Trong hơn mười năm ở Mân Sơn Kiếm Tông, gã đã từng gặp qua rất nhiều hạng kiệt xuất tài giỏi anh tuấn, song lại chưa từng gặp được loại thiên tài như Đinh Ninh.
Rõ ràng không thể so sánh kiến thức và sự lĩnh ngộ của Đinh Ninh với Tịnh Lưu Ly, nhưng hắn lại giống như một thanh bảo kiếm chưa tuốt ra khỏi vỏ, bình thường không hề tỏ ra kiêu ngạo chút nào.
Rõ ràng hắn chỉ là một thiếu niên nhưng lại có khí chất giống như đã từng trải nhiều chuyện.
Đạm Thai Quan Kiếm thậm chí còn dám khẳng định nếu không phải những quý nhân trong cung quá dồn ép hắn, nếu không phải Tiết Vong Hư chết đi ở Mân Sơn kiếm hội, tên thiếu niên này cũng tuyệt đối sẽ không bộc lộ tài năng quá mức như vậy.
Nhưng hạng người kiểu này nếu đã quyết làm một chuyện gì đó thì hắn sẽ còn bất chấp hậu quả hơn so với người bình thường. Trước đó, tại mỗi phân đoạn cuộc thi Đinh Ninh đều quyết tâm dành hạng nhất, chính là có ý muốn thể hiện mình. Hiện tại chỉ e những kẻ quan sát kiếm hội đều đã biết Đinh Ninh đã nhất quyết phải lấy danh hiệu hạng nhất, song gã lại đang lo rằng cho dù Đinh Ninh có thể toại nguyện thì cái giá phải đánh đổi cũng sẽ rất lớn.
Đàm Đài Quan Kiếm càng trầm mặc suy nghĩ, màu xanh thẫm càng phủ kín hai con ngươi trong trẻo của hắn.
Những cái bóng màu xanh thẫm di chuyển trong bụi gai đỏ sậm ngày một rõ hơn, rốt cuộc cũng hiện hình.
Những cái bóng màu xanh thẫm này cực kỳ giống châu chấu, thậm chí có thể không khác gì một con châu chấu bình thường, nhưng bên ngoài thân thể chúng lại có một làn khói xanh thẫm lượn lờ bao phủ, nhìn thoáng qua còn tưởng đang bị bốc cháy. Kích thước thân thể chúng giống như sơn dương trưởng thành, vậy nên khi chạy nhanh thì đầu và lưng luôn cao hơn ngọn bụi gai.
Do cự ly quá xa nên Đạm Đài Quan Kiếm hoàn toàn vô pháp xác định trong cơ thể những "châu chấu" kia rốt cuộc có ẩn chứa loại thiên địa nguyên khí nào và có thể dùng cách nào để đối phó. Nhưng chí ít hắn cũng có thể khẳng định nguyên khí của những Hoàng Trùng có phần mạnh hơn Huyền Sương Trùng, song lại không có trí tuệ.
Cũng bởi vì đang lao đến đàn Huyền Sương Trùng với tốc độ rất nhanh, những "châu chấu" này liền tạo thành mấy dòng nước lũ, trong đó có hai dòng ở hai bên vượt qua con suối, đánh bọc hậu phía sau, hình thành một vòng vây hoàn mỹ.
Mấu chốt nhất là số lượng đám "châu chấu" này cũng chẳng khác gì châu chấu bình thường là mấy, thực sự rất nhiều.
Đàn Huyền Sương trùng mà Đinh Ninh đối đầu lúc trước đã chẳng khi gì một đại quân, đám "châu chấu" trước mặt hiện giờ lại càng giống Hổ Lang kỵ binh của Đại Tần đang bao vây đám Huyền Sương trùng lại.
Đám châu chấu chi chít nhau hợp lại tạo thành những vòng vây trùng trùng điệp điệp.
Nhưng khuôn mặt Đinh Ninh vẫn vô cùng bình tĩnh y hệt trước kia.
Lúc này hắn bỗng cúi người xuống, tay trái cầm con Huyền Sương trùng đã mất đi giáp băng trên người và bị hắn kề kiếm dưới đất lên. Sau đó tay trái cầm con Huyền Sương trùng này, tay phải cầm kiếm, đi đến ranh giới nơi đám Huyền Sương trùng đang dừng lại.
Chỗ đó dày đặc Huyền Sương trùng, hầu như con nào cũng đang ép chặt với đám châu chấu màu xanh thẫm.
Những châu chấu màu xanh thẫm chẳng khác gì những kỵ quân được huấn luyện nghiêm chỉnh tinh nhuệ, sau khi bao vây được đám Huyền Sương trùng thì tạm thời bất động, khí thế sừng sững hoàn toàn khác biệt với đám Huyền Sương trùng. Nhưng khi Đinh Ninh bình tĩnh đi tới, đám châu chấu này lại xôn xao hẳn lên.
Cơ thể cứng rắn của chúng ma sát vào nhau tạo thành những đốm lửa màu xanh thẫm, đồng thời phát ra âm thanh mài dũa khiến người ta bất giác cũng cảm thấy răng mình đau buốt.
Lông mày Tịnh Lưu Ly hơi nhíu lên.
Lúc này lòng nàng cũng có chút xao động, năm đầu ngón tay ma sát vào nhau trong vô thức, cùng lúc đó liền có những sợi tơ hình dáng như kiếm khí tuôn ra từ năm đầu ngón tay nàng, ngưng tụ thành thực chất rồi rơi xuống trên vách đá.
Mấy đạo kiếm khí đã ngưng tụ thành thực chất này nhìn thì tưởng như bình thường, song lại xuyên thẳng xuống phía dưới nền đá, chỉ để lại mấy lỗ kiếm sâu hoắm.
Cũng trong nháy mắt ấy, Mạt Hoa kiếm trong tay Đinh Ninh bỗng phát sáng, lần thứ hai nở rộ ra những cánh hoa dày đặc.
Đám châu chấu vốn chỉ đang nhốn nháo một chút cũng bỗng nổi loạn cả lên. Hai chân sau vừa dài vừa sắc bén của bọn dùng khua mạnh trên mặt đất khiến bùn đất không ngừng bay lên tạo thành từng làn sóng lớn. Vô số bóng màu xanh thẫm ở trong làn sóng đất thoắt ẩn thoắt hiện, khung cảnh hùng vĩ không sao miêu tả bằng lời.
Toàn bộ Huyền Sương trùng càng thêm sợ hãi, đồng loạt lui một bước, thân rắn đỏ sậm cuộn tròn lại trong không gian chật chội, mường tượng muốn dùng tốc độ nhanh nhất để chồng lên nhau để tạo thành một quả cầu thịt đỏ sậm thật lớn ở chính giữa.
Đúng lúc này, Đinh Ninh cũng hít sâu một hơi, lao tới phía trước làn sóng đất.
Đối diện Đinh Ninh, một con châu chấu cảm thấy nguy hiểm, thân hình nó điên cuồng lồng lộn. Theo đó, luồng khói màu xanh thẫm trên người nó hình thành vô số gợn sóng li ti. Những gợn sóng này trông như những ký hiệu, bắt đầu hút thật nhanh thiên địa nguyên khí xung quanh.
Nhưng trong chớp mắt đó, một luồng kiếm quang đã chém xuống cổ nó.
Luồng kiếm quang này chém vào khe hở nơi cổ trên lớp vỏ của nó một cách chuẩn xác, sau đó cắt qua nhẹ nhàng như cá lội trong nước.
Kế đến đầu lâu của nó rơi xuống.
Hai chân sau vừa dài vừa sắc bén của nó vẫn tiếp tục điên cuồng đào bới khiến bùn đất bắn tới người Đinh Ninh. Động tác Đinh Ninh không hề dừng lại chút nào. Kiếm trong tay hắn từ dưới đưa lên, đâm thẳng vào bụng của một con châu chấu bên phải, cắt đứt hơn nửa bụng của nó. Mũi kiếm lại tiếp tục mạnh mẽ đâm vào mắt một con châu chấu khác, xuyên thẳng vào não.
Đinh Ninh không ngừng lao đến phía trước, nhưng từ lúc hắn chạm mặt với làn sóng đất do những con châu chấu tạo thành đến giờ, hắn chỉ bước có duy nhất một bước chân.
Chỉ là một, vậy mà hắn lại giết chết ba con châu chấu ngay lập tức.
Song vào lúc này, tất cả những châu chấu đều đã kịp thời tỉnh lại.
Những gợn sóng màu xanh thẫm xung quanh thân thể chúng bắt đầu biến mất, thân thể chúng cũng đột nhiên cao lớn hẳn lên.
Những gợn sóng hấp thụ nguyên khí sau cùng đã hợp với hai chân sau của bọn chúng, tạo thành hai luồng ánh sáng nhọn hoắt đâm vào bùn đất phía dưới, giúp thân thể chúng vươn lên thật cao.
Đây đúng làm một việc khiến người ta không cách nào tưởng tượng ra nổi.
Những con "châu chấu" giống như đang đi cà kheo hoặc đang cầm hai thanh kiếm dài màu xanh đậm.
Đạm Thai Quan Kiếm vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng càng làm hắn ngạc nhiên hơn chính là cảnh tượng kế tiếp.
Hơn mười làn sóng bụi bặm xung quanh thân thể Đinh Ninh nổ tung rồi bốc lên cao.
Toàn bộ bọn châu chấu trong mười làn sóng bụi bặm đó cũng nhảy lên thật cao, sau đó dậm thẳng xuống đầu Đinh Ninh.
Vũi khí của bọn chúng là hai cái chân sau cực to.
Mà lúc này đây hai chân bọn chúng đã hợp với hai luồng kiếm quang màu xanh thẫm thẳng tắp.
Vậy nên cảnh tượng hiện tại... Nhìn qua hệt như những con "châu chấu" đang cầm trong tay hai thanh trường kiếm màu xanh thẫm bay lên trời, từ bốn phía đâm tới Đinh Ninh.
"Thanh sư đệ đặt tên mấy thứ này là gì vậy?"
Đạm Thai Quan Kiếm không nhịn được nhẹ giọng hỏi Tịnh Lưu Ly.
Ngoại trừ mấy con đứng gần nhất với Đinh Ninh thì những con châu chấu khác đều đã bay lên trời. Lúc này ngoài việc đột nhiên trở nên cao lớn thì chúng cũng không có động tác tùy tiện nào khác, hơn nữa còn kết hợp với nhau càng chặt chẽ sau đó chậm rãi di chuyển về phía Đinh Ninh.
Đây hệt như một loại đấu pháp mà kỵ binh dùng để dồn ép kẻ tu hành cường đại, mượn bức tường người kiên cố để giảm không gian hoạt động của kẻ tu hành xuống mức thấp nhất.
Nếu một kẻ tu hành không thể nào tung hoành liều chết trong trận với một đội quân, sức mạnh đã giảm hơn phân nữa, kế đến kết quả ắt sẽ bị giết chết rất nhanh.
"Hoàng Trùng"
Nghe Đạm Thai Quan Kiếm hỏi, bởi vì đang dồn hết sự tập trung lên người Đinh Ninh nên Tịnh Lưu Ly chỉ trả lời đơn giản bằng hai chữ.
"Hoàng Trùng?" Đạm Thai Quan Kiếm giật mình, "Cái tên bình thường như vậy sao?"
"Là hoàng trong hoàng đế."
Tịnh Lưu Ly biết Đạm Thai Quan Kiếm nghe nhầm chữ mới cau đôi mày sắc lẹm lại giải thích: "Trong các loài trùng, có những loài ngoại tộc đơn độc so với loài do Thanh sư thúc nuôi dưỡng còn cường đại hơn. Nhưng mà mặc kệ loài ngoại tộc đơn độc cường đại bao nhiêu cũng không có bất cứ tộc quần nào có thể so sánh với loài này. Bởi vì loại tộc quần này hoàn toàn giống như một đội quân bí mật. Càng không có bất kỳ tộc quần nào địch nổi loài tộc quần này, vậy nên Thanh sư thúc đặt tên cho nó Hoàng Trùng.
Đạm Thai Quan Kiếm trầm mặc lần thứ hai.
Người tu hành chỉ có một mình, đích xác không có cách nào chống lại một đội quân hùng mạnh.
Vậy mà hiện tại Đinh Ninh lại làm chuyện như vậy.
Hơn nữa hắn hoàn toàn không cố gắng tìm kiếm thủ lĩnh của đám trùng giống với trận đánh Huyền Sương trùng lúc trước. Điều hắn làm lúc này là triển khai giết chóc thực sự.
Một cơn mưa lạnh bao phủ lấy mười mấy con Hoàng Trùng trên không trung.
Chỉ trong nháy mắt, những bộ vị yếu kém trên người mười mấy con Hoàng Trùng này đã bị những lực dứt khoát bất đồng, cộng thêm hơi lạnh thấu xương và sát ý trong những giọt mưa trong suốt xuyên thủng, đi qua thân thể bọn chúng sau đó biến thành những tia máu màu vàng rồi rơi xuống mặt đất, tạo nên vô số lỗ nhỏ trên đó.
Đinh Ninh càng tiến càng nhanh.
Tàn ảnh của hắn lướt qua, những Hoàng Trùng này cũng theo đó rơi rụng. Hắn lại khom người, bám sát về phía đám Hoàng Trùng.
Kiếm quang lóe lên, máu màu vàng xanh trên người mấy con hoàng trùng phun ra như suối, sau đó chúng loạng choạng rồi ngã xuống.
Đạm Thai Quan Kiếm hít sâu một hơi.
Gã lần thứ hai xác định, Đinh Ninh đích xác muốn cùng đám Hoàng Trùng có số lượng đông kinh khủng kia so thử ai liều mạng và quyết liệt hơn. Hắn thực sự giống như một người tu hành đang đơn độc đối chọi với một đoàn kỵ binh hùng mạnh, thậm chí còn muốn dùng sức một mình giết sạch đoàn kỵ binh này.