"Thượng Đô đã loạn, người xứ khác muốn kiếm ăn ở đây không dễ."
Một giọng nói ưu sầu vang lên, cứ như bề trên đang chân tình dạy dỗ con cháu. Nhưng chỉ sau một hơi thở, giọng nói đã biến thành gay gắt, từng từ từng từ giống như tiếng băng nứt vỡ, "Nơi bảy phố mười sáu con hẻm này rất rộng, muốn nhường ra cho một lối không phải việc khó khăn gì, quan trọng là nhường cho ai... Nếu không đáng nhường sẽ thực sự khiến cho mấy người chúng ta rất khó xử lý, chẳng biết chừng sẽ tạo thành một trận tai ương."
Nghe thấy vậy, người khách lạ nhếch môi cười, nói: "Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, chẳng bằng mấy người các ngươi đồng loạt đối phó ta. Đối với các ngươi, việc này có lẽ sẽ không khó làm."
"Thực sự là thú vị!"
Giọng nói lại chuyển từ gay gắt sang ưu sầu.
Đội hình mờ ảo trong ngõ hẽm tách ra, một ông lão có vẻ gầy quắt queo trong bóng đêm, ngồi trên một chiếc xe lăn tiến lên phía trước.
"Chúng ta thừa hiểu ngươi là rồng sang sông, người môn khách sau lưng xác thực là Thất Cảnh, nếu không đám người Thích lão quỷ sẽ không hiểu tại sao lại lặng lẽ không một tiếng động lăn đùng ra chết toàn bộ."
Ông lão ưu sầu mỉm cười, "Nhưng mà bảy phố mười sáu hẻm lớn như vậy, chỉ bằng một vị Thất Cảnh đã muốn trấn áp chúng ta... Việc như thế này thường không bao giờ có khả năng thành công."
"Nếu muốn thương lượng thì đã chẳng đến mức chặn cả hai đầu đường, tốt xấu gì cũng phải để cho người khác đường lui." Người khách lạ cũng mỉm cười đáp lại: "Trên đường phố, ngay cả quân sĩ tuần tra trị an cũng không thấy bóng một toán. Nếu đã ngấm ngầm liên hệ trước như vậy, xem ra việc tiếp theo đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi."
Ông lão thoáng giật mình, ngẩng đầu lên nhìn người khách lạ, "Ngươi rất thông minh, đáng tiếc là ngươi không sao đoán ra được ý định của Trương tướng quân. Tối nay vì sao bảy phố mười sáu hẻm này lại không có lấy bóng dáng quân sĩ của bất cứ đội tuần tra trị an nào? Nếu hiểu được ý Trương tướng quân, vì sao ngươi không nương nhờ bóng đêm chạy trốn, vì sao lại còn đến đây?"
"Có lẽ là các ngươi đã hiểu lầm ý Trương tướng quân. Nếu như ngài không muốn ta có mặt ở đây, vậy thì tối nay cũng sẽ không cho ta cơ hội tới." Người khách lạ nhìn lão nhân bằng ánh mắt khác lạ, thở dài: "Bích lão quỷ Hướng Thiên Môn, ngươi đã ngồi ỳ trên ghế này quá lâu rồi, đã quên hẳn năm ấy mình ngồi lên vị trí này bằng cách nào mất rồi."
"Có lẽ ngươi nghĩ sai rồi."
Người khách lạ dừng một chút rồi tiếc nuối nói: "Có lẽ ngươi đã quên, ngươi ngồi vị trí này vững vàng như thế chỉ bởi vì những vị quý nhân chính thức của Thượng Đô này muốn như vậy. Việc đầu tiên ngươi cần làm chính là phải làm cho họ cảm thấy thoả mãn. Tối nay ta có thể xuất hiện ở nơi đây, xuất hiện ở trước mặt của ngươi, nguyên nhân chính là vì một vài vị quý nhân cảm thấy ngươi ngồi ở vị trí này đã quá lâu, đã không còn biết cách động não nữa. Có lẽ là họ cảm thấy ngươi quản lý không tốt, nơi đây cần một người quản gia mới, hoặc có thể chỉ là vì họ muốn thấy một vài sự việc mới mẻ chăng?"
Giọng nói ưu sầu của ông lão không cất lên được nữa.
Lão trầm ngâm một lúc lâu, sau đó thong thả gật đầu nói: "Nếu như các vị quý nhân đã sinh ra ý nghĩ như vậy, vậy thì biện pháp duy nhất khiến họ bỏ cách suy nghĩ này đi chính là chứng minh ta vẫn còn có thể ngồi ở vị trí này, chứng minh ta mạnh hơn so với tưởng tượng của họ."
Người khách lạ lắc đầu, chân thành nói: "Đó không phải là biện pháp duy nhất, ta mong rằng ngươi có thể cân nhắc đến một vài biện pháp ôn hòa một chút."
"Ta đã già!"
Giọng nói lão nhân lại trở nên ưu sầu, "Ta sẵn lòng, thế nhưng tất cả những người chung quanh ta sẽ không tình nguyện tặng chỗ ngồi của ta cho một người khách lạ như ngươi như vậy. Ta cần phải chứng minh năng lực của mình cho những vị quý nhân kia thấy, nhưng đồng thời ngươi cũng phải chứng minh năng lực thực sự của mình cho tất cả các huynh đệ này của ta."
Người khách lạ suy nghĩ một chốc, y định mở miệng nói chuyện.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc này, y nghe thấy mấy tiếng rít thê lương.
"Phi kiếm trong Yến Đô thành hóa ra vẫn kém trong Trường Lăng rất nhiều."
Người khách lạ khẽ thở dài, nhìn lão nhân trong bóng tối trước mặt, nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc: "Đã già như vậy rồi, vì sao còn nóng nảy đến thế, vì sao còn làm việc không chừa lại lối thoát như vậy chứ?"
Ông lão ngồi trên xe lăn nín thinh.
Đối với loại người như lão, nếu như đã đưa ra quyết định, vậy thì không cần thiết phải nói gì nữa.
Mấy phi kiếm bay theo quỹ tích rối mắt trong bóng đêm, lao về phía người khách lạ.
Tùy tùng phía sau y xuất kiếm.
"Oanh" một tiếng vang dội.
Chỉ trong vòng một hơi thở, mấy phi kiếm bị đánh bay không sót một cây nào.
Toàn trường vang lên tiếng thét kinh ngạc.
Ông lão ngồi trên xe lăn vừa lâm vào trầm lặng đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, tâm trạng kinh sợ tới cực điểm.
Theo cảm nhận của lão, đại kiếm của tùy tùng sau lưng người khách lạ giống hệt như một chiếc chùy sắt cực lớn.
Vài phi kiếm kia không những bị đánh bay, hơn nữa còn bị hủy hoại hoàn toàn.
Lực đánh này kinh người tới mức độ nào!
Dù lão đã nhận ra, gã tùy tùng là một vị Thất Cảnh. Nhưng sức mạnh ngay trong chớp mắt lúc đối phương ra tay đã chứng tỏ cho lão biết, gã tùy tùng thực sự không chỉ là một vị Thất Cảnh bình thường!
"Ta mong rằng ngươi có thể thay đổi quyết định!"
Người khách lạ liếc lão một cái, nhắc lại câu nói này lần nữa một cách rất nghiêm túc.
Một lá phù xanh ngắt giống hệt như lá cây đột nhiên rơi xuống trước mặt y, sau đó tỏa ra khí tức mà chỉ Thất Cảnh mới có.
Một ngọn lửa màu xanh đen bùng lên từ lá phù.
Lá phù này mới chân chính là sát chiêu.
Tuy rằng mấy thanh phi kiếm kia hung bạo, nhưng chỉ nhằm mục đích dẫn dắt thanh kiếm của gã tùy tùng sau lưng y đi một chớp mắt.
Nhưng cũng đúng ngay lúc này, một lần nữa ông lão và rất nhiều người trong bóng tối chặn đường con hẻm phải rung động không sao hiểu được, trên tay người khách lạ xuất hiện một thanh kiếm màu đỏ rực.
Ánh kiếm vừa lóe lên, dù thân thể người khách lạ chấn động dữ dội, nhưng đạo phù màu xanh lá đã bị một kiếm này đánh văng ra xa, rách thành hai nửa.
Tiết diện lát cắt trên lá phù màu xanh rất mỏng, nhưng lại phun ra một luồng lửa nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Toàn bộ nguyên khí tích tụ ở bên trong phun ra từ lát cắt này.
Trên bầu trời, hai luồng lửa màu xanh lá kinh người va đập vào nhau, lập tức bắn hai nửa rách của lá phù cách nhau tầm hơn mười trượng.
Ánh lửa xanh lục nhưng chói ngời chiếu sáng mặt tất cả mọi người trong ngõ hẻm, kể cả ông lão trên xe lăn.
Ông lão trên xe lăn rõ ràng đang run rẩy dữ dội. Khi lão nhìn lên hai con rồng lửa trên bầu trời, ngay cả những nếp nhăn cũng phát ra màu xanh lục. Lão không thể tin được hét lên, giống như một đứa trẻ chơi trò trẻ con bị bắt nạt, "làm sao có thể, tại sao ngươi cũng là Thất Cảnh!"
Đúng vào lúc này, một ánh kiếm lóe lên sau lưng ông lão.
Lúc mới xuất hiện, ánh kiếm ảm đạm đen đúa. Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh kiếm đó đã giống như một thanh côn sắt nung đỏ, chói mắt nóng bỏng đến mức độ kinh người.
Một tùy tùng sau lưng ông lão thét lên một tiếng kinh sợ tới cực điểm rồi quay người xuất kiếm.
Kiếm của kẻ này rất nhanh, hơn nữa còn rất mạnh.
Tất cả mọi người xung quanh gã, kể cả vị lão nhân mà gã bảo vệ cũng đều tin chắc gã có thể ngăn chặn được một kiếm này.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, thanh kiếm giống như cây côn sắt bị nung đỏ đột nhiên thay đổi phương hướng, đâm về phía gã tùy tùng.
Gã tùy tùng chợt kinh sợ, gã cảm nhận được hơi thở của tử thần.
Gã chắc mẩm mình sẽ chết.
Gã rút kiếm về.
Nhưng một tiếng "xoẹt" vang lên, thân thể gã tùy tùng này cứng đờ.
Gã chợt phát hiện kiếm ý đòi mạng này hướng về phía mình, nhưng bản thể thanh kiếm vẫn không hề thay đổi phương hướng ban đầu.
Thanh trường kiếm giống như côn sắt nung đỏ đâm xuyên qua ghế dựa xe lăn, xuyên qua thân thể của ông lão. Mũi kiếm ló ra trước ngực ông lão, tỏa ra hơi nóng hừng hực.
Gã tùy tùng thét lên một tiếng điên dại.
Gã không hiểu tại sao mình lại không thể ngăn được một kiếm này.
Ông lão thực sự rất mê mang.
Lão chợt tỉnh ngộ, bất kể là cú đánh kinh thiên động địa của tên tùy tùng kia, hay là người khách lạ đột nhiên thể hiện ra thực lực Thất Cảnh, tất cả chỉ nhằm che dấu một kiếm cuối cùng này. Tuy nhiên, dù nghĩ đến nát óc nhưng đến lúc này lão vẫn không hiểu được, vì sao trong một trận chiến cách đây không lâu người khách lạ này rõ ràng vẫn chưa phải là Thất Cảnh, nhưng chỉ qua một thời gian ngắn ngủi, người này lại thực sự bước vào Thất Cảnh. Lão cũng không tài nào hiểu nổi, lực lượng một kiếm này rõ ràng không mạnh, tại sao lại có thể đâm xuyên qua thân thể mình.
"Thật sự xin lỗi!"
Lúc này người khách lạ khom mình hành lễ với lão, chân thành tạ lỗi: "Ngươi không chết, sẽ có rất nhiều người phải chết."
Cảm nhận được những người có mặt trong ngõ hẻm đã rơi vào tình trạng kinh hãi đến mức độ cứng đờ người ra, tên tùy tùng sau lưng người khách lạ hạ thanh đại kiếm của mình xuống, nhẹ nhàng nói: "Vương Thái Hư, ngươi cũng thực sự khiến ta thất kinh rồi!"
"Thực ra yếu tố rất quan trọng mang tính quyết định lại nằm ở những gì một người đặc biệt đã nói với ta."
Nhận thấy mọi việc đã định, người khách lạ thu kiếm lại, khoanh tay đứng, lắc đầu đáp lại: "Ngay trước khi ta rời khỏi Trường Lăng lần trước, hắn đã nói với ta, thực ra mấu chốt phá cảnh không nằm ở thiên phú, mà nằm ở tình cảm cháy bỏng nhất."
Tên tùy tùng sau lưng hắn hơi ngẩn ra, giống như ngộ ra điều gì đó.
Người khách lạ nói bằng giọng như gió thoảng: "Ban đầu ta cũng không hiểu, sau khi ngươi đi cùng với ta, ta ở ngay bên cạnh cảm nhận kiếm ý của ngươi, đến khi càng cách Trường Lăng càng xa, ta mới dần dần hiểu ra. Những người tu hành giống như ngươi, nguyên do cuối cùng thường có thể đột phá đến cảnh giới rất cao là vì thù nhà nợ nước... Bản dịch sớm nhất tại Bạch Ngọc Sách. Yêu hận tình thù của các ngươi phong phú hơn xa người tu hành bình thường, tình cảm của các ngươi cháy bỏng hơn hẳn họ. Tình cảm càng cháy bỏng... cảm nhận dường như sẽ càng thêm mãnh liệt. Tình cảm con người mới luôn là lực lượng mạnh nhất trên thế gian này."
Tùy tùng sau lưng chăm chú suy nghĩ một chốc. Gã nghĩ đến những người tu hành xuất sắc nhất và hùng mạnh nhất năm xưa của đất Triệu lẫn Trường Lăng. Hình như đích xác là không có một ai chịu khom lưng với người khác để sinh tồn, hình như họ đều là người có tính cách chân tình tới cực điểm, gã lập tức cảm thấy như vậy mới thỏa đáng hơn.