- Thiên Tượng Bồ Đề, Chúc Long Đan, Hỏa Quy Đảm... Những mùi này ngay cả ta cũng đã rất nhiều năm rồi không ngửi thấy được, ngươi không thèm để ý mà đổ toàn bộ đi, không cảm thấy lãng phí sao?
Nhìn thấy Đinh Ninh đi trở về trong viện, lại cầm lấy cái xẻng nhỏ, Trưởng Tôn Thiển Tuyết cười lạnh nói:
- Những vật kia ít nhất có thể giúp cho tu vi của ngươi tăng lên nhanh hơn rất nhiều.
Đinh Ninh nhìn nàng một cái, nói:
- Không có thiếu chút thời gian như vậy.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết im lặng chốc lát, nói:
- Ít nhất hẳn là trước mắt thị còn chưa biết thân phận của chúng ta, nếu không thị sẽ không phái người đưa những vật này đến cho ngươi. Ngươi làm như vậy, không sợ hoàn toàn chọc giận thị?
Đinh Ninh nói:
- Kỳ thật thị cũng không thích người quá nghe lời.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết không khỏi nổi giận lên, trên mặt là một mảnh sương lạnh:
- Chẳng lẽ thị là kẻ ham thích bị ngược đãi?
Đinh Ninh đang định tiếp tục trả lời, nhưng mà ánh mắt của hắn vừa vặn rơi vào một khối bùn đất vừa mới được xới lên, trên khối bùn đất kia có hai con giun nhỏ màu đỏ tươi, hắn nao nao, nói:
- Ta quên mất một việc.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhíu mày, lại bị hấp dẫn sự chú ý:
- Việc gì?
Đinh Ninh buông cái xẻng đi ra ngoài, đáp:
- Ta để quên một món đồ trên xe ngựa.
Chiếc xe ngựa kia thoạt nhìn rất bình thường, đã dừng ở trước cửa Mặc Viên thật lâu, thậm chí trên thùng xe đã phủ một tầng bụi mỏng, nhưng mà ngoại trừ con đường này và thế giới tu hành giả, nó lại hoàn toàn ngăn cách người bình thường ra bên ngoài, rất nhiều tu hành giả Trường Lăng hiện giờ đều biết chiếc xe ngựa kia đại biểu Mân Sơn Kiếm Tông.
- Gần đây tâm cảnh của ngươi hơi loạn.
Khi Đinh Ninh ra khỏi Mặc Viên, đến gần chiếc xe ngựa này, một giọng nói từ dưới bóng cây gần chiếc xe ngựa truyền vào trong tai Đinh Ninh.
- Thiệu sư thúc.
Đinh Ninh khom người, chăm chú thi lễ với Thiệu Sát Nhân đang ngồi trên một chiếc chiếu trúc dưới bóng cây.
- Tại Mân Sơn Kiếm Hội, hầu như toàn bộ tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông đều đã từng thấy biểu hiện của ngươi.
Thiệu Sát Nhân hơi ngẩng đầu nhìn Đinh Ninh:
- Tâm tư của ngươi cẩn thận và tỉnh táo, ngay cả chúng ta đều tự thấy không bằng, nhưng mà đến bây giờ ngươi mới nhớ phải quay lại xe ngựa lấy đồ vật... thật sự kém khá xa. Thủ danh trong Mân Sơn Kiếm Hội chỉ là hư danh, nếu như bị hư danh chi phối, vậy sau này tên của ngươi cũng sẽ thực sự trở thành hư danh.
Bình thường Thiệu Sát Nhân vô cùng ít nói, thậm chí có thể khiến người ta hoài nghi là có lẽ hắn không biết nói, bây giờ nghe được những lời này của hắn, Đinh Ninh hiểu rõ ý của hắn, nhưng mà Đinh Ninh cũng biết việc khiến cho tâm của mình loạn hoàn toàn khác so với suy nghĩ của Thiệu Sát Nhân.
Cho nên hắn lại khom người thi lễ thật sâu với Thiệu Sát Nhân:
- Cảm ơn Thiệu sư thúc nhắc nhở.
Sau đó hắn vén rèm xe lên, bước vào.
Trong góc của thùng xe, có một cái rương gỗ nho nhỏ đang mở ra.
Trong rương gỗ, con Huyền Sương Trùng do Thanh Diệu Ngâm tặng cho hắn đang nằm co ro ở đó.
Con Huyền Sương Trùng này vì quá mức sợ hãi khí tức trên thân Thiệu Sát Nhân nên cuộn tròn thân thể lại. Lúc trước bởi vì vẫn còn Đinh Ninh ở trong xe nên nó còn loáng thoáng cảm nhận được hơi thở quen thuộc, hơi cảm thấy an toàn.
Khi Đinh Ninh rời khỏi thùng xe mà quên đem nó theo, nó cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Không khí Trường Lăng nóng bức lại là thứ mà nó chưa bao giờ biết đến, nó nghĩ thầm làm sao mà trên đời này lại có chỗ đáng sợ như vậy. Giờ phút này, theo Đinh Ninh lại vén rèm xe, cảm nhận được khí tức trên thân Đinh Ninh, thân hình đang co rút thành một cục cứng ngắc như sắt của nó lập tức nhúc nhích, nó không ngừng run rẩy lên. Nếu như có tuyến lệ, nó nhất định sẽ gào khóc, nhất định nước mắt sẽ rơi như mưa.
Nhìn thấy dáng vẻ run rẩy của con Huyền Sương Trùng này, lập tức Đinh Ninh cảm thấy hơi ngượng, bưng cái rương gỗ lên nói nhỏ:
- Thật xin lỗi.
Nghe được giọng nói của Đinh Ninh, con Huyền Sương Trùng này càng thêm kích động, thiếu chút nữa đã nhảy vào trong ngực của hắn.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết vẫn ở chỗ cũ trong viện chờ Đinh Ninh, nhìn Đinh Ninh đi đến trước người, thấy dáng vẻ khó coi của con Huyền Sương Trùng trong rương, lại tiếp tục nhíu mày thật sâu:
- Đây là cái gì?
- Thứ này do Thanh Diệu Ngâm nuôi dưỡng, hắn tặng ta.
Đinh Ninh chỉ ngẩng đầu nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết nói một câu này, Huyền Sương Trùng trong hòm gỗ đã ngừng hẳn run rẩy.
Không khí bên ngoài vẫn nóng bức như trước, nhưng nó lại rõ ràng cảm nhận được loại khí tức huyền sương trong thân thể Trưởng Tôn Thiển Tuyết, chẳng qua là loại cảm thụ này khiến nó cảm giác mình như đến một cái thế giới tràn đầy khí tức huyền sương, khiến nó cảm thấy thoải mái.
Từ khi nó tỉnh lại, nhờ có một chút linh trí, nhạy bén cảm giác được khí tức huyền sương trong thiên địa, sau khi một sợi khí tức huyền sương nhỏ bé tự nhiên dũng mãnh mà tràn thân thể nó, trong đầu của nó lập tức xuất hiện một cái thế giới tràn đầy huyền sương, nó bất chợt nhận ra đây có lẽ là thế giới dành riêng cho nó tu hành.
Nhưng mà thế giới như vậy hiện giờ rõ ràng xuất hiện ở trước mặt nó, nó giật mình mà quên đi sợ hãi, không khỏi nghĩ đến, lẽ nào nàng là đồng loại của bọn nó, là vua của bọn nó?
Đương nhiên là nó không biết nói chuyện, nhưng Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại không phải tu hành giả bình thường, nàng nhận ra cảm thụ của nó thông qua một ít khí tức biến hóa từ trên thân thể nó.
- Có chút thú vị.
Nàng trông thấy con côn trùng dài dài xấu xí này hơi ngước đầu, giống như nó đang nhìn thấy một mảnh thiên địa trong truyền thuyết, lông mày nàng đang nhíu chậm rãi thả lỏng ra, nói một câu như vậy.
Gần đây tính tình của nàng cao ngạo mà lạnh lùng, bình thường càng chẳng muốn tiếp xúc với người khác, lại càng khó có thể khen ngợi thứ gì đó, lúc này mặc dù chỉ là lạnh nhạt nói một câu 'có chút thú vị' cũng đã là hiếm thấy khích lệ.
Về phần đẹp xấu, nàng lại không có khái niệm gì.
Đối với nàng mà nói, có vài người dung mạo rất đẹp nhưng lại rất xấu, có vài người dung mạo rất xấu nhưng trong mắt của nàng cũng không khó coi.
Huyền Sương Trùng cũng nhạy bén cảm giác được cảm thụ của nàng, mừng rỡ đến toàn thân lại rung động, cái đầu đang hơi ngẩng lên vào lúc này cúi thật sâu xuống, biểu đạt sự tôn kính và thần phục của nó.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn nó, không nói gì thêm.
Một đám huyền sương nguyên khí cực kỳ đậm đặc mà lại mỏng manh, không có bất kỳ hàn ý, nhẹ nhàng từ đầu ngón tay của nàng chảy xuôi vào trong miệng Huyền Sương Trùng.
Huyền Sương Trùng thành kính mà tham lam mở miệng ra, hút toàn bộ sợi huyền sương nguyên khí này vào.
Thật giống như một cái hồ nước đang tĩnh lặng bị một cái thác nước có thể tích lớn hơn cả cái hồ này đổ vào, toàn bộ hồ nước sôi trào lên.
Toàn thân nó run lên bần bật, da thịt màu đỏ thẫm trên thân nó vang lên âm thanh tựa như xé vải.
Lỗ chân lông trên thân nó, lúc bình thường rất khó mà nhìn thấy, đều nở phồng lên, nhưng không thấy có bất kỳ khí lưu lao ra.
Trên trán của nó nhanh chóng ngưng kết ra một khối sương ban màu trắng, tựa như một cái bớt.
Cảm thụ được sự biến hóa của con Huyền Sương Trùng này, cảm giác nguyên khí trong cơ thể nó tương dung và lớn mạnh, Đinh Ninh hơi xúc động nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết, nói:
Đối với nàng mà nói, đây là một loại quá tình tu hành khó có thể hiểu nổi, ngay cả thân thể thất cảnh của nàng đều không thể hoàn toàn tiếp nhận được nguyên khí của thanh kiếm trong cơ thể kia, nhưng thân thể của con trùng dài này lại có thể dung nạp hấp thu một cách hoàn mỹ giống như trời sinh ra đã là như vậy.
- Không biết.
Đinh Ninh lắc đầu:
- Nhưng ta có thể khẳng định, chắc chắn nó sẽ lợi hại hơn nhiều so với chút ít độc trùng của tên tu hành giả Nam Việt kia.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết trực tiếp cầm lấy cái rương chứa Huyền Sương Trùng trong tay Đinh Ninh, quay về chỗ cái tiểu viện sâu nhất, cũng không ngoái đầu lại, nhẹ nhàng uyển chuyển nói:
- Cái này cũng cần phải có thời gian.
Đinh Ninh không nói gì thêm, đi đến chỗ cái xẻng đang cắm nghiêng nghiêng, tiếp tục đào đất.
Tâm cảnh của hắn đã trở nên bình tĩnh không ít.
Thật ra hắn hiểu rõ Trịnh Tụ hơn bất cứ kẻ nào, nếu như Trịnh Tụ bắt đầu hoài nghi thân phận thật sự của hắn và Trưởng Tôn Thiển Tuyết, như vậy hôm nay cung nữ họ Dung cũng sẽ không mang những thứ ban thưởng quý hiếm kia đến đây.
- Ngươi thật sự không phải là người của Nguyên Vũ sao? Như vậy rốt cuộc đêm đó có chuyện gì xảy ra với ngươi, vì sao không xuất hiện?
Hắn cúi đầu, nghĩ đến tên nữ Ti thủ ưa thích mặc đồ trắng kia, tự giễu cười cười.
Hiện tại hắn và Trưởng Tôn Thiển Tuyết giống như là đang đợi sự phán quyết, nhưng mà trong cái Trường Lăng này, ai lại không giống như là đang đợi sự phán quyết?
***
Sau khi cung nữ họ Dung đi khỏi không lâu, Đinh Ninh đi ra xe ngựa mang con Huyền Sương Trùng đã bị hắn lãng quên thật lâu trở về, lại không lâu sau, Thiệu Sát Nhân vẫn ngồi trên chiếu dưới tàng cây lại nhè nhẹ ngẩng đầu lên.
Ở đầu kia của con phố, xuất hiện một tên thiếu niên.
Thiệu Sát Nhân chỉ liếc nhìn thiếu niên kia, lại lập tức cúi thấp đầu xuống, chẳng thèm để ý.
Thiếu niên mặc áo đen, sắc mặt và da thịt đều vàng như nến, thoạt nhìn giống như đã trải qua một cơn bệnh nặng, nhưng dường như cũng không có bất kỳ một loại bệnh nào có thể khiến cho da thịt một người trở thành như thế.
Hắn bước tới Mặc Viên, cũng không đi vào mà là bắt đầu lẳng lặng vẩy nước quét rác, vệ sinh một ít chỗ bẩn bên ngoài Mặc Viên.
Hành vi khó hiểu như vậy rất nhanh dẫn tới sự chú ý của viên ngoại trong viện, lúc gã thiếu niên này đã quét sạch nửa con đường bên ngoài Mặc Viên, Đinh Ninh đi xuyên qua quán mì, từ cửa quán mì bước ra trông thấy tên thiếu niên kia.
- Diệp Tránh Nam?
Đinh Ninh ngơ ngẩn.
Thiếu niên áo đen buông vật trong tay, rất nghiêm túc khom người hành lễ với hắn.
Đinh Ninh hoàn lễ, cau mày lại mà nhìn tên tử sĩ đã từng muốn dâng thuốc cho chính mình lúc ở Mân Sơn Kiếm Hội, nhưng lại bị mình từ chối, hỏi:
- Ngươi đây là?
Diệp Tránh Nam nhìn hắn, đáp:
- Ta thiếu nợ người đã trả xong, hiện tại thiếu nợ ngươi.
Đinh Ninh lắc đầu:
- Ngươi không hề nợ ta.
Diệp Tránh Nam nói:
- Ta thiếu ngươi một mạng.
Đinh Ninh bất đắc dĩ nhìn hắn:
- Ta không cần ngươi trả.
Diệp Tránh Nam không nói gì nữa, bắt đầu quét dọn tiếp.
Đinh Ninh cười khổ nói:
- Ta không thích quá sạch sẽ.
Diệp Tránh Nam buông vật trong tay, bắt đầu quay sang nấu nước giúp cho mỗi cái cửa hiệu bên mặt tiền đường.
- Ta không có chỗ ăn cơm.
- Nếu như ngươi có lòng tốt, cho ta xin một ngày ba bữa ăn là đủ rồi.
Trước khi Đinh Ninh lại muốn mở miệng, y rất nghiêm túc và kính cẩn nói với Đinh Ninh.