Sáng sớm, đường phố yên tĩnh vang lên lên tiếng vó ngựa.
Tại Trường Lăng, xe ngựa qua lại trên đường phố là chuyện rất đỗi bình thường.
Nhưng thanh âm này lại đến từ Mặc Viên.
Rất nhiều tu hành giả ngày thường chỉ chuyên chú tu dưỡng công phu, lúc này đột nhiên đều ngẩng đầu nhìn về nơi bắt nguồn của thanh âm kia.
Rất nhanh, một cỗ xe ngựa hiện ra trong tầm mắt bọn họ.
Đánh xe vẫn là Tịnh Lưu Ly.
Ba ngày trước, từ phủ Cung tướng đào được cây Quế Hoa trong mảnh rừng Quế Hoa đem ra ngoài, nàng đã xuất một kiếm chấn vỡ thùng xe để chở gốc Quế Hoa về Mặc Viên. Hiện tại xe ngựa đã không còn thùng xe, Đinh Ninh ngồi trên đó không khác gì ngồi trên một cái càng xe chuyên dùng chở hàng, không có vật che chắn gì xung quanh.
Nhưng không có ai cảm thấy buồn cười, chẳng qua trong lòng bọn họ ít nhiều đều dâng lên tâm tình khiếp sợ và bất an.
Bởi vì trước đây cứ mỗi lần cỗ xe ngựa này mà đi ra khỏi Mặc Viên thì đều sẽ gây những chuyện đủ khiến cả Trường Lăng khiếp sợ.
….
Ở thành bắc Trường Lăng có một đạo quán, trước cửa trồng rất nhiều cây hoàng dương cao lớn.
Vào ngày thường có rất ít người lui tới đạo quán. Nhưng khi chiếc xe ngựa rời khỏi Mặc Viên dần hướng tới gần nơi này, đạo quán cũng nhanh chóng rơi vào tầm mắt mọi người trong Trường Lăng.
Tịnh Lưu Ly ngừng xe ngay trước cửa ra vào của đạo quán. Sau đó, hàng lông mày của nàng lập tức cau lại.
Đại môn sơn đen của đạo quán vẫn khép kín, không có dấu hiệu sẽ có người ra nghênh đón.
Sở dĩ Tịnh Lưu Ly nhíu mày là vì bản thân nàng thừa biết tên đạo nhân trong đạo quán kia đã biết thân phận của nàng. Trên ý nghĩa nào đó, nàng là đại biểu cho Mân Sơn Kiếm Tông.
Sau cỗ xe ngựa, hàng loạt cỗ xe và đám người khác kéo tới. Xung quanh đạo quán thanh tịnh thưa người cũng dần ồn ào tiếng người. Tuy vậy trong đạo quán vẫn yên tĩnh im ắng như cũ, đến tiếng bước chân cũng không nghe thấy.
Đinh Ninh vẫn ngồi trên xe ngựa mà không bước xuống xe.
Ánh mắt mọi người đều rơi xuống người hắn. Ai cũng đang nghĩ xem hắn tới đây với mục đích gì, và kế tiếp thì hắn sẽ định hành động ra sao?
Tịnh Lưu Ly vẫn nhíu mày mà ngoái nhìn Đinh Ninh lúc này vẫn còn đang ngồi yên trên xe.
Nàng nghĩ cứ cái đà này thì phải lên tiếng thôi. Nhưng nếu lên tiếng rồi mà người trong đạo quán vẫn một mực giả chết, không ai để ý thì lại không biết nên ứng phó như thế nào. Đối với nàng mà nói, không biết xử trí ra sao mới chính là chuyện cực kỳ mất mặt.
Ngay lúc nàng quay đầu nhìn lại thì Đinh Ninh ngẩng đầu lên.
Hắn vừa ngước nhìn lớp lớp tán lá hoàng dương phủ kín trên đỉnh đầu vừa đưa tay sờ soạng trên người rồi cầm một túi rượu lên.
Trong túi đúng là có rượu. Tịnh Lưu Ly ngửi được mùi rượu nồng đậm khi Đinh Ninh ngửa cổ uống. Hương vị khiến nàng cảm thấy rất thoải mái thậm chí còn khiến nàng thèm thuồng, muốn được uống thử. Nhưng đúng lúc đó thì Đinh Ninh lên tiếng:
- Mấy gốc Hoàng Dương này hẳn là đã có từ lúc có đạo quán này?
Giọng nói của hắn như mang theo loại ma lực vô hình nào đó, khiến Tịnh Lưu Ly theo bản năng đưa mắt nhìn theo ánh nhìn của hắn.
Ánh nắng len lỏi theo từng khe hở của tán lá dầy rậm rơi xuống, khiến mắt nàng bất giác nheo lại.
Những gốc hoàng dương này đã già lắm rồi.
Những vật lâu năm thường tự nhiên cũng có một loại mỹ cảm rất riêng biệt.
Nhưng điều khiến mắt nàng hơi nheo lại là vì nàng cảm nhận được sát khí của Đinh Ninh.
- Chặt đứt gốc cây này.
Đinh Ninh buông túi rượu xuống, liếm liếm khóe miệng, nở nụ cười hiếm hoi lộ ra hàm răng trắng sáng. Sau đó hắn nhẹ giọng nói:
- Nếu không có ai chịu ra thì chặt hết mấy gốc hoàng dương này đi.
Ánh mắt Tịnh Lưu Ly cụp xuống
Nàng đã học được cách ứng phó nếu sau này phải đối mặt với loại tình huống này.
Nàng nhẹ gật đầu, xuống xe.
Trên người nàng bắt đầu tản mát ra một quầng sáng lờ mờ nhàn nhạt kì dị. Nàng đưa tay phải ra, tựa như đang vuốt ve lấy thân cây Hoàng Dương trước người. Nhưng khi tầng ánh sáng bên ngoài bàn tay tiếp xúc với thân cây thì lập tức toàn bộ cành lá cũng xuất hiện một tầng ánh sáng nhàn nhạt xung quanh.
Liền sau đó gốc hoàng dương chợt như hán tử say rượu, xiêu xiêu vẹo vẹo đổ nghiêng sang cây bên cạnh. Cành lá va chạm vào nhau, phát ra vô số âm thanh tuy không vang dội nhưng lại khiến người ta hết sức kinh hãi.
Tịnh Lưu Ly nhìn gốc cổ thụ đổ xuống mà cảm thấy tiêng tiếc. Thế nhưng không biết vì sao khi mùi rượu lan vào khoang mũi, nàng lại cảm thấy rất sung sướng.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, nàng đi thẳng tới gốc hoàng dương cổ thụ bên cạnh.
- Mấy gốc cây này đã làm gì mà khiến ngươi căm phẫn đến vậy?
Nhưng vào lúc này, một tiếng thở dài kéo dài từ trong đạo quán vọng ra ngoài.
Tịnh Lưu Ly cau mày lại, bước chân khẽ ngừng. Đúng lúc ấy giọng nói của Đinh Ninh lại vang lên bên tai nàng:
- Chém.
Ánh mắt Tịnh Lưu Ly lại lóe sáng mãnh liệt, nàng không chút chần chừ, giơ tay chém xuống lần nữa.
Gốc cổ thụ trước người nàng vang lên tiếng ‘Rầm…ào…ào’ rồi cứ vậy đổ xuống.
Trước cửa đạo quán đột nhiên bị mất đi hai gốc hoàng dương, sân bãi chợt trở nên trống trải hẳn.
Cửa đạo quán vang lên rầm một tiếng, rồi bị người bên trong đẩy mở ra. Một đạo nhân lớn tuổi đứng ngay cửa ra vào, sắc mặt lão vốn đã trắng, nay lại càng thêm tái nhợt.
- Những gốc hoàng dương này là chính tay sư tổ ta gieo trồng, đến nay cũng đã được hơn ba trăm năm.
Chòm râu dài của lão đạo mặt trắng nhợt này khẽ run rẩy, lão nhìn qua Đinh Ninh và Tịnh Lưu Ly:
- Ta thật không biết, rốt cuộc các ngươi muốn gì!
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn lão một cái, ánh mắt lại rơi xuống cạnh hông lão. Sau đó hắn lắc đầu, thản nhiên nói:
- Ngươi đã cầm theo kiếm…cho nên có lẽ ngươi biết rất rõ là ta muốn làm gì.
Lông mày Tịnh Lưu Ly lập tức cau lại. Nàng thấy ống tay áo của lão đạo rất rộng, cho nên vỏ kiếm bên hông cũng bị che khuất đi, chỉ còn lộ ra một đoạn nhỏ.
Đây là một đoạn vỏ kiếm bạch ngọc rất nhỏ. Bởi vậy, có thể đoán được kiếm chắc chắn cũng rất nhỏ.
Lão đạo sĩ mặt mày tái nhợt này dĩ nhiên là Tiền đạo nhân.
Nghe Đinh Ninh thản nhiên nói vậy, ánh mắt lão rơi xuống hai gốc cổ thụ Hoàng Dương đã đổ xuống đất. Nhìn cành lá lòa xòa đầy đất, cả người lão bắt đầu khẽ run rẩy, nói:
- Ngươi ép người quá đáng.
- Không nên dùng thủ đoạn vụng về như vậy.
Đinh Ninh có chút trào phúng mà cười cười, đáp:
- Nếu như ngươi thật sự muốn trốn, có thể đóng cửa đạo quán rồi lẩn đến nơi xa xôi nào đó. Vờ đóng cửa chờ đợi, kiếm ý sung mãn phóng xuất, là đã sớm có tâm mơ tưởng thay thị giết chết ta. Ngươi đã già chừng này, đã sớm nhìn thấu rất nhiều chuyện, hai gốc cổ thụ hoàng dương không thể khiến ngươi đau lòng đến mức này được. Khiến người khác cảm thấy là ta ép ngươi quá đáng, ngươi vì bức bách mới xuất thủ…Thủ đoạn vụng về như vậy, thật không có ý tứ gì cả.
Tịnh Lưu Ly yên lặng lắng nghe, nghĩ đến một vài chi tiết lúc trước mà Đinh Ninh vừa đề cập, vẻ mặt nàng càng lúc càng khinh thường. Đến khi Đinh Ninh nói xong, nàng liền khinh bỉ hừ lạnh một tiếng:
- Lão già vô sỉ.
Gương mặt Tiền đạo nhân đã hơi sượng, nghe thấy tiếng hừ lạnh này của Tịnh Lưu Ly, sắc mặt lão càng trở nên khó coi đến cực điểm.
Ngay sau đó thân thể lão đột nhiên thôi run rẩy, khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười đầy băng hàn và tàn nhẫn:
- Ngươi thật sự…
Lão nhìn Đinh Ninh, gằn nhẹ từng chữ một:
- Muốn bức ta giết chết ngươi sao?
Đinh Ninh nhìn khóe miệng lãnh khốc của lão, rồi mỉm miệng cười. Hắn không thẳng thắn đáp trả mà chỉ nhẹ giọng nói:
- Ngươi hẳn là có một sư huynh, mà đạo quán này vốn là nên thuộc về người đó…Nhưng hiện tại đạo quán này lại thuộc về ngươi, chỉ bởi vì ả cung nữ kia là đồ đệ của ngươi. Chỉ cần dựa vào điểm này cũng đủ để ta có lý do giết ngươi.
Tiền đạo nhân hít sâu một hơi.
Lão không nói thêm gì nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn Đinh Ninh, nói:
- Ta chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi.
Thanh âm của câu nói này rất vang dội. Ít nhất thì tất cả những người đứng trong phạm vi mấy trăm trượng đều có thể nghe thấy.
Tịnh Lưu Ly quay người, bước ra phía sau Đinh Ninh mà đi, đồng thời khẽ hỏi:
- Ngươi thật sự chuẩn bị giết lão?
Đinh Ninh nhìn nàng đáp:
- Lão có lý do đáng phải chết. Nếu lão muốn giết ta, ta đây sẽ giết lão.
Tiền đạo nhân không nghe thấy được mấy lời Đinh Ninh nói với Tịnh Lưu Ly, nhưng lão vẫn cảm giác được sự tự tin của Đinh Ninh.
- Kỳ thật cho dù không phải là vì nàng nhưng với thái độ hiện tại của ngươi thì ta cũng muốn thử xem có thể giết được ngươi hay không.
Tiền đạo nhân thu lại vẻ lãnh khốc, nghiêm túc nhìn Đinh Ninh rồi nói:
- Ta sống tại Trường Lăng đã lâu, tiếp xúc với rất nhiều tu hành giả cường đại nhưng chưa từng gặp người nào chỉ có tu vi như vậy mà lại có tự tin giết chết ta. Chỉ dựa vào sự tò mò này cũng đã đủ khiến ta muốn thử ra tay một lần.
- Nói cách khác, chỉ bởi vì đồ nhi kia của ta lại khiến ta do dự. Nếu ta thua ngươi, chết trong tay ngươi thì sẽ ảnh hưởng ra sao đến nàng.
Lão ngừng lại một chút, sau đó nhìn Đinh Ninh nói tiếp:
- Với tư cách là một Kiếm sư ở Trường Lăng này, thật sự rất khó cự tuyệt một việc hấp dẫn như thế vậy…Dù cho ta có chết trong tay ngươi, chỉ sợ một trận chiến như vậy vẫn được sử sách ghi chép lại.
- Ta đây sẽ khiến ngươi được sử sách ghi chép lại.
Đinh Ninh nở nụ cười, nói:
- Bởi vì tu vi của ngươi mạnh hơn ta rất nhiều, cho nên ta sẽ không khiêm nhường, mà sẽ xuất thủ trước…Thỉnh!
Ngay khi chữ ‘thỉnh’ vừa vang lên. Đinh Ninh đã xuất thủ.
Hắn cầm lấy chuôi Mạt Hoa Kiếm, đâm thẳng ra phía trước.
Tiền đạo nhân lại không cảm thấy bất ngờ. Bản thân lão tu phi kiếm, lấy nhanh làm chủ. Chính lão cũng đoán được Đinh Ninh sẽ xuất thủ trước, mà dù cho hắn có xuất thủ trước thì lão cũng không cho rằng hắn thật sự có thể đoạt được tiên cơ.
Ngay khi Đinh Ninh vừa mới nắm chặt lấy chuôi Mạt Hoa Tàn Kiếm, bên hông của lão cũng vang lên một tiếng. Rồi một thanh tiểu kiếm ẩn giấu bên trong vỏ kiếm bạch ngọc cũng từ trong vỏ kiếm bay ra.
Nhưng cũng chính trong lúc này lão chợt ngạc nhiên cảm thấy một cỗ kiếm ý xuất hiện bên cạnh mình. Cỗ kiếm ý này hoàn toàn khác hẳn với kiếm ý của Đinh Ninh.