Gương mặt tiều tụy của Cố Tích Xuân càng tái nhợt, đồng tử co lại như giếng sâu tối tăm.
Hắn là đệ tử có tiến cảnh tu hành nhanh nhất mấy chục năm qua của Ảnh Sơn Kiếm Quật, tu hành một tháng đã Thông Huyền, ba tháng đột phá đến đệ nhị cảnh Luyện Khí, bây giờ đã là Chân Nguyên cảnh thượng phẩm.
Chính vì tốc độ Tu Hành Giả bình thường không thể nào tưởng tượng nổi đó, nên hắn mới nổi tiếng khắp Trường Lăng, trong mấy ngày tế kiếm thí luyện trở thành hạc giữa bầy gà. Mấy tháng trước, hắn đã được đặc cách cho phép đến vách tường ảnh kiếm để tìm hiểu tu hành.
Thật ra hắn cũng biết, trừ hai tên quái vật của Linh Hư Kiếm Môn An Bão Thạch và Mân Sơn Kiếm Tông Tịnh Lưu Ly, thì trong Trường Lăng cũng có mấy người hắn tuyệt đối không có khả năng sánh bằng.
Độc Cô Bạch chính là một trong mấy người đó.
Phụ thân của Độc Cô Bạch, Độc Cô Lương Sinh, chính là người trẻ tuổi nhất trong mười ba vị tướng lãnh được Phong Hầu của Đại Tần vương triều.
Huyết mạch Độc Cô gia có chút đặc biệt, Độc Cô Lương Sinh và mấy thế hệ Độc Cô gia đều giống nhau như đúc, lúc còn nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, đến mười hai mười ba tuổi vẫn phải thường xuyên uống thuốc, nhưng đến mười bốn mười lăm tuổi thân thể trưởng thành, bệnh tật biến mất dần, thiên phú tu hành nhanh chóng hiện ra.
Không chỉ có tốc độ phá cảnh nhanh chóng, mà người Độc Cô gia còn có khả năng lĩnh ngộ và vận dụng một số kiếm thức đơn giản ghê gớm đến mức người ta không tưởng tượng được.
Chỉ là một kiếm chiêu tầm thường, nhưng vào tay họ lại phát huy ra uy lực cường đại.
Độc Cô gia đến khi Độc Cô Lương Sinh được Phong Hầu, thì vị thế của gia tộc cũng đạt mức cường thịnh huy hoàng nhất, nên đến thời Độc Cô Bạch, đã được đối xử khác hẳn với những đời trước của Độc Cô gia.
Thay vì phải cho người đi khắp nơi tìm Linh dược, tìm danh y, để giúp cho Độc Cô Bạch bớt bệnh, hoặc thân thể trưởng thành sớm hơn một chút.
Nhưng Độc Cô Lương Sinh đã cân nhắc rất kỹ, ông ta không làm bất kỳ điều gì để đốt cháy giai đoạn, mà chỉ phái mấy tên gia tướng và người hầu mình tín nhiệm nhất, dẫn Độc Cô Bạch đi du lịch khắp nơi, không chỉ xem danh sơn thắng cảnh, mà còn tới Biên Hoang nghèo nàn, những nơi cực nóng, đến vùng chinh chiến.
Nói theo kiểu Độc Cô Lương Sinh, chính là dùng Thiên Địa Nguyên Khí và chiến khí chiến hồn để làm thuốc, dùng Thiên Đạo để nuôi dưỡng con người.
Chưa biết loại quan điểm này có căn cứ gì hay không, nhưng hiệu quả đạt được lại rất tốt.
Độc Cô Bạch phải trải qua cuộc sống vất vả hơn bất cứ ai trong Độc Cô gia, nhưng cơ thể yếu ớt lắm bệnh của hắn lại trở nên cường tráng, mạnh mẽ nhanh hơn những người khác, dù tuổi còn nhỏ nhưng kiến thức phong phú, giúp hắn dùng kiếm tốt hơn.
Mấu chốt nhất là. . . Tuy thời điểm thân thể trưởng thành thời gian cũng vẫn giống những đời trước của Độc Cô gia, là mười ba mười bốn tuổi, nhưng Niệm lực lại vượt qua người thường.
Trong truyền thuyết, dưới con mắt của Độc Cô Bạch, mọi cử động của người thường đều trở thành chậm chạp trong mắt hắn.
Chỉ cần chậm hơn một chút xíu, thì đối với Tu Hành Giả, nhất là trong chiến đấu, chính là chênh lệch cực lớn.
Cố Tích Xuân tự biết mình không bằng Độc Cô Bạch, vì hắn đã từng nhìn thấy Độc Cô Bạch chiến đấu.
Trong trận chiến đó, Độc Cô Bạch chỉ dùng một chiêu "Trường Hà Trảm"đơn giản nhất, nhưng đã đánh bại một Tu Hành Giả có tu vi còn cao hơn hắn một bậc.
Cho đến hôm nay, nhớ lại cảnh tượng hôm đó, Cố Tích Xuân vẫn còn chưa nghĩ ra làm thế nào Độc Cô Bạch lại có thể chỉ dùng một chiêu đó mà phá được kiếm thế tinh diệu của đối phương.
Nghĩ mãi mà không hiểu, chính là chênh lệch cực lớn.
Cố Tích Xuân biết Lý Mộ Ngạn sư thúc nói vậy là muốn tốt cho mình, ngày thường, Lý sư thúc cũng đã nhiều lần chỉ điểm cho mình, nhưng lần này hắn lắc đầu.
Thấy hắn lắc đầu, Lý Mộ Ngạn nhíu mày: "Ta rất coi trọng quyết tâm và nghị lực của ngươi, nhưng Ảnh Sơn Kiếm Quật xưa nay đã có nhiều đệ tử đệ tứ cảnh trung phẩm được vào đây tìm hiểu, nhưng ảnh kiếm trên vách đá này có Kiếm Ý quá mức sắc bén, phải có tiền bối cao nhân dùng Niệm lực bảo vệ, hơn nữa vết kiếm trong này hàm ẩn nguyên lý vận hành Thiên Địa Nguyên Khí, giống như phù văn, nên đương nhiên có hội tụ Thiên Địa Nguyên Khí. Những đệ tử không đủ tu vi giống như ngươi, nếu ở đây tu hành quá lâu, tâm thần và thân thể đều sẽ bị cái này ảnh kiếm gây thương tích."
"Ta biết lòng tốt của ngươi." Cố Tích Xuân ngẩng đầu lên, kính cẩn: "Chỉ là vì hứng thú tu hành của ta, đến từ chính sự kiêu ngạo của ta."
Lý Mộ Ngạn nghi ngờ hỏi: "Nghĩa là sao?"
Cố Tích Xuân giải thích: "Ta không biết người đã là Tu Hành Giả cường đại thì cảm thấy như thế nào, nhưng đối với ta, ta rất thích người chung quanh công nhận ta khác thường, hâm mộ khâm phục ta, ngưỡng mộ ta. Ta thích cảm giác đó. . . nó chính là động lực để ta chịu đựng sự cô đơn lạnh lẽo mà cố gắng tu hành."
Lý Mộ Ngạn không khỏi cau mặt: "Loại cảm giác đó rất kỳ cục, ngươi phải có lý tưởng cao xa hơn thế. Chúng ta là Tu Hành Giả, không phải phàm nhân, càng không phải những cô gái trong những hoa lầu, cái chúng ta phải vươn tới là thực lực và cảnh giới, không được giống những cô gái chỉ biết quan tâm tới nhan sắc và quần áo, chỉ cần người khác nhìn mình khát khao là đủ."
"Ý của Sư thúc ta đều hiểu." Cố Tích Xuân kính cẩn trả lời: "Tu Hành Giả lẽ ra phải truy cầu cao hơn, không nên chỉ cầu những thứ chỉ nhìn thấy trước mắt, nhưng mà ta đã xem rất nhiều sách, đều nói rằng cách tu hành tốt nhất chính là từ bản tâm, cái gì có thể... kích thích cảm giác tu hành của mình tốt nhất, thì đó chính là cách tốt nhất."
Lý Mộ Ngạn im lặng ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có chút đạo lý.
"Ta tự biết không cách nào bì được với mấy người An Bão Thạch, Tịnh Lưu Ly, Độc Cô Bạch, nhưng với đám người còn lại, ta phải là hạc giữa bầy gà."
"Hơn nữa lúc ở Thanh Đằng Kiếm Viện xem lễ, tên đệ tử Đinh Ninh của Bạch Dương Động kia đã làm cho ta cảm thấy bị uy hiếp thật sự, hắn còn khiến ta phải chịu rất nhiều nhục nhã trước mặt nhiều người. Sự uy hiếp của hắn, và những nhục nhã đó, đối với ta, chính là sự kích thích mạnh nhất. Nếu bị kích thích đến như vậy mà còn không tìm ra được cái gì ở đây, thì hồi Tứ Cảnh trung phẩm ngày xưa, ta đã càng không thể có được cảm ngộ gì ở đây cả. Hơn nữa kiêu ngạo của ta, không cho phép ta bại trong tay một kẻ vừa mới tu hành. Dù hắn có tư chất dù tốt thế nào, thì cũng khởi đầu muộn hơn ta rất nhiều. . . Nếu ta không thể làm cho hắn phải ngưỡng mộ, không thể cao cao tại thượng thoải mái bình phẩm về hắn, ta sẽ cảm thấy rất khó chịu, động lực tu hành của ta sẽ biến mất."
"Nên, sư thúc, mong người đừng ngăn cản ta."
Cố Tích Xuân khom người xuống làm đại lễ, giọng thỉnh cầu: "Chỉ cần có thể đạt được bất kỳ cái gì ở đây, thì ta có khổ sở hơn, bị tra tấn nhiều hơn cũng không sao cả."
Lý Mộ Ngạn nghĩ tới chuyện của Đinh Ninh và Tiết Vong Hư gần đây, lại nhìn bộ dạng của Cố Tích Xuân, thở dài, không nói gì nữa.
Nghe tiếng bước chân đi xa, Cố Tích Xuân mới đứng dậy.
Hắn lại ngồi thẳng lên, đối mặt với vách tường ảnh kiếm.
Vách tường ảnh kiếm này kì thực không phải do tiền bối của Ảnh Sơn Kiếm Quật lưu lại, mà là từ một di tích tu hành cổ không biết tên.
Những tu hành giả của Ảnh Sơn Kiếm Quật khi nhìn thấy nó, đã mất rất nhiều công sức đưa nó về Ảnh Sơn Kiếm Quật, vì họ biết, tu hành giả lưu lại những vết kiếm này có cảnh giới cao hơn họ rất nhiều.
Ảnh Sơn Kiếm Quật ở Trường Lăng xưa nay chưa bao giờ được coi là tông môn nhất lưu, nhưng tông môn lưu lại vách tường ảnh kiếm chắc chắn là một tông môn nhất lưu.
Từ khi có được vách tường ảnh kiếm, mỗi đời Ảnh Sơn Kiếm Quật đều cho phép đại đệ tử chân truyền vào đây tìm hiểu, nhưng mấy trăm năm qua, chỉ có ba người tìm ra được chân ý từ nó.
Một trong số đó là Khuất Ly, chính nhờ cảm ngộ có được từ vách tường kiếm ảnh mà sáng tạo ra bộ kiếm kinh mạnh nhất đến tận ngày nay của Ảnh Sơn Kiếm Quật, Lưu Ảnh Kiếm Kinh.
Hai người còn lại, đều đã thành công trở thành đại tông sư trên Thất Cảnh.
Một đầu tiên là Tống Hàn Sơn, từ nơi này tìm hiểu ra Hàn Sơn Kiếm Phù.
Người cuối cùng là Tiêu Yên Vũ, nhờ cảm ngộ được sự vận hành của Thiên Địa Nguyên Khí từ vách tường này, mà từ Ngũ Cảnh đột phá lên Lục Cảnh chỉ mất có mấy đêm mà thôi.
Cố Tích Xuân tự biết thiên phú của mình không kém ba người kia. Chỉ cần có thể lấy được một vài thế kiếm tinh diệu, một chút bí quyết giúp Chân Nguyên vận hành mau, hay là bí quyết để giúp thân kiếm dẫn tụ Thiên Địa Nguyên Khí mạnh hơn, là hắn cũng đã thỏa mãn.
Nhưng hắn đã ngồi đây hơn ba mươi ngày, nhưng những vết kiếm vẫn vô cùng lộn xộn, dù chỉ nhìn một vết, hay một nhóm, dù chỉ nhìn vết nông nhất, hay bất kể nông sâu, … thì vẫn không tìm ra được mối liên hệ nào giữa chúng. Bao nhiêu thủ đoạn hắn đã dùng hết, nhưng vẫn không cảm ngộ được cái gì cả.
Lý Mộ Ngạn nói không sai, vách tường ảnh kiếm gây tổn thương rất lớn tới tâm thần và thân thể, Cố Tích Xuân nhìn vô số vết kiếm trước mắt, trong lòng trầm xuống, hai cánh tay hắn đang run rẩy không kềm chế được.
Hắn cảm thấy có cái gì đó không đúng, muốn dứt mắt ra khỏi ảnh kiếm trên vách đá, nhưng không thành công, trước mắt đột nhiên tối sầm, cổ họng dâng lên một ngụm nước ngòn ngọt, phù một tiếng, máu tươi không kềm được, phun ra khỏi miệng.
"Chỉ nhìn vách tường ảnh kiến mà phun ra máu, ngươi chính là người đầu tiên từ thiên cổ tới nay."
Một ngụm máu tươi phun ra, suy nghĩ đầu tiên của Cố Tích Xuân không hề bận tâm đến thân thể của mình, mà trong đầu hắn lại tưởng tượng ra khuôn mặt của Tạ Trường Thắng và Đinh Ninh đang nhìn mình trào phúng.
"Phốc "
Hơi thở của hắn càng thêm bất thường, lại thêm một búng máu nữa phun ra.
Máu tươi phun lên vách đá, chảy thành từng dòng nhỏ.
Máu thấm vào trong vết kiếm, làm những vết kiếm ánh lên màu sắc mới.
Mắt Cố Tích Xuân sáng lên ngôi sao.
Trên vách đá, xuất hiện những đường chỉ đỏ rất nhỏ.