Kiếp Này Là Hận, Kiếp Sau Lại Yêu

Chương 57: [16+] "đang ở ngoài mà chị. đừng làm vậy."





Có tiếng tin nhắn đến \*Ting ting\*.

Minh Tuệ bật cười, biết ngay là Ân Tú đã nhận được hoa liền nhắn tin cho cô mà.

Lâm Ân Tú: "Em đang ở Nha Trang sao? Sao ra mà không báo trước với chị?"

Huỳnh Minh Tuệ: "Dạ, em muốn cho chị bất ngờ mà, em ở đây ba ngày hai đêm đó."

Lâm Ân Tú: "Thiệt tình, không báo trước để chị sắp xếp mà nghỉ làm, dẫn em đi chơi nữa."

Huỳnh Minh Tuệ hơi mất hứng nhắn hỏi lại: "Chị không vui sao? Không thích em ra đây với chị hả?"

Lâm Ân Tú bối rối, biết ngay là Minh Tuệ hiểu lầm ý cô, trả lời lại ngay: "Không có, chị vui lắm chứ."


Huỳnh Minh Tuệ: "Tối nay bảy giờ ở khách sạn TIT nha. Mà chị làm đi, tối em gặp chị sau."

Lâm Ân Tú: "Oke em, bye vợ yêu. Mà hoa của em tặng đẹp lắm đó. Chị rất thích ❤️."

Minh Tuệ cười thầm trong lòng, không nhắn tin lại nữa, chuyên tâm mà trang trí căn phòng sao cho thật đẹp. Cô còn tỉ mỉ rắc cánh hoa hồng thành hình trái tim ở trên giường.

Sau một buổi hì hục bơm bóng bóng và chuẩn bị mọi thứ, Minh Tuệ thở phào nhẹ nhõm nhìn lại thành quả của mình, chậc lưỡi:

"Hừm, tuyệt vời lắm."

Đã quá trưa, Huỳnh Minh Tuệ lên ứng dụng Now trên điện thoại mà đặt một phần ăn trưa và đợi shipper giao luôn đến khách sạn. Cô muốn nghỉ ngơi nhiều một chút nên không muốn ra ngoài.

Sau khi ăn uống no nê, Minh Tuệ cẩn thận đặt báo thức, rồi mới yên tâm mà chìm vào giấc ngủ. Cô muốn tối nay khi gặp Lâm Ân Tú trông mình phải thật tươi tỉnh và xinh đẹp.

Tầm chiều muộn, tiếng chuông báo thức vang lên, Minh Tuệ ngồi bật dậy, tắm rửa và thay đồ đã chuẩn bị sẵn từ trước. Ngắm nghía mình trước gương hồi lâu rồi mới đi đến chỗ hẹn với Ân Tú.

Trước đó, cô đã hẹn với Lâm Ân Tú tại một nhà hàng hải sản ven biển cũng khá gần khách sạn cô thuê.

Minh Tuệ đến trước và gọi món, khi các món ăn chuẩn bị xong, Lâm Ân Tú cũng vừa đến. Chị vẫn xinh đẹp như ngày nào, nhưng cảm giác hơi gầy hơn trước và có phần mệt mỏi.

Minh Tuệ mỉm cười với chị, im lặng nhìn chị hồi lâu. Khi Ân Tú đã ngồi đối diện cô, Minh Tuệ cười tươi và nói:

"Chúc chị sinh nhật vui vẻ, mình dùng bữa luôn nhé, chắc chị cũng mệt và đói lắm rồi."

Minh Tuệ có thật nhiều điều muốn nói với chị, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Ân Tú lại không nỡ. Muốn tẩm bổ cho chị trước. Cô còn ở đây ba ngày mà, thời gian tâm sự còn nhiều lắm.

Ân cần gấp đồ ăn vào bát cho Ân Tú, Minh Tuệ dịu dàng ngắm nhìn chị ăn.

Thỉnh thoảng cả hai nói với nhau vài điều gì đấy rồi cùng nhau bật cười phá lên. Bữa ăn tối vui vẻ mà trôi qua mau chóng.

Sau khi Huỳnh Minh Tuệ và Lâm Ân Tú ăn tối xong, trời vẫn còn sớm.

Cô và chị cùng nhau đi dạo về phía biển. Biển của Nha Trang về đêm mát mẻ và đông lắm. Người dân và cả khách du lịch tập trung chơi đùa, tắm biển hay đơn giản chỉ là ngồi hóng gió mát.


Lâm Ân Tú đang ngồi trên bờ cát trắng, mắt nhìn xa xăm, Minh Tuệ ngồi sát bên chị, đầu tựa vào vai, lắng nghe âm thành sóng vỗ rì rào và gió vi vu thổi ngang qua.

Trời tối dần, gương mặt hai người khuất hẳn sau màn đêm, mọi người cũng đang lục đục về nhà sau chuyến chơi đêm mệt rã rời. Hai người ngồi trên cát vẫn chưa có ý định rời đi.

Hít một hơi thật sâu, Minh Tuệ vùi mặt vào hõm cổ của Ân Tú, tham lam hít hà mùi hương của chị:

"Chị vợ, mình cứ yêu xa như thế này hoài, chị có chán em không?"

Lâm Ân Tú quay qua nhìn Minh Tuệ:

"Không chán, chị yêu em còn không hết thì tại sao lại chán chứ."

Minh Tuệ vẫn do dự:

"Nhưng ngoại trừ lúc gặp nhau, thì em với chị ít nói chuyện hẳn, chị lại xinh đẹp, đi làm thì giỏi giang, chức vụ cao, xung quanh biết bao nhiêu người. Còn em chỉ là con bé mới tốt nghiệp ra trường, chẳng có gì trong tay."

Lâm Ân Tú ôm chặt cô hơn, dỗ dành:

"Đồ ngốc, chị có như nào cũng là người yêu em. Chị phải thật giỏi giang để lo cho em chứ. Khi về sống chung mà không có gì sao được? Chị không muốn em chịu khổ."

Minh Tuệ vẫn chưa hài lòng:

"Nhưng mà..."

Nhưng mà cô chưa nói hết câu. Môi cô đã bị bịt kín lại bởi môi Ân Tú.

Chị dường như không muốn nghe lời gì tiêu cực từ cô nữa. Minh Tuệ ấm ức cố gắng đẩy Ân Tú ra nhưng thật bất lực mà buông xuôi.

Nụ hôn mang hương vị của biển cả, chiếc lưỡi ướt át tiến sâu vào, càng quét khoang miệng, di chuyển dọc hai hàm răng của Minh Tuệ dường như muốn len lõi vào từng ngõ nghách.

Minh Tuệ cảm giác khó thở, cố gắng đẩy đầu Ân Tú ra, nhưng chị vẫn ghì chặt cô.


Rồi hình như chị cũng cảm nhận được Minh Tuệ không thở được. Chị thu môi về, hai môi ngậm lấy môi dưới Minh Tuệ mà mút, nhẹ nhàng như sợ làm cô đau.

Minh Tuệ hoàn toàn chìm đắm vào đôi môi mê hoặc kia, phối hợp cho lưỡi ra vào theo nhịp điệu của Ân Tú.

Hơi thở của cả hai lớn dần, rồi dồn dập hẳn. Minh Tuệ cũng quên bén đi chuyện muốn nói lúc trước, dường như suy nghĩ bị gió biển cuốn phăng đi mất.

Lâm Ân Tú di chuyển môi xuống hõm cổ cô mà hôn. Một tay nghịch ngợm như một thói quen lần mò vào lớp áo ngực. Nắm chặt \*\*\* \*\*\* \*\*\* đang \*\*\*\*\* \*\*\*\*.

Huỳnh Minh Tuệ giật nảy người, bật ra sau, xấu hổ:

"Đang ở ngoài mà chị. Đừng làm vậy."

Cô lo sợ nhìn ngó xung quanh, Lâm Ân Tú dường như mất hứng, hơi thở dần ổn định. Lại ôm cô vào lòng, đưa mắt nhìn ra xa mà ngắm nhìn ánh sáng duy nhất lẻ loi trên ngọn hải đăng xa tít.

Huỳnh Minh Tuệ xấu hổ, mặt đỏ tới mang tai, không dám ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu lên vai Ân Tú mà im lặng không dám nói gì nữa.

Gió đêm mạnh dần, thổi bay làn tóc cô, táp vào mặt đau điếng, nhưng lòng hạnh phúc của cô bây giờ, so với cái đau này không là gì hết.

Minh Tuệ thật muốn hét lên rằng: "Biển ơi, cô thật sự hạnh phúc muốn chết đi được."

\- HẾT CHƯƠNG 57 \-