Một khí tức quen thuộc chợt xuất hiện trong tầm cảm nhận của Đinh Ninh. Hắn không hiểu rõ lắm, người đến đúng ra phải là Ôn Hậu Linh, vì sao giờ lại biến thành Dạ Sách Lãnh?
Cửa phòng bị đẩy ra.
Hắn cảm thấy ánh mắt của người đó dán lên người mình.
Hắn nhìn thẳng vào mắt của người đó. Đập vào mắt là một Dạ Sách Lãnh trong bộ váy áo màu trắng quen thuộc, nhưng chẳng biết tại sao, hôm nay bộ váy áo đó dường như lại trắng tinh khôi hơn rất nhiều.
Đây chẳng phải là lần thứ nhất Dạ Sách Lãnh và hắn gặp nhau. Nhưng hôm nay, theo cảm nhận qua cái nhìn của hắn, nàng dường như lại có rất nhiều điểm khác với ngày thường.
"Ôn Hậu Linh chết rồi!"
Dạ Sách Lãnh nhìn hắn nhẹ nhàng dịu dàng nói một câu. Chẳng có vẻ gì là sắp phải đi ngay, nàng đóng cửa phòng lại rồi ngồi xuống phía đối diện với hắn ở bên kia cái bàn, quan sát phản ứng của hắn.
Đinh Ninh hơi ngẩn ra.
Đây thật sự là việc làm hắn phải bất ngờ.
Hắn hiểu Ôn Hậu Linh rất rõ, cho nên dám chắc cả Trường Lăng không có mấy người có thể giết chết lão ta.
Dạ Sách Lãnh quan sát hai hàng lông mày hơi nhíu lại khó có thể nhận ra của hắn, quan sát gương mặt trầm ngâm suy nghĩ của hắn. Đối với nàng, có thể nói gương mặt này thật sự khác rất nhiều so với ấn tượng về người nào đó trong tâm trí của nàng. Nhưng chẳng biết tại sao, trái tim nàng lại càng lúc càng đập dữ dội, "Là Dạ Kiêu ra tay!"
"Dạ Kiêu có thể giết chết lão ta?" Sắc mặt Đinh Ninh trở nên nghiêm trọng. Nhưng nghĩ đến Trần Giám thủ, hắn đột nhiên lại không kìm được mỉm cười tự chế giễu: "Trường Lăng tàng long ngọa hổ! Xem ra, thường ngày rất nhiều người quá giỏi che giấu. Có một số người thật sự lợi hại hơn so với ta nghĩ rất nhiều."
"Vào thời điểm Lương Liên bị Cửu Tử Tằm giết chết, toàn bộ Trường Lăng ai ai cũng biết lúc ấy ngươi đang ở nơi này. Cho nên, bây giờ theo nhìn nhận của toàn bộ người Trường Lăng, ngươi không có khả năng có quan hệ gì với Cửu Tử Tằm. Đến giờ, kể cả những vị vương hầu của Trường Lăng cũng chỉ đưa ra suy đoán tạm thời, ông ta đã thu một đồ đệ từ sớm, tuổi tác của tên đồ đệ đó đã lớn, nếu không thì đã chẳng có khả năng lĩnh hội được Kiếm ý Nhất Tuyến Thiên." Dạ Sách Lãnh nhìn xoáy vào Đinh Ninh, "Nhưng mà ta biết chắc ngươi là ai, vậy, thực ra ngươi là ai?"
Nhưng mà ta biết chắc ngươi là ai, thực ra ngươi là ai?
Nghe hai câu khẳng định và câu hỏi này có vẻ rất mâu thuẫn, nhưng gương mặt trầm tĩnh của Đinh Ninh bỗng chợt không còn trầm tĩnh nữa.
Bởi vì trên gương mặt Dạ Sách Lãnh lăn dài một giọt nước lóng lánh.
Giọt nước đó không phải do bất kỳ Nguyên Khí nào ngưng tụ lại hình thành, mà là một giọt nước mắt lóng lánh.
Thế gian này, lực lượng mạnh nhất vẫn luôn là tình cảm cháy bỏng giữa người với người.
Trái tim của Đinh Ninh bị lực lượng mạnh mẽ đó đốn rụng. Hắn trầm ngâm, gục đầu xuống.
"Có ý nghĩa chăng?"
Sau khi trầm ngâm rất lâu, hắn không trả lời thẳng vào câu hỏi của Dạ Sách Lãnh, mà chỉ đáp lại bằng một câu hỏi như vậy.
Dạ Sách Lãnh nhìn hắn mỉm cười, một nụ cười vương niềm héo hắt, "Ngươi có biết vì sao ta nhất định phải ở lại Trường Lăng không? Ngươi có biết để ở lại Trường Lăng, ta đã làm bao nhiêu việc mà mình không muốn làm hay không? Giờ ngươi cảm thấy ta hỏi một câu như vậy có ý nghĩa hay chăng?"
Đinh Ninh nói: "Ngươi biết thừa là ông ta đã chết rồi mà."
"Lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy."
Dạ Sách Lãnh cũng cúi đầu xuống, giống như một đứa trẻ cần hơi ấm giữa trời đông se lạnh: "Ta chỉ muốn nhìn một cái xem thực chất hắn có truyền nhân hay không, truyền nhân đó rốt cục muốn làm cái gì, cho đến khi ta nhìn thấy ngươi."
"Ngươi còn rất trẻ, ta biết chắc Thân Huyền nhìn xương đoán tuổi sẽ không bao giờ sai. Ngươi sinh ra sau khi hắn chết được ba năm, tu vi thực sự bây giờ của ngươi mới chỉ đến Ngũ Cảnh, vậy tại sao ngươi lại biết nhiều chuyện như vậy? Tại sao biết nhiều người như vậy? Tại sao biết kiếm ý Nhất Tuyến Thiên?"
Dạ Sách Lãnh vẫn không hề ngẩng đầu lên, nhưng giọng nói của nàng chợt trở nên dồn dập, "Không có ai hiểu rõ về kiếm ý Nhất Tuyến Thiên hơn ta. Ta không tin có ai ngoài người được hắn đích thân truyền thụ ra có thể lĩnh ngộ được kiếm ý đó."
"Thân xác đã thành tro, không để lại cái gì, lấy đâu ra phương pháp sống lại từ cõi chết?" Đinh Ninh cũng mỉm cười, nụ cười cũng vương niềm héo hắt: "Ngươi có tin vào những chuyện chết đi sống lại thế này không?"
Dạ Sách Lãnh ngẩng đầu lên nhìn hắn, đáp lại một cách hết sức nghiêm túc: "Ta hy vọng việc chết đi sống lại là có thật."
"Vẫn không có ý nghĩa gì!"
Vẻ mặt trở nên lạnh nhạt, Đinh Ninh chầm chậm nói: "Cho dù chết đi sống lại là có thật, ta cũng không bao giờ là cái người mà ngươi quen biết kia."
Dạ Sách Lãnh đột nhiên phá ra cười.
Vẻ đau buồn trong đôi mắt chợt mất sạch, nàng cười nắc nẻ như một đứa con nít.
"Rất nhiều thứ sẽ biến đổi, một số ít người lại không thay đổi."
Nàng nhìn Đinh Ninh, thong thả nói: "Tranh luận những điều này xác thực là chẳng có ý nghĩa gì. Ta đến đây là vì có một việc quan trọng muốn nói cho ngươi biết, số người phá ngục đã đủ."
Dường như cảm nhận được điều gì đó, Đinh Ninh đột nhiên trở nên khẩn trương, hỏi: "Là ai?"
Dạ Sách Lãnh nhìn hắn một cái, đáp: "Ngư Thị, đại tiểu thư nhà họ Thương."
Đinh Ninh chợt ho dữ dội.
Đây là điều hắn không mong muốn nghe thấy nhất, nhưng cuối cùng lại vẫn không nằm ngoài linh cảm của bản thân.
"Xem ra, ngươi chẳng hy vọng nàng ta tham dự vào chuyện này một chút nào."
Dạ Sách Lãnh cười ứa cả nước mắt, thậm chí hai mắt đã bắt đầu trở nên có vẻ ướt rượt quyến rũ: "Thế nhưng dù sao đây cũng là lựa chọn của chính nàng ta, cũng giống như ta chọn ở lại Trường Lăng vậy, chỉ là lựa chọn của riêng mình ta, không liên quan gì đến ngươi."
Đinh Ninh ngơ ngẩn.
"Lâu lắm rồi, kể từ khi Trịnh Tụ vào Trường Lăng trở đi, bà ta vẫn chưa bao giờ chịu thua thiệt gì. Nhưng mấy ngày vừa qua, bà ta lại chịu thiệt quá nhiều. Giờ Ôn Hậu Linh chết rồi... bà ta cuối cùng sẽ làm một việc khác thường nào đó."
Dạ Sách Lãnh nhìn Đinh Ninh, nói tiếp: "Đám người Dạ Kiêu không mong muốn rời khỏi Trường Lăng nhất nhưng vẫn cam lòng rời khỏi nơi đây, cũng giống như ta vậy, đã mệt mỏi với vùng đất này từ lâu rồi. Cho nên, nếu thật sự lo lắng cho an nguy của chúng ta, việc cứu Lâm Chử Tửu phải nhanh hơn một chút, không nên có bất cứ do dự nào nữa."
Đinh Ninh rất thong thả khẽ gật đầu, đáp: "Vào ngày mai luôn!"
...
Ra khỏi y quán, Dạ Sách Lãnh trèo lên xe ngựa đang đợi mình ở bên ngoài.
Xe ngựa bắt đầu chạy đi, nàng không hề buông rèm, ngắm nhìn những bức tường lẫn mái ngói ven đường.
Mặt trời buổi sớm đang lên cao. Dưới ánh nắng vàng nhạt, những vách tường xám tro và mái ngói đen ánh lên vẻ bóng loáng đầy trang nghiêm.
Tiêu cự mắt hướng về phía xa hơn, nàng nhìn những vọng lâu đứng sừng sững như những người khổng lồ phía đằng xa, khóe miệng dần nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt: "Ngày xưa sắp đặt những thứ này, đến hôm nay trái ngược chúng lại biến thành vật bó buộc chân tay chính mình..."
Sau khi nhìn những vật thể đó một lúc, cuối cùng nàng cảm thán một câu, "Trường Lăng... thật sự rất hùng vĩ! Bất kể như thế nào, người kiến tạo ra tòa thành hùng tráng như thế này năm xưa, thật sự rất rất giỏi."
Năm ấy, khi những người đó đã công thành danh toại, nàng mới chỉ là một thiếu nữ mới lớn.
Khi nàng có mối tình đầu, những người đó đã chết.
Nàng cảm thấy mình luôn chậm mất nửa nhịp.
Đến giờ, người và vật đều không còn, nhưng cuối cùng vẫn còn chưa muộn.
Tay nàng vỗ nhẹ lên cửa sổ thùng xe ngựa. Xe ngựa thong dong đi xuyên qua phố phường, cuối cùng tới một cây cầu rất cổ.
Đó là một trong số rất ít những chiếc cầu cũ không đủ năng lực cho xe ngựa vượt qua của Trường Lăng, chỉ được giữ lại để nhằm giúp cho việc đi lại qua một số cửa hàng xung quanh đó được tiện lợi, ngay cả vòm cầu bên dưới cũng đã tàn tạ sắp sập đến nơi. Ở một bên đầu cầu có một cây lựu hiếm hoi, ngay cả cây lựu này cũng đã rất già cỗi.
Bên kia đầu cầu có một tiệm bán dầu vừng. Bên cạnh tiệm dầu vừng là một tiệm làm đậu hũ bán. Giữa hai cửa tiệm là một con hẻm chật hẹp, nhưng lại có một người thầy tướng số mù lòa ngồi ghế trúc xem tướng số ở nơi này.
Tuổi tác của thầy tướng số mù lòa không đáng coi là cao, chỉ tầm ba mươi mấy tuổi, hơn nữa lại còn vô cùng sạch sẽ trắng trẻo, giống như một vị thư sinh. Nhưng vì không có vẻ ngoài thần bí, cho nên dường như y không có mấy khách xem.
Nàng đi thẳng tới chỗ vị thầy tướng số mù lòa đó. Sau khi đi một mạch vượt ra phía sau người này, nàng hỏi: "Vô Huyền Cầm của ngươi ở đâu?"
Vị thầy tướng số mù lòa không hề đáp lại.
Nàng lùi lại. Sau khi lùi đến đối diện với vị thầy tướng số mù lòa, nàng nhìn thẳng vào mắt người này, mỉm cười nói: "Ngươi quả nhiên là giả mù lòa, nhưng điếc thật."
Thầy tướng số mù lòa vừa nhìn nàng, thân thể đột nhiên trở nên run rẩy.
"Không nên có phản ứng đặc biệt nào!"
Dạ Sách Lãnh hít sâu một hơi, rồi nhanh chóng lập lại lần nữa, "Vô Huyền Cầm của ngươi ở đâu?"
"Đi theo ta!"
Người thầy tướng số mù lòa đứng bật dậy, đi sâu vào bên trong con hẻm.
Bên trong con hẻm có một căn viện cũ kỹ bé xíu.
Y đi thẳng vào trong căn viện đó, vào trong gian phòng ngủ duy nhất.
Cuối cùng, thân thể người thầy tướng số mù lòa giống như đã được giải thoát, lại trở nên run rẩy dữ dội.
Trong đôi mắt y xuất hiện ánh sáng. Y nhìn đôi môi Dạ Sách Lãnh, chăm chú đến độ khiến người khác cảm thấy y là người biến thái.
"Cửu Tử Tằm."
Dạ Sách Lãnh thẳng thắn không kiêng kỵ phun ra ba từ, sau đó nói tiếp: "Ta cần ngươi báo cho Lâm Chử Tửu biết, ngày mai sẽ cứu hắn ra. Ta còn cần ngươi nghĩ cách đưa một người vào trong Đại Phù Thủy Lao."