Kiếm Vương Triều

Quyển 4 - Chương 50: Người sắc thuốc

Dịch giả: Lưu Kim Bưu
Biên: kethattinhthu7

Thật sự, làm đi làm lại một việc là chuyện rất khô khan nhàm chán.

Nếu không nghỉ ngơi mà vẫn làm một việc giống nhau, thời gian dài sẽ là một loại tra tấn.

Nghe nói, trong rất nhiều nhà tù, thủ đoạn bức cung được các cai ngục am hiểu nhất, cũng là phương pháp hữu hiệu nhất chính là việc không cho tù nhân ngủ trong một thời gian dài, thủ đoạn này được thực hiện liên tục cho đến khi tinh thần của họ hoàn toàn sụp đổ.

Tịnh Lưu Ly không ngừng sắc thuốc.

Bởi vì không có ngoại lực ép buộc, nàng chỉ có thể dùng ý chí bản thân để chịu đựng, cho nên sau một thời gian, cảm giác mỏi mệt tích lũy mỗi lúc một nhiều.

Trên đời này, tu vi cực mạnh có thể làm được những chuyện rất kinh người, nhưng đồng dạng, tài lực kinh người cũng có thể làm được những chuyện đó, ví dụ như chuyện cự phú Quan Trung thu gom được hai xe dược thảo này.

Thiên Ma La và Lang Độc Hoa đều là những linh dược cực kỳ quý hiếm, tỷ như Lang Độc Hoa, loại linh dược này sinh trưởng đơn lẻ, ngay cả đồng rêu là nơi thích hợp sinh trưởng nhất vì có nhiệt độ chênh lệch rất lớn giữa ngày và đêm nhưng trong phạm vi vài dặm cũng chỉ có thể chỉ tìm được một cây.

Vậy mà không bao lâu, hai xe Thiên Ma La và Lang Độc Hoa đã được đưa đến.

Muốn sắc nhiều dược thảo như vậy thành dịch thuốc, tất nhiên cần thời gian rất dài.

Từ lúc bắt đầu sắc thuốc, đã liên tục mấy ngày nàng chưa từng chợp mắt.

Sở dĩ không ngủ không nghỉ, không phải vì nàng muốn dùng ý chí bản thân dốc sức chịu đựng mà là vì Đinh Ninh cũng chưa từng nghỉ ngơi.

Khi nàng sắc xong ba bình thuốc mới, Đinh Ninh cũng vừa uống hết ba bình cũ, một loại tần suất không đổi gần như hoàn mỹ.

Nhìn Đinh Ninh uống thuốc vẫn mang vẻ bình tĩnh không khác gì mấy ngày trước, khiến suy nghĩ trong lòng Tịnh Lưu Ly bây giờ không phải là tốc độ tăng tu vi trái với lẽ thường của hắn, mà là nhịn không được nảy sinh ý nghĩ, tuy những người trẻ tuổi tài tuấn ở Trường Lăng cũng có thể dùng phương thức này để tăng tu vi, mỗi lần uống loại thuốc như thế này thì tu vi cũng sẽ tăng một ít, nhưng nếu phải uống không ngừng, chỉ sợ những người kia cũng không đủ nghị lực để liên tục duy trì lâu như vậy.

Chỉ sắc thuốc thôi cũng đã làm nàng cảm thấy vất vả, huống chi là việc liên tục uống vào người thứ thuốc đắng chát thế này.

- Ta thật sự rất bội phục ngươi.

Cho nên, khi tần suất uống thuốc ổn định gần như hoàn mỹ của Đinh Ninh rút cuộc đã xuất hiện biến hóa, hắn ngừng lại, ý bảo nàng không cần tiếp tục sắc thuốc, Tịnh Lưu Ly quay đầu nhìn thoáng qua hai loại dược thảo không còn thừa nhiều lắm, sau đó nhìn mái tóc Đinh Ninh đã hoàn toàn biến thành màu đen, rất chân thành nói.

- Bội phục ta cái gì?

Đinh Ninh tiện tay hái mấy quả từ một cây sơn trà đã chín mọng trong nội viện, chậm rãi nhấm nuốt mùi vị khổ tận cam lai(*), sau đó nhìn Tịnh Lưu Ly mỉm cười, hỏi:

- Bội phục đã lâu như vậy mà ta không đi vệ sinh hả?

(*) Từ đắng đến ngọt.

Tịnh Lưu Ly không cười, khẽ gật đầu nghiêm túc nói:

- Cái này cũng là một điểm khiến ta bội phục.

Sắc mặt và phản ứng của nàng khiến Đinh Ninh ngẩn người, cười khổ nói:

- Nghiêm túc quá… đến cười cũng không nổi.

Tịnh Lưu Ly không cảm thấy câu vừa rồi của mình có ý châm chọc, nàng liếc Đinh Ninh, hỏi:

- Dược thảo chưa hết, rõ ràng ngươi vẫn còn dư lực để tiếp tục, hơn nữa dường như tu vi cũng không tăng tới mức thực sự đột phá, vì sao lại muốn ngừng?

- Chúng ta phải ra ngoài.

Đinh Ninh cũng không dài dòng, nhìn nàng rất trực tiếp nói:

- Kế hoạch chúng ta dự tính từ đầu để đối phó Dung cung nữ chính là không ngừng cho thị áp lực. Mà không ngừng tạo áp lực, so với chỉ duy nhất một lần áp lực thì hữu dụng hơn nhiều.

- Loại chuyện áp lực này giống như mệt mỏi dần dần được tích lũy, khi đó nó mới trở nên đáng sợ nhất.

Dừng một chút, mùi vị đắng chát trong miệng Đinh Ninh đã biến mất, thay vào đó là vị ngọt mát của quả sơn trà chín, hắn nhấc cước bộ, đi ra ngoài:

- Tu vi hiện tại đã đủ để đối phó Ngải đại phu.

Tịnh Lưu Ly đi theo hắn, lông mày cau lại, hỏi:

- Ngải đại phu là ai?

Đinh Ninh đáp:

- Lão bản Thọ Xuân đường, đồng thời cũng là một trong những danh y Trường Lăng.

Tịnh Lưu Ly hỏi tiếp:

- Lão thì có quan hệ gì với Dung cung nữ?

Đinh Ninh nhìn nàng một cái, giải thích:

- Trước kia, Dung cung nữ chịu ân huệ của lão, mấy năm nay Dung cung nữ có được quyền thế nên lão được hồi báo rất nhiều, Thọ Xuân đường có thể được như ngày hôm nay, phần lớn cũng vì lí do này.

Tịnh Lưu Ly không hiểu nhìn hắn:

- Chỉ bởi vì là ân nhân của Dung cung nữ, ngươi đã muốn đối phó lão?

- Đương nhiên không chỉ bởi nguyên nhân này.

Đinh Ninh bình tĩnh nói:

- Có điều bây giờ ta không thể nói nguyên nhân khác cho cô.

Tịnh Lưu Ly không hỏi nữa.

Trong khoảng thời gian này, nàng đã chính thức coi Đinh Ninh là sư trưởng, nếu sư trưởng không tiện nói, tất nhiên nàng sẽ không truy hỏi.

- Thành Tây, gần tòa lầu bảy góc phía bắc.

Sau khi nói một câu để xác thực phương hướng, Đinh Ninh liền bước vào trong xe ngựa, nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.

Một nam tử trung niên mặc thường phục đang đứng trước cửa sổ của tòa trà lâu cách Mặc Viên không xa, nhìn chiếc xe ngựa đi ra từ Mặc Viên, khóe miệng y hơi toát ra nét giễu cợt.

Nhưng đúng lúc này, trong lòng y đột nhiên sinh ra chút cảm giác khác thường, dường như có thứ gì đó đang kề sát sau lưng làm y cảm thấy không thoải mái.

Y bỗng nhiên quay người, lập tức nhíu mày thật sâu.

Bởi vì phía sau gã không có gì khác thường cả.

Chiếc xe ngựa đi ra từ Mặc không biết đã tác động thần kinh của bao nhiêu người.

Lúc Tịnh Lưu Ly điều khiển chiếc xe ngựa này tiến vào thành Tây, cuối cùng chạy thẳng về phía tòa vọng lâu. Sâu bên trong hoàng cung Trường Lăng, Dung cung nữ đã biết mục đích của chuyến đi này.

Dung cung nữ đứng ở dưới mái hiên, yên lặng nhìn phương hướng của tòa vọng lâu ở thành Tây, tuy khuôn mặt vẫn trầm tĩnh như cũ nhưng hô hấp không khỏi bắt đầu nặng nề hơn.

Vậy mà lại đi đến Thọ Xuân đường, chẳng lẽ Đinh Ninh đã tin chắc rằng có thể đối phó người đó?

***

Ngải đại phu là một trung niên nam tử rất hòa thuận.

Lão là một trong những danh y Trường Lăng, lại nắm giữ thuật sử dụng chân nguyên lưu thông máu để kích phát sinh cơ tự nhiên, một ít phương pháp trị liệu thủ đoạn cũng cần dùng đến chân nguyên, do đó tu vi của lão không phải bí mật gì.

Ở Trường Lăng, một trung niên nam tử mất mấy chục năm mới đạt đến Ngũ cảnh, rõ ràng người đó không tính là có thiên phú tốt gì.

Nhưng tuyệt đại đa số tu hành giả cũng biết, tu hành giả có cường đại hay không, chưa bao giờ chỉ dựa vào tu vi chân nguyên là có thể kết luận.

Ngải đại phu mặc một bộ áo tơ mỏng đang đứng trước cửa trạch viện rộng mấy chục mẫu nhìn cỗ xe ngựa kia tiến đến.

Trạch viện của lão nằm ngay cạnh Thọ Xuân đường.

Thọ Xuân đường là y quán rất nổi danh ở toàn bộ Trường Lăng, vậy mà khí phái còn xa mới bằng trạch viện này.

Rất nhiều người xứ khác hoặc người không sống lâu ở Trường Lăng đều không thể liên hệ lão bản Thọ Xuân đường với chủ nhân của trạch viện này.

- Ngươi muốn ta ra tay hay tự mình ra tay?

Lúc nhìn nam tử trung niên đang đứng một mình trước cửa này, Tịnh Lưu Ly quay đầu hỏi Đinh Ninh ở trong xe.

Đinh Ninh từ từ mở mắt, vô cùng đơn giản đáp:

- Để ta.

- Được.

Tịnh Lưu Ly khẽ gật đầu, một luồng kiếm ý từ người nàng phóng ra phía trước rơi xuống chỗ cách xe ngựa chừng bảy mươi bước.

Sau khi phóng ra tất cả mệt mỏi, nàng cúi đầu, trực tiếp lâm vào ngủ say.

Xe ngựa vẫn vững vàng đi về phía trước, nhưng khi đi thêm được bảy mươi bước, đến nơi mà luồng kiếm ý của nàng vừa rơi xuống, con ngựa đang kéo xe chợt thấy cực kỳ sợ hãi, lại cứng đơ tại chỗ lần nữa.

Đinh Ninh không để ý con ngựa không dám nhúc nhích, cũng không chú ý Tịnh Lưu Ly vừa ngồi ngủ mà bình tĩnh xuống xe.

Ngải đại phu cách hắn có mười trượng.

Sau đó hắn rất đơn giản gật đầu làm lễ với lão, nói:

- Ta muốn khiêu chiến với ông.

Ngải đại phu cũng cực kỳ đơn giản cười đáp:

- Vậy thì bắt đầu.