Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt

Chương 38: 38 Quà Cho Lương Thần


Hôm nay phải đi học, cho nên Trác Thiệu hơn năm giờ đi chợ mua đồ ăn.
Hắn đã mua một con vịt, và hai kg thịt ba chỉ, một cái cánh gà, cộng với một số món ăn chay.
Vốn hắn còn muốn mua một con cá, nhưng nghĩ đến Lương Thần tựa hồ càng thích ăn thịt, liền không mua.
Mua đồ ăn nếu mua quá nhiều, buổi tối hắn chỉ nấu ăn cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ, vậy làm sao còn rảnh giúp Lương Thần tổ chức sinh nhật?
Trác Thiệu xách túi lớn túi nhỏ trên đường đi về nhà, còn thuận tiện mua ba cái cơm nắm mang về làm bữa sáng cho hai đứa nhỏ.
Cơm nắm được coi là món ăn truyền thống của huyện Phúc Dương, nguyên liệu chính là gạo nếp, mà bên trong sẽ là bánh quẩy.
Bánh quẩy được bao trong cơm nắm không giống bánh quẩy thông thường, mà là những miếng bánh quẩy bình thường sau khi cắt khúc rồi cho vào chảo dầu tiếp tục chiên, chiên cho đến khi toàn bộ quẩy đều giòn, người dân địa phương gọi là bánh quẫy cũ.
Nếu cơm nắm ngọt, bên trong sẽ bọc một đoạn bánh quẩy cũ, thêm hai thìa hạt mè đường trắng, sau khi quấn lại, bà lão bán cơm nắm còn có thể rắc một chút đường trắng rồi lại cho khách, như vậy ăn miếng đầu tiên, chính là ngọt ngào.
Nếu cơm nắm muối, bên trong cũng đặt một đoạn bánh quẩy cũ, nhưng đường trắng sẽ được thay thế bằng dưa muối, còn cho thêm một vài đậu phộng vào.
Đương nhiên, còn có một số người, sẽ yêu cầu ngọt mặn đều để, như vậy cũng ngon, chờ qua vài năm nữa, trong cơm nắm có thể đặt càng nhiều đồ vật, Trác Thiệu sau này có một lần trở lại huyện Phúc Dương, lúc mua cơm nắm liền nhìn thấy đủ loại, nhân gì đều có, chà bông trứng bì đậu đũa...!Chủ cửa hàng cái gì cũng dám bỏ vào.
Cơm nắm có hai loại năm mao và một đồng, không có gì khác nhau, chính là một đồng to gấp đôi năm mao, nhân bên trong cũng nhiều hơn gấp đôi.
Trác Thiệu mua hai cơm nắm mặn một đồng, lại mua một cơm nắm ngọt năm mao.
Cơm nắm mặn là hắn và Lương Thần ăn, cơm nắm ngọt thì cho Trác Đình...!Trác Thiệu xách cơm nắm đi vào tiểu khu, sau đó liền nhìn thấy Lương Thần từ trong hành lang vọt ra.
"Trác Thiệu!" Lương Thần nhìn thấy Trác Thiệu, đôi mắt nhất thời sáng lên.
Hôm nay sau khi cậu rời giường không thấy Trác Thiệu, cũng có chút hoảng hốt, sau khi phát hiện Trác Thiệu không ở trong phòng, càng thêm sợ hãi.
Trác Thiệu có phải là...!Muốn đi không?
Trong lòng cậu hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi liền chạy xuống lầu, thẳng đến khi nhìn thấy Trác Thiệu xách đồ trở về, mới thở phào nhẹ nhõm.
Trác Thiệu vốn tâm tình không tệ, nhưng nhìn thấy Lương Thần như vậy, một trái tim lại chìm xuống.
Lương Thần càng coi trọng hắn, hắn càng bất an.
Nếu như tính cách Lương Thần vui vẻ hào phóng, hắn hoàn toàn có thể thoải mái nói cho cậu biết hắn đã có người mình thích, sau đó bảo trì khoảng cách với cậu, nhưng Lương Thần...
Lương Thần tâm tư tinh tế còn chưa tính, hiện tại cậu căn bản không ý thức được tình cảm đối với hắn là thích, dưới tình huống như vậy, hắn làm sao dám nói như vậy?
Nếu nhận ra tình cảm của mình là thích, là tình yêu, đứa trẻ này có lẽ sẽ đau đớn hơn bây giờ.
"Cậu xuống chạy bộ?" Trác Thiệu dời ánh mắt, chỉ coi như không nhìn thấy tình cảm trong mắt Lương Thần.
"Hả? Ừm." Lương Thần nói.
"Vậy cậu chạy đi, tôi đi lên trước." Trác Thiệu nói.
Lương Thần gật gật đầu, định đi chạy bộ, nhưng đi vài bước, cậu lại xoay người đuổi theo Trác Thiệu: "Trác Thiệu, sao hôm nay cậu lại mua nhiều đồ ăn như vậy?"
Lương Thần biết hôm nay là sinh nhật mình, mấy ngày trước cậu đã muốn nói với Trác Thiệu.
Nhưng mấy ngày nay Trác Thiệu vẫn đối với cậu rất lạnh nhạt, làm cho cậu không biết phải mở miệng như thế nào.
Cậu cho rằng mình chỉ sợ không có sinh nhật, không nghĩ tới lại nhìn thấy Trác Thiệu mua nhiều đồ ăn như vậy...
Rốt cuộc cậu vẫn ôm kỳ vọng hỏi ra.
Trác Thiệu thầm thở dài một hơi, cuối cùng nói: "Hôm nay là sinh nhật cậu, tôi tổ chức sinh nhật cho cậu."
Lương Thần nhận được đáp án như vậy, mấy ngày nay bởi vì Trác Thiệu đối với cậu lãnh đạm mà sinh ra tâm tình thương tâm tiêu tán không còn, cả người tựa như mùa hè nóng nực được uống nước đá lên tinh thần, khóe miệng cậu không ngừng nhếch về phía sau, đôi mắt càng vững vàng tập trung vào trên người Trác Thiệu: "Trác Thiệu, cậu thật tốt!"
Trác Thiệu có thể đoán được bộ dáng hiện tại của Lương Thần là như thế nào, đứa nhỏ này luôn dễ dàng thỏa mãn như vậy...!Nhưng hắn không có nhìn Lương Thần, chỉ nói: "Ở nhà cậu lâu như vậy, dù sao cũng phải hồi báo cho cậu."
Lời nói của Trác Thiệu khiến Lương Thần có chút buồn bực, nhưng Trác Thiệu muốn tổ chức sinh nhật cho cậu mang lại cho cậu niềm vui sướng, rất nhanh liền đem buồn bực này xua tan.
Lương Thần một lòng muốn chạy bộ giảm cân, nhưng hôm nay, cậu lại không muốn chạy, chỉ muốn đi theo phía sau Trác Thiệu.

Trác Thiệu nguyện ý tổ chức sinh nhật cho cậu, hẳn là cũng không chán ghét cậu.
Tâm tình Lương Thần cực kỳ tốt, cho dù Trác Thiệu mua cho cậu cơm nắm mặn, cậu ăn vào miệng, cũng cảm thấy ngọt ngào.
Trác Thiệu hôm nay vẫn có chút lãnh đạm.
Nhưng cho dù như vậy, Trác Thiệu vẫn cùng cậu đi học, nấu cơm cho cậu, ngồi bên cạnh cậu...
Lúc lên lớp, Lương Thần nhịn không được hết lần này đến lần khác trộm nhìn Trác Thiệu.
Trác Thiệu ở lớp rất nghiêm túc, gương mặt nghiêng thoạt nhìn cực kỳ hoàn mỹ.
Lương Thần đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng ngày đó nằm mơ, Trác Thiệu hôn cậu.
Trái tim cậu nhịn không được nhảy lên...!Che trái tim mình lại, Lương Thần cảm thấy mình có chút không thích hợp.
Lương Thần có chút tâm hoảng ý loạn, hôm nay ngược lại không muốn như trước kia vẫn miên man suy nghĩ khiến mình khó chịu.
Tâm tình cậu không tệ, Trác Thiệu trong lúc vô ý liếc thấy bộ dáng cậu mặt đỏ tai hồng, lại nhịn không được nhíu mày.
Buổi chiều tiết thứ tư là lớp học tự học, các bạn cùng lớp một số đang làm bài tập ở nhà, một số nhỏ giọng trò chuyện, còn những người khác bí mật đọc tạp chí.
Lúc này tiểu thuyết rất ít, tạp chí ngược lại rất nhiều, cũng rất thịnh hành.
"Lương Thần, đề này làm như thế nào?" Nữ sinh ngồi ở trước Lương Thần quay đầu lại, cầm quyển bài tập toán hỏi Lương Thần.
Trác Thiệu mấy ngày nay ở trường hầu như không tham gia hoạt động gì, nhưng cho dù như vậy, hắn cũng nhận ra toàn bộ bạn học trong lớp, đối với nữ sinh này, cũng có ấn tượng.
Nữ sinh này là một người rất cố gắng đọc sách, chính là đầu óc không tốt lắm...!Cô giỏi tiếng Trung và tiếng Anh, nhưng toán học...!Ngay cả khi giáo viên nói nhiều lần về đề mục này, cô vẫn không thể.
Rất nhiều học sinh không biết làm thì thôi, nhưng cô sẽ không, sẽ luôn hỏi người, hỏi đến khi hiểu mới thôi, trước kia đã từng hỏi bài Trác Thiệu.
Trác Thiệu mỗi lần đều sẽ cự tuyệt, chính hắn còn không hiểu, tự nhiên sẽ không nói cho người khác, sau đó nữ sinh này liền đi tìm người khác hỏi...!Mà hai tháng gần đây, cô cơ bản đều hỏi Lương Thần.
Lương Thần tính tình tốt, cho dù mình nói chuyện lắp bắp, giảng đề cho cô một lần nữa rất phiền phức, cũng vẫn nói như cũ, lần này cô tới hỏi, Lương Thần lại nói.
"Tôi đổi chỗ với cậu." Trác Thiệu nói với nữ sinh kia: "Như vậy vấn đề của cậu cũng thuận tiện một chút."
Từ giờ trở đi, có thể để cho Lương Thần dạy thêm vài bằng hữu.
Trác Thiệu nói xong, liền đứng lên, cô bé kia chuẩn bị một đống vấn đề muốn hỏi, cũng vui vẻ đứng lên, tính toán đi vòng một vòng ngồi vào vị trí Trác Thiệu.
Nhưng Lương Thần, cả người cậu đều đã cứng đờ.
Trác Thiệu muốn đổi vị trí với nữ sinh kia? Nữ sinh kia thường hỏi bài cậu, trước kia Trác Thiệu chưa từng nói muốn đổi chỗ ngồi như vậy.
Sau khi Lương Thần thấy đứng lên Trác Thiệu, theo bản năng ngồi vào chỗ ngồi của Trác Thiệu, sau đó để cho nữ sinh kia ngồi ở chỗ ngồi của mình.
Làm xong tất cả, cậu bất an nhìn Trác Thiệu một cái, nhưng Trác Thiệu không nhìn cậu.
Nữ sinh kia cũng không cảm giác được có cái gì không đúng, trực tiếp ngồi xuống chỗ Lương Thần, lại hỏi: "Đường phụ này phải vẽ như thế nào?"
Chỗ ngồi của Trác Thiệu, tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ cơ thể Trác Thiệu, nhưng trái tim Lương Thần lại lạnh xuống.
Cậu đột nhiên không muốn giải bài cho nữ sinh này nữa.
Lương Thần ngồi ở chỗ Trác Thiệu, có loại cảm giác như ngồi trên đống lửa, may mắn, rất nhanh liền tan học.
Nữ sinh kia còn muốn hỏi lại, Lương Thần không am hiểu cự tuyệt người khác, lần này lại không chút nghĩ ngợi liền nói: "Tôi muốn về nhà."
Nếu cậu không nhanh chóng thu thập đồ đạc, Trác Thiệu không đợi cậu để cậu về nhà một mình thì làm sao bây giờ? Lương Thần từng cho rằng Trác Thiệu sẽ không bỏ lại mình, nhưng hiện tại cậu không dám xác định.
"Vậy ngày mai tớ hỏi cậu đi." Nữ sinh kia có chút đáng tiếc đứng dậy, Lương Thần thấy thế, vội vàng ngồi trở lại vị trí của mình thu dọn đồ đạc, lại bắt đầu nhìn trộm Trác Thiệu.
Cậu muốn hỏi Trác Thiệu, hỏi hắn vì sao lại đổi chỗ ngồi với cô gái kia, nhưng rốt cuộc không hỏi ra miệng.
Trên đường tan học về nhà, Lương Thần vẫn không quá cao hứng, cho đến khi Trác Thiệu dẫn cậu vào cửa hàng bánh ngọt, mua một cái bánh ngọt.
Đó là một chiếc bánh ngọt rất bình thường, bởi vì Trác Thiệu lo lắng ăn không hết, mua còn rất nhỏ, mặt trên cũng không có bao nhiêu trang trí, chỉ đơn giản viết một câu "Chúc mừng sinh nhật Lương Thần".

Nhưng chính là một cái bánh ngọt như vậy, làm cho Lương Thần lại khắc chế không được cao hứng hẳn lên.
Cậu lớn như vậy đây là lần đầu tiên, được ai đó đã mua cho cậu một chiếc bánh sinh nhật!
Sinh nhật của các bạn cùng lớp, có bánh sinh nhật để ăn, một số phụ huynh thậm chí sẽ mang bánh đến trường, cho trẻ em trong lớp một chút, nhưng từ nhỏ đến lớn, cậu chưa bao giờ được ăn bánh sinh nhật của riêng mình.
Bà nội chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho cậu, cha sẽ càng không nhớ, những người khác đương nhiên cũng không thể trông cậy vào...
Lương Thần lúc trước lo lắng cùng sợ hãi, bởi vì cái bánh ngọt này, lại biến mất vô tung.
Thậm chí, khi cậu về nhà, cũng nhịn không được muốn nhảy dựng lên.
Hạnh phúc như vậy vẫn còn kéo dài.
Sau khi về nhà, Trác Thiệu bắt đầu nấu cơm, tuy rằng công việc rửa rau bị Trác Đình cướp đi, cậu không thể cùng Trác Thiệu nói chuyện trong phòng bếp, nhưng cậu có thể ở trong phòng ăn nhìn Trác Thiệu.
Hôm nay Trác Thiệu nấu rất nhiều món ăn, bởi vì hôm nay là sinh nhật cậu.
Trác Thiệu vẫn nhớ thương cậu, chuyện lúc trước, nhất định là cậu suy nghĩ nhiều.
Lương Thần nhìn từng món ăn được bưng lên bàn, tươi cười trên mặt càng ngày càng xán lạn.
Trác Thiệu nhìn thấy bộ dạng này của cậu, trong lòng lại càng thêm xấu hổ.
Hắn đã cố gắng lạnh lùng Lương Thần, nhưng Lương Thần...!Chỉ cần hắn đối với Lương Thần thoáng tốt hơn một chút, Lương Thần sẽ một chút cũng không thèm để ý lúc trước hắn lãnh đạm.
Cứ tiếp tục như vậy...
Hắn đối với Lương Thần, thật sự hoàn toàn không có tình yêu.
Hắn là một lão nam nhân tâm lý hơn ba mươi tuổi, thật muốn yêu đương với một đứa nhỏ mười mấy tuổi, so với mình nhỏ hơn hai mươi tuổi...!Hắn sẽ cảm thấy mình chính là cầm thú.
Con vịt kia, Trác Thiệu làm vịt xào bia, thịt ba chỉ thì làm thịt kho tàu, về phần cánh gà, hắn làm cánh gà muối ớt, ngoài ra, hắn còn xào bốn món chay.
Sau khi hắn chuyển đến chỗ Lương Thần, vẫn là lần đầu tiên nấu nhiều món ăn như vậy.
"Anh ơi! Anh! Thật tuyệt vời!" Trác Đình vui vẻ không được, trong ánh mắt Lương Thần cũng giống như có sao đang lóe lên.
Trác Thiệu nhìn Lương Thần như vậy, càng thêm hối hận.
Ngay từ đầu hắn đã nên bảo trì khoảng cách với Lương Thần.
Nếu hắn không đi tiếp cận Lương Thần, cũng sẽ không thương tổn Lương Thần, Lương Thần tốt như vậy, nhất định có thể tìm được một người toàn tâm toàn ý thích cậu.
Nhưng khi đó, hắn thật không nghĩ tới đứa nhỏ này lại thích mình...!Ngược lại từng nghĩ tới, đứa nhỏ này cùng Trác Đình thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tương lai nói không chừng sẽ cùng Trác Đình ở cùng một chỗ.
"Anh, ăn được không?" Trác Đình lại hỏi.
"Ăn đi." Trác Thiệu nói.
Huyện Phúc Dương bên này không phổ biến ăn mì trường thọ, cho nên hôm nay Trác Thiệu làm vẫn cơm.
"Các em ăn ít cơm, chừa bụng ăn bánh ngọt." Trác Thiệu dặn dò, nhưng mà cho dù hắn nói như vậy, hai đứa nhỏ vẫn ăn rất nhiều.
Lương Thần vừa ăn, còn vừa nhìn hắn, tươi cười trên mặt cũng không giảm bớt.
Trác Thiệu trong lòng càng lúc càng khó chịu.
Lúc này Lương Thần lại cao hứng muốn điên rồi.
Cậu đã ăn rất nhiều, nhưng cậu nghĩ cậu có thể ăn hết bánh kem!
Đây chính là bánh kem Trác Thiệu mua cho cậu!
Lương Thần buông bát đũa xuống, ánh mắt liền dừng ở cái bánh kem kia.
Trác Thiệu lấy bánh kem ra, thắp mười lăm ngọn nến lên trên, sau đó hát "Chúc mừng sinh nhật".

Lương Thần nhịn không được hát theo "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ", lúc này, mấy ngày nay Trác Thiệu đối với cậu lãnh đạm, sớm đã bị cậu quên sạch, trong lòng cậu cũng chỉ còn lại bánh kem trước mặt, còn có mười lăm ngọn nến nhỏ xinh đẹp kia.
Đây là ngọn nến đẹp nhất mà cậu từng thấy trong đời.
Hát chúc mừng sinh nhật xong, Lương Thần lại không biết phải làm sao mới tốt, ngốc nghếch hỏi: "Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?"
"Cậu ước một điều ước, sau đó thổi tắt nến." Trác Thiệu nói.

Đứa bé nhìn quá hạnh phúc...!Có một số chuyện, vẫn là chờ đợi qua sinh nhật, qua vài ngày lại nói cho cậu.
Trác Thiệu suy nghĩ rất tốt, lại không nghĩ tới giây tiếp theo, Lương Thần liền nói: "Tôi muốn cả đời ở cùng một chỗ với Trác Thiệu!"
Trác Thiệu cả người cứng đờ, sau đó liền nhìn thấy Lương Thần một hơi đem tất cả nến thổi tắt.
Sau khi Lương Thần thổi tắt nến, lập tức liền nhìn về phía Trác Thiệu, sau đó liền thấy được sắc mặt Trác Thiệu không bình thường.
Lương Thần đột nhiên cảm giác được có chút bất an.
Cậu có...!Cậu đã nói gì sai sao?
Chính mình vừa rồi hình như đã nói...!Muốn cả đời ở cùng một chỗ với Trác Thiệu?
Cậu nói vậy có phải không tốt không? Cậu làm sao có thể để Trác Thiệu chiếu cố cậu cả đời?
Cậu vừa rồi có thể thật sự là choáng váng...!Bản thân cậu không biết sao cậu lại có thể đột nhiên nói như vậy.
Nhưng cậu thật sự muốn cả đời ở cùng Trác Thiệu.
Hai tay Lương Thần bởi vì khẩn trương nắm chặt, sau đó chợt nghe Trác Thiệu nói: "Làm sao có thể cả đời ở cùng một chỗ? Sau này chúng ta kết hôn sinh con, toàn bộ tinh lực đều tập trung vào gia đình mình."
"Coi như là anh em tốt đến đâu, kết hôn cũng sẽ tách ra."
"Cậu xem, Trác Đình là em gái của tôi, tương lai sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi tôi."
......
Trác Thiệu nói liên tục vài câu.
Lương Thần biết hắn nói là thật, nhưng không biết vì cái gì, cậu chính là cảm thấy rất thương tâm, rất khó chịu.
Trác Thiệu...!Sau này hắn sẽ kết hôn sinh con?
Không biết vì sao, cậu thế nhưng không muốn Trác Thiệu kết hôn sinh con.
Lương Thần có chút ngơ ngác, Trác Thiệu lại cảm thấy, có một số việc thật sự không thể kéo dài thêm nữa.
"Tôi có chuẩn bị quà cho cậu, tôi đi lấy cho cậu." Trác Thiệu nói với Lương Thần, rất nhanh liền lấy ra một cái cặp sách từ trong phòng mình.
Cái cặp sách này, là Trác Thiệu mua từ rất sớm, định tặng quà sinh nhật cho Lương Thần.
Chỉ là một tuần này xảy ra chuyện, hắn liền đặt chút đồ trong cái túi này.
Lương Thần cũng không biết vì sao mình lại bởi vì Trác Thiệu nói tương lai muốn kết hôn mà khó chịu, cậu chỉ biết sau khi Trác Thiệu nói những lời như vậy, cho dù nhìn thấy quà sinh nhật Trác Thiệu tặng cho cậu, cậu cũng cười không nổi.
Bất quá cậu vẫn hướng Trác Thiệu cười cười, sau đó nhận lấy cái túi kia.
Cặp sách hơi nặng, bên trong dường như còn để sách...
"Lương Thần, cám ơn tiền cậu đã cho tôi mượn lúc trước, nếu không phải số tiền đó, tôi căn bản không nhận được công trình của Chu Chính Cường." Trác Thiệu cười nói.
"Không cần cảm ơn, hơn nữa đó là tớ cho cậu, không phải mượn." Lương Thần không chút nghĩ ngợi liền nói.
"Sao tôi có thể lấy không tiền của cậu?" Trác Thiệu cười nói: "Tiền và sổ hộ khẩu của cậu đều để trong cái túi này, cậu cất kỹ đừng đánh mất."
Trác Thiệu bỏ vào túi sách bốn vạn đồng.
Chu Chính Cường còn chưa đưa tiền những trang trí mềm tiếp theo cho hắn, hắn mua vật liệu trang trí cho Lương Phóng lại tốn một ít tiền, tạm thời hắn có thể lấy ra, cũng chỉ có nhiều như vậy.
Số tiền này, hắn vốn là muốn lấy ra mở công ty trang trí, nhưng hiện tại, hắn toàn bộ đưa cho Lương Thần.
Lương Thần mở cái túi kia ra, quả nhiên phát hiện bên trong chứa tiền đựng trong túi nilon, ngoài ra, sổ hộ khẩu của mình cũng ở bên trong.
Lúc trước bởi vì mình không có tiền có thể cho Trác Thiệu mà thương tâm, nhưng hiện tại...
Đó kỳ thật không phải đáng buồn nhất, đáng buồn nhất, là Trác Thiệu căn bản cũng không muốn tiền của cậu.
"Tại sao..." Vẻ mặt Lương Thần đờ đẫn, nhưng vẫn nhịn không được hỏi.
"Ngày mai tôi xin thầy giáo nghỉ, muốn đi tỉnh thành một chuyến, lần này đại khái phải ở tỉnh thành bốn ngày." Trác Thiệu không trả lời Lương Thần, chỉ cười cười với Lương Thần: "Bốn ngày nay chỉ có một mình cậu ở nhà, cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt."

"Tớ ở nhà một mình?" Biểu tình của Lương Thần càng thêm u ám.
"Đình Đình chỉ mới lớp 3, nhiệm vụ học tập không nặng, tôi liền dẫn con bé theo." Trác Thiệu lại nói.
Lương Thần nắm chặt túi xách trên tay mình, không biết mình có thể nói cái gì.
Lúc trước Trác Thiệu đi tỉnh thành, hoặc là mang theo cậu và Trác Đình, hoặc là để bọn họ ở lại, hiện tại, Trác Thiệu muốn dẫn một mình Trác Đình đi?
Về sau, hắn có thể mang theo Trác Đình dọn ra ngoài hay không?
Lương Thần có loại cảm giác Trác Thiệu cách mình càng ngày càng xa, nhưng cậu không bắt được Trác Thiệu.
Bản thân Trác Thiệu đột nhiên nói chuyện với cậu, hai người mới có trao đổi, hiện tại Trác Thiệu muốn đi, cậu có thể làm gì?
"Bốn vạn nhiều lắm..." Lương Thần nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể lẩm bẩm nói, tiền cậu đưa cho Trác Thiệu, cộng lại còn chưa tới bốn vạn, chứ đừng nói là Trác Thiệu còn mua rất nhiều đồ đạc cho nhà bọn họ.
"Tôi rất cảm ơn cậu, vốn cho thêm một chút cũng là chuyện nên làm, nhưng trên người tôi không có nhiều tiền như vậy." Trác Thiệu dùng ngữ điệu thoải mái nói.
Nhưng ngữ điệu của hắn có thoải mái hơn nữa, Lương Thần chỉ sợ cũng có thể cảm giác được không đúng, hắn cũng không có biện pháp dùng ngữ điệu thoải mái này để khiến Lương Thần an tâm.
Đứa nhỏ này rất hướng nội, mà người hướng nội, phần lớn rất mẫn cảm...
Chỉ hy vọng cậu có thể hiểu được ý tứ của mình.
Trác Thiệu cũng không có ý định cùng Lương Thần triệt để một đao hai đoạn, dù sao nếu nói như vậy, đứa nhỏ này có thể sẽ xảy ra chuyện.
Thành tích giảm xuống thì thôi, nếu xảy ra chuyện khác...
Hơn nữa, hắn còn nhớ tháng sau, Lương Thần sẽ bị bắt cóc.
Lúc hắn mới sống lại, cũng đã hạ quyết tâm che chở Lương Thần, không để cậu bị bắt cóc nữa, hiện tại cũng không thể bởi vì Lương Thần thích hắn, mặc kệ Lương Thần.
"Yên tâm, bốn ngày trôi qua rất nhanh, thứ tư tuần sau, tôi sẽ trở về." Trác Thiệu lại nói.
"Thứ tư tới sẽ trở lại?" Lương Thần chờ đợi nhìn về phía Trác Thiệu, lúc trước Trác Thiệu nói muốn đi, cậu đều bối rối, hiện tại nghe Trác Thiệu nói còn có thể trở về, một trái tim cậu, cuối cùng cũng yên ổn một chút.
"Đúng vậy, thứ tư tuần sau sẽ trở về." Trác Thiệu nói.
Lương Thần ôm cặp sách, sắc mặt tái nhợt: "Cậu nhất định phải trở về."
"Tôi còn phải đi học, đương nhiên sẽ trở về." Trác Thiệu cười nói, lại âm thầm thở dài một hơi, đồng thời hạ quyết tâm, sau khi trở về, phải tìm xem tiểu khu này hoặc gần đó có chỗ nào có thể thuê hay không.
Trác Thiệu tuy rằng nói còn có thể trở về, nhưng Lương Thần biết, giữa bọn họ đã không giống trước.
Lúc trước, giữa cậu và Trác Thiệu có rất nhiều liên lạc, Trác Thiệu coi cậu như người nhà, nhưng hiện tại, mối liên hệ giữa cậu và Trác Thiệu đã bị cắt đứt.
Cậu đưa đồ cho Trác Thiệu, cung cấp chỗ ở cho Trác Thiệu, đưa tiền cho Trác Thiệu, muốn đem Trác Thiệu mắc ở bên người, nhưng Trác Thiệu đem tấm lưới kia cắt đứt, tách ra khỏi cậu.
Lương Thần một ngụm bánh ngọt cũng không có ăn, cậu ôm cái túi đựng tiền kia, ngây ngô đi vào phòng, sau đó liền nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Trác Thiệu nếu mang theo Trác Đình đi, cậu phải làm sao bây giờ?
Không ai quan tâm đến, chăm sóc cậu nữa, cũng không có ai nấu ăn cho cậu...
Tại sao điều này lại xảy ra?
Cậu không làm tốt ở chỗ nào?
Hay là...!Trác Thiệu có bạn qua thư, nên không muốn người bạn này nữa sao?
Lương Thần càng chán ghét người bạn kia của Trác Thiệu.
Ghê tởm...!Đột nhiên ý thức được chuyện này, Lương Thần đột nhiên cảm thấy mình có chút đáng sợ.
Chẳng lẽ, Trác Thiệu phát hiện cậu thật ra rất đáng sợ, mới có thể không muốn ở cùng một chỗ với cậu sao?
Nếu Trác Thiệu thật sự muốn đi, cậu nên làm cái gì bây giờ?
Lương Thần cực kỳ bất an, thế nào cũng không ngủ được, luôn cách một lát, liền nhịn không được mở cửa phòng ngủ, sau đó đi xem giày của Trác Thiệu ở cửa còn không.
Như thế qua lại nhiều lần, bất tri bất giác đã đến nửa đêm, Lương Thần nằm trên giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lúc Lương Thần tỉnh lại, đã hơn tám giờ, cậu chạy ra cửa, sau đó liền phát hiện giày thuộc về Trác Thiệu ở cửa, đã không còn nữa.
*****
Trác Thiệu hối hận không thể đánh chết mình [Che mặt].