ở trước mặt.
"Chị dâu, Triển đại ca rất nhanh sẽ về, chị về phòng chờ anh ấy đi."
Ngưng Yên khoanh hai tay trước ngực, cao thấp đánh giá đối phương một lần. Dáng người cùng cô gái hồi nãy xấp xỉ, khuôn mặt cũng xinh đẹp không kém.
"VÌ cái gì muốn tôi chờ hắn? Có bản lĩnh kêu hắn tới đây gặp tôi." Lướt qua cô gái, cô chuyển hướng sang hành lang dài khác mà đi.
Lúc này đây, cách đó không xa cũng có một cô gái đứng cản lối đi, nhìn thấy cô liền cúi đầu chào, tiếng nói ôn nhu rất giống cô thư ký lắm chuyện của cô, vừa thấy là biết được giáo dục rất tốt.
Họ Triển kia rốt cuộc tìm bao nhiêu người đến giám thị cô!
Hắn cưỡng chế mang cô đến đây, cô còn chưa có hành động được gì cả. Càng giận hơn hết ở đây rốt cuộc có bao nhiêu cô gái hậu hạ hắn đây?(Ly: ghen phải hôm ta.>O