Trương Lộ Dương khẽ cứng người lại, có chút khó khăn ngẩng đầu lên, sắc mặt dần tái nhợt.
Lúc Đinh Ninh nói rằng Tiền đạo nhân đã chết, vẻ mặt hắn cực kỳ bình tĩnh như trước. Tựa như đấy là một chuyện không có ý nghĩa gì với hắn.
Cái vẻ mặt nàylại khiến gã cảm giác được, đối với Đinh Ninh mà nói thì gã cũng không có ý nghĩa. Thậm chí gã cũng không còn sức để biện bạch.
- Ngươi cảm thấy ta nói dối từ lúc nào?
Gã ngừng lại rất lâu, rồi mới nhìn Đinh Ninh rồi mở miệng hỏi.
Đinh Ninh nhìn gã, đáp:
- Từ khi vừa mới bắt đầu.
….
Vườn trà nơi bãi bồi con sông thường vắng người, nhưng lúc này lại có rất nhiều người theo đuôi Đinh Ninh và Tịnh Lưu Ly đến đây, thậm chí trong này còn có một vài dân chúng bình thường tại Trường Lăng. Tuy đoàn người đông đúc đang cố sức giảm thấp tiếng ồn của mình xuống, nhưng đối với người ngày thường luôn chỉ ở trong hoàn cảnh yên bình và tĩnh mịch như Trương Lộ Dương mà nói, thì tiếng ồn xung quanh càng lúc càng ầm ĩ, càng lúc càng làm đầu óc gã như phình to ra.
Gã không tin Đinh Ninh có thể giết chết được Tiền đạo nhân, nhưng những đám người dày đặc đang vây lấy vườn trà này…vẻ mặt của những người đó, những tiếng ồn ông ông ông như khếch đại trong tai gã, không ngừng nhắc nhở cho gã biết. Đây là sự thật.
Tiền đạo nhân đã chết.
Nếu như trong cùng một ngày, mình cũng bị giết chết, nàng kia sẽ như thế nào?
Đột nhiên gã hiểu ra ý định của Đinh Ninh.
- Ngươi quá ác độc.
Cả người gã bắt đầu run rẩy.
- Không cho một lão nhân sắp chết được nhìn lấy lần cuối cùng, đó là mới là cái ác độc nhất.
Đinh Ninh không nhìn vào mặt gã, mà ngẩng đầu nhìn về dãy núi phía xa, chậm rãi nói ra.
Nghe thấy mấy lời này của Đinh Ninh, cả người Trương Lộ Dương ngừng run rẩy, trở nên lạnh như băng:
- Ta sẽ không đáp ứng lời khiêu chiến của ngươi.
- Tại Trường Lăng, một Kiếm sư, nhất là một Kiếm sư có tu vi cao hơn người khác lại không dám tiếp nhận khiêu chiến của người khác thì sẽ bị người ta xem thường, bị phỉ nhổ. Xem ra vì nàng, ngươi thậm chí còn không tiếc danh dự của mình, không tiếc quan tâm xem người khác nhìn ngươi thế nào.
- Ta cược là ta ở đây chờ cho tới khi mặt trời lặn, thị cũng sẽ không tới nơi này. Nếu thị tới đây trước khi mặt trời lặn, ta sẽ từ bỏ chuyện khiêu chiến ngươi.
Trương Lộ Dương đã trầm mặc một lát, nói:
- Không phải ai cũng tự do thoải mái.
- Ta đồng ý chuyện này.
Đinh Ninh nhìn về hướng Trường Lăng to lớn phía xa, nói tiếp:
- Không phải ai cũng tự do. Mấu chốt ở chỗ mỗi người nguyện trả giá bằng cái dạng hi sinh gì.
- Ngươi không có lòng tin ở thị?
Đinh Ninh ngừng một chút, sau đó nhìn thẳng vào mắt gã nói tiếp:
- Nếu như ngươi và ta đều có lòng tin như vậy, thì ngươi có dám đánh cược với ta?
Sắc mặt Trương Lộ Dương càng tái nhợt hơn, gã ngẩng đầu nhìn Đinh Ninh, hỏi:
- Nếu như trước lúc mặt trời lặn, nàng tới đây…trừ phi ngươi cũng từ bỏ việc khiêu chiến nàng.
Gã nói mấy lời này có chút lộn xộn nhưng Đinh Ninh và Tịnh Lưu Ly lại hiểu rõ được ý tứ của gã.
Tịnh Lưu Ly cảm thấy mấy lời này của Trương Lộ Dương rất lợi hại. Nàng không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn qua Đinh Ninh.
Nhưng nàng không ngờ chính là Đinh Ninh không chút do dự, cười cười đáp ứng:
- Được, nếu như thị tới đây trước khi mặt trời lặn, ta liền từ bỏ khiêu chiến thị.
Trương Lộ Dương chớp lấy đôi mắt sáng ngời, nhưng chẳng biết vì sao khi gã nhìn thấy gương mặt đầy bĩnh tĩnh và tự tin của Đinh Ninh, trái tim gã đột nhiên trầm xuống.
Kế đó gã trầm mặc một lúc lâu.
Sau đó, hai đầu gối gã chạm đất, như quỳ xuống trước Đinh Ninh.
Xung quanh vườn trà là một mảnh ồn ào.
Không ai rõ vì sao chủ nhân của vườn trà này lại đột nhiên quỳ bái Đinh Ninh.
Tịnh Lưu Ly cũng lắp bắp kinh hãi.
Nàng xem ra nếu như đối phương đã chấp nhận đánh cược, thì hai bên nên yên lặng chờ đợi kết quả. Hơn nữa thái độ của Đinh Ninh kiên quyết như thế, cho dù Trương Lộ Dương quỳ xuống cầu xin thì cũng không có chuyện Đinh Ninh thay đổi chủ ý.
- Hắn đây muốn chịu nhục nhã. Trước mặt bao nhiêu người như vậy mà phải quỳ gối trước mặt chúng ta. Tất nhiên là một loại nhục nhã rất lớn.
Lúc này thì giọng nói của Đinh Ninh đã vang lên.
Đinh Ninh quay đầu nhìn thấy nàng vẫn còn chưa hiểu rõ được, bèn nói tiếp:
- Nếu như chúng ta chẳng qua chỉ là yên ổn ở đây uống chút trà, ăn chút cơm, tất nhiên cung nữ họ Dung sẽ không đến. Nhưng gã nhất định phải khiến cung nữ họ Dung đến.
Tịnh Lưu Ly lập tức hiểu ra, lạnh giọng nói:
- Cho nên hắn phải để cho Cung nữ họ Dung biết hắn đang ở chịu nhục nhã lớn như vậy. Hắn không thèm để ý sau này người Trường Lăng nhìn hắn thế nào, không thèm để ý cũng nữ họ Dung nghĩ về hắn như thế nào. Hắn chỉ là muốn cung nữ họ Dung đến đây. Hắn muốn cung nữ họ Dung thắng trận đánh cược này, để sau này không cần phải chết trong tay ngươi.
Đinh Ninh đã trầm mặc một lát, nói khẽ: "Rất đáng thương."
Tịnh Lưu Ly nhíu mày.
Nàng không lý giải được ý tứ trong câu nói vừa rồi của Đinh Ninh là nói tới việc Dung cung nữ căn bản sẽ không tới đây. Từ đầu đến cuối đều là Trương Lộ Dương đã yêu phải một người không xứng để gã yêu sâu đậm như vậy
- Ta có thể giúp ngươi một chút.
Đinh Ninh bước tới trước mặt Trương Lộ Dương đang quỳ, bình tĩnh nói:
- Ta có thể giúp ngươi phải chịu lấy nhục nhã đến như vậy.
Trương Lộ Dương cúi thấp đầu xuống.
Tuy đây là lựa chọn của gã, nhưng vô số âm thanh ầm ĩ đang ngày càng khuếch đại bên tai, gã cũng không ngờ vì nhục nhã này mà toàn thân không ngừng run rẩy.
Gã vẫn tiếp tục quỳ.
Đinh Ninh vẫn một mực tiếp tục đứng trước người gã.
Tựa như vĩnh viễn không ngừng.
….
Trong hoàng cung.
Cung nữ họ Dung vẫn luôn đứng chờ dưới mái hiên.
Những chuyện liên quan tới cỗ xe ngựa kia từ lúc đến vườn trà trở đi không ngừng được truyền về bên tai thị.
Lúc này, khoảng cách giữa thị và khu vườn trà rất xa. Bằng mắt thường căn bản không thể nhìn xuyên ra khỏi Hoàng cung, xuyên qua nửa cái Trường Lăng để nhìn đến cái bóng dáng trong vườn trà kia.
Nhưng những tin tức truyền về đủ khiến thị như đã đứng bên ngoài khu vườn trà.
Tựa như thị có thể nhìn thấy tận mắt cảnh Trương Lộ Dương quỳ gối trước mặt Đinh Ninh.
Cả người thị không ngừng run rẩy.
Ngoại trừ Tịnh Lưu Lythì không còn ai khác biết cuộc đánh cược giữa Đinh Ninh và Trương Lộ Dương.Nhưng thị lại rất rõ ràng nguyên do Trương Lộ Dương phải thừa nhận nhục nhã như vậy.
Thị vô cùng rõ ràng, chỉ cần thị xuất hiện ở vườn trà, đáp ứng khiêu chiến của Đinh Ninh thì chuyện như vậy sẽ chấm dứt.
Bây giờ thị còn có thể nắm chắc được việc giết chết Đinh Ninh.
Thế nhưng…hoàng hậu không muốn thị xuất hiện trước mặt Đinh Ninh, không muốn thị quyết đấu một trận với Đinh Ninh.
Cả người thị vẫn không ngừng run rẩy, thị cũng cúi thấp đầu xuống.
Vườn hoa trước mắt thị, từ màu sắc ánh sáng từ vàng óng ánh đền dần trở tối đi.
Thời gian yên ắng trôi qua.
Mặt trời ngày hè chói chang trên bầu trời cũng dần chậm rãi di chuyển, dần dần lặn về phía Tây.
Rất nhiều người đứng chờ bên ngoài vườn trà cũng đã bắt đầu thấy sốt ruột.
Trong cái nhìn của bọn họ, người nam tử trung niên kia vẫn còn quỳ trước người Đinh Ninh trong khu vườn trà, cũng không biết còn quỳ ở đó đến bao lâu nữa.
Đây là ở cầu xin tha thứ sao?
Gã muốn cầu xin Đinh Ninh tha thứ chuyện gì?
Những người này không thể hiểu được.
Trong vườn trà, sắc mặt Trương Lộ Dương ngày càng tái nhợt lại.
Một Tu hành giả như gã, cho dù có quỳ như vậy một ngày một đêm cũng không có vấn đề gì.Nhưng lúc này, quần áo gã ướt đẫm mồ hôi, sau đó lại bị hơi nóng bốc hơi hong khô lại, kết đóng thành một tầng sương muối bên trên bề mặt lớp quần áo trên người gã.