Hắn thậm chí còn thấy một cỗ xe ngựa của Phương Hầu phủ, ở trong đó hẳn là Phương Hướng đã bị tàn phế.
Còn có rất nhiều đại nhân vật bên trong đám người, mấy tuyệt thế cường giả của Mân Sơn kiếm tông cũng ở trong đó.
Nhưng một người luôn quan sát Đinh Ninh kĩ càng, không có bỏ qua bất kỳ một trận chiến nào của Đinh Ninh, Mặc Thủ Thành, lại không xuất hiện.
Hoàng Chân Vệ cảm thấy không hiểu, hắn thậm chí bắt đầu lo lắng, có phải thân thể Mặc Thủ Thành xảy ra điều gì không.
Càng nhiều người tiến đến khu phố này.
Mọi sự chú ý của Trường Lăng đều hướng vào đây.
Không chỉ vì Đinh Ninh là thủ danh Mân Sơn kiếm hội, cũng không chỉ vì đây là trận chiến kết thúc của một vở kịch lớn, mà quan trọng nhất đây là một cuộc chiến vượt cảnh giới.
Trong trí nhớ của rất nhiều người Trường Lăng, “người đó” cũng chỉ từng nói là dưới Tứ cảnh không có gì khác nhau.
Thế nhưng hiện giờ Đinh Ninh mới chỉ Ngũ cảnh, Dung cung nữ kia đã là Lục cảnh. Nếu Ngũ cảnh có thế chiến thắng Lục cảnh, điều này cũng đủ để thay đổi nhận thức của tất cả mọi người.
Con đường Đinh Ninh đứng đã chật cứng người, nhưng những gã cầm ô đen sớm đã dừng xe ngựa quây xung quanh khoảng đất Đinh Ninh đứng, nên trước người Đinh Ninh trông vẫn khá trống trải.
Trong đám đông nổi lên chút bạo động khác thường.
Những chiếc ô đen đột nhiên tách ra một lối đi, để cho một người trẻ tuổi, nhìn qua hơi lớn hơn Đinh Ninh một chút, đi đến.
Đinh Ninh nở nụ cười ôn hòa, sau đó hơi khom người hành lễ với thanh niên này.
Thanh niên này là Từ Hạc Sơn.
Hắn cũng hành lễ với Đinh Ninh, sau đó nghiêm túc nói:
- Bọn hắn vẫn còn ở trong Mân Sơn kiếm tông luyện tập nên để cho ta tới đây.
Nghe được câu này, lông mày Tịnh Lưu Ly chau lên.
Nàng biết rõ “bọn hắn” trong lời Từ Hạc Sơn là nhóm Tạ Trường Thắng, những bằng hữu kia của Đinh Ninh.
Từ Hạc Sơn là đại diện của bọn hắn.
Mặc dù chỉ có Từ Hạc Sơn đến nhưng hắn nói những lời này, ý nghĩa chính là những người trẻ tuổi kia vẫn đứng cùng một chỗ với Đinh Ninh như trước.
Bầu trời vang lên một tiếng sấm rồi lại yên tĩnh, thời tiết nóng bức mà rất nhiều người tụ tập như thế này nên không khí rất khó chịu, nhiều người oi bức không chịu nổi, gần như muốn ngất đi.
Nhưng tinh thần mọi người chấn động khi đám người ngoài xa bỗng nhiên nổi lên những rung động khác thường, rất nhiều người còn phát ra những tiếng kinh hô.
Một nữ tử có khuôn mặt lạnh lùng, mặc áo bào của nông phụ bình thường, chậm rãi xuyên qua đám người.
Phần lớn mọi người không nhận ra nữ tử này, nhưng từ khí tức khác thường trên người, cùng phản ứng và ánh mắt của một số người, tất cả mọi người dễ dàng đoán được nữ tử này là Dung cung nữ.
Bởi vì thân phân phận đặc biệt của thị và tính chất của trận chiến này, cùng với khí tức khác thường phát ra từ người thị, đám người hai bên tuy rằng đã rất hỗn loạn, nhưng trong vô thức tránh ra. Đám người trước thị tách ra như thủy triều, làm lối đi càng thêm rộng lớn.
Tất cả mọi người đều muốn nhìn thấy kết quả của cuộc chiến này.
Nhưng cũng có người không muốn thấy trận chiến này xảy ra.
Đó là một trung niên nam tử, nhìn Dung cung nữ đến trước mình, hơi gật đầu, nói khẽ:
– Xin đừng… Hoàng hậu chắc chắn không muốn như vậy.
– Không muốn như vậy, sau đó thì sao?
Khuôn mặt Dung cung nữ không biểu tình, liếc nhìn trung niên nam từ này, rồi đi qua người hắn.
Trung niên nam tử này khẽ giật mình, không biết những lời này của Dung cung nữ có ý gì.
Thanh âm lạnh lùng của Dung cung nữ lại tiếp tục truyền vào tai gã:
– Sau đó chờ hắn đột phá Lục cảnh, Thất cảnh, rồi đến giết ta sao? Sau đó tất cả điều ta có khả năng làm là ở trong Hoàng cung, chờ hắn đến giết ta?
Trung niên nam tử không cách nào trả lời được.
Đối với gã mà nói, khi đã đề cập đến Hoàng hậu mà Dung cung nữ cũng không quay đầu lại, hắn đã không cách nào trả lời.
Sau đó không có người nào ngăn trở nữa.
Đường phố đang ồn ào biến thành một mảnh yên lặng.
Những người tưởng như ngất đi trong không khí oi bức này, cũng bắt đầu đã có kiên nhẫn.
Dung cung nữ đã đi tới biên giới những cái ô đen.
Những cái ô đen như bao phủ gương mặt thị, làm người ta không nhìn rõ tâm tình trên mặt thị.
Tiếp theo những cái ô đen tách ra, nàng đi tới trước tầm mắt của Đinh Ninh.
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn Dung cung nữ tiến đến gần, lạnh lùng lên tiếng:
– Ta muốn khiêu chiến người.
Thanh âm của hắn không vang dội, nhưng truyền đi khắp khu phố này, làm rất nhiều người run rẩy.
Dung cung nữ chậm rãi ngẩng đầu.
Thị trầm mặc nhìn Đinh Ninh, huyết sắc trên môi ngày càng đậm, sau đó lắc đầu, nói:
– Lần này không phải ngươi muốn khiêu chiến ta, mà là ta muốn khiêu chiến ngươi.
Những tiếng hít thở nặng nề của những người xung quanh vang lên.
Rất nhiều người đã từng phỏng đoán hai người sẽ nói gì trong tình hình như thế này, nhưng không ai ngờ được hai người khiêu chiến ngay khi vừa gặp.
Nhưng lúc mọi người vẫn đang khiếp sợ, Đinh Ninh nở nụ cười thỏa mãn.
– Ta đáp ứng khiêu chiến của ngươi.
Tiếp theo hắn thu lại dáng tươi cười, nhìn Dung cung nữ, nghiêm túc nói.
Dung cung nữ nhìn Đinh Ninh, trên mặt đột nhiên có chút quái dị, nói:
– Những chữ bên trong vườn trà không phải do hắn lưu lại.
– Ngươi nói đến hàng chữ xếp từ bạch cốt kia?
Đinh Ninh thản nhiên nhìn Dung cung nữ, nói:
– Không phải do hắn lưu lại, nhưng cũng có thể là do hắn nói cho người khác biết.
– Nhưng quan trọng nhất là không ai biết ngày kia đại biểu cho cái gì, mà bây giờ nói những thứ này còn có ý nghĩa sao?
Trước khi Dung cung nữ mở miệng, Đinh Ninh hơi châm biếm, nói tiếp:
– Chỉ cần ngươi chết rồi, tất cả đều kết thúc.
Dung cung nữ nở nụ cười.
Thị đã rất lâu không cười như vậy, nên nụ cười của thị hết sức thảm đạm cùng cổ quái.
– Người cho rằng ta sợ chết, nên mới quyết định cùng ngươi quyết đấu sao?
Thị lắc đầu, nói khẽ:
– Ngươi sai rồi, ta chỉ muốn chuộc lỗi… Nếu như tất cả đã qua đều không có ý nghĩa gì, ta hiện tại phải cứu chuộc, cũng chỉ còn có Trương Lộ Dương.
Đinh Ninh trầm mặc một lát, nói:
– Cũng chỉ có người chết mới có ý nghĩa như vậy, mới có thể làm ta muốn nhiều sự tình không có ý nghĩa nào như vậy.
Dung cung nữ khôi phục lại sự hờ hững, khuôn mặt thoáng hiện nét cao quý như ngọc:
– Ta sẽ cho ngươi chết trước mặt ta.
Đinh Ninh nở nụ cười:
– Vậy ngươi có thể thử xem.
– Đã là sinh tử chiến, vậy ngươi còn chờ cái gì nữa?
Một luồng khí tức tươi sống từ người thị phát ra làm phiến đá dưới chân thị nát thành bụi đất, như một dòng suối bắt đầu tấn công Đinh Ninh.
Vì đây là lựa chọn của chính thị.
Vì đấy là ngày thị vì chính mình mà sống, nên thị cần trận chiến này nhanh chóng bắt đầu.
…
Một gã hắc y đội nón lá trúc dừng lại.
Lúc này hắn cách mảnh vườn trà của Trương Lộ Dương không xa.
Địa điểm Đinh Ninh và Dung cung nữ gặp nhau cách mảnh vườn trà này rất xa, nhưng theo tin tức hắn lấy được lúc trước, đây là chỗ gã có thể ngăn được Dung cung nữ.
Nhưng mà lúc này, theo tin tức mới nhất gã nhận được, hắn biết được tin tức truyền đến lúc trước có vấn đề.
Ít nhất mốc thời gian có vấn đề rất lớn.
Mặc dù gã mau hơn chút nữa, cũng không có khả năng chặn được Dung cung nữ ở chỗ này.
Vậy là ai có năng lực lớn như vậy, có thể sửa đổi lại tin tức đến tay hắn?
– Thực ra giả truyền quân lệnh cùng với cố ý làm chậm trễ thời gian truyền tin tức, đây vốn là thủ đoạn Trịnh Tụ am hiểu nhất.
Thởi điểm gã dừng chân lại đây, bỗng nghe được một âm thanh của một nữ tử, mang theo khí tức đặc biệt cương quyết bướng bỉnh, truyền vào tai gã.
Một thanh hắc kiếm vô thanh vô tức, lặng yên lơ lửng, như là vật có sinh mạng, bắt đầu quay xung quanh người gã.
Hắc y nam tử suy nghĩ một chút, hai mắt dưới chiếc nón lá trúc bỗng nhiên sáng lên, có chút không tin tưởng nói:
– Bạch Sơn Thủy?
– Bích Hải Triều Sinh kiếm ý vốn hoa mỹ mà mạnh mẽ, nhưng mà bộ kiếm kinh này theo Trịnh Tụ tới tay ngươi, lại bị ngươi luyện thành ý cảnh u mộng quỷ khí như vậy, thật sự là đáng tiếc.
Bạch Sơn Thủy bước lên dòng sông, như mang theo vẻ khinh bỉ nhìn nam tử này, lắc lắc đầu.
Hắc y nam tử nở nụ cười.
Gã cười làm chiếc nón lá trúc trên đầu vỡ vụn thành vô số sợi nhỏ.
– Bạch Sơn Thủy, là cái gì cho ngươi có lòng tin như vậy đến khiêu chiến ta?
Nghe những lời này của gã, Bạch Sơn Thủy cũng nở nụ cười.
Nàng bướng bỉnh nhìn nam tử này, nói:
– Có lẽ ngươi càng quan tâm tại sao ta lại muốn đối phó ngươi?
Tử Phần Cầm hơi ngẩn ra, chợt nở nụ cười, nói:
– Sinh tử mới quan trọng, lúc này không cần chú ý đến điều khác.
Bạch Sơn Thủy hài lòng, ngẩng đầu lên nhìn trời, nói:
– Hôm nay Trịnh Tụ bỗng chốc mất đi hai người như cánh tay trái bờ vai phải của mình, không biết thị có đau lòng không?