Trong một dinh quan không có bao nhiêu bày biện, thậm chí có thể dùng hai chữ keo kiệt để hình dung, một quan viên trung niên mặc quan phục màu xanh nhíu mày nhìn mặt trời đỏ thắm.
Một lúc lâu sau, hắn rút cuộc hạ quyết định, nói với sư gia nãy giờ đứng đợi một bên, "Đưa cái hộp Kình Quỳnh Cao tặng cho tên thiếu niên ở Ngô Đồng Lạc.”
Cũng giống như mọi sư gia ở Trường Lăng, sư gia này cũng gầy gò, nhìn lúc nào cũng giống như sắp bị gió thổi bay, nhưng thần sắc cực kỳ ổn trọng, đôi mắt lấp loáng cơ trí.
Nghe thấy câu này, người sư gia kinh hãi, vội nói: "Tư Không đại nhân, có phải coi trọng hơi quá hay không?"
Viên quan cười giễu cợt: "Ta hiểu suy nghĩ của ngươi. . . Tên thiếu niên Đinh Ninh này tuy tu vi tiến cảnh nhanh kinh người, nhưng tình huống mỗi Cảnh lại không giống nhau, có những người phá những cảnh đầu tiên cực nhanh, nhưng khi tới Đệ Tứ Đệ Ngũ Cảnh lại chậm hơn người khác. Từ khi Thánh thượng lên ngôi, nổi danh nhất là Quách Thương quận Thường Sơn, trước Tứ Cảnh có tốc độ tu hành không thua gì những Tu Hành Giả ưu tú nhất được ghi trong sử sách, nhưng từ sau khi tới đệ tứ cảnh, lại cứ mãi trì trệ không tiến, khiến mọi người đều thất vọng nặng nề, hắn trầm uất đến thống khổ, bây giờ bệnh tật khắp người chẳng ra người quỷ chẳng ra quỷ. Nếu chỉ dùng ba cảnh giới đầu để nhìn người thì quả là quá sớm."
"Đạo lý đó, ta biết rõ, những quý nhân cao hơn ta, đương nhiên cũng biết rõ. Nên dù họ với ta đều biết tên hắn, thì cũng chỉ là biết mà thôi, căn bản không ai để ý tới hắn, càng không biểu hiện ý tốt gì với hắn, vì hắn còn chưa đủ tư cách, trừ phi hắn ở Tứ Cảnh Ngũ Cảnh cũng có biểu hiện như vậy. Đối với những quý nhân đó, dù có tới Lục Cảnh thì họ mới hơi liếc mắt tới mà thôi."
"Bây giờ đối với hắn tốt như thế, đương nhiên là những quý nhân vị trí còn chưa đủ cao, chỉ vì thiếu niên này còn chưa đủ tư cách, nên dù họ biểu đạt một ít hảo ý, cũng sẽ không cho đồ gì quý giá. Nhưng ta lại muốn đánh cuộc một keo."
Giọng nói của ông ta trở nên rất nghiêm túc: "Lễ ty chưởng quản lễ nghi, tên là đứng đầu tất cả các ty, nhưng kì thực chẳng có quyền lực gì, tối đa chỉ có được trình bày vài lời với thánh thượng và Hoàng Hậu mà thôi. Tư Không ta làm lễ ty này, quyền lực còn kém hơn cả Binh Mã Ti Chỉ Huy Sứ."
"Quyền lực không cao, muốn báo thù cũng trở thành khó có hi vọng, nên ta mới đánh cuộc." Đôi mắt ông tay đầy phức tạp: "Kỳ thật ta làm vậy cũng không phải là cái gì cũng thử khi tuyệt vọng, mà chỉ là ta đã nhìn thấy Tiết Vong Hư vài lần, ta biết ông ta thuộc loại người ẩn nhẫn bậc nhẫn, ở Trường Lăng kẻ có khả năng ẩn nhẫn thì vô số, nhưng đến đệ thất cảnh, mà vẫn còn ẩn nhẫn được đến như vậy thì có lẽ không có kẻ thứ hai. Nếu một người ẩn nhẫn đến như vậy mà còn vì thiếu niên này làm ra nhiều chuyện hoàn toàn không phù hợp với bản tính của mình như vậy, thì tên thiếu niên kia, có lẽ thật sự đáng để ta đánh cuộc. Ít nhất nói về tu vi và tư chất, Tiết Vong Hư rõ ràng cao hơn ta. Cũng đều là tặng lễ, ta muốn đưa cho hắn món lễ vật trọng nhất. Thiếu niên kia cất bước muộn, thể cốt yếu, bởi vì hắn chỉ thiếu linh dược như Kình Quỳnh Cao. Ta đã chú ý nghe ngóng biểu hiện của hắn trong tế kiếm thí luyện, ta tin tưởng hắn là cái loại người có ơn tất báo."
Nghe thấy đại nhân trải lòng, người sư gia có vẻ bội phục, biết trước khi hắn ra quyết định, đã suy nghĩ rất kỹ càng. Chỉ vì hai chữ báo thù, người sư gia không kềm được, thở dài trong lòng.
Ngô Đồng Lạc trở nên náo nhiệt.
Không phải vì lễ mừng năm mới mang đến náo nhiệt, mà là xuất hiện rất nhiều xe ngựa đẹp đẽ quý giá.
Lụa quấn đầu dành cho nữ giới, son phấn bột nước, đồ chặn giấy, lư hương, ngọc thạch, và đủ thứ biểu tượng cho thân phận và địa vị.
Mấy chục năm trước, xe ngựa từ vốn không có thùng xe, chỉ có mui xe, sau đó được chế thêm thùng xe để che chắn, không cho người ngoài nhìn thấy tình hình bên trong, giúp cho những quý nhân có công cụ thay thế cho đi bộ một cách vững vàng và thoải mái, đã biến thành nơi bí mật để người ta gặp mặt, bàn bạc, trở thành một trong những vật quan trọng nhất trong sinh hoạt thường ngày của đám quý nhân Trường Lăng.
Thùng xe chế tác cũng từ từ trở nên tinh xảo và hoa mỹ, thể hiện đại khái địa vị của chủ nhân của nó.
Xa phu giỏi, là người nhìn xe ngựa là biết của phủ đệ nào.
Một chiếc xe ngựa có mái làm bằng thép tấm, tên không bắn xuyên qua được, nặng nề vốn đang định chạy vào đường tắt, thì xa phu ngồi ngay ngắn ở đầu xe rùng mình, nhíu mày.
Vì có một chiếc xe ngựa nhìn qua không có gì đặc biệt, thùng xe cũng chỉ làm bằng gỗ Thanh Đàn bình thường, đang từ đầu kia lái vào Ngô Đồng Lạc.
"Cái gì thế?"
Người trong xe ngựa cảm giác được bất thường, khẽ hỏi.
"Là xe ngựa của Phương Hầu Phủ Phương Vịnh." Xa phu trả lời.
Người trong xe im lặng, kiên nhẫn chờ.
Phương Vịnh dù chỉ là con thứ, nhưng lập được chiến công hiển hách, ở trong Phương Hầu Phủ trừ Phương Hướng, Phương Tú Mạc, hắn chính là người đứng thứ ba. Nhân vật như vậy, đương nhiên có thân phận cao hơn hắn rất nhiều.
Xa phu lại giật mình.
Hắn nhìn thấy một cỗ xe ngựa đặc biệt ngay ngắn.
Cỗ xe này cũng không có gì đặc biệt, không có vật trang trí đẹp đẽ quý giá, song mỗi bộ kiện, đều cực kỳ chính thống, hoàn toàn hợp tiêu chuẩn chế tác, một chi tiết biến tấu cũng không có.
"Lễ ty Phó Ti Thủ. . . Ti Không Liên đại nhân cũng phái người đến." Người xa phu xác nhận mình nhìn không sai, mới hơi xoay người lại, bẩm báo với người trong xe.
***
Trước cửa tiểu viện Tiết Vong Hư thuê, xe ngựa ra vào liên tục.
Một chiếc vừa mới chạy đi, đã lại có ngay chiếc khác chạy tới ngừng trước cửa.
Nhìn từng món hàng được đưa vào, sắp sửa chất đầy nửa cái sân, Tiết Vong Hư không nhịn được lại nhếch miệng cười.
Cái này cũng được xem là một loại phong quang hay không?
"Tiểu. . . . Tiểu sư đệ. . ."
Trương Nghi vốn đang chăm chú ghi chép, để chuẩn bị sau này hoàn lễ, đột nhiên lắp bắp kêu lên.
Tiết Vong Hư vỗ bình trà trong tay: "Thì sao?"
"Phương Hầu Phủ Phương Vịnh đại nhân, đưa một kiện Kim Lũ Y tới đây." Trương Nghi xấu hổ vì mình thất thố, vội lôi một món giữa đống đồ ra.
Tiết Vong Hư giật mình.
Kim Lũ Y đương nhiên không phải dệt bằng tơ vàng, nếu chỉ có vật, đối với Tu Hành Giả đã không quý giá. Kim Lũ Y trong thế giới Tu Hành Giả, chính là dùng một loại gọi là Kim Lũ Hoa bện thành, có tác dụng trợ giúp Chân Nguyên cảnh Tu Hành Giả Ngưng Khí, lúc Tu Hành Giả bị tiêu hao nhiều Chân Nguyên, sẽ giúp tốc độ thu nạp bổ sung Chân Nguyên nhanh chóng.
Đây quả thật là một phần đại lễ, vì Kim Lũ Hoa rất ít có, dù có tiền cũng không mua được.
"Dù có là Kim Lũ Y, cũng đâu cần phải ngạc nhiên như vậy." Tiết Vong Hư hồi thần, quát lớn.
Trương Nghi càng thêm xấu hổ cúi đầu, nhẹ giọng giải thích: "Ta biết. . . Nhưng lễ ty Tư Không đại nhân, cũng cho đưa một phần lễ vật rất nặng tới đây, hắn đưa một hộp Kình Quỳnh Cao, đủ để dùng tới đầu hạ sang năm."
Tiết Vong Hư lần này triệt để sửng sốt.
Lễ ty Tư Không đại nhân, chính là Phó Ti Thủ Ti Không Liên.
Tuy Đinh Ninh có biểu hiện xuất sắc, nhưng Tiết Vong Hư biết rõ đối với giới quyền quý, Đinh Ninh chưa đủ tư cách, Phương Hầu Phủ cho người tới, là vì Đinh Ninh lúc trước và Phương Hầu Phủ có chút liên quan. Ly Lăng Quân dùng thủ đoạn, cũng chỉ vì hắn bị Đinh Ninh cự tuyệt, cảm thấy nhục nhã.
Nhưng một người quyền quý như Ti Không Liên lại chú ý đến Đinh Ninh, dù chỉ đưa một phần lễ mọn, thì đã là khó tin, không cần phải nói tới đó là một hộp Kình Quỳnh Cao.
Kình Quỳnh Cao là dược vật từ hải ngoại, có tác dụng cực kỳ hữu dụng với Tu Hành Giả.
Nó được chế từ chất keo của một loại hải tảo từ sâu dưới biển gọi là Kình Quỳnh Thảo, nơi Kình Quỳnh Thảo sinh trưởng, đều có rất nhiều Hắc Thủy Giao chiếm giữ. Nếu ở chỗ nước cạn đối phó Giao Long, đối với Tu Hành Giả không có gì nguy hiểm, nhưng ở sâu dưới biển mà làm việc ấy, thì phải trả giá rất đắt.
Nên Kình Quỳnh Cao cực kỳ quý hiếm, dù mười ba hầu phủ, cũng cực ít người có được.
Cao Dược này cực kỳ có ích, nếu được bôi lên toàn thân, dược lực thấm vào xương cốt, kích thích Chân Nguyên thay máu Hoán Tủy, không chỉ làm gân cốt cường tráng, bách bệnh không sinh, mà còn giúp sức lực cơ thể tăng mạnh, giúp Tu Hành Giả tiết kiệm nhiều năm luyện thân.
Nên Cao Dược này, còn được gọi là "Trúc Cơ Cao", bổ sung trụ cột cho Tu Hành Giả.
Đủ dùng tới đầu hạ sang năm, có nghĩa Kình Quỳnh Cao đương nhiên không phải một hộp nhỏ, mà là một hộp lớn.
Đây quả là một đại lễ đủ làm ai cũng phải khiếp sợ, không thể trách Trương Nghi không đủ trấn định.
"Lễ nặng như vậy mà cũng đưa ra được." Tiết Vong Hư ho khan mấy tiếng, cảm khái thở dài: "Ti Không Liên, ngươi có chuyện gì đây. . . một chỗ như Trường Lăng, một người như ngươi, bao nhiêu chuyện bất đắc dĩ, căn bản không thể nào giải quyết được, ngươi cần phải làm như vậy sao?"
***
Người bình thường có chuyện bất đắc dĩ và ân oán của người bình thường, người đứng ở chỗ cao cũng có bất đắc dĩ và ân oán của người đứng ở chỗ cao.
Tiết Vong Hư phát ra cảm khái như vậy, không phải vì đến giờ ông mới hiểu được đạo lý này, mà vì nghĩ rằng, nếu bò lên cao rồi mà cũng vẫn là như thế, vậy cố mà bò lên đó để làm gì?
Nhưng không phải ai cũng suy nghĩ như vậy.
Nhiều người nghĩ rằng, chỉ đến khi sắp chết, mới nhìn lại được cả đời mình, mới suy nghĩ được những chuyện mình làm có đúng hay không, có ý nghĩa hay không, mới biết mình đã bỏ lỡ cái gì, và cái mình muốn nhất là cái gì.
Trong thư phòng hoa mỹ, Ly Lăng Quân nhìn hồ sơ trước mặt, những sợi tóc bạc trên đầu đã nhiều hơn.
Tiếng bước chân phá vỡ suy nghĩ của hắn và không khí yên tĩnh chung quanh, một mùi phân ngựa hôi thối, cực kỳ không phù hợp với không khí thơm mùi trầm hương của thư phòng.
Ly Lăng Quân cau mày, gương mặt luôn ôn nhã hiện lên sát ý ác liệt cực kỳ hiếm thấy.
Hắn ngẩng đầu, nhìn người vừa xuất hiện, lạnh lùng lên tiếng: "Không mời mà tới, chính là vô lễ lớn nhất, ngươi lại còn là người trong phủ của ta, không làm theo quy củ trong phủ, cái này không chỉ là vô lễ."
Tô Tần mặc bộ áo vải bình thường bốc mùi phân ngựa khom người thật sâu: "Ta là vô lễ, nhưng ta có thể giải lo cho ngài."