Kiếp Này Là Hận, Kiếp Sau Lại Yêu

Chương 130: Câu chuyện của chị an và chị thơ



Huỳnh Minh Tuệ và Lâm Ân Tú đã sống với nhau ba năm, trải qua bao thăng trầm của cuộc sống, cuối cùng Minh Tuệ cũng hiểu ra nhiều điều. Cô quyết định thay đổi lại bản thân mình, vì chị mà nhẹ nhàng hơn, bớt nghi ngờ, cũng không kiểm soát chị nữa.

Minh Tuệ học cách trở thành Huỳnh Minh Tuệ của trước kia: Dịu dàng và đầy cảm thông mà yêu thương Lâm Ân Tú.

Khi Minh Tuệ ra Nha Trang sống, cô có quen được một cặp đôi đồng tính nữ khác. Chị công tên An, chị thụ tên là Thơ. Chị công vốn là người Nha Trang, năm nay chị đã 31 tuổi, chị thụ là người Bình Phước, ra Nha sống và làm việc, năm nay ba mươi tuổi, hiện cả hai đang ở trọ chung nhà.

Cuộc sống hai người khá bình dị, vui vẻ và rất yêu thương nhau. Họ đã quen nhau bốn năm, tuy không lâu bằng Minh Tuệ nhưng lại khá tình cảm. Vì sự nghiệp đã vững chắc, lại thêm việc đã comeout với gia đình hai bên rồi, nên Minh Tuệ nghĩ sẽ chẳng có gì có thể chia cắt được họ đâu.

Vậy mà, công ty du lịch chị công đang làm, lại vô tình điều chị đi công tác ở Phú Quốc. Thời gian một năm, hai năm hay hơn thế không một ai biết.


Môi trường làm việc ở Phú Quốc rất tốt và có cơ hội thăng tiến nhiều hơn, nên chị ấy đã quyết định đi.

Tuy là xa nhau nhưng hai người họ vẫn liên lạc thường xuyên, chị An vẫn gửi tiền đều đều về mỗi tháng, một khoảng cho mẹ chị, một khoảng cho tiền trọ hai người, một khoảng riêng dành cho chị Thơ.

Nhưng xa mặt cách lòng, tình cảm bốn năm của họ dã chẳng giữ được chân người muốn đi. Chị An và Thư đã chẳng cùng nhau vượt qua được giai đoạn khó khăn này để chờ đến ngày đoàn viên.

Khi chị An nhận thấy được tình cảm nhạt nhòa của chị Thơ mỗi khi chị gọi điện. Chị ấy đã quyết định bay ngay trong đêm về Nha Trang để giải quyết vấn đề của hai người.

Cuộc sống vốn dĩ khá khắc nghiệt với những con người nhỏ bé, ngày chị ấy đứng trước cửa phòng trọ, nhìn vợ mình và một người con gái khác trong căn phòng đã từng hạnh phúc của hai người, chị An như chết lặng.

Nhưng chị Thơ còn tàn nhẫn hơn, khi soạn hết đồ của chị An và đuổi chị ấy đi ngay trong đêm.

“Chị đi đi, chúng ta chia tay, em yêu người khác mất rồi, không còn yêu chị nữa. Tụi em cũng đã ngủ nhiều với nhau rồi.”

Đó là câu nói cuối cùng chị Thơ nói trước khi đóng sập cửa lại. Không cần nói cũng biết chị An thời gian sau đã suy sụp như thế nào.

Chị An đã hy sinh vì người yêu, chị ấy hy sinh nước mắt và nỗi buồn của mẹ để giữ lại tình yêu. Chị Thơ lại không thể vì tình cảm của cả hai mà chịu cảnh cô đơn, cố gắng để sau này hai người có thể đi cùng nhau trong một con đường tốt hơn.

Chị ấy chỉ sống cho riêng mình, mà chẳng nghĩ cho tương lai, chẳng nghĩ cho gánh nặng hai bên gia đình đang đè lên vai của chị An.

Minh Tuệ bất giác rùng mình, cảm giác sợ hãi thứ tình cảm bạc bẽo như vậy. Cô xoay qua Ân Tú bên cạnh đang say giấc mà ôm chặt lấy chị.


Minh Tuệ thật sự rất sợ có ngày cô sẽ mất chị, dù vì bất cứ lí do gì đi nữa, chắc chắn Huỳnh Minh Tuệ cũng không sống nổi.

Người ta yêu nhau bốn năm, bảy năm hay chín năm, chỉ cần hết duyên thì dù có ông trời cũng khó mà cản được họ chia tay được.

Huỳnh Minh Tuệ thật sự rất trân trọng những giây phút bên cạnh nhau thế này, cô âu yếm hôn lên môi chị một cái thật sâu, Minh Tuệ thầm thì:

“Hứa là sẽ mãi mãi bên cạnh nhau chị nhé! Em yêu chị nhiều lắm, hứa là không khó chịu với chị nữa đâu.”

Ân Tú nặng nề trở mình, ngái lên một tiếng rõ lớn, phá tan bầu không khí lãng mạng này.

Minh Tuệ tức giận, lại cảm thấy buồn cười, lập tức cắn lấy cái gò má gầy trơ xương của chị.

“Ây, đau, ngủ đi vợ, đừng phá chị, mai chị đi làm mà.”

Ân Tú như một thói quen, vừa ngái ngủ, giọng nhừa nhựa cất lên, ôm ngang hông Minh Tuệ, ép cô nằm xuống ngoan ngoãn mà ngủ trong lòng chị.

Huỳnh Minh Tuệ nằm gọn trong lòng Lâm Ân Tú, cảm nhận nhịp đập con tim của chị, lại nhớ về mấy tin nhắn của chị An gửi cho cô mấy hôm trước:

“Em nhất định phải trân trọng tình cảm của mình đấy.”

“Em nhớ phải biết nhường nhịn, vì nhau mà sống, đừng có cái gì cũng làm căng lên, không chịu nhún nhường.”


“Quan tâm, chăm sóc, gần gũi với người yêu. Đừng vì công việc mà phải giống chị, rơi vào bước đường không cứu vãn được như vầy.”

“Em nhớ đừng kiểm soát người yêu quá nữa, làm như vậy người ta sẽ mệt mỏi lắm. Cái gì của em sẽ mãi là của em, nếu không phải là của em, có cưỡng cầu cũng toàn nhận lại đau thương mà thôi.”

“Chúc em mãi mãi hạnh phúc, chị rất ngưỡng mộ em đó.”

“...”

Minh Tuệ run rẩy, trái tim đập thình thịch trong lòng ngực, ôm chặt lấy Lâm Ân Tú hơn, muốn cùng với chị hòa làm một thể, mãi mãi không xa rời.

\- HẾT CHƯƠNG 129 \-