Vào lúc này, có cả khối người người tu hành Tiên Phù Tông có thể đánh bại hoặc thậm chí giết chết cậu thiếu niên Hoàng Thiên Đạo Môn này. Tuy nhiên, không một ai trong đó là cùng thế hệ với y.
― Ngươi thua.
Phá vỡ sự im lặng, người thiếu niên nghiêm túc nói câu này với Phương Thuấn Ý, sau đó quét mắt nhìn qua tất cả những người đang có mặt ở đây. Ánh mắt ấy tự động bỏ qua những vị lão nhân của Tiên Phù Tông, mà đều rơi vào những người đệ tử trẻ tuổi đang có mặt, sau đó y hỏi:
― Còn ai nữa không?
Trong lúc nhất thời không một ai đáp lại.
Phương Thuấn Ý đã là một trong mấy người đứng đầu các đệ tử thế hệ trẻ của Tiên Phù Tông. Huống chi, khi đấu với người thiếu niên này, sức mạnh mà gã quyết tuyệt vận dụng nhiều chân phù đã được luyện chế trong nhiều năm như vậy còn không làm gì được, thì những người cùng thế hệ nổi danh trong tông tất nhiên cũng không thể nào thắng.
Một cảm xúc khó tả lan tỏa ra xung quanh.
Mộ Dung Tiểu Ý cảm thấy bị sỉ nhục. Lẽ nào hôm nay toàn bộ Tiên Phù Tông sẽ bị một thiếu niên quê mùa rách rưới mới rời núi làm cho nhục nhã vậy sao?
Lúc này, thấy không có ai đáp lại, cậu thiếu niên Hoàng Thiên Đạo Môn liền nhướng mày, tiếp đó nghiêm túc nói:
― Nếu không còn ai khiêu chiến nữa, các người nên tuân thủ hiệp nghị, giao sơn môn này cho Hoàng Thiên Đạo Môn chúng ta.
Mộ Dung Tiểu Ý sắc mặt biến tái rồi lại đỏ bừng.
Nhiều đệ tử trẻ tuổi của Tiên Phù Tông đều có khuôn mặt giống vậy.
― Ta sẽ thử!
Đúng lúc này, chợt vang lên một giọng nói.
Giọng nói này không phải là thuần chất giọng Đại Yên, nó mang khẩu âm đất Tần mà nhiều người của vương triều Đại Yên ghét bỏ.
Mọi ánh mắt đổ dồn về người đó.
Trương Nghi cũng quay đầu nhìn sang.
Chỉ cần nghe giọng nói đó, hắn đã biết được Tô Tần là người phát ra thanh âm đó.
Cũng như cách Trương Nghi làm sao thông qua sát hạch để vào Tiên Phù Tông, thì làm thế nào mà Tô Tần vào được đây cũng là một bí ẩn đối với hầu hết mọi người ở Tiên Phù Tông.
Chẳng qua không như Trương Nghi làm cho người ta chán ghét, tiến độ tu hành của Tô Tần rất nhanh, nhanh đến mức khiến người khác phải ghen tị.
Chỉ trong vài tháng, gã đã bỏ lại những người bạn học đã nhập học sớm hơn gã nửa năm ở phía sau. Dưới sự sắp xếp của sư trưởng Tiên Phù Tông, gã có thể trực tiếp học cùng với các học viên đã bắt đầu nhập học từ hai năm trước.
Sống ở Tiên Phù Tông, gã rõ ràng không thích giao du.
Dù cả khi đứng giữa đám đông, Tô Tần vẫn tạo nên cảm giác lẻ loi trơ trọi, không có bạn bè nào đứng cạnh.
Gã buông thõng hai tay xuống, khiến người ta không thể nhìn thấy khuyết tật nơi tay trái, tóc gã rất đen, khuôn mặt lộ ra có vẻ hơi trắng bệch.
Tô Tần vốn dĩ có khuôn mặt rất đẹp trai, trên khuôn mặt trắng quá mức lúc này lại xuất hiện một tia ửng đỏ, một nét đẹp hơi yêu dị.
Nhưng đối với cậu thiếu niên Hoàng Thiên Đạo Môn thì chuyện này chẳng có ảnh hưởng gì.
― Tốt!
Y chỉ nhìn Tô Tần đang đứng trên bậc đá cách mình không xa, rất đơn giản gật đầu mà bảo:
― Vậy ngươi ra tay đi.
Tô Tần cười cười, gật đầu chào.
Ngay sau đó, đám bụi lơ lửng trên con đường trước mặt bị sức mạnh phun ra từ trong cơ thể gã thổi dạt sang hai bên.
Cùng lúc đó, từ tay áo trái của gã bay ra một tấm chân phù màu đỏ rực.
Tấm chân phù này bốc cháy như một chiếc lá rụng trong đám bụi bay và biến mất ngay lập tức, không để lại chút tro tàn nào.
Trong khoảng không phía bên trái của cậu thiếu niên đang đứng bất động, bỗng lặng yên xuất hiện một ngọn lửa thực (Chân hỏa) màu đỏ.
Nhìn cái cách mà ngọn lửa đỏ hiện ra, rất nhiều người chung quanh liền phát ra những tiếng động khó hiểu.
Mặc dù Tô Tần đã bỏ xa hầu hết các học sinh năm nhất, nhưng dẫu sao thì thời gian gã tu phù đạo chưa lâu. Trong mắt nhiều người ở đây, gã đương nhiên không thể mạnh bằng Phương Thuấn Ý, cho nên cũng không thể đại diện đứng ra xuất chiến cho Tiên Phù Tông. Chuyển ngữ ở B_ạch ng_ọc s_ách.
Thực tế vào thời điểm này, ngọn lửa màu đỏ đó chỉ là Chân Hỏa phù phổ biến nhất trong số tất cả các loại chân phù của Tiên Phù Tông.
Ngay cả vạn tấm phù của Phương Thuấn Ý cùng phóng ra một lúc còn không làm gì được người thiếu niên này, thì một tấm hỏa phù bình thường như vậy liệu có công dụng ư?
Cậu thiếu niên Hoàng Thiên Đạo Môn cũng nghĩ tương tự, không hiểu được.
Vì vậy, y thậm chí không chút hứng thú khi nhìn thấy ngọn lửa đó.
Với một cử động nhẹ nơi tay trái, một tia sáng màu vàng rơi xuống từ trên khoảng trời vàng, sau đó nó lập tức biến thành một viên đá màu vàng và bắn tới ngọn lửa đỏ.
Dùng đá dập lửa, đây cũng là một phương pháp rất phổ thông trong Tiên Phù Tông.
Nhưng điều mà không ai nghĩ tới là, tại thời điểm viên đá màu vàng bắn trúng ngọn chân hỏa này, thì ngọn lửa đỏ đột nhiên vặn vẹo biến dạng như là vật sống, và từ trong nó xuât hiện mấy đường phù ý thẳng tắp.
Ngọn lửa đột nhiên ngưng tụ, hơn nữa còn ngưng tụ theo năm hướng khác nhau.
Trong một tràng tiếng kinh hô xung quanh, ngọn lửa màu đỏ đã ngưng thành năm thanh kiếm nhỏ mỏng manh.
Sau một vài tiếng nứt ”lách tách”, năm ngọn lửa đã tụ thành thanh kiếm nhỏ đỏ như ngọc đó đã xuyên qua hòn đá màu vàng và đâm thủng năm nơi trên cơ thể của cậu thiếu niên Hoàng Thiên Đạo Môn.
Trương Nghi cũng kinh hãi thốt ra tiếng.
Không phải do hắn nhìn thấy thủ đoạn bất khả tư nghị của Tô Tần nên mới vậy. Mà là vì hắn đang lo lắng cho người thiếu niên.
Khoảng cách như vậy gần quá.
Chỉ cách không tới một trượng, năm thanh kiếm như vậy không khác gì năm thanh phi kiếm.
Cậu thiếu niên Hoàng Thiên Đạo Môn cũng không ngờ lại xuất hiện biến cố như thế nên thét lên một tiếng choi tai. Từ trong tay áo của y bay ra một tấm phù màu vàng, đồng thời y quay ngược toàn thân lui ra sau.
Có mấy tiếng nổ “Oanh oanh” vang vọng.
Hàng chục ngọn chân hỏa phụt ra rải rác từ một đám cát vàng.
Một vài trong số chúng bắn tung tóe trên cơ thể của người thiếu niên, và tất cả những người ở đây đều nhìn thấy một số miệng vết thương bị cháy sém trên người y.
Người thiếu niên hét lên một tiếng chói tai, cố gắng ổn định thân thể đang loạng choạng.
Nhưng mà trước đó, chân nguyên trong cơ thể Tô Tần đã điên cuồng trào ra khỏi tay trái của gã.
Năm hoặc sáu tấm Chân Hỏa phù đã phóng ra từ đó.
Năm ngón tay trái của gã đã bị biếng dạng xấu xí, thoạt nhìn khiến người ta có chút kinh tởm, nhưng chân khí tuôn ra từ đầu ngón tay gã cũng theo đó vặn vẹo méo mó mà đánh vào những tấm Chân Hỏa phù kia.
Những tấm hỏa phù này lần lượt biến mất.
Trước người cậu thiếu niên Hoàng Thiên Đạo Môn, lần lượt xuất hiện từng ngọn lửa khác, rồi phân tán khắp nơi thành những thanh kiếm lửa màu đỏ.
Những thanh kiếm này bay rất nhanh và dữ dội ác liệt, chúng xuất hiện theo nhiều hướng khác nhau.
Vì vậy những thanh kiếm lửa này hoàn toàn tạo thành một kiếm trận phi kiếm.
Đôi mắt đẹp của Mộ Dung Tiểu Ý mở to đến cực điểm.
Cô bắt đầu hiểu rằng, người thanh niên trẻ tuổi đến từ đất Tần đã tạo ra một loại phù ý đặc biệt bằng đôi tay vô dụng của mình, biến Chân Hỏa phù tầm thường thành một loại Kiếm phù có uy lực mạnh mẽ.
Lại nghĩ đến Trương Nghi, người bạn cùng lớp với mình, người vừa mới khơi dậy sự căm hận của mọi người, thì trong lòng cô cảm thấy vừa ngưỡng mộ Tô Tần đồng thời lại càng thêm chán ghét Trương Nghi.
Có nhiều người còn phản ứng nhanh hơn cô ấy. Vì thế, khi tấm Chân Hỏa phù đầu tiên của Tô Tần sinh ra dị biến, ánh mắt của một số người xung quanh nhìn Trương Nghi đã thay đổi.
Nhưng vào lúc này, Trương Nghi lại không để ý đến vẻ mặt và ánh mắt của những người xung quanh nữa.
Cậu thiếu niên Hoàng Thiên Đạo Môn bị thương, cử động rõ ràng trở nên chậm chạp.
Hiện tại, Tô Tần hiển nhiên theo đuổi tốc độ thuần túy, muốn truy cầu cái nhanh, khiến cho người thiếu niên khó có thể ứng phó, do đó giải quyết xong trận đấu.
Tuy nhiên, trực giác của gã cho biết chuyện không đơn giản như vậy.
Theo trực giác, người thiếu niên này sẽ không chịu thất bại dễ dàng như thế.
Gã chỉ cảm thấy, đệ tử hai đời của Hoàng Thiên Đạo Môn đã yên lặng đợi trên trăm năm mới đến Tiên Phù Tông khiêu chiến, sẽ không dễ dàng bị một tấm chân phù biến dị đánh bại được.
Cũng vào đúng lúc này, có một tràng tiếng hô kinh ngạc vang lên.
Con ngươi của Tô Tần co rút kịch liệt.
Cậu thiếu niên Hoàng Thiên Đạo Môn đã mở rộng hai tay.
Trên người y hiện lên rất nhiều tia sáng óng ánh rực rỡ.
Những tia sáng chói lọi này rò rỉ ra từ trong cơ thể y, lan dần lên trên và kết nối với khoảng trời vàng ở bên trên.
Bầu trời sắc vàng bây giờ trông cứ như một con diều khổng lồ, được y kéo bằng vô số sợi chỉ ánh sáng.
Tô Tần sắc mặt kịch biến.
Ngay khi những sợi tơ sáng chói này tỏa ra từ cơ thể người thiếu niên, thì những thanh kiếm lửa của gã bắt đầu vỡ tan.
Chân Hỏa kiếm rơi xuống, rơi vào những sợi ánh sáng này, và chúng bị cắt thành vô số mảnh.
Những ngọn lửa bị cắt vụn tiến xa thêm, lại tiếp tục bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ hơn bởi những sợi ánh sáng. Cuối cùng, chúng biến thành nhiệt lượng mỏng manh, tiêu tán bên ngoài thân người thiếu niên.
Cơ thể người thiếu niên khẽ run lên vì đau đớn, y cắn răng liếc nhìn Tô Tần.
Một sợi tơ ánh sáng nhẹ trong tay y dường như đột nhiên bị đứt. Nhưng nương theo sợi tơ nhẹ vừa đứt, thì xuất hiện một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ trên trời xé rách ra, nó quét tới trước người Tô Tần.
“Oanh”, một tiếng nổ lớn sinh ra.
Một làn sóng khí bùng nổ, thân thể Tô Tần bay ngược ra sau, vượt qua tất cả những người đang vây xem, rơi xuống nơi xa xa.