Thẩm Dịch và tất cả mọi người đều dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật nhìn Đinh Ninh, cả bọn chấn kinh đến mức nói không ra lời.
“Đây cũng chỉ là phỏng đoán, bên trong chưa chắc có những thanh kiếm như ta vừa nói. Nhưng ta hy vọng mọi người nhớ kỹ, nếu gặp phải thanh kiếm nào đó tương tự thì ngàn vạn lần không được nhận lầm.”
Nét mặt Đinh Ninh vẫn bình tĩnh như cũ.
Hắn quay đầu về phía Tạ Trường Thắng: “Ngươi phải chú ý tìm một thanh mà toàn bộ thanh kiếm giống như dùng Phát Tinh(*) để đúc thành kiếm.”
(*) Phát tinh: tinh thể trong suốt, phát ra ánh sáng.
Lông mày Tạ Trường Thắng nhíu lại, lập tức hỏi: “Phát Tinh?”
“Là một loại tinh thạch hiếm thấy, mới nhìn trong suốt, sáng óng ánh nhưng bên trong có rất nhiều đường chỉ màu vàng.” Đinh Ninh nhìn gã nói tiếp: “Nhìn qua thanh kiếm này cũng giống với Phát Tinh nhưng thực ra là dùng một loại chất liệu nào đó được cô đọng lại rồi làm ra. Trên chuôi kiếm có đồ án Tam Túc Kim Thiềm(*).”
(*) Tam Túc Kim Thiềm: con cóc vàng ba chân.
“Nếu không có thanh kiếm này, ngươi tìm thanh đoản kiến toàn thân màu xanh, dài chừng ba thước rưỡi(*), không có bất kỳ hoa văn nào. Mặc dù không truyền dẫn bất kỳ chân nguyên nào nhưng cũng tự nhiên tỏa ra một quầng ánh sáng màu xanh. Nếu ngay cả thanh kiếm này cũng không có thì ngươi đành tự mình từ từ chọn vậy.”
(*) Một thước bằng 0,3m, ba thước rưỡi là dài khoảng hơn 1m.
Nói xong mấy câu, Đinh Ninh chuyển hướng nói với Tạ Nhu: “Nếu may mắn, cô có thể chọn một thanh trường kiếm màu tím nhạt, trên thân kiếm có phù văn hình tia chớp rất nhỏ. Hoặc cũng có thể chọn một thanh giống với Huyền Thiết Hắc Kiếm bình thường nhưng ở mũi kiếm có nhiều lỗ nhỏ, nếu không nhìn kỹ mũi kiếm thì không thể nào nhìn ra. Lỡ như không có hai thanh kiếm này, cô chọn một thanh kiếm có thủy linh khí nồng đượm là được.”
“Trong đó có khả năng có một thanh kiếm lớn màu xanh, thanh kiếm này là Tử Mẫu Kiếm, trên thân kiếm có kèm theo một thanh kiếm nhỏ. Nếu không có, Hà huynh tìm một thanh trường kiếm màu đỏ có hoa văn cây Tùng, khi chạm vào thân kiếm tự nhiên nóng lên, ngón tay tiếp xúc sẽ có cảm giác hơi đau đớn.”
“Từ huynh, có một thanh kiếm nhìn qua giống như bị tuyết phủ, tỏa ra hơi sương. Tốt nhất là lấy thanh kiếm này, nếu không có thì huynh một thanh trường kiếm có màu xanh đậm, phía trên có gắn phù văn mảnh như lá liễu nhô lên. Nếu không có, huynh cố gắng chọn một thanh trường kiếm có thân hẹp, dài.”
Không dừng lại chút nào, hết Tạ Nhu rồi đến Hà Triêu Tịch, tiếp theo là Từ Hạc Sơn, sau khi nói xong mấy câu này, Đinh Ninh bắt đầu cất bước đi về phía trước.
Trương Nghi theo bản năng cũng nhanh chóng đi theo.
Mặc dù lời của Đinh Ninh nói với Trương Nghi rất ngắn gọn nhưng lại lại khiến tâm thần của y rối loạn, có nhiều vấn đề phải suy nghĩ.
Triệu Kiếm Lô(*)… Tại sao Đinh Ninh muốn y chọn một thanh kiếm của Triệu Kiếm Lô?
(*) Triệu Kiếm Lô: Lò rèn kiếm của ông chủ họ Triệu.
Vì sao Đinh Ninh cảm thấy trong kia có khả năng có kiếm của Triệu Kiếm Lô.
***
Đột nhiên có một trận gió lạnh thổi nhẹ qua mặt.
Trong tích tắc, Trương Nghi phát hiện bóng dáng Đinh Ninh đi phía trước biến mất, thân thể của y bị một luồng thiên địa nguyên khí không cách nào chống lại cuốn lên, trong nháy mắt đã bay đi.
Cảnh vật trước mặt chợt thay đổi.
Ngày thường tâm tình Trương Nghi hết sức trầm ổn nhưng khi thấy rõ cảnh tưởng xuất hiện trước mặt trong nháy mắt này, y không thể nào không kêu lên một tiếng khó nghe, như là âm thanh của gà khi bị cắt tiết vậy.
Không có cỏ dại, không có cung điện.
Toàn bộ cỏ dại và cung điện màu xanh lúc trước biến mất.
Xung quanh y không có một ngọn cỏ mà toàn là cát vàng, giống như là đang ở sa mạc.
Nhưng trong vùng sa mạc này cắm đầy các loại kiếm!
Ngàn, vạn thanh kiếm được cắm ngay ngắn hoặc cắm chênh chếch trên nền cát đá màu vàng. Thân kiếm tỏa ra vô số ánh kiếm đan vào nhau tạo thành một màn sáng trùng điệp. Tựa hồ trên không trung có vô số lăng kính phản chiếu hình y ở trong đó.
Trương Nghi không kiềm chế được mà kinh hãi.
Y hoàn toàn không ngờ trong này lại có nhiều kiếm như vậy.
Y cảm thấy hình như kiếm phong và kiếm khí của những thanh kiếm này như muốn cắt y ra thành trăm mảnh. Bầu không khí tĩnh mịch sền sệt như nước kẹo đường, gió lạnh liên tiếp thổi qua nhưng trên mặt đất, những hạt cát bé nhỏ nhất cũng bị đè ép đến mức không dịch chuyển được.
Một vùng chết chóc, không có chút sinh khí nào.
Kiếm cắm vào cát, hoặc ngay ngắn, hoặc xiên vẹo, như là vô số Kiếm sư đã chết đi.
Cảm giác đầu tiên của y là nơi này không phải là kiếm cốc mà giống như một kiếm trủng thật lớn, xung quanh chất đầy “thi thể” kiếm.
Thân thể và hai tay y bắt đầu run rẩy, sau đó theo bản năng y bắt đầu tìm kiếm. Đinh Ninh nói y kiếm một thanh của Triệu Kiếm Lô.
Kiếm từ Triệu Kiếm Lô cũng có nhiều loại khác nhau, nhưng có thể đại biểu cho Triệu kiếm lô thì chỉ có một loại kiếm trông như cái lò lửa lớn(*) này thôi.
(*) Kiếm từ Triệu kiếm lô này được dẫn nguyên địa linh khí và hỏa khí, cho nên nóng vô cùng, kiếm lúc nào cũng tuôn trào hơi nước và nhiệt khí bốc lên trông như cái bếp lò vậy
Bản thân Triệu Kiếm Lô cũng chỉ là một cửa hàng rèn sắt bình thường.
Mỗi thanh kiếm ở đây đều do vị tông sư Triệu Kiếm Lộ và các đệ tử chân truyền tự tay đúc lấy. Trong quá trình rèn đã thấm vào trong mỗi thanh kiếm không biết bao nhiêu thiên địa nguyên khí, chân nguyên và dẫn không biết bao nhiêu hỏa ý vào lò lửa.
Cho nên những thanh kiếm kia chính là những thanh kiếm tiêu biểu của Triệu Kiếm Lộ. Cho dù có bao nhiêu bụi đất phủ lấp cũng sẽ tỏa ra hỏa khí dày đặc, giống như là một lò hỏa khí lớn liên tục tỏa ra hơi nước.
Chỉ liếc mắt một cái, Trương Nghi đã nhìn thấy có đến ba luồn hỏa khí đỏ thẫm như ba cái lò lớn bốc lên giữa trời đất.
Lúc này, Trương Nghi bắt đầu hiểu những thanh kiếm này được lấy từ đâu, vì sao bên trong Mân Sơn Kiếm Tông lại có một kiếm trủng(*) lớn như vậy?
(*) Kiếm trủng: mộ kiếm.
Y bắt đầu nghĩ đến… Đại Tần diệt tam triều, giai thoại này hùng vĩ, bi tráng đến mức nào. Chuyện xưa đã qua biết bao năm tháng, rất nhiều sách sử chỉ viết qua loa nhưng sự thật là có bao nhiêu Kiếm sư mạnh mẽ đã ngã xuống.
Để giết rất nhiều Kiếm sư mạnh mẽ, vương triều Đại Tần phải trả bao nhiêu cái giá, có bao nhiêu tu hành giả, quân lính vì đó mà chết?
Khí huyết trong lồng ngực y bốc lên không thôi, suy nghĩ trong lòng như triều dâng sóng dậy. Nhưng lúc này, có một điều hắn khó có thể khó hiểu, tại sao lúc nãy Đinh Ninh đoán ra nơi đây có thể có những thanh kiếm này tồn tại?
Nhưng sau khi dừng mấy hơi thở để suy nghĩ, y bắt đầu đi về phía ba “lò lửa lớn” kia.
Chỗ này có ngàn, vạn thanh kiếm, trong đó có rất nhiều danh kiếm từng lưu danh trong điển tịch của giới tu hành. Những thứ có sắc thái truyền kỳ thường có sức hấp dẫn đặc biệt, nếu không phải Đinh Ninh bảo y chọn một thanh kiếm của Triệu Kiếm Lô mang theo người thì có lẽ y sẽ không chọn bất kỳ thanh kiếm nào.
Bởi vì trên người hắn có mang một thanh kiếm rất mạnh, đối với hắn mà nói thì nó còn quý giá hơn tất cả kiếm ở đây cộng lại.
Nhưng mà kiếm của Triệu kiếm lô xứng đáng được bất kỳ người tu hành nào trên cõi đời này tôn kính.
Do đó, Trương Nghi hết sức tôn kính khi đến gần ba thanh kiếm của Triệu Kiếm Lô, thậm chí còn cúi người thi lễ một cái.
Toàn thân ba thanh kiếm Triệu Kiếm Lô đều đỏ thẫm, rõ ràng là dùng kim loại mà rèn thành. Nhìn hồi lâu, y cảm nhận hình như trước giờ xung quanh chúng vẫn luôn có ngọn lửa thiêu đốt. Mặc dù không khí trong kiếm hải này đậm đặc, sền sệt như nước kẹo đường nhưng ba thanh trường kiếm màu đỏ thẫm phát ra hỏa khí nóng rực, chấn động đến mức màng tai Trương Nghi vang lên mấy tiếng nổ liên tiếp.
Kiếm của Triệu Kiếm Lô đều là một trong những kiếm tốt nhất trong thiên hạ, giữa chúng rất khó phân biệt cao thấp.
Trương Nghi không do dự lâu, y cảm thấy trong ba thanh kiếm này có một thanh kiếm tỏa ra nhiệt độ cao nhất.
Lúc y đang chọn lựa kiếm của Triệu Kiếm Lô thì ở một chỗ khác sâu trong kiếm hải, Nam Cung Thải Thục lại khó đưa ra lựa chọn.
Sự kinh hãi của cô còn lớn hơn so với Trương Nghi.
Kiếm trong kiếm hải quá nhiều, vậy mà hai thanh mà Đinh Ninh nói đều có, vậy mà cô đều tìm được!
Thân kiếm màu trắng mờ, chuôi kiếm lại là một thanh kiếm nhỏ màu bạc uốn khúc.
Hoặc là một thanh kiếm bản rộng màu đồng thiếc, trên thân kiếm có rất nhiều lỗ nhỏ hoa văn như đồng tiền.
“Những người này lựa chọn rất kỳ quái.”
Thiếu nữ mặc ào khoát dài màu xanh ngọc không nhịn được nói ra.
Cung điện màu xanh mà nàng đang đứng nằm ở bên một vách núi phía trên Kiếm cốc này.
Nàng là người bố trí trận này của tỉ thí, tất nhiên nàng có thể thấy bất kỳ cử động của thí sinh nào trong kiếm cốc.
“Cứ cho là ta thì lần đầu tiên tiến vào kiếm cốc này thì cũng phải khiếp sợ, sau đó đi dạo tìm kiếm cũng hết hai canh giờ. Đối với người dùng kiếm mà nói, những thanh kiếm này đều có sức hấp dẫn hơn bất kỳ vật gì trên đời. Nhưng mục đích của họ họ lại cực kỳ rõ ràng, dứt khoát… Dường như là đã sớm biết trong này có những thanh kiếm như thế, vào đây rồi trực tiếp đi tìm những thanh có chủ ý từ trước. Chuyện này là sao nhỉ?”
Lông mày nàng nhíu chặt hỏi nam tử trẻ tuổi bên cạnh.
Nam tử trẻ tuổi là sư trưởng của nàng, nàng không lý giải được vấn đề, đương nhiên gã cũng không đưa ra đáp án.
“Chuyện này hẳn là có quan hệ với tên thiếu niên quán rượu kia.”
Nàng cúi đầu, suy nghĩ trong chốc lát, nét mặt đột nhiên lạnh lẽo, nói: “Ta chỉ hy vọng đây không phải là ăn gian, không có người nào tiết lộ nội dung kiếm hội.”