Tô Tần quay người, ánh mắt rơi vào Liễu Ngưỡng Quang và Mộ Lưu Niên, rồi đi về phía Mộ Lưu Niên, mỉm cười, nói: "Mời."
Mộ Lưu Niên lạnh mặt, còn mặt Liễu Ngưỡng Quang trắng bệch.
Họ đang khiếp sợ sức mạnh của Tuyết Bồ Kiếm trong tay Mặc Trần, còn chưa nghĩ thông tình hình đang diễn ra, Tô Tần tìm người khiêu chiến là có ý gì, vì theo họ thấy, người càng vội ra tay trước, thì hao tốn chân nguyên càng lớn, sẽ không trụ được đến phút cuối cùng.
"Trương Nghi sư huynh."
Đinh Ninh quay sang nói với Trương Nghi: "Nếu ngươi muốn ra tay thì bây giờ ra tay được rồi, nếu để cho Tô Tần giải quyết xong Mộ Lưu Niên, hắn sẽ cùng Mặc Trần, Liễu Ngưỡng Quang nhập thành một phe đối phó chúng ta. Ba người chúng ta nhìn kiểu nào cũng yếu thế hơn, Liễu Ngưỡng Quang chắc chắn sẽ không cự tuyệt lời mời của Tô Tần."
Trương Nghi khổ sở: "Tô Tần sư đệ đang là đối phó ngoại nhân, làm sao ta ra tay đối phó hắn được, nếu đúng như lời ngươi nói, vậy đến lúc đó ta dốc hết toàn lực, cố hết sức bảo vệ ngươi là được."
Trương Nghi thở dài: "Đệ tử cùng môn phải nhân nghĩa hữu ái với nhau, ta thân là Đại sư huynh, dù người khác có làm được hay không, ta cũng phải làm gương trước."
Đinh Ninh nhìn hắn, chợt nghĩ tới người nào đó, hắn im lặng.
***
"Có lẽ ngươi đã hiểu vì sao ta chọn ngươi."
Nhìn Mộ Lưu Niên, Tô Tần lãnh đạm: "Bởi vì ngươi yếu hơn những người khác."
Thanh âm hắn tuy bình thản, nhưng làm người nghe nổi giận.
Đôi mắt Mộ Lưu Niên rừng rực.
Loong coong một tiếng vang nhỏ, kiếm hắn đã ra khỏi vỏ.
Kiếm của hắn thẳng băng, nhưng khi hắn nắm chặt lấy chuôi kiếm, trên thân kiếm lại khẽ kêu vang, bắn ra rất nhiều ngạnh cong.
Khiến thanh kiếm nhìn chẳng khác gì một bộ xương cá.
Đây chính là Ngư Kiếm chỉ Nhạn Môn quận mới có, mỗi cái ngạnh cong khi chiến đấu sẽ khóa chặt kiếm của đối phương, bắt kiếm của đối phương không thể tiếp tục đi hết thế kiếm.
Thanh kiếm trong tay Mộ Lưu Niên hóa thành mười thanh kiếm, đâm thẳng về phía Tô Tần.
Cả mười thanh kiếm kia đều là ảnh thật lưu lại của đường kiếm, có cả kiếm khí chân chính, chẳng khác gì mười thanh kiếm thật từ trên không trung bay tới.
Nhưng Tô Tần chỉ cười mỉa mai.
Tay trái hắn khẽ nhúc nhích, truyền chân nguyên vào trong chuôi kiếm.
Thanh kiếm màu tím chém ra.
Chỉ có một đường kiếm tím, nhưng cả mười bóng kiếm vừa tới trước mặt đều bị tan vỡ.
Mộ Lưu Niên thét dài .
Hắn không giữ lại chút nào, truyền hết chân nguyên vào trong thân kiếm, ngay lúc giao nhau với thanh kiếm của Tô Tần, những ngạnh cong trên thân kiếm khóa chặt kiếm của Tô Tần.
Sau một tiếng nổ vang, thanh kiếm xương cá bị một sức mạnh vô biên làm cho nghiêng đi.
Tô Tần cười nhạt, trường kiếm trong tay uốn lượn, đánh một đường vòng cung, chém vào ngực Mộ Lưu Niên.
Mộ Lưu Niên hoảng sợ, nhìn thì kiếm của mình khóa kiếm của Tô Tần, nhưng thật sự lại là Tô Tần khóa lại kiếm của mình.
Hắn như ngừng thở, buông tay, bay ngược về sau.
Nhưng ngực hắn cũng đã phun máu.
Nhìn một kiếm kinh người này, Mặc Trần càng nắm chặt Tuyết Bồ Kiếm, Liễu Ngưỡng Quang sắc mặt càng thêm tái nhợt.
"Hắn quả thực rất mạnh."
Nam Cung Thải Thục hít thở dồn dập, cô nhìn thấy thanh kiếm xương cá trượt theo thanh kiếm của Tô Tần rơi xuống, cắm ngập vào đất, cô trầm giọng hỏi Trương Nghi, "Kiếm của hắn là kiếm gì?"
"Kiếm của Tô Tần sư đệ tên là Tử Tô." Trương Nghi đáp: "Phối hợp với Phong Liễu Kiếm Kinh hắn tu, kiếm của hắn chẳng khác gì cành liễu trong gió, mềm mại mà có ngàn vạn biến hóa. Hơn nữa Tô Tần sư đệ hiện giờ trong nhu đã có cương, so với mấy năm trước, đã có tiến bộ rất lớn."
"Ta sẽ không ra tay với ngươi, vì cuối cùng có tới ba người thắng cuộc." Tô Tần thu kiếm, nhìn Liễu Ngưỡng Quang: "Ta biết Ngưỡng Quang Kiếm của ngươi không tệ, hơn nữa trong tên của ngươi có một chữ 'Liễu', Kiếm Kinh ta sở tu cũng có chữ 'Liễu', chúng ta coi như có duyên. Ngươi có thể cùng ta với Mặc Trần sóng vai chiến đấu. Chỉ cần chúng ta chiến thắng Trương Nghi, Đinh Ninh và Nam Cung Thải Thục, chúng ta sẽ là ba người chiến thắng sau cùng của tế kiếm thí luyện lần này."
Liễu Ngưỡng Quang run run.
Hắn không tự chủ được hít sâu một hơi, khuôn mặt tái nhợt biến thành đỏ ửng.
"Kẻ thắng lợi cuối cùng sẽ được thưởng thanh chi ngọc phách, nói cách nào cũng là thứ có sức hấp dẫn nhất. Xem ra mọi chuyện đã bị ngươi bất hạnh nói đúng." Nam Cung Thải Thục híp mắt, "Trương Nghi sư huynh, ngươi đi đối phó Mặc Trần, ta đi ngăn chặn Tô Tần. Đinh Ninh ngươi đối phó Liễu Ngưỡng Quang. Chỉ cần Trương Nghi sư huynh đánh bại Mặc Trần, ta ngăn chặn được Tô Tần, nếu Đinh Ninh ngươi đánh bại được Liễu Ngưỡng Quang, vậy ba người chúng ta sẽ là người chiến thắng. Nếu không đánh bại được, ngươi đợi Trương Nghi sư huynh. . . Ta sẽ dồn hết toàn lực kéo dài cho các ngươi một ít thời gian."
Trương Nghi nhìn Nam Cung Thải Thục, do dự: "Nghe hình như không ổn?"
"Rõ ràng là không ổn." Đinh Ninh nở nụ cười.
Trương Nghi và Nam Cung Thải Thục đều quay sang nhìn hắn, không hiểu nổi làm sao lúc này hắn còn cười được sáng lạn như vậy.
"Ta có giải pháp hay hơn."
Đinh Ninh nhìn ba người, khẽ nói: "Trương Nghi sư huynh ngươi tới đối phó Mặc Trần, Nam Cung Thải Thục ngươi tới đối phó Liễu Ngưỡng Quang."
Trương Nghi và Nam Cung Thải Thục giật mình: "Vậy còn ngươi?"
Đinh Ninh dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn hai người: "Còn lại ta và Tô Tần, đương nhiên ta đi đối phó Tô Tần."
Trương Nghi nhíu mày, cũng dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn Đinh Ninh, "Ta nghĩ mãi mà không rõ tiểu sư đệ ngươi bảo kế hoạch này tốt ở chỗ nào?"
Đinh Ninh bình thản: "Kế hoạch của cô ấy, nhìn kiểu nào cũng phải hi sinh bản thân, còn kế hoạch của ta, cuối cùng cả ba chúng ta đều chiến thắng, đương nhiên là tốt rồi."
Nam Cung Thải Thục cũng dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc nhìn Đinh Ninh: "Ba người đều chiến thắng? Ý ngươi là ngươi có thể chiến thắng Tô Tần?"
Đinh Ninh cực kỳ nghiêm túc gật đầu: "Ta biết các ngươi không tin, nhưng ta thật sự có thể."
Trương Nghi và Nam Cung Thải Thục quay sang nhìn nhau.
"Tiểu sư đệ, ta biết ngươi có thiên phú dị bẩm, nhưng câu nói này của ngươi nghe giống như muốn quên mình, lừa gạt chúng ta." Trương Nghi cau mày nói: "Như vậy không tốt."
Cô cao giọng: "Cho ta một lý do để tin ngươi."
Đinh Ninh gật gù: "Ta có thứ còn cất dấu. . . Còn nữa, lúc ở trong Kinh Quyển Động ta đã nhìn kỹ qua Phong Liễu Kiếm Kinh."
Nhắc tới Kinh Quyển Động, Nam Cung Thải Thục nhớ tới rất nhiều chuyện, cô trở nên kích động hẳn lên, nhưng vẫn còn hơi do dự "Ngươi thật sự đã xem kỹ Phong Liễu Kiếm Kinh?"
Đinh Ninh hơi bối rối, vì hồi ở trong Kinh Quyển Động hắn còn chẳng biết Phong Liễu Kiếm Kinh nằm ở chỗ nào, đâu có bao giờ để ý tới nó, nhưng vẫn ra vẻ rất khẳng định, "Đương nhiên."
Trương Nghi mở miệng: "Tiểu sư đệ. . ."
Đinh Ninh thẹn quá hóa giận, nói: "Lòng dạ đàn bà còn chưa tính, lại còn lề mề, muốn ta mắng ngươi một trận không? "
"Ta lựa chọn tin tưởng ngươi, nhưng nếu ngươi không làm được, nếu ta lấy được thanh chi ngọc phách ta sẽ đưa thanh chi ngọc phách cho ngươi, tới lúc đó ngươi đừng có lề mề cự tuyệt." Nam Cung Thải Thục vô cùng kiên quyết.
Đinh Ninh phủi tay: "Thành giao!"
"Tiểu sư đệ. . ." Trương Nghi lại mở miệng.
Đinh Ninh trợn to mắt, muốn nổi bão tố.
"Tình thế bức bách, nên ta sẽ chọn tin tưởng ngươi lần này." Trương Nghi vội nói ngay.
Đinh Ninh phì cười: "Đại sư huynh ngươi thực là dễ chịu."
Nhưng Trương Nghi đã đi sượt qua hắn, tiến về phía Mặc Trần, bỏ lại một câu: "Trong Kinh Quyển Động làm gì có Phong Liễu Kiếm Kinh, Phong Liễu Kiếm là gia truyền của Tô Tần sư đệ. Nên tiểu sư đệ ngươi đã nói dối. Làm người trước hết phải thành thật, Nam Cung Thải Thục là một cô nương thật sự rất không tồi."
"Trương Nghi, ngươi đây là ý gì?"
Nhìn Trương Nghi đi về phía Mặc Trần, Tô Tần híp mắt: "Đối thủ của ngươi là ta."
"Lựa chọn ai làm đối thủ, không phải một mình ngươi có quyền quyết định." Nam Cung Thải Thục giơ Ngư Lân Thiết Kiếm, chỉ thẳng Liễu Ngưỡng Quang: "Ngưỡng Quang sư huynh, ta tới lĩnh giáo Ngưỡng Quang Kiếm của ngươi."
Liễu Ngưỡng Quang nao nao, không khỏi quay sang nhìn Tô Tần.
Tô Tần cũng không hiểu gì, nhíu mày nhìn Đinh Ninh.
Đinh Ninh dùng một giọng điệu rất dối trá và buồn nôn kêu lên: "Tô Tần sư huynh, tới chiến!"