Trên đường từ Trường Lăng lên tây bắc, cỏ cây đang ngả vàng.
Nhiều quân sĩ của Túc Vệ quân đang nhìn bóng lưng Đinh Ninh, trong mắt là đầy vẻ khó hiểu.
Ngay từ thời điểm bắt đầu cuộc hành quân này, hầu hết trong số họ đều vô cùng kính trọng hắn. Quách Phong, vị tướng lãnh cao nhất trong quân, thậm chí còn đối đãi hắn như một người quân sư.
Trong nhiều đạo quân nước Tần, rất nhiều mệnh lệnh từ quân sư cuối cùng sẽ trở thành mệnh lệnh cho toàn quân tuân theo.
Từ lúc rời Trường Lăng đến nay, mọi mệnh lệnh của đội quân này trong quá trình hành quân đều đến từ miệng Đinh Ninh.
Nhưng trong mắt một số quân sĩ thì, Đinh Ninh không hề biểu hiện ra cái gì khiến người ta kinh diễm, mà thường thường làm ra một vài cử động kỳ quái làm người ta không hiểu thấu.
Giống như vữa nãy thôi, khi đi qua một hẻm núi có khả năng bị phục kích nhất và phía trước là một vùng đồng bằng rộng lớn, trong tầm mắt chỉ có một ít nông dân và thôn xóm lác đác, nhưng hắn đã ngăn tất cả lại, mà còn dừng lại một hồi lâu.
Chỉ là, tướng quân Quách Phong lại không nghĩ như vậy.
Vì ông biết rất rõ Đinh Ninh đã làm nhiều việc khiến mình bị sốc, trong những ngày tưởng chừng như bình yên vừa qua.
― Ngươi có chắc bọn chúng sẽ động thủ ở đây không?
Ông liếc nhìn vùng đồng bằng hoang dã ở phía trước, nghiêm nghị nhìn Đinh Ninh mà hỏi.
― Đây là một số người tu hành của Lưu Sa Tông, với họ thì việc ẩn nấp ở một nơi như thế này không khác gì những nơi khác. Điều họ kiêng kỵ nhất chỉ là mấy món phù khí kia trong quân thôi.
Đinh Ninh quay đầu lại liếc ông ta một cái, gật đầu đáp:
― Điểm mấu chốt là, sau khi vượt qua đồng bằng này là sẽ tới biên thành, bọn họ cảm thấy sẽ không còn cơ hội ra tay nữa. Giữa bọn họ đã có chút ít tranh chấp, cho nên họ chắc chắn sẽ ra tay ở đây.
Quách Phong không hiểu làm sao Đinh Ninh có thể xác định được, những người tu hành bị hắn phát hiện hành tung từ mấy ngày trước đang có phân tranh. Nhưng vì mấy ngày nay phán đoán của hắn đều không sai, nên ông vẫn lựa chọn tin tưởng.
― Tại sao chúng ta buộc phải ứng chiến? ― Nam Cung Thải Thục, người đang đứng cạnh ở phía bên kia Đinh Ninh, cau mày, nhẹ giọng hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
― Có một ít người không phải là kẻ thù vĩnh viễn.
Đinh Ninh quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, sau đó chậm rãi giải đáp:
― Có chút kẻ địch đến chỉ vì nghe theo mệnh lệnh, nếu không cách nào hoàn thành lệnh được giao thì họ sẽ từ bỏ. Những người này chưa chắc sẽ là kẻ thù của chúng ta trong tương lai, sẽ không gặp lại họ trong các trận chiến sau này nữa. Một số thích khách sẽ không ra tay khi bị phát hiện. Có thể tận lực tránh đi một số trận chiến không cần thiết, vậy thì sẽ càng bảo toàn được sức lực của bên mình. Suy cho cùng, nhiệm vụ của chúng ta là đến nơi muốn đến, chứ không phải để tiêu diệt kẻ địch trên đường đi càng nhiều càng tốt.
Sau một lát dừng lại, hắn nhìn sang Nam Cung Thải Thục và nói tiếp:
― Điều quan trọng nhất là, mỗi trận chiến đều sẽ có người chết... Đặc biệt là khi có lượng lớn người tu hành phải chiến đấu với một đội quân.
Nam Cung Thải Thục hít một hơi thật sâu, không tự giác quay đầu lại và liếc nhìn các quân sĩ phía sau. Cô đã hiểu cặn kẽ những nỗ lực của Đinh Ninh trong thời gian qua là vì cái gì, và cảm thấy rằng mình đã học được rất nhiều từ mấy câu nói rời rạc đó.
― Ngay cả việc cố tình để lại vài manh mối để cảnh cáo cũng không thể dọa lui được họ. Nó chỉ làm cho một số người trong số họ không đồng ý. Như vậy, chỉ có hai khả năng.
― Một là bọn họ đã nhận được lệnh tử chiến, hoàn toàn không thể quay đầu. Khả năng khác là bọn họ chỉ đến để thăm dò thực lực đội quân này, hoặc là tiêu hao chút sức lực, đằng sau vẫn còn có một cường giả thật sự chưa ra tay.
Sau khi chậm rãi nói xong hai câu này, Đinh Ninh liền nhìn sang Quách Phong mà nghiêm túc nói:
― Bất kể xảy ra khả năng nào, thì kế tiếp ta đều muốn hoàn toàn khống chế đội quân này.
Quách Phong nở nụ cười, dùng giọng sắc bén đáp:
― Ngươi đã biết rõ chuyện này liên quan đến tính mạng của huynh đệ ta mà còn dám đưa ra yêu cầu như vậy. Vậy thì ta hiện tại giao quân đoàn này cho ngươi.
― Ở đây lâu như vậy là để nói với họ rằng chúng ta đã sẵn sàng. Nếu họ vẫn còn ở lại, thì đây là một trận chiến không thể tránh khỏi.
Đinh Ninh khẽ cúi đầu, nhận ra một cảm giác quen thuộc, nhưng hắn lại không thích điều này.
Mấy mệnh lệnh trực tiếp được phát ra.
Đội quân chờ đợi trong im lặng đã lâu nay bắt đầu di chuyển.
Bởi những mệnh lệnh này rất kỳ quái, cho nên nhất thời sinh ra chút hỗn loạn.
Nhưng Đinh Ninh không cần tranh đoạt thời gian, nên hắn đợi cho đến khi quân đội ổn định trở lại rồi mới ra hiệu tiến lên phía trước.
Có mấy viên quan truyền lệnh theo ý của Quách Phong đã đến để kế bên ông, để đảm bảo có thể truyền lệnh đi càng sớm càng tốt.
Lúc này cách chạng vạng tối còn nửa giờ, thời tiết có hơi mát mẻ. Hành quân trong cơn gió nhè nhẹ phe phẩy và đắm chìm dưới ánh hoàng hôn như lúc này, thật là thoải mái.
Vùng này chỉ cách Âm Sơn một biên thành cuối cùng. Nơi hoang dã thường không có đường đi sẵn, chiến xa đang nghiền nát cỏ dại, áo giáp của quân sĩ cọ vào những cành hoa cỏ xung quanh, phát ra từng tiếng sột soạt là lạ.
Đinh Ninh ngồi ở đầu hàng chiến xa thứ hai. Vẫn luôn cau mày nhìn xung quanh trước mặt, hắn dường như đang cẩn thận lắng nghe tiếng động trong gió. Đột nhiên cánh tay của hắn dựng thẳng lên, làn da hai bên mép khe hở giữa các ngón tay bị ánh mặt trời chiếu lên, lộ ra màu đỏ như máu.
― Dừng! Chuẩn bị!
Quan viên truyền lệnh và tất cả binh lính của đội quân này rất quen thuộc với loại thủ thế này. Nhưng để tránh cho ai đó chưa kịp phản ứng, một số quan truyền lệnh vẫn nghiêm nghị hét lên.
Ngay lúc bước chân mọi người dừng lại, trời đất trở nên im ắng, thì có tiếng động rõ ràng xuất hiện trong đám cỏ và truyền vào tai mọi người.
Đột nhiên, từ những ngọn cỏ ở nơi nào đó bắn ra kiếm khí lạnh thấu xương, và phía trên là làn sóng sương mù màu vàng, đồng thời có vô số ngọn cỏ xanh vàng bay lên. Trông như đó là một con giao long thân màu vàng, vảy xanh đang kích động lao mạnh ra từ đám cỏ vậy!
― Phi kiếm!
Những quân sĩ nào không hiểu được hành động và mệnh lệnh trước đây của Đinh Ninh giờ đây đều chợt có phản ứng.
Dưới những ngọn cỏ, thậm chí trong kẽ đất dưới chân, có rất nhiều cặp mắt đang nhìn về đội quân này.
Đột nhiên nhìn thấy ánh kiếm đó, thì một ít đôi mắt trong số đó đột nhiên hiện lên ngọn lửa cực kỳ tức giận.
Sự tức giận của mấy người tu hành này đến từ việc có một người đồng bạn đã ra tay trước.
Nhưng không thể phủ nhận là một khi đã bắt đầu động thủ, khi mà đoàn quân đang thất thần, phần lớn mọi người đều bị thanh phi kiếm kia hấp dẫn như bây giờ, thì đây cũng là cơ hội ra tay tốt nhất.
Chỉ trong tích tắc này, dưới phiến cỏ vang lên rất nhiều âm thanh nhỏ như nước chảy.
Nhìn thấy thanh phi kiếm kia, rất nhiều quân sĩ rất là kinh hãi, nhưng vẻ mặt của Đinh Ninh thì không đổi chút nào.
― Trọng nỏ! U hỏa! Nguyệt nhận!
Hắn chỉ dùng giọng điệu dồn dập nhưng trầm ổn quát lên ba lần.
Cùng lúc, vài viên quan truyền lệnh ở bên cạnh lập tức làm ra ba thủ thế.
Chỉ trong một cái nháy mắt, không trung phía sau đội quân đã bị những tia sáng kim loại cùng với nguyên khí đất trời hỗn loạn xé nát.
Hàng trăm tia sáng kim loại rơi xuống dữ dội như những ngôi sao băng.
Sau sao băng là hàng chục thứ vũ khí cực kỳ nặng trông như vầng trăng lưỡi liềm... Những vầng trăng lưỡi liềm này dài hơn mười thước, khi rơi xuống đất thì phát ra tiếng nổ ầm ầm kinh khủng, chúng vỡ tung và bắn ra những lưỡi dao kim loại dài hai thước.
Thứ cuối cùng xuất hiện trên không trung là hàng trăm ngọn lửa màu xanh lá âm u mờ ảo.
Những ngọn lửa âm u này trực tiếp đốt cháy những đoạn cỏ ở trên không và cả cỏ khô trên mặt đất nơi chúng rơi xuống.
Một mảng biển lửa lập tức xuất hiện.
Trong khu vực từ năm mươi bước đến một trăm bước phía sau chi Túc Vệ quân này, là một biển lửa.
Khi loạt mũi tên nỏ nặng nề đầu tiên to như tay đứa trẻ phát ra tiếng rít chói tai khi được bắn ra từ trọng nỏ, thì đám cỏ phía sau cách đội quân năm mươi sáu bước liền sôi trào và phát ra nhiều tiếng hét căm giận.
Có bốn người tu hành lao lên từ dưới đất ngầm, kiếm quang bay múa quanh người, cứng rắn đánh bay những mũi nỏ nặng nề.
Tuy nhiên ngay sau đó, cơ thể của bốn kẻ này đã bị xé ra những vết thương khủng khiếp bởi mấy lưỡi dao hình lưỡi liềm đáng sợ. Trong tràng tiếng hét thê lương thảm thiết, những ngọn lửa xanh mờ liên tục rơi xuống. Khi bọn họ tản ra xung quanh, chúng tiếp tục xâm nhập đốt cháy cơ thể họ.
Nhìn hình ảnh thê thảm đó, cảnh cơ thể bốn người tu hành bị xé nát chết trong đám lửa, thì tất cả những quân sĩ chưa hiểu mấy cử động kỳ lạ của Đinh Ninh trước đây đều cảm thấy kinh ngạc đến khó thể nói ra lời.
― Tại sao lại như vậy?
Một người tu hành xuất hiện ngay chính giữa phía trước đội quân, cũng hét lên một tiếng lộ ý khó thể tin.
Gã nhìn thấy thanh phi kiếm đang rất cuồng bạo bay thẳng về phía Đinh Ninh trên chiến xa đột nhiên bẻ ngoặt, và nó rơi xuống nơi phía bên trái người hắn.
Có một thanh âm thanh thúy rung chấn vọng ra.
Có một thanh phi kiếm hơi chút lóng lánh màu sáng xanh bay lên trên.
Đây là thanh kiếm lặng lẽ ẩn núp trước đó. Lúc này nó đột ngột bị bắn ra từ ngọn cỏ, bị thanh phi kiếm cực kỳ cuồng bạo trước đây bức đi ra.
*****
P.s (tác giả):
Hi vọng ngày mai sẽ có ba chương. JJ đã bị cắt rồi, các bạn xem, tạm thời JJ sẽ không xuất bản sách.