Từ khi bắt đầu chiến đấu đến giờ, cung nữ họ Dung cơ bản là chưa nhìn thấy thân ảnh của Đinh Ninh. Nhưng thị vẫn không có cảm giác bản thân sẽ bại trận.
Thị chỉ cần tìm ra được Đinh Ninh, sau đó xuất hiện trước mặt hắn, lúc đó Đinh Ninh chắc chắn sẽ chết. Phi kiếm như lúc nãy, thị còn có thể chống đỡ rất nhiều. Nhưng Đinh Ninh thì lại không thể chống được một kiếm của thị.
Thị ngẩng đầu lên, hơi nghiêng về phía các ngõ phố bên trái và bắt đầu mở miệng, khiến cho rất nhiều tiếng hô kinh sợ phát ra từ phía sau những chiếc ô màu đen.
Những chiếc ô màu đen nhìn như những đóa hắc liên (hoa sen màu đen) bay lên, bắn thẳng về phía ngõ phố đang đặc kín người đứng xem.
Kiếm bản mệnh trong tay cung nữ họ Dung bỗng biến mất. Nhưng khi từng âm thanh phát ra từ miệng thị, mỗi một tiếng đều mang theo một đạo kiếm khí bản mệnh trong đó.
Vẫn là những kiếm khí sáng lóa lạnh lùng như những mảnh sứ. Từng đạo kiếm khí bay thẳng đến con phố nơi mà ánh mắt của thị đang tập trung, cắm thẳng xuống.
Những tia kiếm khí đó thật sự rất nhỏ, nhưng khi chúng cắm xuống thì lại dẫn dắt rất nhiều thiên địa nguyên khí ngưng tụ thành vô số những tia kiếm khí khác còn nhỏ hơn. Những kiếm khí này khi cắm xuống bên trong con phố kia, thì sẽ không có bất kì ai hay bất kì cái gì có thể trốn thoát được.
Mái nhà bị đâm thủng, tường bao bị đánh tan, một vài con chó mèo trong ngõ vừa mới cảm nhận được nguy hiểm thì thân thể chúng đã tan thành từng mảnh. Kiếm khí vẫn cắm xuống mặt đất không ngừng, cắm sâu xuống cả bên dưới mặt đất, khiến cho từng đợt sóng khí văng ra xung quanh.
Rất nhiều tiếng thét kinh sợ vang lên, cả những tu hành giả cầm ô màu đen cũng phải tức giận quát lên. Từ trên những cái ô màu đen phát ra một loạt sóng khí, cố hết sức để bảo vệ đám thường dân đang la hét kinh hoảng kia.
Sóng khí màu trắng vẫn nhẹ nhàng tiến lên, thân ảnh cung nữ họ Dung đã xuất hiện bên trong làn sóng khí màu trắng này. Thị đứng trên đống phế tích, đứng giữa đám người đang hoảng sợ muốn chết xung quanh. Thân ảnh của thị hiện ra với vẻ cực kỳ lạnh lùng.
Nhưng cùng với đó là sự tự tin trong ánh mắt thị cũng đã biến mất.
“Sao có thể như vậy?”
Thị kêu lên với giọng nghẹn ngào.
Rất nhiều tu hành giả đứng xung quanh cũng có chung cảm nhận với thị.
Một vài tu hành giả vốn không quen biết lẫn nhau, nhưng có thể cảm nhận được tu vi của nhau, bọn họ cũng đang bắt đầu nhìn về phía đối phương như muốn nhận được câu trả lời từ người trước mặt.
Lúc chuôi phi kiếm phát động tạo ra nhiều bí kiếm, bọn họ cũng cảm nhận được khí tức của người sử dụng phi kiếm từ trong mảng nguyên khí hỗn loạn. Bọn họ cũng khẳng định rằng Đinh Ninh đang đứng ở chỗ đó.
Cứ cho là Đinh Ninh có thể độn thổ, thì dưới một kiếm kia của cung nữ họ Dung, hắn cũng khó mà ẩn thân được nữa. Nhưng sự thật là Đinh Ninh cũng không có ở đó.
Vậy thì Đinh Ninh đang ở đâu?
Chuyện khiến cho đám tu hành giả này càng thêm mờ mịt, càng khiếp sợ hơn chính là bọn họ phát hiện cả phi kiếm của Đinh Ninh cũng đã biến mất.
Vừa rồi khi kiếm khí của cung nữ họ Dung cắm xuống, tinh thần của đám bọn họ đều tập trung toàn bộ vào những trạch viện bị phá nát kia. Nhưng mà một thanh phi kiếm vừa rồi vẫn còn đang lơ lửng rồi bỗng dưng thoát ly khỏi cảm nhận của nhiều người như vậy. Đây gần như là một việc không thể nào thực hiện được.
Song Đinh Ninh hết lần này tới lần khác, hắn lại làm được.
Bụi bặm tràn ngập làm cho đống phế tích nhìn như càng thêm nóng bức. Nhưng ngón tay của cung nữ họ Dung càng trở nên lạnh hơn.
Chuôi phi kiếm kia cũng đã biến mất trong cảm nhận của thị. Cảm giác lạnh lẽo đang dần lan tỏa từ chỗ ngón tay ra toàn bộ cơ thể thị.
Đây rõ ràng là một trận quyết đấu sinh tử, nhưng Đinh Ninh lại đang biến nó thành một trò chơi trốn tìm.
Thị không có cảm giác sợ hãi. Nhưng bù vào đó thị lại càng tức giận hơn. Thị đã quyết định sống vì chính mình một ngày, liều mình tới đây để giết Đinh Ninh, nhưng thị lại sợ mình không giết chết được Đinh Ninh. Vì đó mà bờ môi ẩm ướt của thị giờ đây đã chính thức rỉ máu.
Thị cắn nát bờ môi của mình, mở miệng, thị đang tức giận muốn quát tháo. Nhưng cũng chính trong thời khắc này, một mảng bụi đất bay lên từ phía sau lưng thị. Thị quay người, thân thể tự phản ứng bay về phía ngược lại rất tự nhiên.
Một tiếng động nhỏ vang lên.
Dưới bàn chân thị tuôn ra một mảnh máu tươi. Đánh trúng bàn chân thị chẳng qua chỉ là một đạo bạch khí.
Đạo bạch khí này chính là kiếm thế mà thị vừa kích phát lúc trước, hơn nữa nó cũng không mang theo khí tức của kiếm ý, đã chẳng còn chút uy lực nào nữa. Nhưng bên trong đạo bạch khí này lại chứa đựng một thanh phi kiếm, thanh phi kiếm lặng yên không một tiếng động, không có chút sát cơ nào.
Phi kiếm xuyên thủng lòng bàn chân thị rất nhanh, sau khi xuất hiện bất ngờ, nó lại biến mất trong rãnh đất dưới cơ thể thị. Vết thương phi kiếm gây ra cũng không lớn, nhưng lại âm hiểm đâm rách vài mạch máu quan trọng dưới lòng bàn chân. Máu tươi phun ra từ dưới chân thị, thậm chí còn bắn cả ra phía trước.
Bởi vì tức giận cùng đau đớn, khuôn mặt cung nữ họ Dung ngay lập tức cau lại. Nhưng thị cũng chẳng thể làm được gì hơn. Thanh phi kiếm kia lại tiếp tục biến mất khỏi cảm giác của thị.
Trốn tìm là trò chơi mà đám trẻ con ở Trường Lăng rất thích. Nhưng lúc này, nhìn dáng vẻ cung nữ họ Dung đầm đìa máu tươi trên người, tất cả mọi người lại khó có thể liên tưởng đến một trò chơi vui vẻ.
Tuy rằng cung nữ họ Dung chỉ cần một ý nghĩ là đã có thể vận dụng chân nguyên để cầm máu. Nhưng chỉ là một chút thời gian đó, cơ thể của thị cũng đã mất rất nhiều máu. Đây đã là một kiếm có thể chính thức tạo ra uy hiếp đối với thị.
...
Thân thể cung nữ họ Dung hạ xuống mặt đất. Trong thời khắc chạm đất, miệng vết thương ở bàn chân trái của thị cũng đã không còn chảy máu nữa. Có một tầng ánh sáng đã lấp đầy miệng vết thương lại.
Mặt đất dưới chân thị như đang sôi trào lên. Từng cỗ chân nguyên cường đại nhọn hoắt từ mười đầu ngón tay thị bắn ra. Chúng không bắn tới mặt đất, mà bắn lên bầu trời trên đầu mọi người.
Nhưng luồng khí lưu chúng tạo ra lại ảnh hưởng đến toàn bộ mặt đất bên dưới, cuốn theo vô số sỏi cát ở dưới bay lên cao. Một cơn bão cát cứ như thế mà được hình thành.
Số lượng cát sỏi càng ngày càng nhiều hơn. Cát sỏi và gió lốc bên trong cơn bão va chạm với nhau khiến chúng càng trở nên sắc bén hơn. Cảm giác khô nóng của mọi người đứng trên phố biến mất, thay vào đó là cảm giác ngày một khó thở hơn. Tất cả khí tức nóng nực cùng không khí xung quanh đều bị cuốn tới cơn bão cát của cung nữ họ Dung.
Oanh!
Cơn bão cát chuyển sang màu đỏ.
Rực lửa.
Nổ tung.
Không khí bị đốt nóng đến cực hạn mang theo vô số cát sỏi sắc bén rồi nổ tung, bắn ra xung quanh, không chỗ nào không có.
Lúc trước Đinh Ninh đánh ra một đạo bí kiếm nhìn giống như có một mặt trời rơi xuống, nhưng chẳng qua chỉ là ánh sáng. Hiện tại một tiếng nổ phát ra, mang theo đó thì lại là lực lượng khổng lồ. Nó giống như một mặt trời đỏ lựng đang phát nổ.
Cho nên mặc dù đang đứng ở phía xa, ai nấy cũng có thể nhìn được một đống lửa đỏ đang khuếch tán, và cảm nhận được cả nguyên khí đang kịch liệt dao động. Đây là lực lượng mà ngay cả tu hành giả thất cảnh cũng chưa hẳn có thể đánh ra được. Bởi vì đa số tu hành giả thất cảnh, không ai muốn sử dụng chân nguyên của mình một cách phóng túng như thế.
...
“Động tĩnh lớn như vậy sao?”
Từ Phần Cầm mặc một bộ y phục màu đen, gã cảm nhận được nguyên khí dao động từ nơi mình đứng. Gã nhíu mày, kinh ngạc lên tiếng. Bạch Sơn Thủy đang đứng trên mặt sông vẫn kiên nhẫn đứng theo dõi gã.
Gã và Bạch Sơn Thủy đã đứng nhìn nhau rất lâu.
Chiếc nón vành lá trúc trên đầu gã trước đó đã vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, nhưng lúc này những mảnh nhỏ đó vẫn còn đang chậm rãi lơ lửng trên đỉnh đầu gã. Như thể giữa hai người hiện tại, thời gian như đang ngừng trôi vậy.
Một tiếng động lớn vang lên. Trên bầu trời dội lại tiếng sấm nổ.
Nhưng khác với tiếng sét đánh giữa trời quang trước đó, tiếng sấm nổ này kéo theo một quầng mây đen đến che kín bầu trời trên thành Trường Lăng. Có hơi ẩm từ đằng xa thổi tới.
Bạch Sơn Thủy đột nhiên mỉm cười với gã.
Một khoảng hơi nước từ bên trong con sông phía sau nàng đang phiêu đãng dâng lên.
Trong lòng Từ Phần Cầm bỗng dưng giật nảy. Gã chợt hiểu ra, Bạch Sơn Thủy không ra tay không phải là vì đang chờ gã lộ sơ hở, mà chẳng qua là nàng đang chờ đợi một thời cơ như thế này.
Chờ đợi sơ hở cùng với chờ đợi thời cơ xuất thủ, đối với gã và Bạch Sơn Thủy mà nói thì đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Nếu là chờ đợi sơ hở có nghĩa là nàng đang kiêng kị khả năng của gã, nhưng nếu là chờ đợi thời cơ thì chính là thời cơ để giết chết gã.
Cũng giống như cung nữ họ Dung khi thị đứng ở đống phế tích mà không tìm thấy thân ảnh của Đinh Ninh, lòng tin của gã lúc này bỗng dưng biến mất sạch sẽ.
Gã quát lên một tiếng thật to, vô số những sợi trúc trên đỉnh đầu gã lúc này bắn ra thật nhiều những đạo khí lưu. Chúng bắn ra xung quanh, lập tức đan lại vào với nhau thành một tấm phù lớn. Trường kiếm màu đen đang bay quanh thân thể gã lúc này lại càng chuyển động nhanh hơn. Nó tạo thành một bóng kiếm màu đen hoàn toàn bao bọc thân thể gã vào bên trong, giống như một con quay màu đen vậy.
Gã khác với cung nữ họ Dung vội vã giết chết Đinh Ninh. Đây là Trường Lăng, chỉ cần gã cầm cự được, không để Bạch Sơn Thủy miểu sát gã, thì lúc đó người chết chính là Bạch Sơn Thủy.
...
Xung quanh Huyền Hồ đường đang chịu một trận mưa lớn. Lúc cơn mưa này rơi xuống, bên trong đám người cầm ô màu đen xuất hiện một thân ảnh nữ tử mặc y phục màu trắng.
Nữ tử này, mới nhìn qua thì cảm thấy giống như một thiếu nữ rất xinh đẹp. Nhưng đa số tu hành giả ở đây khi nhìn thấy thân ảnh này, trong lòng bọn họ tự nhiên sinh ra một cảm giác vô cùng kính sợ.
Mưa bụi từ trên trời rơi xuống mang theo một cỗ khí tức cường đại của thất cảnh. Hạt mưa rơi xuống ngõ phố, bảo vệ đám dân thường đang cực độ hoảng sợ cùng với một vài đệ tử có tu vi yếu kém của các địa phương tu hành. Những hạt mưa này cũng không cản trở những luồng nguyên khí cùng với đống cát bụi đang bùng cháy kia, chẳng qua chỉ là dệt thành một tấm lưới lớn bên ngoài chiến trường mà thôi.
Trong lúc những luồng khí bốc cháy cùng với cát sỏi vẫn đang bay múa. Phía bên phải một tòa trạch viện sụp đổ đầu tiên kia, nơi đó xuất hiện thân hình của Đinh Ninh.