Kiếp Hôn Ký

Chương 8

Phương Đằng không rõ là bị thanh âm gì đánh thức, huấn luyện cảnh giác từ trước tới nay làm cho hắn cho dù đang ngủ say cũng có thể lập tức thanh tỉnh, đây đã là thói quen.

Biệt thự này trước mắt chỉ có hai người, ngoại trừ hắn ra, người bên cạnh vẫn nằm trong lòng hắn ngủ say, như vậy, thanh âm rất nhỏ kia là chuyện gì?

Tuyết Dương khẽ nhíu mày nhăn mi nhưng hô hấp vẫn đều, có lẽ nàng tạm thời sẽ không tỉnh lại, Phương Đằng thơm hạ lên má nàng, nhẹ nhàng rút cánh tay bị nàng ôm chặt ra, lặng lẽ xuống giường.

Ngoài phòng dị thường hắc ám, đêm nay không có ánh trăng, bốn phía có vẻ càng thêm âm mị. Phương Đằng mặc quần vào, cầm lấy vũ khí, dọc theo thang lầu hạ đến lầu một.

Không có đèn, nhưng hắn đối với hắc ám phi thường thích ứng, ban đêm giống nhau có thể thấy rõ sự vật, phòng khách không có ai, hắn liếc mắt một cái liền xác định phòng trong vẫn chưa có gì khác thường.

Tạp!

Lại là cái thanh âm kia, Phương Đằng lần này nghe rất rõ, theo phòng bên phải phía sau truyền đến, hắn cảm giác được một cỗ sát khí.

Có người!

Hắn khẳng định, tuyệt đối không phải miêu cẩu linh tinh, cổ khí thế này là của người vọng lại, nhưng là ai?

Đi chân trần lướt qua phòng, hắn cẩn thận từ cửa trước nhẹ nhàng đến phía sau, rừng cây tùng ở hậu viện không người, chỉ có gió nhẹ lùa qua lá cây vang lên tiếng sàn sạc.

Lúc này, trên phòng lầu ba đột nhiên sáng lên, thanh âm sợ hãi của Tuyết Dương mơ hồ truyền đến.

“Phương Đằng… Phương Đằng, ngươi ở đâu?”

Không xong!

Phương Đằng định đi nhanh trở về phòng, quay người lại liền thấy một bóng người so với hắn nhanh hơn đã tiến vào trong nhà, hiển nhiên người tới mục tiêu không phải hắn, mà là Tuyết Dương!

Hắn kinh hãi xông lên thang lầu, nhưng chưa kịp trở lại phòng thì chợt nghe tiếng Tuyết Dương thét chói tai: “Trịnh Quỳ An!”

Đá văng cửa phòng ra, Trịnh Quỳ An đang cầm súng chỉa vào đầu Tuyết Dương, tay giữ chặt nàng, đứng ở bên giường.

“Ngươi muốn làm gì?” Phương Đằng lạnh lùng hỏi. May mắn Tuyết Dương đã phủ thêm áo của hắn, nếu không nếu như bị Trịnh Quỳ An thấy thân thể nàng, hắn hội sẽ moi mắt của tên kia ra.

“Ta muốn nàng!” Trịnh Quỳ An bỏ lại phụ thân, một mình thoát khỏi cảnh sát đang đuổi bắt, vì muốn tìm được Đỗ Tuyết Dương. Hắn tính mang theo nàng đến nước ngoài đăng ký kết hôn, lại bức nàng đem sở hữu tài sản giao cho hắn đứng tên, từ đó có thể giúp Thiên Hồng cùng với tài chính của hắn ngóc đầu trở lại. Hắn trốn chung quanh, theo lời các phóng viên thì thầm, biết được bọn họ hướng biệt thự nhà họ Phương đi đến, vì thế đi vào nơi này thử thời vận, kết quả là bị hắn tìm được, đôi cẩu nam nữ này thật sự ở ngay bên trong biệt thự. Thật tốt quá! Hắn được cứu rồi!

“Đã quá muộn, nàng là của ta.” Phương Đằng thanh âm không có độ ấm, lãnh liệt khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

“Phải không? Ngươi cho là cùng nàng lên giường mà chưa đăng ký là có thể tính? Ta muốn mang nàng đi, nàng phải gả cho ta.” Trịnh Quỳ An không có hảo ý cười.

“Nằm mơ!” Tuyết Dương hô to.

“Ngươi, xú bà nương này, im lặng cho ta! Ngươi nhiều nhất bất quá là cái kỹ nữ, bị nam nhân này dùng qua thì liền đi theo, đồ dâm phụ không biết xấu hổ!”

“Câm mồm!” Nam nhân này dám mắng nữ nhân của hắn như vậy. Chết tiệt! Hắn không hảo sửa chữa hắn, hắn sẽ không phải họ Phương.

“Đừng lại đấy! Mau vứt súng đi!” Trịnh Quỳ An kéo lấy tóc Tuyết Dương, di động hướng ra cửa.

Phương Đằng không những không nghe hắn chỉ thị, còn từng bước một tới gần bọn họ.

“Đứng lại, ngươi không muốn thấy nàng bị bắn vào đầu chứ?” Trịnh Quỳ An lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, không khỏi giận kêu lên.

“Bắn đi! Người chết sẽ không thể giúp ngươi trù tiền, đồ ngốc!” Phương Đằng bắt lấy nhược điểm của hắn, không ngừng mà tới gần.

“Đừng tới đây!” Hắn lại một lần nữa kinh hãi kêu lên. Phương Đằng không phải kẻ đầu đường xó chợ, nếu tiếp tục như vậy, hắn căn bản không có phần thắng.

“Ngươi có can đảm thì giết nàng xem.” Phương Đằng khuôn mặt thanh diễm mà âm lãnh.

“Ngươi… Đừng cho là ta không dám, nếu bức ta, ta ngay cả tiền cũng không cần!”

“Phải không? Thậm chí cả mạng sống?” Thêm vài bước nữa là hắn có thể trảo hồi Tuyết Dương, chỉ cần lại tiến đến từng bước…

“Ngươi là tên hỗn trướng, không nên ép ta!” Trịnh Quỳ An cuồng khiếu một tiếng, viên đạn hướng Phương Đằng vọt tới.

“Phương Đằng…” Tuyết Dương bị dọa, một thân mồ hôi lạnh toát ra.

Phương Đằng sớm có chuẩn bị, vừa nhìn thấy ngọn lửa trong mắt hắn liền gọn gàng né tránh, Trịnh Quỳ An lợi dụng lúc này lôi kéo Tuyết Dương xuống lầu.

“Buông tay! Ngươi muốn bao nhiêu tiền ta đều cho ngươi, chỉ cần ngươi không tái xuất hiện!” Tuyết Dương vừa giãy giụa vừa nói.

“Hừ! Ngươi nghĩ rằng ta còn có thể tin ngươi? Ngươi trước khi kết hôn căn bản cũng không muốn động đậy bút tiền, huống hồ, một khi ngươi gả cho họ Phương, hắn còn có thể đem tiền cho ta sao?”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi xuống dưới lầu, lại phát hiện Phương Đằng không đuổi theo, bốn phía im ắng, hắn mới có thể tránh tạm ở một nơi.

Trịnh Quỳ An trong lòng cảm thấy rùng mình, sợ chính mình trở thành mục tiêu, túm tóc kéo Tuyết Dương hướng ra bên ngoài, chỉ tiếc mới bước ra vài bước, một viên đạn liền bay đến trúng ngay đùi hắn, đau đến mức thân mình hắn ngồi xổm xuống khóc thét.

“A! Mẹ nó, Phương Đằng, ngươi đi ra cho ta!” Hắn cuồng nộ không thôi, bắn loạn xạ xung quanh.

Tuyết Dương sợ tới mức trốn ra sau sô pha, hai tay bịt tai lại.

Tiếng súng chấm dứt, Phương Đằng như trước không có xuất hiện. Một loại sợ hãi, cảm giác bị theo dõi từ từ nhen nhóm trong lòng Trịnh Quỳ An, địch trong tối ta ngoài sáng là điều kiêng kị, hội ăn mòn lòng người.

“Phương Đằng, ngươi nếu không ra, ta sẽ giết Đỗ Tuyết Dương!” Trịnh Quỳ An như sắp phát điên.

Vô thanh vô tức, trừ bỏ hắc ám, vẫn là hắc ám, Tuyết Dương vốn định lưu khai, nhưng Trịnh Quỳ An lại lần nữa kéo lấy mái tóc dài của nàng, đau đến thiếu chút nữa khóc ra tiếng.

“Ta đếm tới ba, nếu ngươi không ra, cứ chờ nhặt xác nàng! Một… Hai…”

“Phanh! Phanh!” Hai tiếng vang lên, viên đạn từ phía sau Trịnh Quỳ An phóng tới, hắn hoảng sợ xoay người, thấy Phương Đằng liền đứng ngay cửa chính, hắn cùng bốn phía hòa hợp nhất thể, giống như u linh.

“Ngươi…” Hắn chậm rãi ngã xuống, “Ba” hàm ở trong miệng vĩnh viễn cũng không nói ra được.

“Oa!” Tuyết Dương nhịn không được khóc thét lên, toàn bộ nỗi kinh hoàng cùng sợ hãi trong thời gian ngắn đã theo nước mắt phát tiết ra.

“Tuyết Dương!” Phương Đằng đau lòng ôm lấy nàng, nửa ngày cũng không nói được thành câu.

“Hắn sẽ không bao giờ đến quấy rầy ngươi nữa.” Hắn ôn nhu hôn lên mái tóc nàng.

“Ta… vừa nãy còn tưởng rằng… ngươi thật sự… bỏ lại ta.” Nàng đứt quãng đem lời trong lòng nói ra. Lúc nãy, khi nàng tỉnh lại không thấy bóng dáng hắn, cái cảm giác hư không thật sự làm người ta sợ hãi.

“Làm sao có thể? Ta làm sao có thể bỏ lại người mà ta yêu thương, chính mình đào tẩu?”

“Người mà ngươi yêu thương sao?” Nàng vừa khóc vừa nói. Đáng ghét, lúc này mới nói yêu nàng, thật là đáng ghét.

“Đương nhiên, ngươi là nữ nhân ta yêu thương nhất!” Hắn tại đây, trong một khắc rốt cuộc đã hiểu dụng tâm của Đằng Tuấn. Đúng vậy, Tuyết Dương thật sự đã làm hắn quên Cẩn Chi, hắn yêu nàng, không phải bởi vì nàng giống Quan Cẩn Chi, mà là bởi vì nàng chính là nàng… Một cái bổn nữ nhân nhu nhược cần người bảo hộ!

Để tránh ngày sau phiền toái không yên, hắn quyết định sáng mai sẽ đi đăng ký kết hôn, sớm một chút đem nàng biến thành danh phù kỳ thực “Phương phu nhân”, đỡ phải có thêm một đám người khác sinh thêm sự.

——————————————————————————–

Ở bữa tiệc kết hôn, mọi người tránh không được tò mò, nhốn nháo cả lên.

“Oa! Nhị tẩu, nói thật, ngươi đúng thật bộ dạng rất giống Quan Cẩn Chi, bất quá may mắn ngươi không phải nàng, nếu không ta nhất định trở mặt với ngươi.” Phương Nhân đứng cách Tuyết Dương không quá hai tấc, giống như đang nghiên cứu cái gì, cẩn thận nhìn chằm chằm nàng quan sát.

“Phải không?” Sau này Phương Đằng đã đem chuyện liên quan đến Quan Cẩn Chi toàn bộ nói cho nàng, Tuyết Dương mới biết được Quan Cẩn Chi từng làm bị thương mắt của Phương Nhân.

“Phương Đằng giỏi thật, thật sự đã đem ngươi đưa vào cửa.” Du Hiểu Tịnh cũng thay hắn cao hứng.

“Đúng vậy! Hắn cũng thật là, lúc trước còn không nhận tâm tình của chúng ta!” Vũ Bộ Vân thích nhất lấy chuyện này ra nói xấu hắn.

“Di? Bộ Vân thật lớn mật, dám ở sau lưng nói xấu nhị ca ta.” Phương Nhân trừng lớn ánh mắt, cảm thấy ngạc nhiên.

“Ai sợ hắn a?” Hắn dương tay ra vẻ kiêu ngạo.

“Không có sao?” Phương Đằng thanh âm như sấm tiến vào tai hắn, sợ tới mức hắn nhảy dựng lên.

“Trời! Ngươi là học từ Đằng Tuấn phải không? Âm hồn không tiêu tan!” Vũ Bộ Vân miệng la hét, chân đã thông minh vọt ra một bên. Hôm nay tuy là hỉ yến, nhưng khó bảo Phương Đằng sẽ không động thủ đánh người.

“Ngươi là tên tiểu quỷ không có can đảm.” Phương Đằng khẽ gắt một tiếng.

Đằng Tuấn cùng Đinh Dực đều đi vào bên cạnh bọn họ, hướng tới người mới cười chúc phúc.

“Chúc mừng!” Đinh Dực cười hướng Tuyết Dương gật gật đầu.

“Cám ơn.” Nàng khách khí đáp lễ.

“Không cần cảm tạ bọn họ!” Phương Đằng rầu rĩ kéo nàng qua ôm.

“Vì sao?” Tuyết Dương khó hiểu.

“Uy! Chúng ta khiêng nửa ngày tơ hồng, không công lao cũng có khổ lao chứ?” Vũ Bộ Vân lập tức kháng nghị.

“Còn dám đề công lao? Ta đây có phải hay không nên tẩn ngươi một chút lấy kì cảm tạ!” Phương Đằng hiện tại còn tức giận vì chuyện bị người xoay quanh, đùa giỡn.

“Chậc! Qua sông đoạn cầu.” Lâm Kiếm Hi cũng cho rằng hắn được tiện nghi còn khoe mã.

“Chính là vậy! Không có chúng ta, ngươi hội có được mỹ nữ?” Đinh Dực dò xét hắn liếc mắt một cái.

“Thì sao, chỉ cần có duyên phận, chúng ta sớm muộn gì cũng gặp mặt.” Phương Đằng một chút tâm cảm ơn đều không có.

“Chết tiệt! Ngươi thật sự nghĩ việc chính mình được sở hữu nữ nhân đều là chuyện tự động có được sao?” Vũ Bộ Vân đảo cặp mắt trắng dã. Đúng là tên tự cao tự đại!

“Đúng vậy! Không có diệu kế của Đằng Tuấn, ngươi hội nhận thức được Tuyết Dương?” Giang Trừng cũng nhịn không được.

“Ta thay hắn cám ơn mọi người.” Tuyết Dương vội vàng hoà giải. Sớm nghe nói trận “Kiếp hôn ký” này là một tay Tường Hòa Hội Quán đạo diễn, mà nàng thực vinh hạnh vừa vặn bị khâm điểm trở thành nữ nhân vật chính, nói thật ra, nàng thật cảm tạ bọn họ tác hợp.

“Không cần đối với hắn hảo, người này thế nào, lúc trước còn tức giận đến tìm Đằng Tuấn đánh nhau.” Vũ Bộ Vân thừa dịp hiện tại có chỗ dựa, liền phát ra lời tổn hại người.

“Phải không?” Tuyết Dương cười, tưởng tượng Phương Đằng nổi trận lôi đình như thế nào lại cùng Đằng Tuấn quyết đấu, đây không phải là phạm thượng sao?

“Loại việc nhỏ này cũng nhớ rõ như vậy, rõ ràng ngươi căn bản không có lòng độ lượng.” Phương Đằng lạnh lùng nói móc.

Một bên Đằng Tuấn từ nãy giờ không hé răng, nhìn hắn liếc mắt một cái, nhún nhún vai nói “Ta cũng không nói đến nửa chữ.”

Tuyết Dương biết trước mắt thân nam tuấn Đường trang này chính là Kỳ Lân Vương, nhớ ngày đó khi nàng nhìn thấy hắn còn vì hắn trẻ tuổi mà hoảng sợ, nàng còn nghĩ chủ tử Ngũ Hành Kỳ Lân lý ra nên là một người trung niên tính tình trầm ổn, thục liêu, thật hoàn toàn tương phản, tiểu tử hai mươi tuổi này lại có thể thu phục Phương Đằng, có thể thấy được không phải người đơn giản.

“Ngươi tốt nhất miễn bàn, bởi vì ta đã đoán ra rắp tâm của ngươi.” Phương Đằng cười lạnh.

“Cái gì rắp tâm?” Vũ Bộ Vân bộ dáng tràn đầy quan tâm.

“Hắn muốn dùng hôn nhân bãi bình chúng ta, vì muốn trói chặt Ngũ Hành Kỳ Lân, hắn không tiếc làm bà mối thay chúng ta tính chuyện hôn sự, làm cho chúng ta không dư thời gian tưởng đông tưởng tây, chuyên tâm bên cạnh vợ hầu hạ xí nghiệp Ngũ đại gia tộc, từ đó, hắn có thể ở một bên hóng mát khoái hoạt.” Đây là Phương Đằng nhiều lầnuy tư sau ra kết luận.

“Phải không?” Những người khác đều trừng lớn mắt nhìn Đằng Tuấn, nhất là Lâm Kiếm Hi cùng Vũ Bộ Vân chưa kết hôn, trong lòng cảnh linh mãnh liệt.

“Chỉ là suy đoán!” Đằng Tuấn lắc đầu, ra ý không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

“Uy, trước tiên là về nói chuyện của ta, ngươi đừng quá giới hạn.” Vũ Bộ Vân lên tiếng trước, miễn cho bị chỉnh giống Phương Đằng.

“Yên tâm, ta không nhàn như vậy, nhưng thật ra ta còn nhớ rõ ngươi còn nợ ta ba cái dập đầu.” Đằng Tuấn nháy mắt tinh ranh ra ý muốn bỡn cợt.

“Cái gì?” Vũ Bộ Vân nhất thời cả kinh.

“Là ai nói ta âm hiểm, gian trá, bảo thủ, lòng dạ hẹp hòi, tự cho là đúng, khó chơi…” Đằng Tuấn đọc làu làu từng câu từng chữ, Vũ Bộ Vân sắc mặt liền tái nhợt.

“Ngươi…” Không có khả năng! Hắn làm sao có thể biết được? Hắn lúc ấy lại không ở đó.

“Ta có bản lĩnh thông thiên, như thế nào? Ngươi là muốn trả phân kỳ, hay là hoàn lại luôn một lần?” Đằng Tuấn thật sự rất thích nhìn bộ dáng hết đường xoay sở của hắn.

“Trời ạ! Kiếm Hi, có phải ngươi nói với hắn hay không? Hay là Đinh Dực? Giang Trừng?” Vũ Bộ Vân kêu oa oa lên.

“Tuyệt không liên quan đến ta.” Đinh Dực, bọn họ ba người đồng thời lên tiếng, nhưng nói lại thì Đằng Tuấn rốt cuộc làm sao biết được? Thật khả nghi!

Phương Đằng không đếm xỉa tới bọn họ, mang ái thê đi đến chiếc xe bảo bối của hắn, nghỉ tuần trăng mật kế tiếp hắn nhất định phải chạy đến tận đường chân trời, rời xa khỏi nhóm Kỳ lân này, để kiếm lấy yên bình, bên tai thanh tĩnh.

“Đi thôi! Máy bay không đợi người.” Hắn hôn Tuyết Dương một cái, đem nàng đẩy mạnh vào trong xe.

“Ngươi thật sự có thể đi sao?” Nàng đã sớm nghe nói Phương thị kiến thiết gần đây bận tối mày tối mặt. Các trưởng lão căn bản là đang cần người.

“Chuyện kết hôn là chuyện lớn nhất cả đời người, đi trước nói sau.” Hắn cũng không muốn bị công sự trói chặt.

“Nhưng Đằng Tuấn nói ngươi chỉ có thể xuất ngoại năm ngày, ngươi lại tính đi Âu Châu…” Rất miễn cưỡng, năm ngày chỉ đủ đáp máy bay qua lại, căn bản đừng nghĩ tới chuyện ngoạn cảnh.

“Ai quản được ta, chờ chúng ta đi rồi, hắn chẳng lẽ hội cứng rắn bức ta trở về?” Hắn cười lạnh. Lần này hắn sẽ nghe lệnh sao, không có cửa đâu!

“Khó nói.” Tuyết Dương tuy rằng mới nhận thức Đằng Tuấn không lâu, nhưng đối hắn khôn khéo cùng lợi hại sớm đã nghe thấy.

“Không cho phép nhắc đến tên tiểu tử kia, đi!” Hắn nói xong ôm nàng thật mạnh vào hôn, xe nghênh ngang rời đi.

--------------

Kết thúc

Phương Đằng tuần trăng mật kết quả là chỉ độ năm ngày!

Nghe nói, hắn cùng Tuyết Dương mới ở Âu Châu -Parisqua một đêm đã bị mạnh mẽ triệu hồi về Hồng Kông, ngay cả tháp sắt lớn củaParistrông thế nào cũng chưa nhìn đến.

Cho nên, Tường Hòa Hội Quán gần đây thường nghe thấy bên trong Ngũ Hành Kỳ Lân có người mắng:

“Mẹ nó, Đằng Tuấn, tiểu tử kia quả thực không phải người!”.