Kiếp Sống Giới Giải Trí Của Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 10: Đi rèn luyện

Edit: Cơ Hoàng

Chu Dĩnh dẫn Lâm Bạch Dư đến hiệu sách Tân Hoa mua một bộ tiểu thuyết "Thường Nhạc quận chúa" trước rồi hai người mới đi ăn cơm chiều. Chu Dĩnh vốn định ăn hai tô mì thịt kho giải quyết bữa tối thôi, nhưng Lâm Bạch Dư không đồng ý. Lâm Bạch Dư kéo Chu Dĩnh vào một quán bán món cay Tứ Xuyên, gọi vài món cay Tứ Xuyên nổi tiếng rồi ăn với Chu Dĩnh. Tuy quán ăn này nhỏ nhưng làm được đồ ăn khá ngon, hơn nữa còn có hương vị chính tông. Hai người ăn thật sự vừa lòng, đặc biệt là Chu Dĩnh, quê quán của cô ở Tứ Xuyên, sau khi đến kinh thành thì đã rất lâu rồi cô chưa được ăn đồ ăn quê nhà có hương vị chính tông như thế. Cô ăn đến nỗi không được miệng, quét hết những món Lâm Bạch Dư gọi vào trong bụng.

“Không ổn rồi, chị ăn nhiều quá.” Chu Dĩnh nhìn bụng mình hơi nhô lên mà khóc không ra nước mắt, “Hôm nay ăn no căng, ngày mai bắt đầu giảm béo.”

“Chu Dĩnh tỷ không béo một chút nào hết.” Lâm Bạch Dư không hiểu nổi mấy cô gái ở hiện đại. Rõ ràng bọn họ đã gầy như một cây gậy trúc rồi mà vẫn la hét giảm béo, họ không sợ quá gầy sẽ không tốt cho cơ thể sao?

“Em không hiểu, lúc lên màn hình phải gầy một chút mới đẹp.” Chu Dĩnh giới thiệu một chút kinh nghiệm đóng phim mấy năm nay của mình cho Lâm Bạch Dư nghe, “Có một số người thoạt nhìn dáng người rất cân đối, nhưng vừa lên màn hình thì lại trông hơi béo, cho nên mọi người đều muốn mình gầy một ít... Còn có góc quay nữa... Khi đối mặt với máy quay thì phải chú ý...”

Chu Dĩnh nói đến tận khi hai người đã về đến nhà. Lâm Bạch Dư cảm ơn Chu Dĩnh, ôm tiểu thuyết về phòng. Sau khi rửa mặt xong, Lâm Bạch Dư ngồi lên giường đọc tiểu thuyết. Có điều nàng đọc rấ chậm, mỗi ngày trước khi đi ngủ cũng chỉ đọc được một phần tư.

[Ký chủ, thật ea không cần phải phiền toái như vậy đâu. Tôi có thể lưu trữ lại câu chuyện ở trong đầu cô, cô chỉ cần nhớ lại là được.] Hệ thống lên tiếng khi thấy Lâm Bạch Dư buồn ngủ nhưng lại do dự muốn đọc hết tiểu thuyết.

"Thật vậy sao?" Lâm Bạch Dư vui mừng.

[Mong ký chủ thỉnh đừng nghi ngờ năng lực của bổn hệ thống!] Hệ thống bất mãn, kháng nghị.

"Thực xin lỗi, về sau ta sẽ không như vậy nữa." Lâm Bạch Dư thái độ tốt cảm ơn hệ thống. Sau hai ngày, Lâm Bạch Dư đã buông hơn phân nửa cảnh giác, "Vậy nhờ ngươi hỗ trợ lưu nội dung tiểu thuyết vào trong đầu của ta đi."

[OK, xin ký chủ chờ một chút.]

Ngay sau đó Lâm Bạch Dư thấy ba quyển sách ở trong tầm tay phát ra ba tia sáng màu trắng bay vào cái trán của nàng, lập tức trong đầu của nàng có thêm một số thứ.

Tỉnh lại ở Đại Vệ triều, buổi sáng Lâm Bạch Dư vẫn đến Đột Bích sơn trang học tập với Phùng tiên sinh giống như một ngày trước. Buổi chiều nàng thêu thùa may vá ở trong tiểu viện của mình, nhưng không toàn tâm toàn ý thêu thùa giống như trước kia, mà đang làm hai việc cùng một lúc. Nàng vừa thêu hoa vừa đọc nội dung "Thường Nhạc quận chúa" ở trong đầu. Đến buổi tối, trước khi đi ngủ thì Lâm Bạch Xu cũng đọc hết toàn bộ nội dung tiểu thuyết.

Ở trong sách thì nhân vật cung nữ mà Lâm Bạch Dư diễn có cơ hội lên sân khấu vài lần: Một lần là sau khi nữ chính được phong làm quân chủ, nàng và mấy thái giám, cung nữ khác được phân đến dưới tay nữ chính, là lần đầu tiên bái kiến chủ tử; một lần là khi nữ chính chuồn êm ra cung, có một cung nữ khác nằm ở trên giường giả làm nữ chính, Lâm Bạch Dư thì yểm trợ, sau đó bị hoàng đế phát hiện; còn có... Làm nữ cung nữ bên cạnh nữ chính, suất diễn của Lâm Bạch Dư khá nhiều. Mã Hâm nể mặt Uông Thủy Liên nên cũng thật chiếu cố nàng!

[Ký chủ, cô đã biết cốt truyện của cả bộ tiểu thuyết rồi, bây giờ cô có muốn tiến vào thế giới rèn luyện trải nghiệm cuộc đời của Xuân Hồng không?] Hệ thống đột nhiên hỏi.

Xuân Hồng chính là tên của cung nữ mà Lâm Bạch Dư sẽ diễn.

"Hả? Bây giờ đã có thể tiến vào rèn luyện rồi sao?"

[Đúng vậy.]

Trải nghiệm cuộc đời của người khác sao? Nghe có vẻ khá thú vị.

"Được, ta muốn tiến vào rèn luyện."

………………

Lâm Bạch Dư tỉnh lại sau một trận choáng váng, sau đó nàng phát hiện mình đã biến thành một tiểu cô nương mười một tuổi. Đây là xuyên không rồi sao? Lâm Bạch Xu nhìn cánh tay với dáng người nho nhỏ của mình, không khỏi lại ngạc nhiên cảm thán.

Lâm Bạch Xu xoa bóp gương mặt của mình: “Đau quá!"

Hệ thống lên tiếng: [Ký chủ, tuy rằng thế giới này là thế giới giả thuyết, nhưng để ký chủ có trải nghiệm chân thật nhất, tất cả cảm quan đều được điều chỉnh lên một trăm phần trăm, tất cả cảm giác của ký chủ cũng đều là chân thật. Nếu ký chủ tử vong ở thế giới rèn luyện, tuy rằng không ảnh hưởng đến thân thể ở thế giới hiện thực, nhưng lại có thể trải nghiệm được sự khổ sở đến cực hạn khi tử vong, nói không chừng còn sẽ sinh ra ảnh hưởng đến tinh thần đối với thế giới hiện thực nữa.]

"Vậy... Vậy ta sẽ cố gắng không tử vong." Lâm Bạch Dư nói, "Nhưng ta sẽ phải làm gì để thoát ly thế giới này?"

Hệ thống: [Chỉ cần cốt truyện kết thúc là có thể tùy ý rời khỏi thế giới rèn luyện.]

Lâm Bạch Dư: "Nhất định phải chờ đến khi cốt truyện kết thúc sao? Nếu ta không muốn chờ đến khi cốt truyện kết thúc thì sao?"

Hệ thống: [Thế giới rèn luyện thế được tạo ra để phục vụ ký chủ. Chỉ cần ký chủ chỉ muốn là có thể rời khỏi thế giới rèn luyện bất cứ lúc nào. Hơn nữa...]

Lâm Bạch Dư: "Hơn nữa cái gì?"

Hệ thống: [Hơn nữa chỉ cần ký chủ muốn, hoàn toàn có thể không đi theo cốt truyện, phá hỏng cốt truyện cũng không sao.]

Lâm Bạch Dư dựa vào kinh nghiệm mà nàng được đọc mấy quyển tiểu thuyết xuyên không mà hỏi: "Nếu cốt truyện bị phá hỏng thì thế giới tiểu thuyết sẽ không sụp đổ chứ?"

Hệ thống: "Ký chủ, thế giới mà cô xuyên vào không phải thế giới tiểu thuyết, mà là thế giới rèn luyện do bổn hệ thống căn cứ và nội dung của tiểu thuyết sáng tạo ra. Nó hoàn toàn không có chút liên quan gì đến thế giới tiểu thuyết, nên dù cô có phá hỏng cốt truyện thì cũng sẽ không làm thế giới tiểu thuyết tan vỡ.]

Lâm Bạch Xu: "Vậy là tốt rồi, ta chỉ sợ lúc ta không nhịn được mà phá hỏng cốt truyện thì sẽ làm thế giới tiểu thuyết tan vỡ thôi.]

Hệ thống: [Ồ? Hóa ra ký chủ có ý định phá hỏng cốt truyện sao?]

Lâm Bạch Xu: "Bởi vì cốt truyện quá nhạt nhẽo, nhân vật chính quá não tàn, coi tình yêu là tối thượng, không thèm để ý lễ nghĩa liêm sỉ, làm người đọc khó chịu."

Hệ thống: [Thấy cô đọc truyện hăng say như vậy tôi còn tưởng rằng cô thích quyển sách này lắm cơ!]

Lâm Bạch Xu: "Ta chỉ muốn xem thử người hiện đại miêu tả người cổ đại có gì khác với Đại Vệ triều chúng ta không thôi.]

Hệ thống: [... Cô thấy vui là được.]

Theo tư liệu mà hệ thống gửi tới, thân thể mà hiện tại Lâm Bạch Dư xuyên qua đã mười một tuổi. Vì gia đình nguyên chủ nghèo khó nên đã bán nàng cho thái giám ở trong cung, sẽ phải tiến cung ngay lập tức. Từ giờ đến khi cốt truyện bắt đầu còn cách một khoảng thời gian là 5 năm.

“Các ngươi thành thật một chút, đừng có nhìn linh tinh.” Vị đại cung nữ dẫn theo một đám tiểu cung nữ các nàng tiến cung thấp giọng quát các tiểu cung nữ mắt đầy vẻ tò mò này. Nhưng mà mấy tiểu nha đầu còn chưa cảm nhận được sự tàn khốc ở trong hoàng cung, lòng tràn đầy sự hiếu kỳ, không giấu được. Bên ngoài thì cúi thấp đầu xuống như đang nghe lời đại cung nữ, nhưng đôi mắt vẫn không thành thật liếc nhìn đánh giá hoàng cung trong truyền thuyết này như cũ.

Lâm Bạch Dư cũng là một người trong số đó. Nàng vừa đánh giá vừa so sánh sự khác biệt của hoàng cung thế giới này với hoàng cung ở Đại Vệ triều. Kiến trúc hoàng cung ở đây có mái cong cong vút, ngói lưu li màu vàng và xanh biếc lóe sáng dưới ánh mặt trời, sáng đến nỗi người ta không mở được đôi mắt. Tất cả đều thể hiện một khí chất phú quý, tường hòa, thịnh vượng và hoa lệ, vưag đẹp đẽ quý giá tinh xảo hơn so với hoàng cung Đại Vệ triều, nhưng lại không cổ xưa như hoàng cung Đại Vệ triều. Dù sao thì hoàng cung của Đại Vệ triều cũng đã trải qua ba triều đại, đã có lịch sử hàng ngàn năm, còn hoàng cung của thế giới này chỉ được xây cách đây không lâu.

Khi mọi người đang tiến lên thì phía trước lại có một đội nghi thức tiến lại gần, đại cung nữ vội vàng dẫn theo các tiểu cung nữ tránh ra ven đường và quỳ xuống. Đội nghi thức không nhanh không chậm đi qua bên người các nàng. Các tiểu cung nữ lặng lẽ ngẩng đầu, lại chỉ có thể thấy được màn lụa màu phấn hồng buông xuống bốn phía quanh cỗ kiệu, bóng người bên mờ mờ ảo ảo nhìn không rõ lắm. Các thái giám và cung nữ đi xung quanh cỗ kiệu ăn mặc tốt hơn nhiều so với các tiểu cung nữ vừa tiến cung như các nàng. Những cung nữ đó đều mặc xiêm y làm bằng tơ lụa, không giống các nàng đều chỉ mặc bố y. Mấy tiểu cung nữ nhìn chằm chằm trang sức châu hoa trên búi tóc và cổ tay của các đại cung nữ, trong mắt lập loè sự hâm mộ và dã tâm.

Một tiểu cung nữ lưu luyến thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng hỏi cung nữ quản sự đang dẫn đầu các nàng: “Cô cô, người vừa rồi là ai vậy? Trông thật là uy phong.”

Các tiểu cung nữ khác nghe vậy cũng đều nhìn chằm chằm cung nữ quản sự bằng ánh mắt sáng quắc.

Cung nữ quản sự cũng hiểu rõ tâm tư của mấy tiểu nha đầu này, có ai là không có dã tâm chứ? Năm đó khi mới vừa tiến cung thì chính nàng cũng có cùng dáng vẻ với mấy tiểu nha đầu này, cũng muốn trở nên nổi bật. Thế nhưng hiện thực tàn khốc đã khiến nàng đánh mất loại tâm tư này. Hiện tại nàng chỉ cầu được sống bình an đến khi được rời khỏi hoàng cung là tốt rồi.

“Vị kia không phải người lạ, mà là Tuyên Phi nương nương. Tuyên Phi nương nương có thai, Hoàng Thượng đặc biệt cho phép nàng ngồi kiệu đi lại trong cung.” Cung nữ quản sự nói.

Đây chính là Tuyên Phi sao? Là Tuyên Phi “Ôn nhu thiện lương, giống như tiên nữ trong mắt của nữ chính” sao?

“Thì ra là Tuyên Phi nương nương!”

“Nhất định là Hoàng Thượng sủng ái Tuyên Phi nương nương lắm, nếu không thì sao sẽ đặc cách cho phép nàng ngồi kiệu đi lại ở trong cung như vậy chứ?”

“Không biết Tuyên Phi mang thai nam hay nữ. Nếu Tuyên Phi sinh ra một vị tiểu hoàng tử thì liệu địa vị của Tuyên Phi có lại tăng lên không nhỉ?” Các tiểu cung nữ bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Cung nữ quản sự cười cười, bỗng nhiên nói: “Trước khi Tuyên Phi nương nương hầu hạ hoàng đế thì đã từng là cung nữ bên người tiên hoàng hậu.”

Các tiểu cung nữ nghe vậy thì đôi mắt sáng lên: Cuộc đời của Tuyên Phi nương nương đã khiến các nàng xác định được một mục tiêu. Tuyên Phi nương nương có thể từ một cung nữ trở thành nương nương cao cao tại thượng, có phải các nàng cũng có thể được như vậy?

Lâm Bạch Dư nhíu mày, tại sao cung nữ quản sự lại nói như vậy? Tại sao lại khơi mào dã tâm của các tiểu cung nữ này? Đám tiểu cung nữ các nàng có đắc tội với vị này cô cô quản sự này đâu?

Lâm Bạch Dư không biết là tâm lý của những người đã sinh hoạt lâu ở trong hoàng cung này đều có chút vặn vẹo dù ít hay nhiều. Bọn họ sống không tốt nên cũng không muốn những người khác được sống tốt, họ rất thích xem những người khác bị xui xẻo.

Lâm Bạch Dư thở dài, không biết trong nhóm cung nữ bị khơi mào dã tâm này sẽ có mấy người có thể bình an sống sót đến rời khỏi hoàng cung. Sau này nàng phải giấu mình thật kỹ, quyết định tránh xa vị cung nữ quản sự này và một đám cung nữ khác, tuyệt đối không thể đi lại nhiều với bọn họ, nếu không nàng sẽ bị bọn họ liên lụy chết.

Sau khi tiến vào hoàng cung, các người mới sẽ chưa được phân đi làm việc tại các bộ phận trong hoàng cung ngay mà phải tập trung học tập các loại quy củ ở trong hoàng cung trước. Lâm Bạch Dư biểu hiện rất quy củ, không quá xuất sắc cũng không yếu kém, bởi vậy nên sau khi học xong quy củ, nàng không bị cung nữ chưởng sự ở các cung khác chọn đi, chỉ được phân tới một cương vị quét tước trong Ngự Hoa Viên mà thôi. Đãi ngộ không tốt, cũng không được các quý nhân thưởng thức, nhưng được cái là công việc cũng thanh nhàn, khiến Lâm Bạch Dư khá vừa lòng. Bởi vì dù là ở Hầu phủ hay là ở hiện đại thì nàng cũng đều chưa từng phải làm việc nặng bao giờ.