Đinh Ninh dặn dò Trương Nghi, Thẩm Dịch mấy câu, sau đó đi lên chiếc xe ngựa bốc mùi nấm mốc màu xám.
Người sành sỏi, căn bản không chờ bị người ta xua đuổi, hai con ngựa già kéo xe ngựa lọc xọc chạy đi.
Trong xe, Huyết Nhất ngồi đưa lưng về phía Đinh Ninh.
Đinh Ninh đã nhìn thấy rõ hình xăm trên đầu hắn, hẳn là hình Địa Tạng Bồ Tát, tay trái cầm bảo châu, tay phải cầm gậy tích trượng, xếp bằng ngồi trên tòa sen. Cả hình xăm màu sắc rất rực rỡ, Địa Tạng Bồ Tát khuôn mặt hiền lành, màu sắc và dáng vẻ của Bồ Tát cùng với khí tức trên người Huyết Nhất, làm cho người ta cực kỳ không thoải mái.
Màn xe không hề buộc chặt, mà đong đưa theo xe ngựa lắc lư, gió lạnh thỉnh thoảng lại lùa vào.
Đinh Ninh nhìn qua khe hở khi màn xe đong đưa, ngó hai con ngựa màu rám nắng, tìm chuyện để nói: "Hai con ngựa này thực là nghe lời."
Nhất lạnh lùng: "Không nghe lời sẽ bị làm thịt, bị làm thịt nhiều, những con còn lại sẽ biết nghe lời. Quản lý súc vật dễ hơn con người nhiều, đối với chúng, cái chết là thứ đáng sợ nhất, nhưng người thì không phải vậy, có những kẻ sẵn sàng chết để làm những việc mà chúng cho rằng đáng phải làm."
Nét mặt Đinh Ninh không hề thay đổi: "Ta với đại nhân vốn chưa bao giờ gặp nhau, vì sao ngài ngay từ đầu lại nhắc nhở ta?"
Huyết Nhất không hề quay người, chỉ lắc đầu: "Đừng có tự mình tưởng tượng, ta chỉ thuận miệng giáo huấn một chút mà thôi. Những Tu Hành Giả trẻ tuổi đều là kho báu quý giá của Đại Tần vương triều."
Đinh Ninh trầm mặc, không nói gì nữa.
Huyết Nhất cũng không nói gì thêm nữa.
Đi được nửa ngày, cũng vào tới nội thành Trường Lăng, tiến vào Hồ Dương lâm tĩnh mịch.
Tới khi tới gần dãy nhà đá thấp bé dọc theo bờ sông, Huyết Nhất mới lên tiếng lần nữa: "Lát nữa tiến vào trong lao, ngươi phải đi theo bước chân của ta, đi nhầm một bước, ngươi sẽ chết."
Đinh Ninh gật đầu.
Huyết Nhất cười nhạt một tiếng, khí tức trên người hơi lộ ra, hai con ngựa vốn đã mệt mỏi trở nên vô cùng sợ hãi, cất vó chạy như điên.
Chỉ trong khoảnh khắc, đã chạy xuyên qua mấy trăm trượng đất bằng, trước mặt xuất hiện một gian nhà đá không có cửa, nếu tông vào, ắt hẳn phải máu chảy đầu rơi.
Nhưng khi xe ngựa chạy thẳng tới, nhà đá và không gian xung quanh bỗng trở nên vặn vẹo, biến thành một dãy những hư ảnh trùng điệp.
Chiếc xe ngựa điên cuồng chạy xuyên qua tường, lọt vào một không gian cực kỳ âm hàn, ánh sáng ảm đạm, dưới vó ngựa tiếng nước không ngừng vang lên, bức tường đá do Nguyên Khí ngưng tụ thành hư ảnh đã biến thành một con đường bằng phẳng, hai bên kín mít không hề có cửa sổ hay lỗ thông hơi, mà đen kịt một mảnh, dưới chân là nước, sâu chừng hai thước.
Đây là Thủy Ảnh Đạo, là lối đi duy nhất tiến vào Đại Thủy Lao.
Dưới lớp nước dưới chân được bố trí ít nhất năm loại pháp trận cường đại, khi Niệm lực của Đinh Ninh đảo qua, cảm nhận được sát ý bên dưới không chỉ có năm loại.
Lãnh ý của mặt nước dưới chân còn lạnh hơn cả hàn băng, nghĩ tới người kia vẫn luôn bị giam chung thân ở nơi sâu nhất của thủy lao lạnh rét thấu xương này, Đinh Ninh không khống chế được bản thân, cả người hắn rung rung.
Xe ngựa rút cuộc cũng chạy lên mặt đất khô.
Nói là đất khô, nhưng cũng vẫn khá là ẩm ướt, giữa các khe đá đều bốc mùi mông mốc.
Hai con ngựa dừng lại, cả thân hình run rẩy.
Đã có người đứng đó chờ sẵn, dẫn hai con ngựa đi, chỉ còn sót lại xe ngựa, Huyết Nhất và Đinh Ninh.
Huyết Nhất hơi quay người lạnh lùng liếc Đinh Ninh.
Ý hắn là bảo Đinh Ninh đi theo sau hắn.
Huyết Nhất bước đi, trên mặt đất lưu lại dấu chân rất nhạt.
Đinh Ninh đạp trên dấu chân hắn đi về phía trước.
Đại Thủy Lao là nơi được phòng vệ nghiêm ngặt nhất của Đại Tần vương triều, dù là một người có vai vế như Mạc Thanh Cung, mà cũng phải chờ chưởng quản Đại Thủy Lao cho phép mới được tiến nhập, nên trong suy nghĩ của thiên hạ, Đại Thủy Lao là một tòa thiết lao lạnh lẽo chìm trong nước.
Nhưng sự thật không phải là như thế.
Trước mặt Huyết Nhất và Đinh Ninh xuất hiện một cái hạp cốc rất lớn.
Trong hạp cốc tối tăm, không có ánh sáng, sừng sững một dãy kiến trúc khổng lồ.
Hạp cốc và kiến trúc không phải là hư ảnh do pháp trận tạo ra, mà là có thật, xung quanh chúng mơ hồ lộ ra sát cơ của pháp trận.
Huyết Nhất đi thẳng vào trong hạp cốc.
Xuyên qua hạp cốc, phía trước tràn ngập sương mù màu xám, không còn nhìn thấy đường đi,.
Huyết Nhất bước đi vòng vèo, đường đi trắc trở, giống như đang lên núi.
Sau nửa chén trà nhỏ, trong làn sương mù xuất hiện những đốm đèn lồng.
Dưới đèn lồng, là một rừng cây hoa anh đào.
Là loại anh đào núi, có màu tím sậm.
Ở cái nơi dưới mặt đất cả ngày không thấy ánh mặt trời này, không ngờ lại có một rừng hoa anh đào nở đẹp rực rỡ như vậy, màu hoa tím dày đặc diễm lệ, khiến cả ánh lửa trong những chiếc đèn lồng cũng như biến thành màu tím nhạt.
Đinh Ninh cau mặt.
Hắn không phải kinh ngạc, mà là hồi hộp và lo lắng.
Hắn không ngờ hôm nay Huyết Nhất lại dẫn hắn đi qua nơi này.
Đối với hắn, đây mới là nơi thực sự hung hiểm.
Huyết Nhất bước vào trong rừng đào.
Đinh Ninh đạp lên dấu chân của hắn.
Chỉ bước vào có một bước, mà tất cả hoa đào trên cây đều rời khỏi cành, bay múa quanh người hắn và Huyết Nhất.
Hình ảnh này thực mà khó diễn tả được bằng lời.
Những cánh hoa phấp phới bay, vô cùng diễm lệ.
Nhưng đối với Đinh Ninh, bên trong sự tuyệt mỹ này, ẩn hàm rất nhiều sự hung hiểm.
Giống như bọn người Trương Nghi khi đứng trước Tả Ý Tàn Quyển, chỉ cần tâm niệm không nhìn vào bất kỳ đường lộ tuyến nào, những cánh hoa đào tím sẽ không lộ ra sát cơ.
Nhưng bây giờ đi bên trong chúng, hắn không thể không xem, tuy nhiên nhìn thấy đường lộ tuyến bây giờ đã trở thành vô cùng dễ dàng, dễ tới mức muốn không cảm giác được chúng, không nhìn thấy chúng, không đụng vào chúng, là chuyện cực kỳ khó khăn.
Hắn rất sợ hãi, trên lưng toát mồ hôi lạnh, trong đầu Đinh Ninh xuất hiện hình ảnh Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
"Ta muốn bình an đi qua nơi đây."
"Ta không thể để cô ấy ở lại một mình ở Trường Lăng."
"Ta phải đi qua được nơi đây."
Trong đầu Đinh Ninh liên tục vang lên ba câu ấy.
Trong lòng hắn giống hệt như những lúc song tu ban đêm, xuất hiện một cơn bão tuyết dày đặc quét qua, khiến tâm cảnh hắn lại trở nên hoàn toàn bình tĩnh.
Huyết Nhất đi phía trước, tới khi bước ra bước cuối cùng, những cánh hoa đào tím như những con bướm bay trở về đậu lên đầu cành.
Rừng đào tím nở rộ rực rỡ, hoàn toàn không khác gì so với ban nãy.
Đinh Ninh quay đầu lại nhìn.
"Trưởng Tôn Thiển Tuyết là tử huyệt lớn nhất của ta, nhưng cũng là ý nghĩa sống lớn nhất của ta ở Trường Lăng ý."
Huyết Nhất tiếp tục đi về phía trước.
Xuyên qua một con đường đá có hai bên giống như vực sâu, cuối cùng dừng lại trước một gian thạch thất nhìn như phần mộ, hắn quay người lại lạnh nhạt nói với Đinh Ninh: "Đã tới."
Nói xong, Huyết Nhất lặng lẽ bỏ đi, để lại một mình Đinh Ninh đứng trước thạch thất .
Đinh Ninh cẩn thận khống chế sự lưu động của khí huyết trong người, khiến tim mình đập nhanh hơn hẳn bình thường.
"Vào đi."
Một giọng nói như từ trên cao rơi xuống, từ trong thạch thất truyền ra.
Vì rất cao, nên rất là lạnh.
Đinh Ninh tỏ vẻ do dự, không dám động bước.
"Vào đi, nếu Thân đại nhân đã bảo ngươi tới, nơi này đương nhiên không có gì nguy hiểm." một giọng nói quen thuộc truyền ra.
Đinh Ninh hạ mắt: "Mạc đại nhân."
Hắn không do dự nữa, bước nhanh đi vào.
Thân Huyền lạnh lùng nhìn Đinh Ninh.
"Ngồi."
Hắn khẽ hắt đầu về phía cái ghế sắt trước người, ý bảo Đinh Ninh ngồi xuống đó.
Đinh Ninh khẽ liếc qua Mạc Thanh Cung, không nói lời nào, ngồi xuống ghế sắt.
Thân Huyền vươn tay ra.
Hắn quá cao, nên tay hắn cũng dài hơn thường người nhiều, hắn chỉ khẽ vươn tay, bàn tay đã rơi xuống đỉnh đầu Đinh Ninh.
Đinh Ninh có muốn cũng không tránh được.
Hắn khẽ ấn năm ngón tay xuống đầu Đinh Ninh, xuyên vào huyết nhục và xương cốt đầu của hắn, sau đó buông ra.
Trong mắt thoáng hiện ra một tia tiếc nuối và tiêu điều.
Suốt thời gian Nguyên Vũ Hoàng Đế đăng cơ, hắn chính là một trong những người có tính quyết định, nhưng làm chưởng quản Đại Thủy Lao, trong mắt giới quyền quý Trường Lăng, hắn hoặc là đã làm Nguyên Vũ Hoàng Đế không vui, hoặc là Nguyên Vũ Hoàng Đế không thích trọng dụng người đã từng phản bội người khác.
Nhưng chỉ có hắn biết, hắn tới Đại Thủy Lao không phải là bị giáng chức, mà là vì hắn tự yêu cầu.
Vì chuyện này liên quan tới việc tu hành của hắn.
Trên đời làm gì có chỗ nào có nhiều tu hành giả cường đại như trong Đại Thủy Lao?
Ở đâu có nhiều cơ thể Tu Hành Giả tươi sống như vậy, cho hắn thoải mái phân tích và nghiên cứu?
Huống chi từ miệng những người này còn có thể lấy được bao nhiêu là thủ đoạn và kinh nghiệm tu hành.
Nên Đại Thủy Lao, bản thân chính là một cái bảo khố cực lớn.
Chính nhờ có nó, mà hồi Nguyên Võ năm đầu, tu vi của hắn không bằng Dạ Sách Lãnh, không bằng những vương hầu của Trường Lăng, nhưng bây giờ, hắn đã mạnh hơn nhiều người trong số họ.
Mọi thứ đều chẳng là gì, chỉ cần có thực lực cao.
Vì thực lực, chính là địa vị.
So với Chân Nguyên và khí tức, huyết nhục và xương cốt của Tu Hành Giả là thứ không thể nào làm giả được.
Hắn chỉ cần khẽ đụng vào, là cảm giác được huyết nhục của đối phương khí cơ mạnh hay yếu, cảm giác được cốt cách là cũ hay mới.
Cốt Linh chính là tuổi thật.
Hắn chú ý tới Đinh Ninh, là vì tốc độ quật khởi kinh người của hắn, lúc ấy trong đầu hắn đã xuất hiện một suy nghĩ kinh người, làm hắn hy vọng.
Nếu thiếu niên này là truyền nhân của người kia. . . thì tốc độ tu hành và lực lĩnh ngộ, khả năng đối địch kia, đều là chuyện đương nhiên.
Nếu thực sự là như thế, chỉ cần tóm được một ít gì đó từ thiếu niên này, thì thực lực của hắn, và địa vị của hắn ở Trường Lăng sẽ hoàn toàn thay đổi.
Nhưng hắn rất thất vọng, vì trong thiếu niên này không có gì đặc biệt.
Mọi thứ, kể cả cốt linh, đều là thật.
Tên nhóc này sau khi người kia chết đi ba năm mới sinh ra, làm sao có liên quan gì tới người kia được? càng không có khả năng được người nọ chính miệng truyền thừa, có được tí kinh nghiệm nào của người nọ.
Vì quá mức tiếc nuối và thất vọng, nên ý cảnh của hắn rất tiêu điều.