Kiến Trúc Sư

Chương 3

Sủi cảo của Vương Nhất Phong vừa được mang lên thì cứu viện của Tiền Tâm Nhất cũng tới.

Trông người đàn ông vừa vén rèm nhựa lên cũng khá ra gì, áo sơ mi quần  u, còn thắt cà vạt. Trong một công ty tự xưng là mang phong cách quốc tế như VA, cũng có rất nhiều người có hình tượng giống hắn.

Cậu học trò của Tiền Tâm Nhất bước theo sau hắn, vừa nhìn thấy thầy mình đang gắp miếng sủi cảo chấm đẫm rồi lăn qua lăn lại trong bát ớt thì hét to một tiếng, cứ như thể vừa thoát chết.

Vương Nhất Phong nháy mắt hiểu ý, đây chính là vật hi sinh của Cục công trình số 8, tân sủng của Tiền Tâm Nhất – Trần Tây An.

Tiền Tâm Nhất miệng nói cậu ta đừng có gào, tay thì dùng đũa gõ gõ vào bát mì xào bên cạnh:

– Mau lên.

Triệu Đông Văn cười để lộ lúm đồng tiền một bên má, vội vàng chạy tới ngồi xuống cạnh anh, tách đũa ra khuấy mì:

– Cảm ơn thầy nhé, mẹ ơi dạ dày của em đói tới mức sắp quên mình họ Triệu luôn rồi.

Tiền Tâm Nhất không để ý tới cậu ta, vươn cánh tay kéo trộm một chiếc ghế bên lối đi, bàn tay vỗ vỗ:

– Ngồi đây trước đi, anh có muốn gọi món gì không?

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Trần Tây An đi tới, gật đầu chào Vương Nhất Phong:

– Tôi ăn rồi, mọi người cứ ăn đi, không cần để ý đến tôi đâu.

Tiền Tâm Nhất thực sự chẳng thèm quan tâm gì đến hắn thật. Anh dùng cằm chỉa chỉa Vương Nhất Phong nói:

– Giới thiệu với hai người, đây là Sếp Vương, Vương Nhất Phong của Greenland, bạn làm ăn của ông chủ nhà chúng ta. Anh Vương, đây là đồng nghiệp mới của em, Trần Tây An.

Trần Tây An nắm lấy bàn tay vươn ra của Vương Nhất Phong, hai người chào hỏi khách sáo. Ánh mắt Vương Nhất Phong rất tinh tường, cảm thấy người này rất chín chắn, không nói nhiều, chẳng qua bị câu chuyện hóng hớt của vợ đánh đòn phủ đầu cho nên anh ta không tùy tiện có ấn tượng gì với hắn hết.

Ba người đều có nết ăn như rồng cuốn, Trần Tây An chưa ngồi được tám phút, Vương Nhất Phong đã chạy đi thanh toán rồi. Tiền Tâm Nhất dựa người vào ghế bắt Triệu Đông Văn đi tính riêng tiền bên mình. Vương Nhất Phong ưỡn bụng bia mắng anh bụng dạ tiểu nhân, hai người vừa công kích lẫn nhau vừa ra khỏi quán ăn Sa Huyện.

Bước vào văn phòng của VA, Tiền Tâm Nhất chợt quay đầu hỏi:

– Nếu như vẫn giữ nguyên phương án của VA, vậy thì kích cỡ nhỏ nhất của dầm biên nhà chúng ta là bao nhiêu? Anh tính cho tôi tiết diện đại khái đi.

Vương Nhất Phong thoáng cái mừng thầm, bởi vì dường như anh ta đã nhìn thấy một chút dấu hiệu để cứu vãn, nhưng để tránh việc Tiền Tâm Nhất thay đổi, anh ta lựa chọn điếc tạm thời.

Trần Tây An trầm ngâm một lát, khi sắp sửa bước ra thang máy mới nói:

– Nếu như thêm ba thanh kéo trên mái che thì cỡ 1200x600mm là đủ. Nếu như không có thanh kéo, để dầm kích thước 2000mm cũng rất nguy hiểm, mô men lực quá lớn.

Cứ nghĩ tới chuyện dầm ngang cao như vậy đặt ngang đại sảnh thì Tiền Tâm Nhất lại cảm thấy không ổn, anh quay sang thái độ với Vương Nhất Phong:

– Anh Phong, anh nghe thấy gì chưa? Mỹ nữ nhà anh có thể mặc váy xòe, nhưng từ phương diện an toàn thì cô ấy phải mặc quần bảo hộ bên dưới làn váy.

Cửa vào tổng cộng cao 4,5 m, ngẩng đầu lên đã có gần 2 mét khu vực trong suốt, vậy cửa của trung tâm thương vụ này có khác nào cầm tỳ bà che nửa bên mặt không, chẳng thèm nữa. Cuối cùng thì Vương Nhất Phong cũng sụp đổ:

– Đậu má quần bảo hộ của chú sao mà dài thế, mẹ nó quần quái gì sắp thành quần đùi đến nơi rồi, đệt.

Tiền Tâm Nhất cười khùng:

– Chỉ trách chiếc váy xòe thời thượng của anh thôi chứ đâu.

Triệu Đông Văn rất dễ cười, tí nữa thì phát điên, vai run run móc điện thoại ra định đăng Weibo. Có mỗi Trần Tây An đứng đắn hơn chút, hắn chỉ khẽ nhếch nhếch khóe miệng.

Đầu Vương Nhất Phong lúc này toàn là hình ảnh cái dầm khổng lồ đầy ma tính trước cửa:

– Xòe cái con khỉ! Không thể dùng loại dầm ấy được! Kiên quyết không!

Nụ cười của Tiền Tâm Nhất pha chút đứng đắn:

– Vậy thì sửa làn váy xòe rộng của anh thôi! Em cũng rất kiên quyết. Em tin tưởng vào kinh nghiệm phán đoán của anh ấy, tính chặt lại cũng không thấp đi được bao nhiêu. Anh Vương, em thực sự không rảnh đâu, cũng không tới đây để kiếm chuyện. Anh kiếm kiến trúc sư trưởng bên VA nói chuyện riêng thử xem, bảo anh ta lát nữa phải bình tĩnh ngồi xuống giải quyết vấn đề với em.

Cuối cùng thì Vương Nhất Phong cũng sắm vai nhân vật bên A trước nguy cơ trung tâm thương vụ mất hết thể diện:

– Anh hiểu chú mà, bây giờ anh sẽ đi tìm ông ấy, lát nữa chú cũng ăn nói cho cẩn thận, đừng khiến người ta mất mặt, người lớn tuổi thường trọng mặt mũi lắm, ok chứ?

Tiền Tâm Nhất không phục:

– Anh nói cứ như em chẳng làm việc gì chỉ biết đi bới móc người khác không bằng. Được rồi, lát nữa em sẽ giả vờ câm, để cho người chuyên nghiệp làm. Trần Tây An anh thấy có được không?

Trần Tây An nói câu “được”. Cho dù sinh hoạt cá nhân của hắn có ra sao,  nhưng nhìn vào Tiền Tâm Nhất có thể tin tưởng vô điều kiện, Vương Nhất Phong cũng không nghi ngờ gì vào năng lực làm việc của hắn hết. Huống hồ người này vô cùng trấn tĩnh, Vương Nhất Phong cảm thấy để cho hắn đại diện nói chuyện cũng tương đối hài hòa, vì thế anh ta yên tâm đi tìm kiến trúc sư trưởng của VA.

Chờ người đi rồi, Tiền Tâm Nhất mới nhìn chằm chằm Trần Tây An:

– À này, không phải tôi không tin tưởng vào thực lực của anh, chẳng qua anh tiếp xúc với bản vẽ quá ít, lát nữa không bị người ta hỏi tới mức gục đấy chứ?

Trần Tây An thực sự rất bình tĩnh:

– Trên đường đến đây Tiểu Triệu đã nói qua với tôi rồi, chẳng hẳn không tới mức ấy, huống hồ mấy thứ như tính toán kết cấu này, chỉ cần lệch đi một milimet thì tham số cũng sẽ thay đổi, không phải quy luật tuyến tính, không ai dám quyết định ngay tại chỗ, xem bản vẽ mười lần đi nữa cũng chỉ coi như một lần thôi.

– Anh có tính toán trước là được. – Tiền Tâm Nhất quay đầu dựa vào thang máy – Dù sao lát nữa khi bàn chuyện không được sợ, cãi không nổi bọn họ thì để tôi. Còn nữa, cho dù năng lực tính toán của anh có thể qua được hay không, tí nữa anh cứ chém tăng thêm một bậc. Cái đám cứng nhắc ấy hơi tí lại lôi lý thuyết ra khè nhau.

Anh ngáp một cái, Trần Tây An đứng phía sau anh, nhìn thấy gương mặt có chút vặn vẹo và vô cùng mỏi mệt qua vách tường inox sọc nhuyễn.

Vừa vào văn phòng Trần Tây An đã biết Tiền Tâm Nhất ngồi đâu, chiếc áo lông vũ vắt trên lưng ghế còn là kiểu dáng dài, trời nóng như này không biết anh đã mặc nó vào kiểu gì.

Những nhân viên VA tham dự cuộc họp di chuyển laptop của mình nhường ra một chỗ. Trần Tây An đang định ngồi xuống vị trí bên cạnh chiếc áo lông vũ, ai ngờ Tiền Tâm Nhất ấn hắn ngồi xuống chỗ của mình. Anh rút chiếc áo lông vũ ra cuộn lại thành một cục, ngồi xuống chỗ bên cạnh Trần Tây An, sau đó đặt chiếc áo lông vũ vào sau ghế làm một chiếc đệm lót.

Ý nghĩa anh muốn thể hiện rất đơn giản, bây giờ anh lùi xuống, người đưa ra quyết định là người vừa mới tới này.

Trần Tây An lẳng lặng liếc nhìn anh một cái, không nghĩ rằng Tiền Tâm Nhất sẽ chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy. Nhưng người Trần Tây An đang nhìn dường như chẳng cảm thấy có gì hết, anh chống hai tay trên bàn dùng ngón giữa dụi dụi mắt, dụi mãi cũng không thấy ngẩng đầu lên.

Trần Tây An bắt đầu như bình thường, dẫu vậy Cục công trình số 8 và tư nhân không giống nhau, Cục công trình số 8 kết hợp cả thiết kế lẫn thi công, việc quá nhỏ thì không thể nuôi nổi đội công trình, bọn họ sẽ không nhận. Còn Viện thiết kế tư nhân chỉ có thể dựa vào bản vẽ ăn cơm, để đảm bảo nền tảng kinh doanh cơ bản thì sẽ không từ chối bất cứ dự án nào, hơn nữa việc nhỏ thì thời gian sẽ gấp gáp hơn, cho nên cũng mệt hơn.

Đoán chừng Tiền Tâm Nhất dụi thêm chừng năm phút nữa sẽ gục xuống, nhưng Trần Tây An không nhắc nhở anh, đây là biểu hiện của sự thả lỏng, dù sao cũng tốt hơn căng thẳng nhiều. Triệu Đông Văn ngồi cách hắn một Tiền Tâm Nhất thì ngáp tới mức nước mắt trào ra, đau khổ không thôi.

Lục tục có người bước vào đều không khỏi đánh giá Trần Tây An, hắn là gương mặt mới, chưa từng nhìn thấy trong những cuộc họp phê duyệt bản vẽ trước đây.

Vương Nhất Phong và kiến trúc sư trưởng của VA cũng nhanh chóng bước vào. Kiến trúc sư trưởng ngồi đối diện với Trần Tây An. Tiền Tâm Nhất ngồi thẳng người dậy, giới thiệu Trần Tây An. Có lẽ kiến trúc sư trưởng của đối phương đã bàn bạc với Vương Nhất Phong ổn thỏa che nên không mặt nặng mày nhẹ với anh nữa, ông nói:

– Vậy thì chúng ta nói tiếp từ điểm lúc trước đi. Mọi người cũng đều mệt cả rồi, phải đẩy nhanh tiến độ, tranh thủ kết thúc trước lúc năm giờ.

Tiền Tâm Nhất vừa nghe thấy tan họp thì mắt sáng lên như được cứu vớt. Anh ngả người về sau, cũng lười so đo có phải kiến trúc sư trưởng của đối phương đang dùng tính toán kết cấu để gây áp lực cho Trần Tây An hay không. Anh vươn tay mời kỹ sư tính toán kết cấu của đối phương ra:

– Được rồi, được rồi, bên chuyên môn của các anh bắt đầu trước đi.

Trần Tây An lấy từ trong túi ra một chiếc kính không viền gác trên sống mũi. Tiền Tâm Nhất vốn định quay lại nói chuyện với hắn, nhìn thấy thế thì chợt sững người.

Có một số người rất thích hợp đeo kính không viền, sau khi đeo lên thì khí chất của học giả sẽ sắc bén hơn. Tiền Tâm Nhất cảm giác như tiến sĩ đang ngồi cạnh anh thoắt cái đã tăng cấp lên thành giáo sư.

Cảm nhận được tầm nhìn của anh, Trần Tây An nghiêng đầu qua, nhỏ giọng hỏi:

– Làm sao thế?

Bấy giờ Tiền Tâm Nhất mới phát hiện mình nhìn có hơi lâu, vội vàng rời mắt:

– Cảm thấy kính của anh không tệ.

Cảm thấy không tệ thì nhìn một lát cũng đủ rồi, tự dưng lại anh thêm một câu:

– Tôi đang nghĩ về việc có nên mua một cái hay không?

Trần Tây An muốn hỏi anh cận thị hả, kỹ sư kết cấu bên kia đã bắt đầu nói chuyện với hắn.

Đối phương là một người đàn ông tầm ba lăm, ba sáu tuổi, anh ta đẩy máy tính ra giữa bàn, chỉ vào mô hình đã được dựng trong SAP, nói với Trần Tây An:

– Kỹ sư Trần, cậu xem, đây là mô hình chịu lực chúng tôi đã xây dựng, mái che mười mét, có thể thông qua chịu lực và biến dạng. Dầm biên ở đây không đủ, nhưng nếu tăng cường thì chắc hẳn cũng đủ, còn đây là phân tích cơ học.

Trần Tây An nghiêng người qua, chỉ nhìn một lát thôi đã cau mày. Bởi vì mô hình này khác nhau quá nhiều so với mô hình của Công ty cố vấn hắn đã được xem hôm qua, hơn nữa mô hình kia ngoại trừ khung thép có vẻ hơi dư thừa thì không có vấn đề gì lớn hết.

Hắn chỉ vào con chuột nói câu “phiền anh”, đối phương đưa chuột qua cho hắn. Hắn bắt đầu lăn chuột xem mô hình.

Tiền Tâm Nhất chỉ có một khái niệm duy nhất về cơ học, chính là biết ống thép ở giữa có mô men uốn lớn nhất, cây ở hai bên thì có phản lực lớn nhất. Thấy Trần Tây An cứ nhìn đi nhìn lại ở một chỗ, anh cũng ghé tới nhìn:

– Chỗ này có vấn đề gì à?

Nếu như ở riêng thì Trần Tây An sẽ nói với Tiền Tâm Nhất kết xuất 3D có vấn đề rất lớn, mô hình khung thép dựng không đúng, cho nên dầm cao 600mm mới chỉ ở mức “không đủ”. Nhưng trước mắt đối phương mà nói ra những lời này thì chẳng khác nào dùng gậy đập vào xương sống người ta, cho nên hắn chỉ nhìn Tiền Tâm Nhất rồi nói:

– Có hơi.

Nếu như Tiền Tâm Nhất hiểu hắn, sẽ biết được “có hơi” này tức là vấn đề rất lớn. Nguyên tắc làm việc của Trần Tây An là sẽ không dồn người ta đến đường cùng. Song bởi vì hiện tại Tiền Tâm Nhất còn chưa hiểu hắn, cho nên tin lời hắn nói. Anh dựa về ghế:

– Các anh nói đi.

Trần Tây An lưu ra một bản khác, sau đó tắt phần kết xuất 3D của bản vẽ mới đi. Trở về giao diện xây dựng mô hình kết cấu, khoanh tròn lại đoạn khung thép không liên kết với nhau kia. Dùng phím tắt chỉ lệnh vẽ một mũi tên cong, sau đó quay màn hình máy tính qua cho đối phương xem.

Kỹ sư kết cấu của VA mở to mắt nhìn với ánh mắt không thể nào tin được. Kế đó dùng chuột click mấy cái trên bản vẽ, mặt thoáng chốc đỏ bừng.

Rõ ràng Tiền Tâm Nhất cũng nhận thấy biểu hiện này, anh vắt chân lên nghe chừng hứng thú lắm, chống cằm với biểu cảm xem trò vui.

Vương Nhất Phong tinh mắt nhìn thấy màn này, trái tim lập tức bị treo trên cao, anh ta liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Trần Tây An, nhìn mặt anh ta thiếu điều xuất hiện hàng chữ “Nhất định không được thả Tiền Tâm Nhất ra cắn người!”.

Nhìn mí mắt như bị rút gân của anh ta, Trần Tây An sững người, song cũng nhanh chóng phản ứng lại, liếc nhìn sang người bên cạnh thì lập tức hiểu ngay ý anh ta muốn nói. Thế nhưng, hắn vẫn giả vờ như không hiểu gì hết, trong lòng chỉ cảm thấy có chút buồn cười.

Hết chương 3