Kiếm Vương Triều

Quyển 2 - Chương 66: Tiên Phù Tông​

Giữa doanh trướng của hổ lang bắc quân, ánh sáng ảm đạm, chỉ có một chén đèn dầu.

Trên chiếc giường phủ bông êm dày, Lương Liên sắc mặt đờ đẫn ngồi xếp bằng, mấy luồng Thiên Địa Nguyên Khí ngưng kết không tiêu tan đang lơ lửng bên ngoài cơ thể hắn, nhưng những tấm thuẫn.

Bỗng nhiên, hắn cảm ứng được cái gì đó, mở choàng hai mắt nhìn ra ngoài trướng, ánh mắt lạnh lẽo như điện, đầy ý đề phòng.

Hắn đã cảm nhận được sát ý lạnh như băng, đang phá không mà tới.

‘Rào' một tiếng, tấm vải bao quanh trướng đã bị hơi nước dày đặc xé rách.

Bạch Sơn Thủy xuất hiện ở trong trướng, hơi nước làm làm tắt ngọn đèn.

Lương Liên chau mày.

Bạch Sơn Thủy lạnh lùng nhìn hắn: "Giúp ta điều tra những Tu Hành Giả Thất Cảnh chuyên dùng Âm Khí Quỷ Vật."

***

Trong phòng ngủ ở hậu viện quán rượu Ngô Đồng Lạc, cũng có một chén đèn dầu đang cháy.

Đinh Ninh bày hết đồ Trưởng Tôn Thiển Tuyết lấy được từ trên người Phiền Trác lên giường, nghiên cứu.

Lúc này tâm tình hắn đã trở lại bình tĩnh.

Đối với một người như Phiền Trác, chỉ có thể giao dịch, chứ không thể ép buộc bắt hắn khai ra được tin tức gì cả.

Đối với một người từ nhỏ đã được chiều chuộng còn hơn công chúa, lúc rời nhà đi tu hành cũng cao cao tại thượng, mọi đạo lí đối nhân xử thế đều không thông như Trưởng Tôn Thiển Tuyết, thì biểu hiện như hôm nay vậy đã là rất tốt.

Hắn biết, trên đời luôn tồn tại rất nhiều khả năng, nếu thực không cách nào tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông, thì hắn vẫn còn có hai lựa chọn, một là tán công Cửu Tử Tằm, hai là kiếm ra cách giải quyết từ trong kho tàng của Cô Sơn Kiếm Tàng.

Đồ đạc trên người Phiền Trác rất nhiều, đa số đều là đồ dùng tùy thân bình thường, rõ ràng hắn chưa bao giờ nghĩ mình có khả năng bị giết.

Đinh Ninh kiểm tra từng món một, xem xét cẩn thận rồi mới loại bỏ qua một bên.

Cuối cùng trước mặt hắn chỉ còn lại ba món đồ.

Một viên trân châu, một cuốn sách da dê ố vàng, và một tấm bảng gỗ.

Viên trân châu to chừng long nhãn, tỏa ra ánh sáng nhu hòa trong bóng tối, mặt ngoài mờ mờ, như có một luồng sóng gợn không ngừng, kỳ lạ nhất là, viên trân châu này tuy bên ngoài hơi mờ, nhưng bên trong lại là một màu xanh thẳm giống như biển rộng, ánh sáng bên trong mơ hồ kết xuất thành một vài hình ảnh.

Đinh Ninh híp mắt, nhìn kỹ hình ảnh bên trong, hình như là một tòa tiên đảo, có rất nhiều Thiên Cung đẹp vũ, Linh tuyền Linh dược khắp nơi.

"Đây là cái gì?"

Mãi tới lúc này, Trưởng Tôn Thiển Tuyết không còn kiên nhẫn chờ được nữa, lên tiếng hỏi.

"Đây là thận châu , là bảo châu do một loại sò khổng lồ ở hải ngoại tạo ra." Đinh Ninh đáp: "Đại Tần vương triều từ khi mở đường biển ra hải ngoại tới nay, tổng cộng phát hiện được ba viên thận châu. Ở những nước hải ngoại, thận châu được gọi là hải đồ Tiên Vực, chứa những hình ảnh chỉ có trong truyền thuyết, mô tả những vùng đất dồi dào linh khí bậc nhất. Năm Nguyên võ thứ ba, đội thuyền thiết giáp của Đại Tần vương triều nhờ hải đồ trong một viên thận châu mà phát hiện ra được Đông Lai đảo, thu hoạch được rất nhiều Linh dược."

Trưởng Tôn Thiển Tuyết cau mày: "Thì ra đây chính là thận châu trong truyền thuyết, ta nhớ trong nhà trước kia cũng có một viên, nhưng thứ gọi là trong truyền thuyết đương nhiên là không thể tin hoàn toàn, hải đồ trong đó mờ ảo vô tung, chẳng qua chỉ là hư ảo. Hải đồ trong thận châu mà được chứng thực có tồn tại, chỉ có khoảng một phần mười."

Đinh Ninh trầm ngâm: "Đại Ngụy Vương Triều lúc toàn thịnh, đã từng có ý sáng lập hải ngoại chi tâm, Vân Thủy Cung chủ tu Thủy Hệ công pháp, đương nhiên phải đứng mũi chịu sào, nhưng tới khi Đại Ngụy bị diệt, Vân Thủy cung chỉ còn lại rải rác có mấy người. Nhưng nếu chỉ có mấy người mà muốn ra hải ngoại, thì là mênh mông không hẹn, năm tháng không biết."

Trưởng Tôn Thiển Tuyết gật đầu.

Viên thận châu này e rằng là vật còn sót lại của Vân Thủy cung khi đó, nhưng nếu bằng với năng lực của Vân Thủy cung bây giờ mà muốn đi hải ngoại tìm kiếm thì quả là hư vô mờ mịt, chưa nói tới việc tiên đảo chưa chắc là có thật, thì khả năng đi được cũng là rất nhỏ.

Đinh Ninh bỏ viên thận châu sang một bên, mở quyển sách da dê ra.

Chỉ mới nhìn thoáng qua, ánh mắt hắn đã nhảy lên kịch liệt.

"Thủy Chú Kinh?"

Trưởng Tôn Thiển Tuyết không hiểu, hỏi, "Hắn mang theo bên mình để làm gì?"

Thủy Chú Kinh không phải là điển tịch tu hành, mà là một tấm bản đồ về thủy lợi do một Âm đại phu thời tiền triều biên soạn, ghi chép lại hướng chảy của những mạch nước ngầm của Trường Lăng và Quan Trung, nên mới được gọi là Âm Chú Kinh.

Tấm bản đồ này lúc mới ra lò đã mang tới tác dụng rất lớn, cho tới nay, do địa hình đã thay đổi, Đại Tần vương triều lại đã xây dựng rất nhiều hệ thống thuỷ lợi kênh mương phục vụ cho nông nghiệp, nên tấm bản đồ này nếu dùng cho hiện thời thì không còn hiệu dụng mấy nữa.

Nhìn về niên đại của quyển sách, thì hẳn là vật từ thời tiền triều.

Mang theo một quyển sách về thủy lợi cổ xưa theo bên mình đã là khó hiểu, mà Trưởng Tôn Thiển Tuyết còn nhìn ra được thần sắc của Đinh Ninh lúc này cực kỳ dị thường.

"Xem ra lời đồn không sai, trong tay Vân Thủy cung quả thực có di vật của Cô Sơn Kiếm Tàng." Đinh Ninh hít sâu một hơi, ngẩng lên nhìn cô: "Hơn nữa bọn họ còn biết cách từ di vật tìm ra được cách tới Cô Sơn Kiếm Tàng."

Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhíu mày: "Là sao?"

Đinh Ninh: "Trên đời người ta chỉ biết Cô Sơn Kiếm Tàng có tàng bảo đồ còn sót lại, nhưng lại không biết cái gọi là tàng bảo đồ, chỉ là thứ hàm ẩn huyền cơ, dùng để chỉ hướng Thiên Địa Nguyên Khí chảy về, mô tả phương vị. Hướng đi của những mạch khoáng, sông ngầm, đối với tu hành người thăm dò hướng đi của Thiên Địa Nguyên Khí đương nhiên có trợ giúp, hiện giờ địa hình trên mặt đất đa số nơi đã bị sửa đổi, nếu muốn thăm dò hướng đi của những dòng sông ngầm dưới mặt đất, thì phải xem Thủy Chú Kinh ngày xưa. Nếu chính là như thế, Bạch Sơn Thủy rõ ràng đã biết cách phá giải bản đồ của Cô Sơn Kiếm Tàng, và đã bắt đầu bắt tay vào tìm cách phá giải."

Trên mặt Trưởng Tôn Thiển Tuyết phủ một tầng sương lạnh.

Suy nghĩ của cô trước giờ lúc nào cũng cực kỳ đơn giản trực tiếp, đối với cô, Nguyên Vũ Hoàng Đế là địch nhân, Bạch Sơn Thủy cũng là địch nhân. Cô Sơn Kiếm Tàng vì có khả năng trợ giúp cô đuổi theo tu vi của Nguyên Vũ Hoàng Đế, nên cô nhất định phải cướp đoạt.

"Có thể nhanh chóng tìm ra không?" Cô lạnh lùng hỏi.

"Không nên gấp gáp." Đinh Ninh nhìn cô, rất nghiêm túc : "Thực không nên gấp gáp, không phải ta lừa ngươi, những người dưới Bát Cảnh đều muốn tìm hiểu phá giải, nhưng bao nhiêu năm rồi đều không giải ra."

Dừng một chút, Đinh Ninh tiếp: "Bạch Sơn Thủy là muốn nhờ Cô Sơn Kiếm Tàng trợ giúp hắn nhanh chóng tới Bát Cảnh, nhưng không tới Bát Cảnh, thì lại không phá giải được bảo tàng của Cô Sơn Kiếm Tàng, nên ta cảm thấy trình tự này có chỗ không đúng."

Trưởng Tôn Thiển Tuyết nghĩ một lúc, mới hiểu ý của Đinh Ninh, nhìn lại đã thấy Đinh Ninh cầm lấy tấm bảng gỗ cuối cùng.

Tấm bảng gỗ nhìn qua giống như dùng lá cây tử đàn chế tạo, màu tím đen, mặt ngoài có những đốm lấm tấm lấp lóe ánh sáng, bên trong ánh sáng màu vàng lại ít hào quang màu bạc, giống như bên có một thế giới khác nhỏ hơn.

Trên tấm bảng gỗ không có văn tự, chỉ có ba hình vẽ giống như phù văn.

"Ta biết đây là cái gì." Lần này cô không đặt câu hỏi, mà nói thẳng: "Ta đã từng nhìn thấy nó."

Đinh Ninh giật mình, hắn căn bản chưa từng nhìn thấy loại vật này, không nhịn được hỏi: "Đây là cái gì?"

Trưởng Tôn Thiển Tuyết : "Đây là tín vật Tiên Phù Tông."

Đinh Ninh giật thót.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn hắn tiếp: "Trong nhà ta cũng đã từng tiếp xúc qua lại với người của Tiên phù tông, nhưng hồi ấy không biết thay đổi lại tới nhanh như vậy, nên không kịp tới nhờ Tiên phù tông giúp đỡ thì đã bị diệt."

Người ngoài không hiểu nổi ý muốn nói trong câu nói của Trưởng Tôn Thiển Tuyết, nhưng Đinh Ninh lại hiểu rất rõ.

Nếu Mân Sơn Kiếm Tông, Linh Hư Kiếm Môn là hai tông môn mạnh nhất của Đại Tần Hoàng Triều, thì Tiên phù tông chính là tông môn mạnh nhất của Đại Yến vương triều, trên thực tế Tiên Phù Tông với Đại Tần Ba Sơn Kiếm Tràng ngày xưa giống nhau, có căn cơ so thâm hậu hơn Mân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn nhiều.

Ở bên ngoài, Đại Yến vương triều với Đại Tần vương triều là bình an vô sự, nhưng Đinh Ninh biết những năm nay, người Yến vì ngăn chặn Đại Tần vương triều quật khởi, đã bỏ ra rất nhiều cố gắng.

Thì ra năm đó giới môn phiệt cũ của Trường Lăng, lại có tiếp xúc với Yến Vương, không ngờ Nguyên Vũ Hoàng Đế lại ra tay nhanh như vậy.

"Nói như vậy, Vân Thủy cung và Yến Vương có kết minh ngầm với nhau?"

Đinh Ninh hít sâu một hơi, cố làm cho mình bình tĩnh trở lại, sau đó hỏi tiếp: "Miếng tín vật Tiên Phù Tông này có ý nghĩa gì? Có tác dụng gì?"

Trưởng Tôn Thiển Tuyết đáp: "Có thể dùng nó để tìm được người liên lạc của Tiên Phù Tông, chỉ cần rót Chân Nguyên vào trong phù văn, người của Tiên Phù Tông sẽ bằng khí cơ đặc biệt cảm ứng được vị trí của ngươi. Loại Tiên mộc phù chỉ này dùng một loại vật liệu gỗ cực kỳ hiếm thấy chế thành, chỉ có đệ tử chân truyền của Tiên Phù Tông mới có được, Tiên mộc phù này có phân ra âm dương, loại này đều là âm phù, ngươi rót Chân Nguyên vào, họ cảm ứng được vị trí của ngươi, nhưng ngươi không thể cảm ứng được vị trí của họ."

"Chỉ cần là khí cơ cảm ứng, dù có phân âm dương, thì trong đó đương nhiên cũng sẽ có liên hệ đặc biệt." Đinh Ninh lật lật tấm phù: "Chỉ cần hiểu được, là có thể sửa lại được."

"Ta biết ngươi được hắn truyền thừa, không phải Tu Hành Giả bình thường, loại chuyện thế này có khả năng làm được." Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn hắn, lạnh lùng: "Nhưng mà hiện giờ phiền toái quá nhiều, ngươi còn có Tâm Lực để ý tới người của Tiên Phù Tông sao?"

Đinh Ninh lắc đầu: "Không phải, chỉ là trong khi chờ đợi thuận tiện làm chút việc mà thôi, nếu nhận ra là cái gì mình cũng không làm được, và cái gì cũng đều không làm, vậy thì sẽ làm cho người ta tuyệt vọng."