Cả đêm anh Hùng trằn trọc không ngủ được. Anh suy nghĩ về những gì vợ nói. xem ra thì cũng có lý. Vậy là anh quyết định theo ý của chị Thu.
Sáng hôm sau thấy mẹ dậy sớm lục sục chuẩn bị bữa sáng cho 2 bà cháu anh Hùng liền dậy theo. nhìn bà cụ Sung đang định mang chiếc nồi đi rửa anh đỡ lấy rồi nói với mẹ.
_ mẹ à. Trời đông gió rét. mẹ cứ nghỉ thêm đi rồi vợ con nấu bữa sáng cho mẹ ăn. mẹ già rồi cần được nghỉ ngơi.
_ mẹ tuổi cao sức yếu rồi,vợ chồng con có bổn phận phụng dưỡng mẹ. Thu không có ý gì đâu. Nhưng cô ấy không khéo ăn nói thôi. nên mẹ đừng chấp nhặt vợ con. Mà cũng vì thằng Dũng hư mà con lại nóng tính chứ nó là huyết thống của con sao con không thương nó. Con chỉ mong mẹ để con uốn nắn nó kẻo không kịp nữa.
Bà cụ Sung gật gù.
_ anh làm thế nào thì làm. Đừng để con mình chịu thiệt " khác máu tanh lòng " lẽ nào ang không hiểu.
Anh Hùng vẫn nín nhịn.
_ vâng. con tự biết cân nhắc. Nhưng mẹ cũng vừa phải thôi. con không muốn gia đình ta xào xáo nữa.
Bà cụ Sung không đáp lại nhưng tỏ ra mãn nguyện lắm mà lại lên giường nằm tiếp. quả thực trời lạnh đến cắt da cắt thịt thì người già như bà cụ đâu ai muốn ra khỏi chăn ấm nệm êm vào lúc sáng sớm. Lâu lắm mới được nằm thoải mái nên đến 9h sáng bà cụ Sung mới dậy rồi lại lọ mọ pha nước rửa mặt. Chị Thu đon đả tươi cười.
_ để con hâm lại bát canh cho nóng để mẹ ăn nhé.
Bà cụ không tỏ thái độ hằm hè con dâu như trước nhưng cũng trả lời cũng chẳng lấy gì làm vui vẻ mà đáp lại rất dửng dưng
_ không cần.
Chị Thu không nói gì nữa mà ra vườn hái ít bưởi và táo trong vườn đi bán. Đến khi chị xong việc thì bà cụ đã ăn xong nhưng bát đũa vẫn bầy ra bàn. Chị Thu biết ý liền dọn mang đi rửa. lúc này bà cụ lại hỏi.
_ chị có biết thằng Dũng đi đâu không.
Chị Thu đáp lại buồn thiu.
_ con nào có biết. nó thích đi thì đi về thì về chứ có báo với người lớn câu nào đâu.
Bà cụ Sung lại tỏ ý phật lòng ằng hắng 1 hồi rồi bật ti vi thật to. Chị Thu quay đi chỉ biết thở dài 1 cái. Đứa con chồng to xác quả thực đã làm chị thêm u sầu nói thẳng ra nó như một món nợ đời. Trả không xong mà mang thì nặng gánh
*
* *
Thằng Dũng ngày càng bố láo. Nó nói trống không với chị Thu và không bao giờ chơi với thằng Dưỡng. Bà cụ Sung biết cũng lờ đi. Chị Thu không thể nói nổi nó. có lần anh Hùng cũng nge thấy. anh liền nói nó.
_ lớn rồi phải biết cư xử. Đừng như lũ mất dạy. Mẹ Thu tuy không sinh ra con nhưng cũng ngang vai với mẹ đẻ con. Ăn nói thì phải lễ phép.
Đáp lại anh Hùng lại là thái độ tỉnh bơ và im lặng của nó lại thêm sự khó chịu của bà cụ Sung. Cũng từ ấy thằng Dũng như muốn tránh mặt bố nó. suốt ngày nó đi chơi đến quá bữa lại về tìm ăn chứ chẳng thèm về đúng giờ nữa. anh Hùng thừa biết nó ở quán nét hoặc lại tụ tập với mấy đứa bạn rượu chè, bay nhảy nhưng cũng chán chả muốn đi tìm nữa. Đương nhiên vợ chồng anh cũng thừa biết không ai khác ngoài mẹ đẻ nó chu cấp tiền bạc cho nó tự do bay nhảy
Thế rồi cũng đến tết. Nhà tuy điều kiện không bằng người ta nhưng anh Hùng chị Thu cũng cố gắng chuẩn bị tươm tất từ thịt lợn, thịt gà, giò chả, bánh chưng...ở quê còn giữ lề thói lắm. dù rằng anh Hùng là con út nhưng thờ tổ tiên và phụng dưỡng mẹ già nên họ hàng mỗi dịp lễ tết lại tề tựu hết ở đây. đương nhiên cái phần lì xì cho trẻ con cũng phải chuẩn bị khá nặng tay.
Ngày mùng 1 họ hàng quyến thuộc ở gần kéo đến đông vui cả ngày.người vào kẻ ra cứ rầm rập. Chị Thu cũng rút tiền lì xì từng đứa trẻ miệng thì cười mà xót cả ruột cái việc lì xì ở quê nó như hủ tục ăn sâu vào tiềm thức. Anh chị đã lên chức ông chức bà thì lì xì cũng phải tương xứng. Trái ngược lại với con dâu thì bà cụ Sung được cầm những đồng tiền chúc thọ miệng cười như pháo nổ. và tất lẽ dĩ nhiên là tiền này bà cụ được giữ chứ ai dám hỏi đến. thậm chí cả những người họ hàng thấy chị Thu bận tiếp khách liền gửi bà cụ tiền lì xì cho thằng cu Dưỡng bà cụ cũng cần luôn đút túi chứ chẳng có chuyện đưa lại.
Ngày mùng 2 lại vẫn như hôm trước. họ hàng ở xa mùng 1 không đến kịp thì hôm nay họ sẽ đến. chị Thu vẫn lọ mọ trong bếp tất bật với nồi niêu bát đũa. thậm chí đến bữa cơm thằng Dũng ngó không thấy bát nước chấm còn rung đùi quát.
_ mâm này chưa có bát nước chấm đâu nhé.
Một số người họ hàng nhìn nó. Anh Hùng cũng ứa gan mà trợn mắt lườm con thì thằng Dũng mới cúi mặt xuống ăn cơm như không có chuyện gì. chị Thu lại lặng lẽ bưng bát nước châm ra.
Xong bữa cơm họ hàng tản về hết để mình chị Thu với đóng bát đĩa bẩn ngổn ngang và cái bụng đang đói. vừa đếm lại số tiền để chuẩn bị mừng tuổi đã với đi quá 2/3 chị Thu vừa nghĩ ngợi đến đứa con chồng. Lát sau chị để chiếc ví trên miệng bể nước rồi ngồi xuống rửa bát. Trong lúc ấy chỉ có thằng Dũng đi về sinh qua đấy rồi khi vào nó rất vội vã sau đó phóng xe đi chơi luôn. Đến khi chị Thu cầm đến ví đã thấy nhẹ tễnh. chị giật mình mở ra xem thì trong đó đã chẳng còn đồng nào. biết con chồng lấy nên chị vội gọi anh Hùng lại để nói chuyện. Nhưng đang tết tư và cũng không có bằng chứng nên chẳng làm thế làm gì nó. Lại no mai vẫn có khách và trẻ con phải mừng tuổi. Chị Thu xúi chồng
_ hay anh vay mẹ ít tiền để mai lì xì cho trẻ con. Chứ họ hàng đến chẳng nhẽ cứ im đi sượng mặt à.
Anh Hùng gật đầu rồi vào giường nói với bà cụ Sung
. _ mẹ được nhiều tiền mừng tuổi không
Sợ con trai lấy mất bà cụ Sung vội vàng đáp lại.
_ có vài đồng thôi.
Anh Hùng nói luôn
_ có bao nhiêu mẹ cho bọn con vay để mai chúng con mừng tuổi cho bọn trẻ. nhà con bị mất hết tiền rồi.
Bà Cụ Sung lại mắng con dâu.
_ nhà đông người nườm nượp mà không chú ý. có đồng tiền cũng không giữ được. đầu năm đã mất tiền. Mất giông cả năm thôi.
Anh Hùng đáp lại
_ không nói nữa mất vui. Mẹ có đồng nào cho con vay hết đi. Đến nữa ra giêng con trả đủ.
Bà cụ Sung ngẫm nghĩ một hồi rồi móc túi ra 940 ngàn. Bà cất đi số lẻ rồi đưa co con trai mà nói.
_ tôi cho vay 900 ngàn. ra giêng phải trả tôi 1 triệu. của đâu mà cho không.
Anh Hùng không nghĩ ngợi liền nhận lấy rồi đáp lại.