Kiếm Vương Triều

Quyển 3 - Chương 99: Lại giành vị trí đầu

Tu vi Chân nguyên của Liệt Huỳnh Hoằng đã sắp vượt qua Đệ Tứ cảnh trung phẩm, tốc độ dánh chết những con Hoàng Trùng của hắn rất nhanh, cảnh tượng lại vô cùng chấn động nhưng trong ánh mắt của nàng thì so với Đinh Ninh, mỗi động tác của Liệt Huỳnh Hoằng lại có vẻ quá mức ngây ngô, quá mức không hiệu quả, đã lãng phí đi rất nhiều khí lực và Chân nguyên một cách không cần thiết.

Dù là lúc này số lượng Hoàng Trùng vây quanh hắn đã giảm bớt đi một nửa thì hắn cũng khó lòng giết được ra ngoài.

Liệt Huỳnh Hoằng mạnh mẽ hơn so với Thẩm Dịch và Tạ Trường Thắng quá nhiều, mà trường kiếm trong tay hắn lại là “Kình Thôn Kiếm”, cũng là một danh kiếm nổi tiếng trong thiên hạ, có một vài công dụng đặc thù. Tạ Trường Thắng còn không tiếp nổi một kiếm của Liệt Huỳnh Hoằng, vậy mà nhờ vào thủ đoạn kia hắn lại liên tục đẩy Huỳnh Hoằng rơi vào hiểm cảnh.

Trong thế giới của tu hành giả , khi đánh giá thắng bại hay sinh tử đều không màng quá trình, chỉ nhìn kết quả.

Tạ Trường Thắng đã đạt được kết quả mà hắn muốn khiến cho cái nhìn của nàng đối với hắn có phần đổi khác. Nhưng trên sườn núi phía sau lưng nàng, một số sư trưởng của các nơi tu hành quan sát nhìn cảnh tượng Liệt Huỳnh Hoằng chiến đấu cùng những con Hoàng Trùng này lại ngày càng băn khoăn, có vài người thậm chí còn cảm thấy không thể chịu nổi. Một lão mặc áo bào có hoa văn trăng sao màu tím liền phẫn nộ và xúc động mà lên tiếng đầu tiên: “ Thực lực của mỗi con dị trùng này đều có thể so với một tu hành giả Tam Cảnh trung phẩm, ngay cả người đứng đầu trên Tài Tuấn Sách mà cũng sắp trọng thương bỏ cuộc tại nơi này, tỷ thí như vậy là quá khó, không hề có ý nghĩa.”

Rất nhiều người đều đồng ý với lão già này, nhưng lại có vài người vẫn duy trì ý kiến bất đồng.

Ngay khi những lời của lão già kia vừa dứt thì đã có một loạt tiếng hừ lạnh vang lên.

“Nếu không đồng ý với quy tắc của kiếm hội thì đừng có tham gia. Những con dị trùng này chẳng qua cũng chỉ bằng với tu hành giả Đệ tam cảnh trung phẩm chứ có phải là Ngũ phẩm đâu, đâu thể vừa gặp là đã có thể giết chết các thí sinh được. Huống chi không phải chỉ cần dựa vào mỗi tu vi là có thể vượt qua được khảo nghiệm trong tỷ thí, lúc trước Tạ Trường Thắng cũng có biện pháp thoát khỏi sự truy lùng của những con dị trùng đó đấy thôi. Rõ ràng là phương thức hành động có vấn đề mà lại đổ cho cuộc tỷ thí không có ý nghĩa, đó chẳng phải là đái dầm đổ tại trym (*) sao?

(*) Xin lỗi mọi người, nguyên gốc là : không biết bơi lại nói ngại quần cộc lớn, nhưng ta thấy dịch thành thế kia rất vui :cuoichet: Ai có cao kiến gì thì vào topic bàn luận nhé.

Những lời này cả nội dung lẫn ngữ điều đều cực kỳ không khách khí, khiến cho lão già áo bào tím kia giận đến tím mặt. Hắn quay đầu lại định cãi cọ với người kia vài câu, nhưng khi nhìn thấy kẻ lên tiếng là một người trung niên mặc áo bào màu lam, mặt dài như mặt ngựa thì hô hấp của hắn liền ngừng lại, câu nói sắp thốt ra cũng phải cố mà nuốt xuống.

Người trung niên mặt ngựa mặc áo bào lam kia chính là Lục Thanh Cách của U Kiếm Tông, là nhân sĩ Quan Trung. Ở Quan Trung có rất nhiều người trẻ tuổi ưu tú có xuất thân bần hàn, khi chưa trở thành tu hành giả hoặc trước khi nhập ngũ trong lúc mưu sinh ở Trường Lăng đều được Tạ gia giúp đỡ, chính vì thế phần lớn những tu hành giả xuất thân từ Quan Trung đều rất kính trọng Tạ gia.

Bác bỏ cuộc chiến kia cũng tương đương với việc bác bỏ thắng lợi mà Tạ Trường Thắng đã dùng cả tính mạng để đổi về, tu vi của lão già này không kém Lục Thanh Cách bao nhiêu nhưng Lục Thanh Cách lại trẻ hơn hắn, khí huyết mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều nên nếu động thủ thực sự thì phần thua của hắn là nhiều hơn, hơn nữa việc đó có thể khiến cho rất nhiều tu hành giả xuất thân từ Quan Trung phẫn nộ.

Lão già kia liền không nói thêm gì nữa, nhưng Lục Thanh Cách lại từ từ nheo mắt lại rồi lạnh lùng nói một câu: “ Vừa nãy khi Đinh Ninh đối diện với những con dị trùng này thì không có ai dị nghị gì, đến giờ nói những lời này chỉ e là đã hơi muộn.”

Bốn phía trên sườn núi bỗng trở nên lặng thinh, khuôn mặt của lão già mặc áo tím cũng không hề tức giận thêm, ngược lại trong lòng lão lại cảm thấy lạnh lẽo.

Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu những lời này của Lục Thanh Cách không phải nhằm vào lão, mà là công khai bày tỏ sự bất mãn với kẻ đứng sau lưng sai khiến Liệt Huỳnh Hoằng.

Ở đây có không ít người xuất thân từ quận Giao Đông, có không ít người nhận ân huệ từ trong cung, điều bọn chúng để ý nhất chính là ý kiến của nữ chủ nhân của nội cung kia. Những kẻ đó có số lượng cùng lực lượng lớn hơn rất nhiều so với một ít người đồng tình với cảnh ngộ của mấy người Bạch Dương Động, nhưng khi những kẻ ham sống tranh đấu với kẻ không hề màng sống chết thì số lượng lại không phải là điều quá quan trọng.

Bên trong sự tĩnh lặng, đôi mắt của Lục Thanh Cách lại càng híp chặt hơn, hàng mi đã khép chặt lại, mỏng như một mũi kiếm.

Nhìn thấy Tạ Trường Thắng được đưa vào trong cung điện màu xanh kia, hắn hít một hơi thật sâu, nội tâm lạnh lẽo như băng, thầm nghĩ tên sai khiến Liệt Huỳnh Hoằng làm chuyện này tốt nhất là nên cầu nguyện cho Tạ Trường Thắng có thể sống được đi, nếu không nhất định ngươi sẽ phải trả một cái giá cực lớn.

Hắn mặc kệ chuyện này có xuất phát từ lựa chọn của chính Tạ Trường Thắng hay không, hắn chỉ biết có một số việc không thể đi quá giới hạn.

Làm Tiết Vong Hư chết đi ngay khi Mân Sơn Kiếm Hội chưa bắt đầu, khiến Liệt Huỳnh Hoằng đuổi giết những hảo hữu của Đinh Ninh, trong mắt của rất nhiều người đã là vượt quá giới hạn.

Mảnh vải ở cửa một doanh trướng rung động dữ dội, phất phơ ra cả bên ngoài.

Cung nữ họ Dung tuy rằng có thực quyền còn hơn cả nhiều quan viên khác, nhưng thân phận của thị chẳng qua chỉ là một cung nữ trong nội cung mà thôi, cho nên lúc này thị không thể nào xuất đầu lộ diện, chỉ có thể nghỉ ngơi trong doanh trướng mà nghe bẩm báo.

Sau khi nge nam tử trung niên mặc áo vàng bẩm báo, khuôn mặt thị bắt đầu như có mây mù bao phủ, khắp thân thể thị phát ra một luồng nguyên khí đè ép không khí xung quanh người, luồng nguyên khí đó đang không ngừng bành trướng.

Thị chỉ thay mặt người khác mà làm việc, thị tranh đấu không phải vì vinh nhục và mặt mũi của mình, cho nên khi làm ra những sự việc kia thị hoàn toàn không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, thậm chí còn không thèm để ý đến việc người khác vũ nhục mình, nhưng thị lại không thể để cho những việc mình làm bị thất bại.

Liệt Huỳnh Hoằng là con cờ quan trọng nhất trong tay thị, nhưng ai có thể ngờ rằng một con cờ như thế lại bị loại bỏ trực tiếp bởi một tên thiếu niên Quan Trung tưởng như không cần phải để ý đến như Tạ Trường Thắng chứ?

Nghĩ đến việc này sẽ chỉ làm những tên thiếu niên kiêu ngạo kia lại càng kiêu ngạo thêm chứ chẳng có bất kỳ tác dụng răn dạy nào, sắc mặt thị lại càng khó coi hơn.

***

Những mẩu càng cụt của Hoàng Trùng cùng những trụ băng vỡ vụn rơi vãi khắp mọi nơi, làm cho Liệt Huỳnh Hoằng muốn tìm chỗ đặt chân cũng vô cùng khó khăn.

Chỉ trong thời gian mấy chục hơi thở mà trên người gã đã có mười mấy vết thương, trong đó đáng sợ nhất là một vết thương xuyên cả qua người.

Trong mắt của tất cả những người đang quan sát cuộc chiến thì kết cục của gã đã được định đoạt.

Nhưng gã lại không muốn từ bỏ như vậy.

Gã quát lên một tiếng thê lương, bên trong đồng tử bốc lên một ngọn lửa màu lục yêu dị , thanh Kình Thôn Kiếm trong tay cũng bắn ra hàng trăm ngàn tia kiếm quang màu xanh lục.

Những kiếm quang này tựa như một cành liễu đang rụng lá, phất phơ lay động.

Trong không khí vang lên nhiều tiếng nổ khiến cho người ta ghê răng.

Đó là những tiếng vỡ vụn của giáp xác, những tiếng xương cốt rạn vỡ cùng máu thịt bị nổ tung.

Một bóng người cũng máu tươi đầm đìa giống như gã, trông ương ngạnh đến cực điểm hiện ra, mang theo một tấm màn đen hút lấy toàn bộ những tia kiếm quang đang bắn ra từ người gã.

‘Ầm’, một tiếng nổ mạnh vang lên.

Kình Thôn Kiếm trong tay gã bị một lực lượng trói buộc và hút lấy, liền đụng mạnh vào thanh trường kiếm trong tấm màn đen kia.

Chân nguyên trong cơ thể gã vô thức phun ra, một làn sóng khí nổ tung giữa hai thanh kiếm, thân thể của gã bị ép phải lui về phía sau ba bước, mà thân ảnh đã mạnh mẽ xông đến trước mặt hắn kia cũng bị một kiếm của gã đánh bay ra ngoài.

Diễn biến trong một chớp mắt này đã hoàn toàn cắt đứt hy vọng cuối cùng của Liệt Huỳnh Hoằng.

Khi tấm màn đen ở trong khoảng không trước mặt gã đang tiêu tán, quanh người hắn lại có hơn chục tiếng xé gió thê lương vang lên.

Bầu trời trên người gã như một bức tranh vải, bị những con Hoàng Trùng đang nhảy lên rất nhanh xé rách.

Trên sườn núi, rất nhiều sư trưởng của các nơi tu hành đang quan sát cuộc chiến đang nhìn theo bóng người bị đánh bay kia rơi vào trong những bụi gai, tâm tình lại một lần nữa bị chấn động.

Tiết Vong Hư đã thu được đồ đệ tốt.

Có người không nhìn được mà nhẹ giọng cảm khái.

Bóng người đang bay vào đám bụi gai, một lần nữa bị những cây gai cào ra vô số vết thương dĩ nhiên chính là Thẩm Dịch.

Một kiếm vừa nãy đã làm hao tổn toàn bộ lực lượng của hắn, lúc này hắn thậm chí không thể đứng lên.

Trên sườn núi, trong mắt của những sư trưỏng của các nơi tu hành, Trương Nghi, Đinh Ninh và Thẩm Dịch - ba thí sinh và cũng là ba gã đệ tử thân truyền của Tiết Vong Hư này, kẻ thì đã ngã xuống, người thì vẫn đang khốn khổ cầu sinh, kẻ khác lại đã vượt qua khảo thí, bình tĩnh đi về phía cửa ra, nhưng bất kể là kẻ đã ngã xuống hay còn tiếp tục tiến lên đều làm cho đa số người trong bọn họ kính trọng và cảm khái, thậm chí còn ghen ghét.

***

Biển bụi gai đỏ thẫm này luôn luôn yên tĩnh bởi vì không gian ở đây đã bị nguyên khí của một pháp trận đặc biệt chia cắt, tại mỗi khu vực có kích thước khoảng hơn trăm trượng không khí và ánh sáng đều vặn vẹo kỳ dị khiến cho những luồng khí lưu và cả âm thanh bị truyền đi theo những phương hướng đặc biệt, thêm vào đó các luồng nguyên khí giao hòa và va chạm với nhau còn sinh ra những tia sáng kỳ diệu, khiến cho vùng bình nguyên tận sâu trong lòng núi, nơi không bao giờ nhìn thấy mặt trời này lại như được ánh nắng ấm áp bao trùm.

Chỉ là Đinh Ninh luôn luôn tính toán được thời gian trôi qua cực kỳ chuẩn xác nên hắn biết rõ rằng phía bên ngoài hiện giờ đã là đêm khuya.

Có lẽ cũng bởi vì phía bên ngoài đã là đêm khuya cho nên khi hắn mệt mỏi đi đến cung điện màu xanh được Thanh Diệu Ngâm chỉ dẫn khi trước và mở cánh cửa ra, những luồng gió lạnh liền thổi đến khiến cho một kẻ khắp người đang đầy mồ hôi như hắn rét run.

Ở cửa điện có một gã nam tử.

Gã nam tử này cũng mặc bào phục màu thanh ngọc đại diện cho thân phận tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông, khuôn mặt vô cùng thanh tú và ôn hòa. Trong tay gã có một cuốn sách bằng thẻ tre, trên người lại không hề mang bội kiếm, cũng không hề phát ra Kiếm ý sắc bén, khiến cho người ta cảm thấy gã không giống một Kiếm sư cường đại mà chỉ là một tiên sinh dạy đọc sách ở tại nhà.

Hắn cũng cảm khái nhìn Đinh Ninh đang đi đến rồi gật đầu hành lễ, chúc mừng Đinh Ninh đã thông qua cửa này. Nhưng sau đó hắn lại không kiềm được mà nhẹ hỏi: “ Ngươi cần gì phải làm như vậy chứ?”

Đinh Ninh biết người nam tử này chính là một kiểu quân tử giống như Trương Nghi, đồng thời cũng hiểu rõ ý tốt của hắn.

Nhưng lúc này khi nghe thấy giọng nói của người nam tử đó, không hiểu sao hắn lại nhớ tới lần nói chuyện cùng Trưởng Tôn Thiển Tuyết, nhớ tới câu trả lời lúc đó của nàng.

“Bởi vì ta cảm thấy không công bằng.”

Đinh Ninh hơi ngẩng đầu nhìn người nam tử này rồi bình tĩnh trả lời: “Vì thế nên ta phải làm như vậy.”

Người nam tử kia liền thở dài, nhưng hắn lại không nói thêm gì nữa mà chỉ bước qua một bên nhường cho Đinh Ninh đi qua cửa điện.

Ngoài trừ Tịnh Lưu Ly thì không một ai khác có thể biết rằng người nam tử đứng ở cửa điện này thực ra cũng chính là một cửa ải khác.

Hắn kiểm tra phẩm cách và tính tình của các thí sinh.

Cho nên khi Đinh Ninh bước vào trong cung điện màu xanh kia thì thực ra hắn đã liên tiếp vượt qua cả hai cuộc khảo thí, và đều là kẻ đứng đầu.