Đã lâu không được ăn món khoái khẩu này, lúc này không biết sức dụ hoặc của nồi canh như thế nào, nhưng vì biết vẫn chưa đến thời điểm tốt nhất để thưởng thức nên hắn vẫn nhịn, chờ đợi tiếp.
― Lúc Tần đánh bại ba triều, Ba Sơn Kiếm Tràng được công nhận là tông môn mạnh nhất thiên hạ. Mọi người trong thiên hạ đều cho rằng ta là quân sư của những người đó vào lúc đó, và cho rằng rất nhiều mưu đồ đều là do ta vạch ra...
Lâm Chử Tửu cười cười, tiếp tục:
―...Nhưng trên thực tế, phần lớn mưu kế đều xuất phát từ hắn.
Triệu Tứ nhíu mày, nhìn Lâm Chử Tửu thẳng thắn nói về chuyện năm đó. Nàng bày tỏ cảm xúc của mình:
― Ngươi nên biết rằng trước đây, trong danh sách người nước Tần mà Triệu Kiếm Lô của ta muốn giết nhất, ngươi thuộc vào top ba người đứng đầu. Người trong thiên hạ đều biết rất nhiều quỷ kế đều là của ngươi, nhưng bây giờ ngươi lại nói những việc này không liên quan gì đến mình sao?
― Bởi vì bản thân nó cũng là một mưu kế.
Lâm Chử Tửu ngẩng đầu, nhìn nàng, trong lòng có chút xúc động, rồi tiếp tục giải thích:
― Khi đó, mọi người đều biết Vương Kinh Mộng là người sử kiếm mạnh nhất trong Ba Sơn Kiếm Tràng. Hắn biết rằng không ai là đối thủ của mình khi độc đấu, và hắn cũng hiểu rằng, khi biết rõ hắn không chỉ có chiến lực mạnh nhất Trường Lăng, mà còn là quân sư của kiếm phái Ba Sơn bọn ta nữa, thì tất cả kẻ địch sẽ chỉ có một ý tưởng duy nhất là: giết hắn bằng mọi giá.
Triệu Tứ và Bạch Sơn Thủy nhìn nhau, hai nàng hiểu những gì Lâm Chử Tửu đang nói, chẳng qua là vẫn chưa thể tin ngay được.
Dẫu sao thì, có quá nhiều chuyện xưa về Lâm Chử Tửu và họ cũng từng trải qua rất nhiều chuyện trong đó.
― Ý của ngươi là, đây chỉ là một chiến lược để chia sẻ mối nguy hiểm của hắn ta? ― Bạch Sơn Thủy nhịn không được nhìn Lâm Chử Tửu mà hỏi lại.
― Trong mắt nhiều người lúc đó, một quân sư liệu sự như thần thì đáng sợ hơn nhiều một kiếm sư vô địch. ― Lâm Chử Tửu nở nụ cười, tiếp tục:
― Hơn nữa, đối với tất cả mọi người thì ta dễ bị giết hơn hắn nhiều, cho nên, vẫn luôn có nhiều người đi ám sát ta hơn là hắn. Muốn giết hắn không biết phải bố cục như thế nào, còn để ám sát ta thì chỉ cần tìm được thời cơ thích hợp và bố trí hai hoặc ba người tu hành mạnh hơn ta mà thôi. Ở khía cạnh nào đó, ta là một cái vỏ bọc, là miếng mồi dụ để thu hút nhiều sát thủ đến tìm cái chết.
Triệu Tứ nghe vậy thì liền nhớ đến mấy người đại tông sư đã chết vì ám sát Lâm Chử Tửu, nàng càng cảm thấy sự mỉa mai và bi ai.
― Ba Sơn Kiếm Tràng thực sự khủng khiếp!
Bạch Sơn Thủy tự giễu cười, hỏi sang chuyện khác:
― Quản gia có nghĩa là gì?
― Nghĩa là gia sản.
Lâm Chử Tửu trả lời không chút lảng tránh:
― Trí nhớ của ta rất tốt. Trí óc của ta là một cuốn sổ ghi chép. Ta biết người nào là người của Ba Sơn Kiếm Tràng bọn ta, và cũng biết một số thứ của Ba Sơn Kiếm Tràng ở đâu.
Triệu Tứ và Bạch Sơn Thủy giờ đã hiểu tường tận, đồng thời nói:
― Ý của ngươi là, trong Ba Sơn Kiếm Tràng còn có rất nhiều... nhiều thứ không bị Trịnh Tụ và Nguyên Vũ khống chế?
Lâm Chử Tửu lại không nhịn được nở nụ cười, giảng giải:
― Kiếm cùng với kiếm kinh chỉ là thứ bên ngoài mà thôi, bằng không ngươi cho rằng tại sao Trịnh Tụ và Nguyên Vũ lại luyến tiếc giết ta trong nhiều năm vậy chứ?
Triệu Tứ càng thêm khó hiểu.
Năm đó, kiếm phái Ba Sơn có biết bao nhiêu là danh kiếm và kiếm kinh uy lực. Không biết mười năm qua, những thứ đó đã tạo ra biết bao nhiêu cường giả ở Trường Lăng. Nếu kiếm và kiếm kinh của một môn phái không phải là thứ quan trọng nhất, thì đó là cái gì? Thứ gì quan trọng nhất?
Lâm Chử Tửu biết nàng nghe không hiểu. Hắn cũng biết mấy người này đều là người đáng tin cậy, hơn nữa cũng không có nhiều người giống như các nàng vậy.
Lúc này nồi canh thịt đã đến lúc ăn ngon nhất.
Vì vậy, hắn ra hiệu cho Trương Thập Ngũ dập lửa, sau đó múc đầy một bát, và từ từ uống.
― Để so sánh...
Thoải mái thưởng thức tư vị một hồi lâu, hắn mới nói tiếp:
―...Trịnh Tụ nghĩ rằng vương triều Đại Sở đã là của bà ta, nhưng đối với Ba Sơn Kiếm Tràng, thì hơn phân nửa của nó thuộc về bọn ta.
Triệu Tứ và Bạch Sơn Thủy đồng thời rung động. Một tầng sóng nước bên mép thuyền tức khắc rung rinh, bị khí tức của hai người chấn thành vô số bột mịn như một bột mì trắng mịn, phun vẩy lên mặt nước đen ngòm.
― Tính đi đếm lại, nhưng lại không tính đến người trong nhà mình.
Lâm Chử Tửu nhìn vầng trăng tròn trên mặt nước, nhưng cái vẻ đắc thắng trên mặt không biết đã mất tăm mất tích lúc nào. Hắn khẽ thở dài, bộc bạch:
― Không chết trong tay nhiều đối thủ mạnh như vậy, mà lại chết bởi người một nhà. Nếu không phải hắn đã chết, thì hiện tại đừng nói là Sở, ngay cả hai vương triều kia đừng mong còn tồn tại.
Cả Triệu Tứ và Bạch Sơn Thủy đều im lặng một lúc lâu. Điều họ nghĩ đến đầu tiên là về gia sản trong vương triều Đại Sở mà hắn nói đến.
Bạch Sơn Thủy hít sâu một hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngập ngừng hỏi: ― Triệu Yêu Phi?
Lâm Chử Tửu gật đầu.
Triệu Tứ sửng sốt thốt lên: ― Sao có thể!?
Lâm Chử Tửu nghiêm túc nhìn nàng mà nói:
― Mỗi người đều có phương pháp của riêng mình.
Triệu Tứ định phản bác, nhưng khi nghĩ đến Trịnh Tụ thì sắc mặt nàng trở nên khó coi, nói không nên lời.
Lâm Chử Tửu giễu cợt nhìn nàng, bảo:
― Ly Lăng Quân là tân hoàng đế Đại Sở có liên quan đến sự sắp xếp của Trịnh Tụ. Nhưng ngươi hẳn sẽ không nghĩ ra, chuyện này lại là do bọn ta thuận nước đẩy thuyền.
Trong nháy măt này, Triệu Tứ có ý muốn lật úp nồi canh trước mặt Lâm Chử Tửu.
May mắn thay, lời nói tiếp theo của hắn đến đủ nhanh:
― Ta đã sử dụng một phần tài sản của Ba Sơn Kiếm Tràng để giúp Ly Lăng Quân trưởng thành thật nhanh… Bất cứ thứ gì bị thúc giục nhanh chóng đều luôn có khiếm khuyết, ý tưởng của Trịnh Tụ cũng vậy. Vì vậy bọn ta đã thành công đưa Ly Lăng Quân lọt vào tầm ngắm và trở thành con tốt của bà ta. Còn bọn ta thì cũng không hy vọng người kế vị Đại Sở có năng lực khống chế mạnh mẽ.
― Cho nên Trịnh Tụ hy vọng có thể khống chế Đại Sở thông qua Ly Lăng Quân. Nhưng trên thực tế, ngươi cho rằng các ngươi sẽ dễ dàng khống chế Ly Lăng Quân sao? ― Bạch Sơn Thủy nở nụ cười khâm phục, lại hỏi:
― Đây cũng là mưu kế năm xưa của người đó sao?
― Không phải.
Lâm Chử Tửu lắc đầu, nói thêm:
― Các ngươi chưa hiểu đủ về Trịnh Tụ. Kết cục cuối cùng trong cách làm của Trịnh Tụ đều là tắm máu tươi tàn độc. Bà ta yêu cầu Ly Lăng Quân quay về, là muốn trong các cuộc chiến tương lai có thể dễ dàng đối phó Đại Sở do y nắm quyền. Còn về mưu kế này...
Ngừng một chút, hắn tự giễu cười một tiếng rồi mới tiếp tục:
― Đây là chủ ý của ta. Sau khi hắn qua đời, bọn ta vẫn muốn làm chút gì đó, chỉ hy vọng mình không làm gì sai.
Triệu Tứ nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, nhíu mày thật sâu, rồi hỏi:
― Ngươi không biết truyền nhân của hắn, không biết an bài của hắn sao?
―Ta không phải người thân thiết với hắn nhất. Bọn ta tuy rằng là huynh đệ, nhưng không gần gũi đến mức có thể gối đầu chung giường trút bầu tâm sự
Khi Lâm Chử Tửu nhớ về thời gian cuối cùng của người đó, nét ảm đạm trong nụ cười còn ảm đạm cả hơn ánh trăng trong nước. Hắn giãi bày:
― Nếu ta biết, thì chắc chắn Trịnh Tụ đã biết điều đó rồi. Hồi đó, không ai ở Ba Sơn nghĩ rằng hắn có truyền nhân Bởi vì hắn rất mạnh, lại chưa phải lúc mạnh nhất, không cần vội vàng tìm người kế thừa.
Nghĩ tới kẻ thù mà mình đó khó có thể đối phó vào lúc đó đã kết thúc theo cách này, Triệu Tứ cảm thấy hơi buồn bực.
Nàng ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, không che giấu tâm tình lúc này mà chế nhạo:
― Nói không chừng, tất cả các ngươi đều chưa đủ hiểu hắn?
Lâm Chử Tửu nhìn nàng mà tạm thời không nói, khiến Triệu Tứ cảm thấy có chút kỳ quái.
― Thời điểm khi chết, một người mới dễ dàng nhìn thấu người khác và bản thân mình.