Bốn bề nhuốm một màu trắng xóa, mênh mông, vô định, tưởng như không gian bị sương mù dày đặc bao phủ, lại giống như đang lạc giữa chốn thần tiên.
Phía xa, thân ảnh một nam nhân thoắt ẩn thoắt hiện. Mái tóc dài thác loạn đổ lên vai, y phục mang màu lam gần như trắng khẽ phất phơ trong gió. Phong vận thần thái như ngọc, khí thế xuất trần không thuộc về chốn nhân gian.
Rõ ràng chưa từng gặp qua, nhưng lại có cảm giác vô cùng quen thuộc.
"Chàng là ai? Sao lại đưa ta tới đây?"
Nhật Hy thảng thốt, trong lòng dấy lên cảm xúc hỗn loạn, tâm trí luôn tự nhủ đây chỉ là một giấc mộng mà thôi, đến khi tỉnh lại, mọi chuyện sẽ tự động chấm dứt.
Chàng nhìn nàng, ánh mắt như phảng phất gió xuân, lại có chút gì đó đượm buồn, thê lương, bất giác khiến lòng nàng tê dại, nỗi sợ hãi cũng theo đó mà tan biến đi như chưa từng xảy ra.
"Ta là Mặc Nhiên, người sẽ chỉ dẫn cho nàng."
"Chỉ dẫn? Chỉ dẫn điều gì?"
Trong lòng nàng bỗng dâng lên dự cảm không lành. Quả là như vậy, lát sau chàng đáp:
"Thiên mệnh đã định, nàng phải thực hiện một nhiệm vụ, nếu không, nàng sẽ hồn phi phách tán."
Nhật Hy trầm mặc, trong lòng không khỏi cảm thấy kì lạ. Con người vốn bỏ lỡ rất nhiều điều trong cuộc đời. Họ sẽ mang nỗi niềm ân hận, dằn vặt cho tới tận khi chết đi, nhưng đã bao giờ vì không hoàn thành việc gì đó mà vĩnh viễn không còn được siêu thoát đâu?
Nàng nhướn mày, nghi hoặc hỏi:
"Rốt cuộc ta phải làm gì?"
"Đơn giản thôi." Chàng đáp: "Nàng chỉ cần tìm mọi cách ngăn cản một đôi uyên ương đến với nhau. Nếu thành công, nàng sẽ hoàn toàn khỏi bệnh."
Căn bệnh tim bẩm sinh đeo bám Nhật Hy suốt mười sáu năm nay, song lại không có cách nào trị khỏi. Bác sĩ nói trái tim nàng rất bình thường, không thể thực hiện phẫu thuật được. Thế nhưng nó yếu tới mức nào, Nhật Hy hoàn toàn hiểu rõ. Có đôi lúc nàng cảm thấy khó thở như trái tim bị bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt, lại có lúc nhói lên từng cơn quặn thắt, đau đáu một nỗi buồn không biết nguyên do tại sao. Dường như nó không phải trái tim của nàng vậy.
Chỉ là, không ngờ được rằng số kiếp của Nhật Hy là làm nữ phụ, phá hoại tình cảm của người khác.
"Nếu ta không đồng ý thì sao?"
Nàng cất tiếng, thanh âm dứt khoát, dường như chẳng ai có thể bắt ép nổi. Mặc Nhiên khẽ mỉm cười nhàn nhạt, đáy mắt chẳng hiểu sao lóe lên ánh nhìn bi ai, như thương xót, lại giống như bất lực.
"Nhật Hy, nàng không có quyền lựa chọn."
Dứt lời, bóng hình chàng dần tan biến, phút chốc đã hóa thành làn khói trắng mờ ảo không còn nhìn rõ hình dạng. Cảnh vật xung quanh dường như cũng đang tan ra, mọi thứ cũng dần vỡ vụn, nhấn chìm nàng trong khoảng không gian vô định không lối thoát. Chuyện gì đang diễn ra? Đây là mơ hay thực?
Bất chợt, một giọng nói trầm ấm cất lên, khi gần khi xa, ngập ngừng ngắt quãng như mộng ảo:
"Đối tượng là Đông Tâm. Đến nơi, nàng khắc biết nữ nhân kia là ai." Ngừng một lát lại nói tiếp: "Nhật Hy, ta chờ nàng trở về..."
Nàng hốt hoảng nhìn quanh, nhưng thu vào trong tầm mắt chỉ là một màu trắng như tuyết tháng Hai:
"Mặc Nhiên! Chàng định đưa ta đi đâu?"
Giọng nói như ảo như thực kia lại vang lên lần nữa: