Kiếm Vương Triều

Quyển 3 - Chương 102: Khao khát

“Mau buông ta xuống!”

Từ Liên Hoa phẫn nộ nhìn gương mặt của Trương Nghi ở bên cạnh, nói: “ Ngươi như vậy đã là giúp đỡ ta rồi. Ta chỉ muốn cầu may, chứ với thương tích như thế này thì dù có thông qua được cửa này, ta cũng không thể chiến thắng được nhiều người trong phần tỷ thí để vào được mười thứ hạng đầu đâu.”

Trương Nghi luôn luôn là người tao nhã lễ nghi, hắn cho rằng việc cắt lời người khác là vô cùng vô lễ, vì thế hắn đợi cho Từ Liên Hoa nói xong mới lên tiếng giải thích: “ Đây thực ra là giúp đỡ lẫn nhau. Ta cõng ngươi cùng đi thì ít nhất có thể hiểu rõ thêm trong biển bụi gai này cuối cùng là có dị vật gì, còn về phần tỷ thí tiếp theo thì ngươi cũng không phải là hết sạch hy vọng, biết đâu Mân Sơn Kiếm Tông sẽ cho chúng ta thuốc và thời gian để trị thương… Hoặc biết đâu cũng chẳng có mấy người có thể thông qua cửa này, nếu số người ít hơn mười thì chỉ cần qua cửa này thôi là đã có thể tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông học tập rồi.”

Từ Liên Hoa ngẩn người ra rồi chợt giận dữ nói: “ Nói hươu nói vượn, sao có thể như vậy chứ.”

Trương Nghi liên tục vung thanh kiếm trong tay, hơi quay đầu nhìn gã nói: “ Mạnh như ngươi mà còn lâm vào tình cảnh như thế thì người khác cũng khó lòng mà thông qua cửa này, ngươi không được quên rằng mình đang xếp trong nhóm mười người đầu trên Tài Tuấn Sách. Theo như ta nhớ thì trên Tài Tuấn Sách chỉ có mười sáu người là có tu vi Chân Nguyên trên tứ cảnh, ngươi là một trong số đó.

Từ Liên Hoa lạnh giọng nói: “ Ngươi lấy ta làm ví dụ, nhưng nên nhớ chính ngươi mới là một ví dụ tốt nhất. Tu vi Chân Nguyên của ngươi chệnh lệch so với ta rất nhiều, nhưng đến giờ ngươi lại không hề có bất cứ tổn thương gì nghiêm trọng, cho nên chuyện này và tu vi Chân Nguyên cũng chẳng mấy liên quan.

Trương Nghi cũng nhẹ gật đầu đồng ý, đáp: “ Ngươi nói không sai, chuyện này và tu vi Chân Nguyên không có mấy liên quan, nó liên quan đến vận khí nhiều hơn.”

Không đợi Từ Liên Hoa lên tiếng, Trương Nghi lại nói tiếp: “ Nếu như là liên quan đến vận khí thì nhiều người hay ít người cũng chẳng quan trọng gì.”

Sắc mặt của Từ Liên Hoa lại càng thêm khó coi, hắn không tranh luận cùng Trương Nghi nữa mà trầm ngâm một lát rồi nói: “Xem ra vận khí của chúng ta cũng không tốt lắm.”

Trương Nghi cũng trầm mặc lại, hắn ngừng vung kiếm, cẩn thận lắng nghe một lát rồi quay đầu nhìn Từ Liên Hoa, nói: “ Chuyện này chưa chắc đã liên quan đến ngươi, ngươi nằm đúng trên đường đi của ta, mà những con dị trùng kia chỉ sợ cũng chưa hề đi xa, vẫn một mực tìm kiếm ngươi, vậy nên dù ta có bỏ ngươi xuống thì có thể vẫn sẽ gặp mấy con dị trùng đó.”

Từ Liên Hoa cắn răng, nghĩ thầm nói những lời nhảm nhí này thì có ý nghĩa gì. Trong không khí xung quanh có một khí tức lạnh băng truyền đến, khiến gã đoán rằng bầy Hoàng Trung kia giờ hẳn là đã phát hiện ra tung tích của bọn gã rồi, lúc này vẫn còn chưa xuất hiện trong tầm mắt chẳng qua cũng vì chúng đang tản ra để bao vậy mà thôi.

Gã cảm thấy đến lúc này thì có nói gì cũng là vô ích, nhưng Trương Nghi dĩ nhiên không hề thấy vậy, hắn vẫn còn rất nhiều lời muốn nói.

“Nếu như để cho ta lựa chọn lại lần nữa thì ta vẫn cứ chọn giúp ngươi. Bởi vì ngươi cứ một mực đuổi ta đi… Người có thể suy nghĩ cho người khác như ngươi cũng không có nhiều, ta cảm thấy ngươi rất đáng để kết giao bằng hữu.” Trương Nghi quay đầu lại chăm chú nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Thực ra ngươi và sư đệ ta là cùng một loại người.”

“Thật xin lỗi, ta so sánh ngươi với sư đệ ta không phải là để tự nâng bản thân lên hay cố ý hạ thấp ngươi.” Cảm thấy cách ví của mình hơi không ổn, Trương Nghi lại áy náy bổ sung thêm.

“Trương Nghi, đến giờ này mà ngươi còn nói được những thứ đó, thật là quá mức rề rà đó.” Từ Liên Hoa vốn đã cảm thấy có tức giận nữa cũng chẳng ý nghĩa gì, vậy mà vẫn không nhịn được mà phát cáu: “ Rốt cuộc là đầu ngươi có vấn đề gì?”

Trương Khi nghe được hắn tức giận mắng mình mà vẫn chẳng có chút sinh khí nào, chẳng biết tại sao lại càng áy náy hơn, “Ngươi có lẽ nên tận dụng thời gian để nói cho thêm chút ít chi tiết về những thứ liên quan đến bầy dị trùng này.”

Từ Liên Hoa hít sâu một hơi, cố làm cho mình bình tĩnh lại, liền lạnh giọng nói: “ Trước ta đã nói với ngươi là số lượng một nhánh nhỏ của đàn dị trùng này ít nhất cũng phải mấy trăm, hơn nữa thực lực mỗi con đều tương đương với một gã tu hành giả Đệ Tam cảnh, nhưng nếu nói chi tiết thì sức mạnh thân thể của bọn chúng còn mạnh hơn tu hành giả Tam cảnh một ít. Điều quan trọng nhất là hiện tại ngươi cũng có thể cảm giác được, chúng giống như một chi quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh vậy.”

“Giống như quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh?”

Trương Nghi cảm thấy khắp bốn phía đều có động tĩnh, sắc mặt liền tái nhợt lại: “ Vậy chúng chiến đấu như thế nào?”

Từ Liên Hoa lạnh giọng đáp: “ Những con dị trùng này khi trưởng thành thì giống châu chấu bình thường như đúc, nhưng kích thước còn lớn hơn cả chúng ta, vỏ ngoài của chúng cũng như áo giáp vậy, vô cùng cứng rắn và nặng nề. Hẳn là do thân thể nặng nề như vậy nên chúng cũng không thể bay, nhưng lực bật của càng sau thì vô cùng kinh người, cho nên trong cự ly ngắn thì chúng cũng chẳng khác nào bay được cả. Trong cơ thể của bọn chúng có tích tụ những Nguyên Khí băng hàn quái dị, khi nhảy lên và công kích thì liền có băng ngưng tụ lại tại càng sau, chúng giống hệt với những tên tu hành giả cầm theo đôi kiếm băng không ngừng nhảy đến công kích vậy.

Trương Nghi có chút nghẹn giọng: “ Đây là loại dị trùng gì vậy, sao ta mới nghe thấy lần đầu.”

Từ Liên Hoa liền nhìn hắn một cái, không trả lời.

Trương Nghi liền nhịn không được mà hỏi tiếp: “ Đám dị trùng này có giống với đàn sói, bên trong có thủ lĩnh không?”

Từ Liên Hoa không thèm khách khí chút nào, cười lạnh giễu: “ Nếu như chúng giống với suy nghĩ của ngươi, có thủ lĩnh rõ ràng và khi mất thủ lãnh liền trở nên rối loạn thì ta lại có thể bị thương nặng đến thế này hay sao?”

Cùng lúc đó, Lục Thanh Cách đứng trên sườn núi đã tức giận đến khó tả mà quay đầu sang hướng khác, không muốn nhìn Trương Nghi nữa.

Trong lúc hành quân đánh trận thì sao lại có lòng dạ đàn bà vô ích như vậy chứ?

Trong mắt rất nhiều người thì mặc dù biểu hiện của Trương Nghi khi đánh bạc một phen là rất quyết đoán và dũng cảm, nhưng với loại tính tình cùng lòng dạ đàn bà như vậy thì tương lai hắn sẽ khó mà được trọng dụng.

Từ trên sườn núi nhìn xuống, có thể thấy Trương Nghi và Từ Liên Hoa đã hoàn toàn bị bầy Hoàng Trùng lúc trước còn đang tản mát vây quanh.

Tất cả các thân hình màu u lam đều tỏa ra khí tức lạnh lẽo, theo thời gian chúng dần dần tới gần Trương Nghi và Từ Liên Hoa, trông giống như một cái vòng thép màu u lam đang từ từ co rút lại.

Vị cung chủ Ương Cung Phan Nhược Diệp vẫn đứng bất động ở cạnh Hoàng Chân Vệ cách đó không xa, cả người không hề nhúc nhích giống như một pho tượng, thậm chí sắc mặt cũng không có bao nhiêu thay đổi.

Nhưng lúc này bà lại hơi quay đầu như phát hiện ra điều gì kỳ dị, liền liếc nhìn Hoàng Chân Vệ.

***

Trương Nghi và Từ Liên Hoa ngừng nói chuyện.

Trong đám bụi gai màu đỏ thẫm xung quanh hai người đột nhiên xuất hiện vài mảng trắng, sau đó những mảng trắng liền ngày càng dày, lặng lẽ bao phủ trên đầy những cành gai, biến chúng thành một màu trắng xóa.

Những đám băng trắng lan tràn trên những bụi gai đỏ thẫm như thủy triều dâng, khiến cho không khí xung quanh hai người ngày càng trở nên rét buốt, thậm chí còn dần dần sinh ra đám sương mù lạnh lẽo.

Một tiếng ‘Rắc’ vang lên.

Trong làn sương màu trắng bỗng nhiên hiện ra một cái đầu quỷ quái, sau đó lại có thêm rất nhiều cái đầu nữa xuất hiện.

Những cái đầu quỷ quái hiện ra từ trong màn sương này cũng không đem lại bao nhiêu sợ hãi, nhưng những vết thương trên người Từ Liên Hoa lại bắt đầu nhộn nhạo, cảm giác rất không thoải mái.

Miệng Từ Liên Hoa có một cảm giác khô khốc khó gọi tên, nhưng chẳng biết tại sao hắn lại cảm thấy Trương Nghi lúc này đang hoàn toàn trấn định.

“Ngươi cố gắng ôm chặt lấy ta, đừng để rơi từ trên lưng xuống.”

Đúng như hắn đang phỏng đoán, Trương Nghi lại tiếp tục nói vào tai hắn: “ Ta không có thói quen một tay giữ người, một tay chiến đấu cho nên không thể nào giữ được ngươi.”

Cuộc chiến lập tức bắt đầu.

Những tiếng “Vù Vù Vù” vang lên, màn sương mù đang bao phủ khắp nơi liền bị phá vỡ, trong con mắt Trương Nghi phản chiếu hình ảnh hơn chục con Hoàng Trùng đang nhảy lên thật cao.

“Phương thức chiến đấu của những con dị trùng này rất đơn giản, chúng chỉ cứ thế nhảy lên rồi đâm nhanh tới.”

Từ Liên Hoa đã không còn kịp tranh luận thêm cùng Trương Nghi nữa. Nghĩ tới chuyện kia, hắn liền hít sâu một hơi rồi cắn răng nói.

Trương Nghi khẽ vuốt cằm, tỏ vẻ đã hiểu.

“Chỉ có thể dùng bảy phần lực lượng, nếu không độc tính sẽ phát tác.”

Đúng lúc đó, hắn cũng thầm nhắc nhở chính mình ở trong lòng.

Nhưng khi hắn bắt đầu di chuyển, hai chân vừa mới phát lực đã tuôn ra một luồng khí mãnh liệt.

Khi thân thể bắt đầu tăng tốc cực nhanh, ánh mắt hắn liền nhìn vào thanh trường kiếm của Triệu Kiếm Lô đang phát ra nhiệt khí trong tay.

Ánh mắt của hắn vừa bình tĩnh lại vừa tràn đầy một loại khát vọng khó có thể gọi tên.

Từ Liên Hoa không thể hiểu nổi tại sao hắn lại bình tĩnh và trấn định được như thế, nhưng ngay cả bản thân Trương Nghi cũng chẳng rõ vì sao.

Kiếm Ý mà hắn đã lấy được ở Mặc Viên có tầm sát thương bao trùm trong một khoảng cách lớn, khi đối mặt với số đông kẻ địch nhất tất nhiên sẽ có chút ưu thế.

Đương nhiên nếu chỉ dựa vào điểm đó thì không đủ.

Bởi vì hắn biết rõ “tiểu sư đệ” Đinh Ninh của mình chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ mà bảo hắn chọn lựa một thanh kiếm của Triệu Kiếm Lô.

Hắn vẫn muốn giúp đỡ Đinh Ninh.

“Giúp ta một chút!.”

Hắn thành kính nhìn thanh kiếm trong tay, thầm nói một câu trong lòng rồi xuất kiếm.