*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cơ Hoàng
Ngay sau ngày Hoàng Hậu thăng cấp thành Thái Hậu thì Lam Bạch Dư cũng lựa chọn rời khỏi. Những gì nên học nàng đã học xong rồi, chỉ ở lại bên cạnh Hoàng Hậu để xem kết cục một chút, xem Hoàng Hậu đi lên đỉnh nhân sinh như thế nào mà thôi. Lâm Bạch Dư thực sự cảm kích Trương ma ma và Hoàng Hậu. Ở bên cạnh hai người họ, nàng đã học được quá nhiều thứ hữu dụng. Mặc kệ là tiền triều hay là hậu cung, đã có những kinh nghiệm này rồi, Lâm Bạch Dư tin dù có bị Bảo Lăng Hầu phủ đưa vào cung thì nàng cũng có thể sống tốt!
Mở mắt ra, Lâm Bạch Dư xem đồng hồ báo thức thì thấy bây giờ đã 6 giờ rưỡi, chậm một giờ so với ngày thường. Quả nhiên đúng như lời hệ thống nói, dù nàng có ở trong thế giới rèn luyện bao lâu thì hiện thực cũng chỉ trôi qua một giờ. Lâm Bạch Dư không dậy chạy bộ như lúc trước, nằm ở trên giường tiếp thu lại những gì mình từng trải qua cùng với kiến thức đã học được trong thế giới rèn luyện. Những tri thức đó đã khắc sâu trong đầu Lâm Bạch Dư, cực kỳ rõ ràng, nàng có thể tùy ý sử dụng. Lâm Bạch Dư hơi nhếch khóe môi, cái bàn tay vàng này cũng không tệ, về sau nàng có thể đến thế giới rèn luyện học tập tri thức rồi. Ừ, bản thân học tiếng Anh khá kém, hay chờ quay "Thường Nhạc quận chúa" xong thì xin làm diễn viên quần chúng của một bộ phim có liên quan tới du học nước Anh đi!
Chờ sau khi đã tiếp thu xong tất cả tri thức, Lâm Bạch Dư mới đứng dậy, lúc này cũng đã gần 8 giờ. Lâm Bạch Dư vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Chu Dĩnh trang điểm xinh đẹp hơn cả ngày hôm qua đang ra khỏi phòng.
“Tiểu Lâm, sao hôm nay em lại dậy muộn vậy? Em bị ốm à?” Chu Dĩnh quan tâm hỏi.
Lâm Bạch Dư vội vàng lắc đầu: “Không ạ, tại hôm qua em đọc tiểu thuyết muộn quá, ngủ muộn nên dậy cũng muộn.”
“À.” Chu Dĩnh yên tâm, “Sau này em đừng thức khuya nữa. Dù sao vẫn còn vài ngày mới chính thức quay phim, em cứ đọc tiểu thuyết từ từ thôi, không cần gấp gáp.”
“Em biết rồi.” Lâm Bạch Dư không nói mình đã đọc xong tiểu thuyết, chỉ khen, “Chu tỷ, hôm nay chị trang điểm còn xinh đẹp hơn thường ngày.”
Chu Dĩnh cười ha hả: “Thì chẳng phải hôm nay là ngày chị đi ký hợp đồng với công ty quản lý đó sao? Chị phải tạo cho người ta ấn tượng tốt trong lần gặp mặt đầu tiên chứ. Thế nào? Trông chị có chỗ nào không ổn không?”
“Không có, không có.” Lâm Bạch Dư giơ ngón tay cái lên, “Vô cùng hoàn mỹ!”
Chu Dĩnh vui sướng ra ngoài, Lâm Bạch Dư thì đến cửa hàng của chú Trương mua bữa sáng. Nhìn thấy Lâm Bạch Dư, chú Trương thím Trương cũng hỏi một vấn đề y như Chu Dĩnh: “Tiểu Lâm, sao hôm nay dậy muốn thế? Cháu không khỏe chỗ nào hả?”
“Không ạ.” Lâm Bạch Dư bị hỏi mà thấy ấm áp trong lòng, giải thích, “Hôm qua cháu đọc sách hơi muộn, nên ngủ nhiều hơn một chút.”
“Ừ” Chú Trương với thím Trương cũng yên tâm, lại cho thêm một cái bánh bao nhân thịt băm vào túi đồ ăn sáng của Lâm Bạch Dư.
Ăn sáng xong, Lâm Bạch Dư xách giỏ tre đến chợ bán thức ăn mua đồ ăn. Ở gần nhà nàng có một cái chợ bán thức ăn tự phát do dân trồng rau với người buôn lậu hình thành. Tuy rằng chợ có quy mô rất nhỏ, nhưng vẫn bán đầy đủ hết các chủng loại. Lâm Bạch Dư mua thịt, trứng, lại mua một ít rau dưa rồi mới về nhà. Mở tủ lạnh ra, bỏ riêng thịt với trứng gà vào ngăn giữ tươi và ngăn lạnh. Điều mà Lâm Bạch Dư cảm thấy vừa lòng nhất ở thế giới hiện đại là những đồ điện tiên tiến thực dụng, ví dụ như: Tủ lạnh giữ đồ ăn tươi lâu; TV có nhiều chương trình xuất sắc hơn việc đến sân khấu xem tuồng; quạt điện thổi gió hạ nhiệt độ. Vào mùa hè, Lâm Bạch Dư càng thích đến thế giới hiện đại hơn. Tuy rằng mùa hè ở bên Đại Vệ triều không nóng như ở hiện đại nhưng lại phải mặc áo dài với váy dài, không được để lộ tay lộ chân. Hơn nữa, sức gió mà các nha hoàn phẩy quạt thì nhẹ hơn nhiều so với gió quạt điện, không mát mẻ bằng bên thế giới hiện đại.
Lâm Bạch Dư để lại một miếng thịt nạc nhỏ và hành tây, cả hai đều được thái sợi. Lâm Bạch Dư quyết định giữa trưa làm món thịt lợn sốt Bắc Kinh[1]. Nàng còn mua bánh da nem[2], lúc ăn sẽ bọc thêm bánh da nem ở ngoài thịt lợn.
Vừa mới thái thịt xong thì nghe thấy trong sân có người đang gọi nàng: “Chị Bạch Dư, chị Bạch Dư.”
“Đồng Đồng, em vào đi, chị đang trong phòng bếp.” Lâm Bạch Dư lớn tiếng đáp lại. Dù chưa nhìn thấy người, nàng cũng đoán được là Trương Đồng, em họ của nàng.
Trương Đồng là con của con gái út Tôn gia lão gia, nhỏ hơn Lâm Bạch Dư bốn tuổi, năm nay mới vừa lên cấp trung học cơ sở*. Đứa bé này cũng lớn lên dưới cái bóng của Tôn Tuệ Nhã. Mỗi lần cha mẹ giáo huấn cô bé đều sẽ nói: “Con nhìn chị họ Tuệ Nhã của con xem, người ta...” Ầm ầm một hồi, tất cả đều kể Tôn Tuệ Nhã ưu tú như thế nào, Trương Đồng kém người ta ra sao. Bởi vậy, Trương Đồng cực kỳ ghét “Con nhà người ta” tên Tôn Tuệ Nhã này. Sau khi thân thế của Tôn Tuệ Nhã với Lâm Bạch Dư bị phát hiện, Trương Đồng là người vui mừng nhất, cũng là người duy nhất thật tình hoan nghênh Lâm Bạch Dư trở về Tôn gia. Tiếc là vợ chồng Tôn Kiến Quốc không muốn nhận Lâm Bạch Dư, mà Lâm Bạch Dư cũng lựa chọn không trở về Tôn gia. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này Trương Đồng đã thành lập tình cảm cách mạng kiên cố với Lâm Bạch Dư (cô bé tự cho là thế). Lúc rảnh rỗi, cô bé thường xuyên chạy tới chơi cùng Lâm Bạch Dư.
(*Ở Trung Quốc, cấp trung học cơ sở bắt đầu từ năm lớp 7, tương đương với 12, 13 tuổi)
“Bạch Dư tỷ, chị đang nấu món gì thế?” Trương Đồng quen thuộc đi vào phòng bếp giống như đang ở nhà của mình vậy.
“Thịt lợn sốt Bắc Kinh. Chị làm để giữa trưa ăn.” Lâm Bạch Dư vừa nói vừa nhanh tay cho thịt thái sợi vào trong bát rồi rửa sạch dao phay và thớt.
“Mới một món, chị làm thêm một chút nữa đi, trưa nay em muốn ở lại đây ăn cơm.” Trương Đồng thèm ăn, nói. Lâm Bạch Dư giỏi nấu nướng, món ăn nàng làm rất ngon. Từ sau một lần ăn món ăn do nàng làm, Trương Đồng bắt đầu say mê. Lần nào cô bé cũng tới tìm Lâm Bạch Dư vào trước giờ cơm trưa, chỉ để ăn đồ ăn do Lâm Bạch Dư nấu.
“Em muốn ăn cái gì?” Lâm Bạch Dư hỏi.
“Phô mai, em muốn ăn sữa đông chưng đường[3].” Trương Đồng lập tức gọi món ăn.
“Phô mai là đồ ngọt, sao ăn với cơm được?” Tuy Lâm Bạch Dư nói như vậy, nhưng tay chân vẫn nhanh chóng lấy nguyên liệu làm phô mai ra, bao gồm sữa bò, đường phèn, nước gạo với bột hạnh nhân.
“Hay chị làm thêm món cá hầm ớt nhé?” Trương Đồng vừa nói vừa nuốt nước bọt.
Lâm Bạch Dư: “Chị không mua cá.”
“Em đi mua.” Vừa nói xong thì cô bé này đã chạy vụt ra ngoài. Chưa đến mười phút sau, cô bé lại xách về một con cá mè nặng hai, ba cân.
Khóe miệng Lâm Bạch Dư run rẩy. Con cá lớn như vậy, sao hai người các nàng có thể ăn hết trong một bữa? Có vẻ cô bé này đã hạ quyết tâm buổi tối cũng ở ăn cơm ở đây luôn rồi.
Nhờ Trương ma ma huấn luyện nghiêm khắc, Lâm Bạch Dư đã luyện được kỹ thuật thái đồ ăn vô cùng tốt. Người khác chỉ thấy nàng cầm dao phay xoẹt xoẹt mấy cái tàn ảnh thôi, bên trong chậu đã có thêm một đống cá được thái lát mỏng. Trương Đồng cầm một lát cá lên, chỉ thấy lát cá mỏng đến mức trong suốt, gần như có thể nhìn xuyên qua lát cá thấy được cảnh tượng ở bên kia. Cô bé không nhịn được mà tặc lưỡi, thốt lên đầy kinh ngạc: “Chị Bạch Dư, chúng ta mới không gặp một khoảng thời gian ngắn thôi, vậy mà kỹ thuật xắt đồ ăn của chị càng ngày càng lợi hại hơn rồi!”
Lâm Bạch Dư cười mà không nói gì, chỉ đổ ba muỗng dầu cải lớn vào nồi đã đun nóng rồi cho thêm tiêu khô, tỏi, vài lát gừng, ớt thái nhỏ, bột đậu và xào đến khi dầu chuyển thành màu đỏ. Sau đó nàng thả đầu cá vào đun trong chốc lát rồi mới cho cá thái lát vào. Bà ngoại là người Tứ Xuyên chính tông, Lâm Bạch Dư cũng học được từ bà món cay Tứ Xuyên chính tông, làm ra cá hầm ớt cay rát thơm ngon, vô cùng đủ vị. Trương Đồng đứng ở một bên ngửi thấy mùi thơm, miệng bắt đầu tiết nước bọt.
Lâm Bạch Dư nhờ Trương Đồng dọn hai món ăn đến bàn cơm, hai người mỗi người một bát cơm bắt đầu ăn trưa. Tuy Trương Đồng là một cô bé tham ăn, nhưng cũng biết tiết chế giống như Lâm Bạch Dư. Không hổ là con cháu trong gia tộc lớn, biết cách dưỡng thân nên chỉ ăn no tám phần. Mà vì có đồ ngọt tráng miệng, Trương Đồng chỉ ăn no bảy phần. Bưng bát sữa đông chưng đường trắng như dương chi bạch ngọc, Trương Đồng không khỏi tán thưởng: “Nhẫn nại nấu phô mai, thong dong thưởng thức món ăn trong trắng đẹp đẽ như ngọc.”
(Huhu câu này nguyên văn là "忍用烹酥酪, 从将玩玉盘", Editor chém bừa, bạn nào biết có thể góp ý cho Editor với ạ.)
“Sao tự dưng hôm nay lại tới tìm chị thế? Chị tưởng em phải chuẩn bị tiết mục biểu diễn trong buổi tối ngày liên hoan Tết Âm Lịch mà?” Lâm Bạch Dư vừa múc phô mai ăn một cách ưu nhã, vừa hỏi.
Trường của Trương Đồng rất coi trọng sự phát triển toàn diện của học sinh, không chỉ yêu cầu thành tích cao, ngày thường còn tổ chức các loại hoạt động, kêu gọi học sinh tích cực tham gia. Ví dụ như hoạt động liên hoan Tết Âm Lịch này, năm nào trường học cũng tổ chức vào đêm của ngày cuối năm giống như đài truyền hình quốc gia vậy. Các học sinh có thể lấy danh nghĩa cá nhân để báo danh tham gia biểu diễn, cũng có thể lấy danh nghĩa của lớp để tham gia, miễn là tất cả mỗi người trong trường đều được lên sân biểu diễn, bao gồm cả giáo viên cũng thế. Lâm Bạch Dư biết cả lớp Trương Đồng đều cùng nhau tham gia, nghe nói là biểu diễn liên khúc nhạc phim hoạt hình.
Các học sinh thì thích xem phim hoạt hình nhất, vì vậy hầu hết trẻ con với học sinh đều đã nghe thuộc các ca khúc được sử dụng trong phim hoạt hình rồi, thậm chí còn có thể hát theo nữa. Có thể nói, tiết mục này của lớp Trương Đồng khá là thú vị, chắc chắn sau khi biểu diễn sẽ rất được hoan nghênh.
“Bọn em chuẩn bị xong hết rồi.” Trương Đồng vừa ăn vừa nói, “Nhưng mà em vẫn cảm thấy bị thiếu cái gì đó, sự nối tiếp giữa các ca khúc khá rời rạc, không biết phải liên kết như thế nào cho hợp lý.”
Điểm này thì Lâm Bạch Dư không thể cho Trương Đồng ý kiến gì. Trương Đồng cũng không cho rằng Lâm Bạch Dư có thể giúp được mình, chỉ tùy tiện nói ra rồi thôi. Ăn cơm xong, thấy bộ tiểu thuyết "Thường Nhạc quận chúa " được Lâm Bạch Dư đặt ở trên giường, Trương Đồng cầm lên rồi cười nói: “Chị Bạch Dư, chị cũng đọc "Thường Nhạc quận chúa" à? Em cũng đọc này, khá thú vị đấy. Em thích nhân vật Xuân Hoa, còn chị thì sao?”
Xuân Hoa là nữ chính trong "Thường Nhạc quận chúa", chính là cô gái lưu manh giả danh quận chúa hoàng gia kia. Đa số mọi người đều thích vị nữ chính này, còn vị nữ chính điềm đạm nho nhã, dịu dàng, có tri thức, hiểu lễ nghĩa khác thì lại được rất ít người thích.
“Chị không thích nhân vật nào cả, chị chỉ đọc bộ tiểu thuyết này để nghiên cứu cốt truyện thôi. Chị mới tìm được một công việc là diễn một nhân vật nhỏ trong bộ phim truyền hình "Thường Nhạc quận chúa" này.”
“Ồ? Bộ "Thường Nhạc quận chúa" này sắp được chuyển thể thành phim truyền hình sao?” Trương Đồng nghe vậy thì mở to hai mắt nhìn, cực vui sướng hỏi, “Chị diễn nhân vật gì vậy? Quay ở chỗ nào thế? Lúc đó em đến thăm ban* có được không?”
(*Thăm ban: Hiểu nôm na là fan, bạn bè... những người không có nghĩa vụ trong đoàn làm phim nhưng vẫn đến địa điểm quay phim để xem.)
“Chị diễn vai cung nữ hầu hạ Xuân Hoa sau khi Xuân Hoa tiến cung. Phải ba ngày sau mới khởi động máy, địa điểm là căn cứ điện ảnh ở ngoại thành. Em có thể đến thăm ban lúc nào cũng được.”
“Thật tốt quá.” Trương Đồng hoan hô, “Đến lúc đó em sẽ rủ thêm vài bạn nữa. Các bạn ấy cũng đều thích bộ truyện "Thường Nhạc quận chúa" này.”
Trương Đồng ăn cơm chiều ở chỗ Lâm Bạch Dư xong thì cũng rời đi. Hệ thống đợi cô bé rời khỏi rồi mới nhảy ra: [Ký chủ, tôi mới tìm được một tiết mục trong cơ sở dữ liệu của hệ thống khá tương tự với tiết mục mà em họ cô sắp biểu diễn này!]
_____________________________________________
Chú thích:
[1]Thịt lợn sốt Bắc Kinh là một món ăn truyền thống ở Bắc Kinh. Thành phần chính của nó là thịt lợn thăn, được xào với bột đầu nành hoặc nước sốt mì ngọt, hành lá, gừng và các gia vị khác. Sau khi nấu, nó có độ mặn và ngọt vừa phải, với nước sốt đậm đà và hương vị độc đáo. Món ăn được phục vụ với tỏi tây xé nhỏ (chỉ sử dụng cuống trắng của nó) và lớp đậu phụ khô để bọc. Biến thể chay thì sử dụng bánh đậu phụ chiên thay cho thịt lợn.
[2]Bánh da nem ở bên Trung Quốc thì được làm bằng bột mì và đã được nướng chín.