Tiêu Triệt im lặng để Ngô Phong dựa vào mình, nghe cậu kể lại quá khứ của mình.
"Lúc trước ba em rất thân với Vương Phúc, có thể nói hai người họ giống như là anh em ruột. Lúc nhỏ khi Vương Phúc đến nhà, ông ta vẫn luôn tươi cười ôm em hỏi chuyện, thậm chí còn lập hôn ước cho em với Vương Tuấn Lâm."
"Cái gì!!!!!!!!! Hôn ước với Vương Tuấn Lâm." Tiêu Triệt lập tức la lên.
"Đúng vậy, lúc nhỏ vì phải mang thân phận con gái nên em phải nuôi tóc dài và mặc váy. Vẻ ngoài của em cũng giống con gái cho nên không ai nhận ra, Vương Tuấn Lâm và Vương Phúc cũng không hề nghi ngờ gì. Mối quan hệ của em và hắn rất tốt, cho đến một ngày…..
Đêm đó ba mẹ vội vàng gọi em dậy, thu dọn vài món đồ cần thiết sau đó lái xe ra khỏi nhà. Lúc đó em rất sợ hãi, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, em nghe ba mẹ nói chuyện mà vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra."
"Vậy vụ tai nạn ở núi Kim Sơn mà em kể…?"
"Vì một lý do nào đó mà ba em chạy xe lên núi Kim Sơn, em nhớ hình như ba hẹn gặp một người đàn ông, ba đã đưa cho người đó một vật, em cũng không nhớ rõ, lúc đó mẹ vẫn luôn ôm chặt em không buông. Xong khi xong việc, trên đường chạy xe xuống núi, bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe, vì quá bất ngờ nên ba không kịp tránh. Lúc đó em chỉ cảm thấy rất sợ, chỉ biết sợ hãi nhắm mắt, em nghĩ chuyện tiếp theo anh cũng đã biết."
"Vậy tại sao ông ta phải giết bác trai?"
"Em cũng không nhớ rõ, nhưng em khẳng định có liên quan đến Vương Phúc. Trên đường chạy trốn ba luôn nói đến ông ta, chắc chắn là vậy. Triệt, chính là ông ta đã giết gia đình em, chính là ông ta…"
Ngô Phong kích động quay người nắm chặt vai Tiêu Triệt vừa hét lên vừa khóc, lúc này cậu đã mất đi vẻ trấn tĩnh vài ngày nay. Tiêu Triệt cảm thấy rất đau lòng, vươn tay ôm chặt vào trong lòng, vỗ về nói với cậu như một đứa trẻ.
"Được, anh tin em. Bây giờ lão ta không thể làm hại em nữa, không ai có thể làm hại em nữa. Ngoan, anh sẽ giúp em đưa lão ta ra công lý…"
Hai người ôm nhau trước phần mộ ba mẹ Ngô Phong một lúc lâu, tận hưởng thế giới của hai người. Ở phía sau gốc cây gần đó, có một bóng dáng đứng đó, vẻ mặt lộ vẻ không thể tin được. Người đó lấy tay che miệng kiềm nén tiếng khóc lại, mặc dù lúc này rất muốn xông ra nhưng lại không thể, thân thể run run đứng đó nhìn Ngô Phong và Tiêu Triệt.
Tiêu Triệt để Ngô Phong khóc ở trong lòng mình một hồi lâu, cho đến khi người trong lòng đã ngủ đi vì mệt, lúc này anh mới nhẹ nhàng để cậu nằm xuống, sau đó quỳ ở trước mộ phần ba mẹ Ngô Phong.
"Bác trai, bác gái, con tên là Tiêu Triệt, hiện tại con và Phong đang quen nhau, con hy vọng hai bác ở trên trời có thể chúc phúc cho chúng con. Về phần Vương Phúc, con sẽ giúp hai bác trả thù." Sau đó anh bế ngang cậu trở về xe.
Khi cả hai người đã đi khuất khỏi đó, bóng dáng ở phía sau cây vội vàng chạy ra, quỳ ở trước mộ khóc lóc.
"Lão gia, phu nhân, thì ra bấy lâu này tôi đã đi theo kẻ thù, tôi thật có tội với hai người. Thiếu… thiếu gia vẫn còn sống, người vẫn còn sống. Tôi vẫn nghĩ thiếu gia đã chết, nhưng thật ra người vẫn còn sống. Lão gia, phu nhân, tôi nhất định sẽ chăm sóc thiếu gia thật tốt, hai người đừng lo lắng."