Sáng sớm chặn cửa, dọa hủy cửa để ép người, ném kiếm khiêu chiến, Tăng Đình An quả thực vô cùng kiêu ngạo.
Hắn chính là một hình mẫu điển hình của đám thiếu niên ở Trường Lăng.
Đều yêu hư danh, lấy thực lực vi tôn.
Lúc Kiếm Sư Đại Tần tiêu diệt Hàn, Triệu, Ngụy Tam Triều, Trường Lăng cũng từ đó lấy kiếm vi tôn, kỳ thật trong lòng tất cả quý nhân, Nguyên Vũ Hoàng Đế sở dĩ biến pháp thành công, và sau khi lên ngôi lúc nào cũng khống chế được cả Đại Tần vương triều trong tay, cả giang sơn đều ở dưới chân, chính là vì không có ai chống nổi thanh kiếm của ông ta và những người bên cạnh ông ta.
Nên bây giờ ở Trường Lăng, rất nhiều Tu Hành Giả tôn kính Tiết Vong Hư, không phải là vì Tiết Vong Hư già, mà là vì cảnh giới của ông.
Trương Nghi nghiêng người, thò tay, chuẩn xác túm lấy chuôi thanh Vô Phong Huyền Thiết Kiếm, hắn cũng biết tính của đám thiếu niên tài tuấn này của Trường Lăng, nên không tức giận, chỉ quay qua hỏi Đinh Ninh: "Thực muốn ta đánh?"
Đinh Ninh gật đầu: "Đánh cho đặc sắc một tí, không phải cho ta xem đâu."
Trương Nghi nghe ra ý của Đinh Ninh, vẻ u sầu trên mặt biến mất, nghiêm nghị gật đầu.
"Một cuộc khiêu chiến cũng bị các ngươi biến thành phiền toái như vậy, hèn gì Bạch Dương Động phải nhập vào Thanh Đằng Kiếm Viện!"
Tăng Đình An sớm đã không còn kiên nhẫn ném ra một câu rất vô lễ, rồi đi ra giữa đường, giơ Vô Phong Huyền Thiết Kiếm lên, chỉ thẳng mũi kiếm vào ngực Trương Nghi, thân kiếm bắt đầu rung lên, phát ra âm thanh như sóng nước vỗ bờ.
Trương Nghi bước nhanh tới, đưa mắt với Thẩm Dịch, ý bảo hắn thay mình chăm sóc Tiết Vong Hư.
Nếu là bình thường, Tăng Đình An sẽ luôn hoành kiếm lên ngang ngực để chào, nhưng Trương Nghi vốn là không phải là đối thủ hắn chuyến này muốn tìm, huống chi Đinh Ninh và Trương Nghi trong mắt hắn chính là đang giở trò để kéo dài thời gian.
Nên hắn xuất kiếm luôn.
Vô Phong Huyền Thiết Kiếm được Chân Nguyên và Thiên Địa Nguyên Khí tràn vào, lóe lên chói mắt, một luồng Kiếm Khí màu xanh theo bước chân di chuyển của Tăng Đình An, tràn ra, hướng nghiêng về phía trước.
Luồng kiếm khí không chém thẳng về phía ngực Trương Nghi, mà như một suối nước thanh tịnh rơi xuống đất, sau đó tản ra rất nhiều những luồng Kiếm Khí màu xanh nhỏ xíu như lá trúc.
Tăng Đình An là đệ tử Thanh Khê Kiếm Viện, nên khi xuất chiêu, chính là kiếm thức "Thanh Khê Trúc Ảnh" nổi danh của Thanh Khê Kiếm Viện.
Vô Phong Huyền Thiết Kiếm trong tay Trương Nghi nhào về phía trước, dáng vẻ vội vàng.
Một luồng kiếm quang màu trắng như một cái Bạch Dương Giác uốn lượn bay ra, ngăn cản những lá trúc đang bắn tới.
Nhưng Tăng Đình An đã xông tới trước người hắn.
Một tiếng nứt thê lương vang lên, át cả âm thanh Kiếm Khí chạm nhau.
Mũi kiếm Vô Phong trường kiếm trong tay Tăng Đình An tuôn ra một luồng sức mạnh kinh khủng, đâm thẳng vào ngực Trương Nghi.
Đây là "Thanh Khê Dũng Tuyền" .
Trương Nghi cảm nhận được sức mạnh của chiêu kiếm, sắc mặt hơi biến đổi, trường kiếm trong tay khẽ nghiêng lên, mũi kiếm cùn chuẩn xác đâm trúng vào mũi kiếm của Tăng Đình An, làm luồng sức mạnh kia bị hất nghiêng bay chéo qua đỉnh đầu hắn.
Tăng Đình An nhếch mép đầy châm biếm.
Tuy Trương Nghi hóa giải chiêu kiếm của hắn rất nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng ngay khi hai mũi kiếm chạm nhau, hắn đã cảm giác được tu vi của Trương Nghi Chân kém hơn hắn một chút.
Không chút chần chờ, Chân Nguyên trong cơ thể hắn ào ạt tuôn ra, rót vào thân kiếm.
Có hai đường kiếm quang chia thành hai đường chém vào người Trương Nghi.
Trương Nghi bị áp chế, lùi lại ba bước.
Mặt đường trước người hắn hiện lên hai vết kiếm sâu, bụi văng tung tóe.
Xoẹt.
Ống tay áo phải của Trương Nghi bị rách một đường.
Tăng Đình An thu kiếm, nét mặt vô cùng châm biếm.
Chân Nguyên trong người hắn tràn ra, va chạm với Chân Nguyên và Thiên Địa Nguyên Khí vẫn còn trong thân kiếm.
Cú va chạm như hai khối nước đập vào nhau, khiến trong không khí hiện ra những cuộn nước màu xanh.
Trương Nghi nghiêm mặt.
Hai chân hắn ấn mạnh xuống, trường kiếm khẽ hất lên.
Một tiếng ‘xùy’ to, một cái "Bạch Dương Quải Giác" hiện ra.
Trong chớp mắt, những cuộn sóng xanh phóng ra những mũi nước, bắn thẳng về phía Trương Nghi.
Chỗ dày rộng nhất của Bạch Dương Giác chuẩn xác ngăn lại những mũi nước đó.
Trương Nghi không lùi bước nào, nhưng cơ thể hắn hơi run lên, lớp áo ở hai vai nứt ra, tóe ra những hạt máu tươi.
Sau một cơn chấn động, Bạch Dương Giác biến mất, Trương Nghi lại lùi ba bước.
"Vậy mà cũng đòi chiến thắng ta?"
Bước qua một bước, tránh khỏi kiếm ý còn sót lại của Bạch Dương Quải Giác, Tăng Đình An chỉ xéo kiếm xuống đất, dáng vẻ nhàn nhã, nét mặt đầy đùa cợt.
Đinh Ninh nhíu mày, nhìn hai bờ vai rướm máu của Trương Nghi: "Sư huynh, ngươi thích bị ngược đãi à, muốn chờ tới lúc quần áo nát ra hết mới chịu ra tay sao?"
Trương Nghi liếc mắt qua vai mình, xấu hổ: "Sợ đánh nhanh quá động chủ không vui… mà ta cũng muốn thử xem chỉ bằng Bạch Dương Kiếm Kinh có thắng được hay không, không ngờ đối thủ lại mạnh như vậy."
Nghe hai người nói chuyện với nhau, Tăng Đình An sầm mặt.
Hắn hít một hơi thật sâu, không nói gì nữa, chỉ nghĩ bây giờ nên đánh chiêu nào để hạ gục Trương Nghi.
Hắn xuất kiếm.
Chân Nguyên phun ra mãnh liệt, như muốn tống hết tất cả Chân Nguyên còn lại trong người ra ngoài.
Có điều Chân Nguyên của hắn phun ra theo một quy tắc nhất định.
Từng đợt từng đợt Chân Nguyên với những tốc độ khác nhau, trước sau không ngừng truyền vào thân kiếm.
Thanh Vô Phong Huyền Thiết Kiếm đang từ màu đen nhánh bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu xanh, cuối cùng cả thân kiếm đều biến thành màu xanh.
Một luồng sóng màu xanh từ trên thân kiếm tràn ra.
Những tầng sóng gờn gợn theo nhau tuôn ra, dần tạo nên một vòng xoáy nhỏ.
Vòng xoáy này càng lúc càng rõ, rắn lại tròn vo như một viên đá cuội.
Trương Nghi nghiêm mặt.
Thanh Khê Kiếm Viện có một môn bí thuật gọi là Khê Thạch Kiếm, dòng suối chảy xiết cuốn theo ngàn vạn viên đá cuội trong mình, nếu bị những viên đá cuội ấy mài trúng, thì dù nhất thời ngăn được một ít, cũng bị làn sóng những viên liên tiếp tràn tới mài từ từ tới chết.
Hình như chiêu thức Tăng Đình An đang dùng, chính là Khê Thạch Kiếm.
Cảm nhận được mỗi viên đá cuội tròn đều mang theo Nguyên Khí nặng trịch, Trương Nghi biết mình không còn lựa chọn nào khác.
Huyền Thiết Kiếm trong tay hắn đâm ra.
Mũi kiếm không đâm thẳng tới, mà đâm hếch lên trời.
Khi xuất kiếm, trong đầu hắn hiện lên những tuyến đường hắn ngộ ra được ở trong Mặc Viên.
Từng luồng Kiếm Khí, từ mũi kiếm của hắn tuôn ra.
Nguyên Khí phóng lên không trung, mang theo chân ý ẩm ướt.
Thanh kiếm quang màu xanh trong tay Tăng Đình An giơ lên, bay vọt tới, mắt Trương Nghi lóe sáng, nhưng nét mặt lại do dự.
Đinh Ninh lạnh lùng: "Đừng có lề mề, ngươi muốn động chủ tức giận không?"
Ngay lúc Đinh Ninh mở miệng, Trương Nghi đã cảm giác có chỗ không đúng, đường kiếm trong tay đâm đang đâm lên không trung bị khựng lại.
Trong tích tắc, khí cơ trong hẻm nhỏ bỗng nhiên thay đổi.
Thẩm Dịch buột miệng kêu lên.
Tăng Đình An như ngừng thở.
Hắn cảm nhận được bên trên bầu trời, có rất nhiều sắc bén chi ý đang kịch liệt áp xuống.
Hắn bất giác ngẩng đầu lên.
Trên bầu trời trong xanh, đột nhiên xuất hiện những đường mưa óng ánh.
Hoàn toàn khác biệt với mưa bình thường.
Những hạt mưa nối liền như muốn dính vào nhau, nhanh chóng rơi xuống mặt đất.
Cảm nhận được sự lăng lệ trong những đường mưa ấy, mặt Tăng Đình An trở nên trắng bệch.
Hắn quát to một tiếng, trường kiếm xoay hướng chém ngược lên trên.
Dòng suối và những viên đá cuội xanh đều đổi chiều, phóng về phía những đường vũ tuyến.
Không phải hắn muốn ngăn cản, mà là hắn không thể tránh được.
Kiếm Ý trong một kiếm này của Trương Nghi, đã bao phủ khắp cả con hẻm, hắn căn bản không có khả năng xông tới trước người Trương Nghi.
Ngàn vạn dòng vũ tuyến rơi xuống đường phố.
Thần kỳ thay, khi chúng rơi vào hai bên mái hiên, rơi vào cây cối, rơi xuống đường thì đều vỡ thành bọt nước, tỏa ra hơi nước ướt át mà thôi, nhưng khi chạm vào thanh kiếm của Tăng Đình An, thì chúng biến thành những thanh tiểu kiếm sắc bén với khí thế cực kỳ đáng sợ không thể nào cản nổi.
Những đường mưa dày đặc ken vào nhau như một thác nước trắng xóa dài hẹp thẳng tắp.
Kiếm Ý sắc bén đụng vào con suối với những viên đá cuội màu xanh làm nổ bung ra những bông hoa trắng nhỏ.
Những viên đá nhỏ đều rất nặng, không dễ gì dao động được, nhưng những đường vũ tuyến quá dài, tác dụng mài mòn vô cùng ghê gớm.
Nên chỉ một lúc sau, những đường mưa ấy đã xuyên qua đá.
Những viên đá cuội xanh thi nhau vỡ vụn.
Dòng suối cuốn ngược cũng bị vỡ tan.
Vô Phong Huyền Thiết Kiếm trong tay Tăng Đình An chẳng còn sức mạnh, đã có những giọt mưa xuyên qua màn kiếm, rơi lên người hắn.
Trương Nghi đã thu kiếm, tất cả khí tức trên người hắn cũng hoàn toàn bị thu liễm, nhưng những giọt mưa kia vẫn còn xu thế chưa hết, công kích lên Vô Phong thiết kiếm lên, tạo ra âm thanh đinh đang dày đặc.
Trên người Tăng Đình An cũng vang lên những âm thanh lốc phốc.
Bị công kích liên miên làm cho hắn không còn đứng vững được, ngã ngồi xuống đất.
Quần áo hắn bị đâm ra rất nhiều lỗ nhỏ, cơ thể trên da thịt xuất hiện rất nhiều thật nhỏ vết máu.
Mưa chảy xuôi trên người hắn, làm quần áo của hắn ướt đẫm, tóc tai rối tung ướt sũng, cơ thể không còn khống chế được, run lên lẩy bẩy, vì lạnh và vì hoảng sợ.
"Làm sao có thể, đây là kiếm thế gì?" Hắn ngẩng đầu nhìn Trương Nghi, đôi môi tái nhợt mấp máy.