Đồng tình và thương cảm là cảm xúc mà người bình thường đều sẽ có được, nhưng mà đường dài bôn ba tràn đầy gian nguy, mặc dù là một ít tu hành giả đều sẽ thường xuyên chú ý thể lực và tinh thần của mình, ai cũng không muốn phức tạp, bỗng dưng tăng thêm cho mình chút ít gánh nặng.
Nhìn Trương Nghi đi ra phía trước chăm sóc vị lão nhân này, tuyệt đại đa số người trong đoàn ngựa thồ cũng không cảm thấy kính nể và xấu hổ, ngược lại khóe miệng toát ra vẻ không cho là đúng hoặc hơi châm biếm.
Bởi vì bọn họ ai cũng có thể nhìn ra vị lão nhân này cũng không phải chỉ là bị cảm nắng hoặc là đã ăn thứ gì đó mà khiến cho phải nôn mửa như vậy, mà cơ bản là do thân thể quá suy nhược.
Thân thể quá suy nhược lại thêm phải lặn lội đường xa, tình trạng như vậy sẽ xuất hiện nhiều lần, thậm chí còn có khả năng chết tha hương trên đường.
Chỉ cần bắt đầu chăm sóc, như vậy đương nhiên tiếp đó sẽ không thể nào bỏ mặc không quan tâm, chiếu cố vị lão nhân này liền hoàn toàn biến thành chuyện của một mình hắn.
Mấu chốt nhất chính là, tính tình của lão nhân này lại hết sức quái dị, rất có thể là quân nhân Yên Triều lúc trước khi đang cùng Đại Tần chinh chiến thì bị bắt giam một thời gian và bị ép làm khổ dịch rất nhiều năm, cho nên lời nói đối với những người trong đoàn ngựa thồ đều cực kỳ láo xược, hơn nữa thường xuyên cậy già lên mặt, khiến cho người khác hết sức không ưa.
Trương Nghi lại không có bất kỳ suy nghĩ thừa thải, có lão nhân thân thể không khỏe cần chăm sóc, hắn đủ khả năng, liền tự nhiên muốn đưa tay tương trợ, đối với hắn mà nói việc này đơn giản giống như đói bụng phải ăn cơm, khát phải uống nước vậy.
Hắn cũng không vì mùi khó ngửi mà lộ ra bất cứ vẻ không vui nào, cực kỳ tỉ mỉ lau đi vết nôn dính trên ngực lão nhân.
Uống mấy ngụm nước ấm, lão nhân mặc áo bào xám, khuôn mặt tiều tụy, tóc khô héo giống như những cọng cỏ khô cắm ở trên đầu này rốt cục có thể hô hấp bình thường, vượt qua cơn khó thở. Nhưng mà nước ở trong bụng lão ta bốc lên, trong ngực lúc đó lại sinh ra một trận khó chịu, cũng không để ý Trương Nghi đang giúp lão lau chùi, lại trực tiếp nôn ọe, liên tục nôn mửa ra.
Dùng tu vi của Trương Nghi lúc này, dù cho lão nhân cũng là một tu hành giả giống như hắn, vào lúc này đâm ra một kiếm, mặc cho hai người đang ở sát bên nhau như thế, hắn đều có thể có phản ứng kịp thời. Nhưng mà lúc này, một tay hắn đang vuốt lưng cho lão nhân, bởi vì sợ động tác quá mức kịch liệt mà làm cho lão ngã ngựa, cho nên hắn chỉ thu tay lại, hơi né thân sang bên cạnh, khiến cho tay áo và một góc áo bào của mình dính không ít dịch nôn mửa của lão.
Dù vậy, trong lòng Trương Nghi cũng không cảm thấy chán ghét chút nào.
Nhưng hắn không ngờ rằng cái vị lão nhân này lại nổi giận lên, nhìn xem túi nước trong tay hắn, dùng khẩu âm rất rõ ràng của nước Yên tức giận nói:
- Trong bụng ta khó chịu như vậy mà ngươi còn cho ta uống nước, ngươi đang chê ta nôn mửa còn chưa đủ nhiều sao!
Nghe được những lời này của vị lão nhân, những người trong đoàn ngựa thồ chung quanh vốn đã né tránh không kịp đều là cau chặt chân mày, nghĩ thầm cái vị lão nhân này thực là hoàn toàn là kẻ không biết lý lẽ.
Trương Nghi cũng giật mình, nhưng lại không có bất kỳ tức giận, ngược lại khom người xuống mà tạ lỗi, nhẹ nhàng giải thích nói:
- Nôn mửa quá nhiều, dễ dàng mất nước, trong loại thời tiết nóng bức như thế này rất dễ khiến cho thân thể không thể chịu đựng.
Lão nhân lại nôn ọe thêm mấy cái, âm thanh trong bụng và trong cổ vang lên khiến cho mọi người đi cùng chung quanh đang trầm lặng cúi đầu nhìn xuống đất, cảm thấy bắt đầu có chút khó chịu. Nhưng mà vị lão nhân này lại cười lạnh, dùng âm thanh không lớn lắm, nói:
- Nếu như vậy, nên tìm cho ta nước thảo dược hoặc là nước muối nhạt, tại sao chỉ là loại nước không lạnh không nóng này?
Ngữ khí của lão nhân khiến cho rất nhiều người chung quanh đều trở nên tức giận, nhưng Trương Nghi lại không có bất kỳ cảm xúc tức giận nào, hắn giật mình:
- Tiên sinh nói đúng.
- Trước hết ta lau chùi giúp ông, sau đó ta sẽ cho ông uống chút nước muối.
Hắn lại áy náy mà nói câu này, sau đó lại tiếp tục lau chùi áo bào và yên ngựa giúp lão nhân.
Nhìn thái độ kính cẩn như thế của Trương Nghi, khuôn mặt lão nhân có chút cứng đờ, nhưng mà thân thể không khỏe lại khiến cho tâm tình của lão không tốt thêm chút nào, trong yết hầu lão phát ra một âm thanh mơ hồ không rõ, liền dùng dằng nghiêng đầu đi, không thèm nhìn Trương Nghi.
Người Tần, nhất là người Tần ở vùng Quan Trung và Trường Lăng đều là kẻ thích mềm không thích cứng, đối với kẻ không quen biết cũng không có bao nhiêu lòng vị tha. Nhìn thấy phản ứng của vị lão nhân này, La Chung Cảnh, thủ lĩnh của đoàn ngựa thồ, một gã nam tử hơn bốn mươi tuổi, thân thể chắc nịch, tóc cắt rất ngắn, trên má trái có một cái vết sẹo rất rõ cũng lập tức híp mắt, nở nụ cười lạnh, nói:
- Thật là không biết phải trái, cứ một mực ra vẻ ta đây, quan tâm quái gì đến lão ta, chẳng lẽ trong mấy chục năm nay người Tần chúng ta giết người Yên còn ít hay sao?
Nghe lời nói ấy, đôi mắt lão nhân đang sụp mí vì thân thể không còn chút sức lực nào lại lập tức phẫn nộ lên, cất giọng the thé nói:
- Các ngươi đã thu tiền tài của ta đấy, chẳng lẽ người Tần các ngươi đều là kẻ không thủ tín nghĩa sao?
La Chung Cảnh nhìn thẳng vào mặt vị lão nhân này, lạnh lùng trào phúng nói:
- Có muốn ta trả lại tiền tài cho ông ngay bây giờ rồi quẳng ông lại đây không?
Sắc mặt vị lão nhân này trắng bệch, nhất thời nói không ra lời.
Trương Nghi cười khổ với La Chung Cảnh một cái, nói khẽ:
- Dù sao lão giả vi tôn(*)
(*) Người già phải được ưu tiên.
La Chung Cảnh cười lạnh nói:
- Ta thấy là già mà không đáng giá tôn kính.
Trương Nghi lại há miệng muốn nói thêm gì nữa, nhưng tên thủ lĩnh của đoàn ngựa thồ này lại quay đầu đi cực kỳ dứt khoát, cất giọng lạnh lùng nói:
- Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, tiên sinh cũng không phải người thường, đương nhiên chúng ta tôn kính, cũng muốn nương nhờ sức lực của tiên sinh, chỉ là trong giọng điệu của người này vốn có ý vũ nhục Đại Tần ta, hiện tại lại không biết phải trái, chúng ta thật sự khó có thể cùng lão ta đồng hành, nếu như tiên sinh niệm tình lão ta tuổi già muốn tiếp tục trong nom, vậy mọi chuyện liên quan đến lão sẽ không dính líu gì đến chúng ta.
Trong lòng Trương Nghi hơi khổ, nhìn khuôn mặt của lão nhân càng lộ vẻ xám trắng lại thập phần không đành lòng, chỉ do dự một chút liền gật đầu.
Vẻ mặt của La Chung Cảnh cũng đã không còn bất cứ biến hóa nào rõ ràng, chỉ là trong lúc hữu ý vô ý, hắn và những người còn lại trong đoàn ngựa thồ lại giãn ra thêm một khoảng cách nữa với lão giả này.
Lão nhân nước Yến này mắt thấy bị những người còn lại trong đoàn ngựa thồ tự nhiên xa cách thêm ra, vẻ kiêu ngạo cũng giảm đi rất nhiều, cũng lộ ra càng thêm héo hắt, chỉ là trong khi ánh mắt lưu chuyển, nhìn thấy Trương Nghi vẫn ở bên cạnh mình như trước, sâu trong ánh mắt lão ta vẫn lộ vẻ lạnh lùng và không thích như cũ.
***
Hoàng hôn dần tối, ánh mắt cũng dần dần bị cản trở, dưới sự dẫn dắt của vị thủ lĩnh giàu kinh nghiệm, đoàn ngựa thồ bắt đầu cắm trại nghỉ ngơi ở một chỗ dốc thoải, bắt bếp nấu cơm.
Biết rõ trong lòng mọi người của đoàn ngựa thồ đã cực kỳ chán ghét vị lão nhân này, Trương Nghi dựng lều của mình ở tít mãi ngoài rìa, cách xa đoàn ngựa thồ mấy trượng, đồng thời tìm vài thứ thảo dược đuổi muỗi chung quanh đó mà rải quanh lều.
Nhìn thấy Trương Nghi chăm sóc tên lão già nước Yên này tỉ mỉ như thế, đại đa số người trong đoàn ngựa thồ không thể hiểu nổi, nhưng mà dựa vào sự kính sợ đối với một người tu hành, khi đồ ăn đã chín vẫn có người bưng hai phần đưa đến lều của Trương Nghi.
Đương nhiên là đồ ăn dọc đường của đoàn ngựa thồ rất đơn sơ, món chính chỉ là khoai lang khô nấu nhừ, món phụ thì là một ít thịt vụn khô nấu chung với một ít rau dại quanh đó thành súp thịt băm.
- Ta muốn ăn súp thịt băm, không ăn khoai.
Nhìn đồ ăn đưa đến, lão già nước Yên đã an giấc được một lúc thật lâu lại thể hiện ra bộ mặt bá đạo mà không chút nào giảng đạo lý kia, trực tiếp cầm lấy bát súp thịt băm, tiếp đó lại đem một phần súp thịt băm khác cũng đổ vào trong bát, sau đó bắt đầu ăn một cách thản nhiên.
Trương Nghi lần đầu tiên nhíu mày, lại không phải nổi giận mà chỉ lo lắng nói:
- Bụng ông rất yếu, nên ăn ít để điều dưỡng, ăn nhiều thịt như vậy rất không tốt.
Lão nhân nước Yến này dường như căn bản cũng không có nghe thấy lời Trương Nghi nói, sau khi ăn sạch phần súp thịt băm trong bát mới xoay người sang chỗ khác, lạnh nhạt nói:
- Ngươi là người Tần, ta là người Yên, vì sao ngươi phải giúp ta như vậy? Ai biết ngươi đang toan tính điều gì... Nhưng mà bất kể ngươi toan tính cái gì, ta khuyên ngươi nên yên ổn mà nghỉ ngơi, trên người ta không còn chút tiền tài nào, chỉ mong muốn dù chết cũng phải chết ở quê nhà mới đi theo đoàn ngựa thồ người Tần các ngươi chịu tội.
- E rằng tiên sinh đã hiểu lầm rồi.
Trương Nghi nhìn ánh mắt lạnh lùng của lão già này, thành khẩn nói:
- Tôn lão kính lão, chỉ là bản phận.
- Thiên hạ không có bữa ăn miễn phí.
Lão già nở nụ cười lạnh, nói:
- Nếu ngươi nói tôn lão kính lão là bổn phận của ngươi, hiện tại thân thể của ta rất mệt mỏi khó chịu, ta đang muốn có chút nước ấm để tắm, ta thấy bọn họ có chút sợ hãi ngươi, chắc hẳn ngươi chính là tu hành giả hiếm thấy, kiếm chút ít nước ấm để cho ta tắm rửa cũng không phải là không thể làm được. Có thể ngươi cũng biết rõ, đối với tình trạng thân thể của ta, không có nước ấm tắm rửa chỉ sợ sẽ mọc lên nhọt độc, chết ở trên đường là chuyện tất nhiên.
Trương Nghi nhìn thoáng qua lão già, hắn không có tức giận mà lại cảm thấy lời nói của lão già kia là sự thật.
Hắn đảo mắt nhìn nhìn chung quanh, sau đó nhẹ gật đầu, nói:
- Vậy xin tiên sinh đợi chút.
- Hắn định làm cái gì?
Đám người trong đoàn ngựa thồ nghi hoặc mà nhìn Trương Nghi đang bắt đầu bận rộn.
Bọn hắn chứng kiến Trương Nghi đến mượn cái nồi sắt nấu súp của đoàn ngựa thồ bắt đầu nấu nước, sau đó lại đi tới một khối đá cứng rắn trên sườn núi, bắt đầu động kiếm.
Trong kiếm quang chớp động, từng hòn từng hòn đá lớn bay lên.
Sau khi nước trong nồi đã sôi, đầu tiên Trương Nghi đổ nước lạnh đã lọc sạch vào trong hố đá vừa đào, sau đó lại đổ nước nóng vào.
Sau khi thử độ ấm của nước, hắn quay về chỗ lão già.
Lúc này toàn bộ người trong đoàn ngựa thồ rốt cục kịp phản ứng, hao tốn nhiều công sức như vậy, thậm chí sử dụng đến chân nguyên rất quý giá của tu hành giả, chỉ là để hầu hạ lão già này đi tắm.
- Đầu óc của hắn có vấn đề sao?
La Chung Cảnh, thủ lĩnh đoàn ngựa thồ nhịn không được trầm giọng mắng.